Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé - Chương 10

Tác giả: Sao Băng

Làm nữ nhân thật khó

Ba ngày sau, tại đại sảnh Nguyệt Viên, có 6 nam nhân cùng 2 Tuyết Linh Hồ ngồi đối diện… nhìn nhau. Lạc Hy vẫn một màu tóc trắng đẹp tựa tiên nhân, Hoa Nhi trở thành Hoa Vô Khuyết, Tú Bình nhất định không chịu thua kém Lạc Hy, cũng muốn là một nam nhân tóc trắng, có ấn ký trên trán. Lạc Hy chiều ý Tú Bình biến cho nàng mái tóc trắng như ý, thân hình thon nhỏ, có ấn ký hình giọt nước màu bạc trên trán,… nói chung là đẹp không biết tả thế nào.
Nhìn hai người có nét tựa tựa giống nhau, Lạc Hy cười đắc ý ra vẻ : chúng ta là huynh đệ ruột thịt, hé hé hé.
- Ê ê , mấy người ăn mặc thế này là sao đây? ( Từ Trường Khanh)
- Hôm nay các người có mặt ở đây, ta cũng nói ra điều kiện của mình. Từ hôm nay, chúng ta là nam nhân, các ngươi là nữ nhân, chúng ta là phu quân, các ngươi là nương tử trong vòng nửa tháng. Đây là nữ phục, trang sức cùng son phấn. Các ngươi hãy mau hoá trang đi. Ta không co thời gian đợi, nếu để ta đổi ý thì… ( nhìn bằng ánh mắt lạnh băng)
- … ( không tên nào dám nói gì)
Trong phòng giờ chỉ còn lại Vương Thiên Lãnh, Lưu Thần, Từ Trường Khanh…
- Này 2 người cái này dùng để làm gì? ( cầm cái độn иgự¢ cùng áo lót của nữ nhân hiện đại giơ lên)
- Ta nói Nhị vương gia, ngươi chưa động qua nữ nhân thì cũng phải biết phần trước của họ lớn hơn chúng ta chứ. Cái này chắc để giả làm иgự¢ rồi. ( Từ Trường Khanh)
- Vậy mặc thế nào? (Lưu Thần) – Ta cũng không biết.
- Mặc như ta đây này. ( Vương Thiên Lãnh mặc quần nữ nhân, Mặc áo иgự¢ giống như vũ công Ha-oai, nhìn hắn bây giờ bựa không tả nổi, LT và TTK thi nhau ói)
- Quần áo nữ nhân sao mà phức tạp quá đi. Nè, phấn son này dùng như thế nào? (LT)
- Thì cứ chát lên thôi (VTL)
- ừ….
- Á, quỷ yyyyy. Lưu Thần, ngươi vẽ cái gì đây????
- Thì ngươi bảo ta cứ thế chát lên mà.
- Hầy, có khi phải gọi các nàng vào giúp thôi. (TTK) Hoa Nhi à, hì hì, Hoa Nhi, ngươi giúp chúng ta làm tóc với trang điểm được không ( thò đầu ra gọi Hoa Nhi).
- Ây da, các người vô dụng quá đi. Nào xếp hàng ở đó đi.
Đôi tay thoăn thoát của Hoa Nhi xoẹt qua xoẹt lại, chẳng mấy chốc trước mặt bọn họ hiện ra 3 mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần. Phải công nhận, họ là nam nhân đã đẹp, làm nữ nhân còn đẹp hơn, nhất là Vương Thiên Lãnh, yêu yêu mị mị dễ dàng câu dẫn nam nhân a.
- Oa, các ngươi thật đẹp quá ha.
- Đúng vậy, nhưng mà Hoa Nhi à, nương tử của ta đâu ( Tú Bình lên tiếng)
- Là cái tên mặc áo hồng kia kìa, tên mặc áo xanh là nương tử của ta, còn tên mặc áo đỏ là nương tử của đại ca.
- Lạc Hy, thật không công bằng, tại sao nương tử của ngươi lại đẹp quá vậy. Nhìn tên nương tử của ta đi, dù nam hay nữ đều giống ma cô hết.
- Ê mèo hoang, ta cũng không có tướng công như ngươi á. Tướng công người ta thì mạnh mẽ cao lớn, người nhìn ngươi xem, giống hệt một con mèo hen.
- Ngươi…..
- Thôi đủ rồi, ba ngươi lại đây đi. ( nàng vung tay biến). Bây giờ các ngươi đã nhỏ nhắn, gọn gàng, có giọng nói như nữ nhân.Ta đặt tên cho các ngươi : ngươi ( chỉ Vương Thiên Lãnh) tên Lạc Hoa , ngươi ( Từ Trường Khanh) tên Ngọc Khanh, ngươi ( Lưu Thần) tên Trân Trân. Nhớ rõ chưa? ( Dạ chúng em nhớ rồi). Tốt, xuất phát thôi.
Ảnh Lạc Hoa
ẢnhNgọc Khanh
Ảnh Trân Trân
Sáu người bọn họ ngồi trên ba con ngựa thong dong trên đường, Lạc Hoa, Ngọc Khanh, Trân Trân đều ngồi trước, được phu quân của họ ôm nhìn thì rất hạnh phúc, nhưng…
- Ai nha, Lạc Hoa, nàng làm gì mà lâu quá vây? Tướng công đói quá rồi. ( Huyết Nguyệt lên tiếng)
- Khụ… khụ… một chút nữa thôi tướng công, thi*p… khụ… xong ngay đây. ( Lạc Hoa bây giờ mặt mũi nhem nhuốc, đầu tóc bù rù, không làm sao nhóm nổi đống củi để nướng thỏ).
- Ngọc Khanhhhhhhhhhhhhh, nước đâu rồi, làm gì mà lâu quá vậy?
- Đây đây, tướng công, úi…( vấp phải váy) oa lại đổ nữa rồi. Tướng công, đợi chút thi*p đi lấy lại.
- Trân Trân, ta sắp ૮ɦếƭ rét rồi. Cái áo rách có một tý thôi mà nàng vá mãi không xong thế hả???????????
- Dạ,dạ thi*p xong ngay đây, ái da ( lần thứ 15 kim đâm vào tay).
- Lạc Hoaaaaaaaaaaaaaaaaaa
- Ngọc Khanhhhhhhhhhhhhhhh
- Trân Trânnnnnnnnnnnnnnnnn
…..
Cứ như vậy đến khi trời sắp sáng, 3 người đẹp của chúng ta nằm phịch xuống cạnh nhau thở hổn hển. Nhìn tên nào tên ấy nhếch nhác không tả nổi.
Cả ba bây giờ đều nhất đồng quan điểm: Làm nữ nhân thật là khó a.
Các nàng mới chợp mắt được một chút thì…
- Nương tử!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ( cả 3 nàng đồng thanh)
- Đến đây, đến đây.( Nháo nhào).
- Chải tóc cho phu quân ( Huyết Nguyệt)
- Thay áo cho phu quân ( Hoa Vô Khuyết)
- Rửa mặt cho phu quân ( Liêu Bình)
Nhanh lên nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn.
- Dạ, tới ngay, tới ngay. (Vắt chân lên cổ.)
- Tướng công, thi*p đến rồi.( Lạc Hoa). Xịt….. ( lại phun máu mũi).
Huyết Nguyệt vừa mới ngủ dậy, áo quần còn xộc xệch tuột xuống lộ hẳn nửa người. Dù nàng bây giờ là nam nhân nhưng cơ thể nàng có sức quyến rũ kì lạ khiến cho hắn không kìm chế được phải xịt máu mũi.
- Ai nha, nương tử. Nàng thật háo sắc nha. Ta mới có lộ có chút da thịt nàng đã như thế rồi, thế này làm sao ta dám bảo nàng thay áo cho ta đây. ( Tiến lại gần nâng cằm Lạc Hoa lên, híp híp mắt cười tà mị) ( tg: oa, tỷ cũng dê quá đi chứ Huyết Nguyệt: ai kêu “nương tử” của ta lại dễ thương thế cơ chứ, hế hế hế)
- Tướng… tướng công, thi*p… thi*p chải tóc cho chàng. ( cúi đầu e thẹn) (oạch, e thẹn?)
- Ha ha ha, tiểu nương tử thật dễ thương ( nhéo nhéo má)
Đừng coi thường nương tử của ta

Sau nửa canh giờ đoàn người bọn họ lại xuất phát. Hoa Vô Khuyết và Ngọc Khanh cười nói rất vui vẻ, còn Liêu Bình với Trân Trân thỉnh thoảng lại cãi nhau chí choé. Lạc Hoa một thân tử y phiêu diêu, dịu dàng tựa vào иgự¢ Huyết Nguyệt, trên gương luôn luôn cười rất hạnh phúc.
- Nương tử.
- Ân, tướng công.
- Nàng nói đi,nàng ở nơi đó có 3 ngàn giai lệ, ta đây có nên có thêm vài tiểu thi*p không?
- Không được, tướng công. Thi*p về đuổi hết bọn họ đi. Chàng chỉ được phép có một mình thi*p thôi.( ôm chặt lấy Huyết Nguyệt).
- Vậy sao? Nàng có đuổi được không? Ta được biết nàng với Như Huyền đó đã có một tiểu hài tử, bây giờ đến khi ta trở về có lẽ cũng sinh hạ được rồi đó.
- Không, tướng công. Là ngoài ý muốn nha. Ta chỉ yêu một mình chàng thôi. Như Huyền đó không xứng để ta yêu. Nếu chàng không thích, khi đứa bé ra đời ta lập tức đuổi kẻ đó đi. ( Trường Khanh thối, dám bán đứng ta).
- Nàng muốn họ tình thâm chia lìa sao? Ta có thể chấp nhận kẻ đó ở nhà của chúng ta, có điều nếu nàng không yên phận, ta sẽ rời đi, vĩnh viễn không trở về bên nàng nữa.
- Đừng nha, tướng công. Sẽ không có chuyện đó đâu. Ta đối tướng công nhất dạ chung tình.
- Vậy sao? Nàng hãy nhớ lấy những gì nàng nói. Ta tin nàng nhưng nếu nàng dám lừa gạt ta, ta sẽ làm cho nàng …sống…không…bằng…૮ɦếƭ..( cố ý rít mạnh câu cuối).
- Ân. ( ôm chặt lấy như sợ Huyết Nguyệt sẽ rời đi ngay vậy).
- Nè, 2 vợ chồng nhà kia ( Liêu Bình), đi chậm quá vậy? chúng ta sắp vào Lan Lăng thành rồi, nhanh tìm một khách điếm để nghỉ ngơi đi. Mấy nay ngủ ngoài trời làm ta mệt mỏi quá rồi.
- Ân.
Sáu người, 2 hồ ngồi trên ngựa tiến vào thành trở thành tâm điểm của người dân ở đây. Họ chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy nha, như tiên giáng trần vậy. Mấy người đó dừng lại tai một khách điếm sang trọng.
- Tiểu nhị, cho ta một bàn thức ăn cùng rượu sắp xếp cho ta 6 phòng thượng hạng. ( Huyết Nguyệt ném bạc lên bàn)
- Dạ, xin lỗi khách quan, dạo này các tiểu điếm đều chật khách, chỗ chúng tôi cũng chỉ còn có 3 phòng hạng sang thôi.
- Vậy thì dọn 3 phòng đó đi. Mau dọn thức ăn lên.
- Vâng, khách quan mời ngồi dùng trà, thức ăn sẽ được mang lên.
Bọn họ ngồi xuống một chiếc bàn lớn, sạch sẽ. Bên cạnh có mấy tên đại hán cao to, râu ria xồm xoàm nhìn 3 mỹ nhân trong đám bọn họ nhỏ nước dãi. Không nhịn nỗi nữa, bọn chúng cầm đao hung hổ dẫm chân lên bàn nơi Huyết Nguyệt đang ngồi…
- Các ngươi, có biết bản đại gia ta là ai không?
- Không biết, cũng không cần biết. ( Hoa vô Khuyết)
- Ai nha, tiểu tử, chúng ta chính là người của Vĩnh Sơn trang, là thiên hạ đế nhất trang. Đến hoàng đế cũng phải nể mặt chúng ta. ( nổ quá pa ơi)
- Vậy sao, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả. ( Liêu Bình, mặt vênh vênh)
- Ẩy, 2 đệ, không được vô lễ. Thì ra các hạ là người của Vĩnh sơn trang nổi tiếng giang hồ. Hân hạnh, hân hạnh. Chẳng hay các vị có chuyện gì chỉ giáo. ( Huyết Nguyệt nho nhã nói)
- Coi như ngươi biết điều, ta thấy 3 mỹ nhân đây đi theo 3 tên thư sinh nhà ngươi thật là uổng nha. Chi bằng….( vuốt vuốt cằm rất đê tiện)
- Ố ồ, thì ra các vị để ý nương tử của chúng ta sao? Nữ nhân như áo, bẩn lại thay. Ta sẽ tặng các nàng cho các vị…
- Tướng công… ( Lạc Hoa uỷ khuất nhìn Huyết Nguyệt)
- ( giơ tay lên ngăn lại) Có điều, ta chỉ làm thế khi mà các vị có thể chạm vào vạt áo của họ trong vòng nửa nén nhang, nếu không sẽ chịu phạt.
- Được, chúng ta chấp nhận.
- Tiểu nhị, thắp hương lên. Tam vị nương tử ( quay sang 3 mỹ nhân cười xảo trá) chăm sóc các vị đại hán thật “tử tế” nha.
- Dạ tướng công, chủ nhân… ( Hiểu ý, mỉm cười)
- Huyết Nguyệt ( HVK và LB thì thầm)…
- Yên tâm, ngồi xem kịch đi… ( nháy nháy mắt)
- Ân.
Lạc Hoa yểu điệu bước đến trước mặt tên kia, hắn cười nham nhở, vừa định chạm vào nàng thì nàng vụt biến mắt, lại xuất hiện phía sau hắn.
- Ây nha, vị huynh đài này, ta ở đây cơ mà. Hihihi ( che miệng cười duyên)
- Ta đến đây ( chạy lại ôm) ( lại biến mất).
Cứ thế các nàng vờn cho bọn chúng mệt bơ phờ mà không chạm nỏi vào một góc váy của các nàng. Nửa nén hương đã cháy hết, bọn chúng ngồi túm tụm một chỗ thở hổn hển.
- Các vị, nửa nén nhang đã cháy hết mà một góc váy của các nàng, các ngươi cũng chạm không được vậy thì phải tuân theo hiệp định ban đầu thôi. Lạc Hoa, Ngọc Khanh, Trân Trân, hầu hạ các vị đại gia đây đi.
- Vâng. ( hùng hổ bước tới).
Binh… binh… bốp… bốp… rầm… rầm…
Mọi người nãy giờ đứng xem cũng kinh ngạc vô cùng. Họ là ba nữ nhân nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, không những vờn bọn Vĩnh sơn trang mệt nhừ tử mà bây giờ còn đập họ một trận người không ra người, heo không ra heo, thê thảm vô cùng.
Lạc Hoa ném bọn chúng ra khỏi khách điếm, nhìn thành quả mình tạo ra, các nàng hất hất tóc.
- Hứ, muốn chạm vào chúng ta, tu mười kiếp nữa đi.
- Oa, nương tử của ta thật giỏi quá. ( HVK và Liêu Bình chạy ra ôm chầm lấy “ nương tử” của họ)
Lúc này, Huyết Nguyệt mới thong thả bước ra, nhẹ nhàng ôm Lạc Hoa vào lòng, vuốt mặt nàng đầy sủng nịnh:
- Các ngươi a, đừng coi thường nương tử của ta.
Lúc sau, đám đông đã giải tán, tiểu nhị bưng thức ăn lên bàn. Hắn hỏi các nàng:
- Các vị khách quan, mấy người cũng đến tham gia đại hội võ lâm sao? Nếu vậy sao lại đả thương người của Vĩnh Sơn trang? Lỡ bị họ thù, tước quyền tham gia đại hội thì sao?
- Đại hội võ lâm?
- Ngài không biết sao? Chính là đại hội võ lâm được tổ chức 10 năm một lần để tìm tân minh chủ nha. Ba ngày nữa là đại hội khai mạc rồi.
- Vậy sao? Nếu vậy ta sẽ nán lại đây để xem xem thế nào và ta cũng muốn biết cái thiên hạ đệ nhất trang ấy ra sao, mà có thể khiến hoàng thượng ( liếc Lạc Hoa) của chúng ta nể mặt. Tiểu nhị, ngươi lui xuống được rồi.
- Vâng, chúc khách quan ngon miệng.
Khi tiểu nhị lui xuống rồi, bọn họ bắt đầu chiến dịch lấp đầy cái bụng. Huyết Nguyệt và tam mỹ nhân kia thì ăn uống rất từ tốn còn Vô Khuyết và Liêu Bình thì…
- On oá … ( ngon quá) ( nhồm nhoàm)…
- On ật ấy ( ngon thật đấy) ( phùng má trợn mắt)
- Nè, 2 con heo kia. Ăn uống gì thấy gớm quá.
- ệ úng a ( kệ chúng ta).
- Kệ họ đi ( Huyết Nguyệt). Lát nữa ăn xong, 3 người các ngươi ở một phòng, chúng ta ở một phòng, còn một phòng để dành cho Yên Phong và Lạc Lạc.
- Tại sao a. Phu quân, họ chưa thành thân thì không nói, nhưng chúng ta đã là vợ chồng, sao phải ngủ riêng phòng. Hơn nữa ta cũng không muốn chung giường với 2 người họ ( Lạc Hoa bất mãn, chu chu cái mỏ).
- Phải a. chúng ta cũng đâu có được phúc phận ấy. ( 2 nàng kia lên tiếng).
Lúc này Liêu Bình mới ngẩng đâu lên, cơm vẫn dính ở mép, nói:
- Không phải trái gì hết. Dám cãi lời phu quân?
- Dạ, chúng thi*p không dám.
- Vậy cứ thế mà làm.
Huyết Nguyệt mỉm cười nhìn bọn họ. Nàng thấy tâm rất vui vẻ. Đây chính là gia đình, thật lâu rồi từ khi gia gia cùng thúc thúc mất, nàng và Tú Bình đã không có được cảm giác này. Trời đã tối, bọn họ trở về phòng như đã sắp xếp. Lúc này Yên Phong và Lạc Lạc đã biến thành người và ở gian phòng giữa. Phòng của bọn Lạc Hoa ở bên trái còn của Huyết Nguyệt bên phải. Lúc này tất cả bọn họ đều bỏ lớp nguỵ trang, trở về chân dạng của mình.
- Hy Hy, ngươi nói xem, bọn họ bây giờ đang làm gì a?
- Làm sao ta biết được. Nếu ngươi thích thì sang đó mà rình.
- Ây nha, ta đường đường là Ngũ công chúa Linh quốc cao cao tại thượng tại sao phải làm việc đó chứ. 2 người ngủ trước đi, ta đi hóng mát một chút. ( nói rồi dò dò đi ra).( đi hóng chuyện thì có).
- Xì… ( Lạc Hy cùng Hoa Nhi nhịn không được bật cười).
Tú Bình men theo hành lang, đến gần phòng của mấy tên kia. Nàng đứng áp tai vào cửa nghe lén….
- Ây nha, thật là nóng quá đi. các ngươi nói xem, sao nữ nhân lại phải mặc nhiều vậy chứ?
- Thì phải rồi, thật là… các nàng cũng thật quá đáng. Chúng ta đường đường là nam nhân mà họ lại bắt chúng ta phải làm thế này. Này ngươi nhìn xem, chúng ta lại còn bị biến nhỏ như con chuột thế này nữa chứ. Ta thật ghét dã miêu đó mà. Lợi dụng lúc ta bị phạt mà ђàภђ ђạ ta. Đợi đến khi ta lấy nàng về, ta sẽ cho nàng nếm mùi lợi hại. ( chưa biết ai cho ai nếm mùi đâu).
- Lưu ma cô thúi, ma cô ૮ɦếƭ bầm, ૮ɦếƭ dẫm, ૮ɦếƭ đâm, ૮ɦếƭ chém…( Tú Bình lầm bầm)
- Thôi đủ rồi. đừng nói nữa. đi ngủ đi.
- Dạ.
Lát sau…
- Ê, Trường Khanh, bộ ngươi không rửa chân bao giờ hả, thúi quá đi.
- Ngài thì kém ý. Sao lại bị hôi nách nặng thế chứ. thế này mà Ngũ công chúa không nhận ra là sao nhỉ?
- Hoàng thượng ( 2 người bất mãn quay sang người đang ung dung trên kia)
- Sao?
- Tại sao người lại nằm giường còn chúng ta phải ngủ dưới đất chứ?
- Các ngươi có ý kiến gì sao? ( mắt híp híp)
- Không có ạ ( bắt buộc phải tuân theo)
- Vậy ngủ đi. ( nói rồi quay vào trong ngủ)
(tg: oa, Lãnh ca, huynh có uy lực lớn vậy mà sao lại sợ Hy tỷ chứ? VTL: Lạc Hy là tất cả, nàng nói đúng là đúng sai là sai không được cãi lại. tg: tại sao? VTL: vì nàng còn dã man hơn cả ta. Tg: ha ha, VTL sợ vợ VTL: cấm ngươi nói ra. ( trợn mắt) Tg: ta không nói, mọi người cũng biết rồi. Kg: phải phải, chúng ta biết hết rồi. VTL: người đâu? Gi*t người diệt khẩu. TG+Kg: *bỏ chạy mất dép*)
Tú Bình hí hửng về bô lô ba la một hồi cho Lạc Hy với Hoa Nhi nghe. Lạc Hy bật cười trước nàng công chúa của mình. Đã bao lâu rồi nàng không thấy Tú Bình như bây giờ nhỉ. Gia gia mang Tú Bình từ cô nhi viện về nuôi, kể từ ngày ấy, nàng và Tú Bình như chị em ruột thịt. Tú Bình không có năng khiếu học Pháp thuật nên đã quay sang nghiên cứu Y thuật và Độc thuật, chế ra những loại dược rất kỳ quái nên thường xuyên bị gia gia cú đầu. Từ khi gia gia mất, cả hai bị người ta hãm hại, đuổi khỏi nhà. May mà thúc thúc ruột của nàng thương cháu nên đem 2 nàng về nuôi. Nhưng không được bao lâu, thúc thúc cũng theo gia gia bỏ lại 2 đứa bơ vơ, chịu bao khổ nhục, tự lực cánh sinh. Bây giờ nàng đã làm hoàng hậu, Tú Bình là công chúa, nỗi bi quan bất hạnh ngày xưa đã sớm theo cái ૮ɦếƭ của 2 nàng mà chôn vùi.
- Tú Bình, hoa chân múa tay nãy giờ không mệt sao? Nhìn nè, Hoa Nhi ngủ gật rồi.
- Ai nha, ta còn chưa có nói hết mà.
- Tú Bình, Bình công chúa của ta, ta sắp bị người làm mệt ૮ɦếƭ rồi aaaaa ( HN mắt nhắm mắt mở lên tiếng)
- Ây da, thì ngươi ngủ đi. nào nằm vào trong mà ngủ đi, oaaaaa ta cũng phải đi ngủ thôi. Mai còn ђàภђ ђạ Lưu ma cô đó cho bõ ghét.
- Xì… ( cả 3 ôm nhau ngủ)
Đại hội võ lâm

3 ngày sau….
- Các vị xin mời… mời vào mời vào….
Không khí náo nhiệt này chính là đại hội võ lâm diễn ra tại Vĩnh Sơn trang. Không hổ là thiên hạ đệ nhất trang, huy hoàng lộng lẫy, bất quá chỉ bằng 1 phần của hoàng cung…
- Lại là lũ các người… Nơi này không chào đón các ngươi, mau cút đi.
- ấy, vị huynh đài này, chúng ta quen biết các ngươi sao? ( Huyết Nguyệt cười xảo trá).
- Ngươi…
- Không dám nói ra sao? ( Liêu Bình thừa cơ lên tiếng) Chúng ta đây chính là người đã đánh bọn họ thành đầu heo thế này đấy. các vị anh hùng ở đây nói xem, ban ngày ban mặt trêu trọc nữ nhân ngoài đường có đáng đánh không?
- Phải… phải đó… không ngờ Vĩnh Sơn trang lại làm mấy chuyện bỉ ổi như vậy… ( xì xầm, xì xầm).
- Ngươi… ngươi ngậm máu phun người.
- Ây dô, ( Lạc Hoa yêu mị lên tiếng), vị đại gia này, hôm trước chúng ta chơi chưa có đã. Hôm nay chúng ta chơi tiếp nha, nha…
- Ngươi…
- Đủ rồi, Liên Sơn, còn không mau lui xuống.
Người ra lệnh cho Liên Sơn đầu heo là một nam nhân trung niên, dáng vẻ oai vệ, uy nghiêm. Có vẻ đây chính là trang chủ của Vĩnh Sơn trang.
- Tại hạ Lương Vĩnh Sơn, trang chủ của Vĩnh Sơn trang. Xin hỏi các vị anh hùng đây là từ môn phái nào tới.
- Chúng ta chỉ là những kẻ lang bạt, không có môn phái. Hôm nay biết quý trang tổ chức đại hội võ lâm nên đến tham quan, mở rộng tầm mắt.
- ồ, nếu đã vậy thì xin mời vào trong. Mời các vị vào trong. ( nói với tất cả nọi người)
Khi đám người Huyết Nguyệt đã vào trong rồi, trên mặt Lương Vĩnh Sơn tắt ngúm nụ cười, ánh mắt xẹt qua một tia giảo hoạt rồi nhanh chóng biến mất.
- Trang chủ, bọn chúng…
- Liên Sơn, bọn người này không đơn giản. Chúng ta cần phải hành sự cho cẩn thận mới được.
- Dạ thuộc hạ hiểu rõ.
Bước vào trong là không khí náo nhiệt không khác ngoài trợ là bao. Nhân sĩ võ lâm hầu như tập hợp đông đủ ở đây. Chợt Ngọc Khanh lên tiếng…
- Hoàng thượng người nhìn, đó không phải là Long Thân Vương sao? Hắn sao lại có mặt ở đây?( chỉ chỉ lên tháp)
- ( Lạc Hoa híp híp mắt) Ta e đây không đơn thuần là đại hội võ lâm. Chắc chắn có âm mưu gì đó.
- Đúng. Long Thân Vương luôn luôn không an phận, muốn soán ngôi đoạt vị. Có điều mấy năm nay không thấy động tĩnh gì từ ông ta. Không biết ông ta có mưu đồ gì?
Huyết Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng hỏi han thì trên võ đài, Lương Vĩnh Sơn đã cất tiếng oang oang…
- Các vị, xin giữ trật tự. Lương mỗ hôm nay lấy làm vinh hạnh được tiếp đón các vị anh hùng hảo hán trong đại hội võ lâm lần này. Như chúng ta đã biết, đại hội võ lâm là cuộc tỷ thí võ công nhằm tìm ra người đại diện cho võ lâm nhân sĩ phò giúp triều đình, tổ chức 10 năm một lần. Tuy nhiên, đại hội võ lâm ngày hôm nay không phải là tìm võ lâm minh chủ mà còn vì một lí do khác.
- Sao lại thế… phải đấy… lí do gì vậy… ( lao xao, lao xao)
- Các vị bình tĩnh để tại hạ đây nói hết. Chuyện là như thế này. Hoàng đế của Linh quốc chúng ta đã muốn nửa năm không thượng triều, tất cả mọi việc trong triều đều do thái hậu cùng nhị vương gia, tam vương gia chấp chính. Lí do là do Tiêu Hoàng hậu không may qua đời, hoàng thương không còn màng đến thế sự nữa. các vị nói đi, một hoàng đế mà lại vì một nữ nhân mà gây nguy cơ cho quốc gia như vậy có xứng làm hoàng đế hay không.
- Phải a… sao lại như vậy a…
( Huyết Nguyệt liếc mắt nhìn Lạc Hoa, chỉ thấy nàng bình thản như đang xem kịch hay vậy)
- Cho nên, cuộc họp mặt nhân sĩ võ lâm ngày hôm nay, là để quyết định yêu cầu triều đình lập lên một hoàng đế mới.
- Vậy theo Lương trang chủ, ai là người xứng đáng ngồi lên ngai vàng đây?
- Phải vậy, là ai a?
- Các vị. hoàng thượng có 2 người anh em. Nhị vương gia Vương Thiên Chính oai dũng thần võ, tuy nhiên lại không có hứng thú với việc triều chính, thường xuyên ngao du thiên hạ, có đến mấy năm không trở về, còn Tam vương gia Vương Thiên Bảo, tuy tài nghệ xuất chúng nhưng hành sự bồng bột thiếu chín chắn. Theo tại hạ đây nghĩ, chỉ có Ngũ Hoàng thúc của hoàng thượng Long Thân Vương Vương Thiên Long mới có đủ tư cách để ngồi lên hoàng vị.
- Ra là thế ( Ngọc Khanh thì thầm).
- Cũng khá xảo quyệt đấy, muốn mượn danh nghĩa võ lâm minh chủ để soán ngôi. Có điều hắn đã đi sai một nước cờ.
Lạc Hoa đôi mắt nguy hiểm hướng đến nam nhân đứng trên tháp kia…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc