Nàng đã ૮ɦếƭ?Hai ngày sau khi nàng ngất…
- Nương nương, mau uống thuốc đi.
- Ây da, Xuân Ni à, ngươi xem ta khoẻ mạnh như vậy sao phải uống thuốc chứ. Ta không uống.
- Tỷ tỷ, người phải uống thuốc thì lần sau mới không bị ngất nữa ( đón lấy thuốc từ tay Xuân Ni). Tỷ tỷ, nghe lời muội nha không muội mách hoàng thượng đánh đòn người nha.
- Không uống, đánh ૮ɦếƭ ta cũng không uống.
- Tỷ tỷ người có uống không?
- Không uống.
- Thật không uống?
- Thật không uống, không uống
- Ai da, tiếc thật đó Xuân Ni, ta làm nhiều kẹo hồ lô quá mà tỷ tỷ lại phải kiêng nha. Thôi, chúng ta đành tự mình giải quyết hết vậy.
- Kẹo hồ lô ( 2 mắt sang quắc) ta uống, ta uống thuốc là được chứ gì. Nhưng uống xong phải cho ta ăn kẹo nha.
- Được
Cầm lấy bát thuốc, Lh chợt nhíu mày. Có độc. Là Khổng Tước Linh, loại độc này độc nhất trong các loại độc,không có thuốc giải, uống vào sẽ ૮ɦếƭ ngay tức thì. Kẻ nào lại ra tay độc ác đến vậy. Nhưng nếu bây giờ nàng ૮ɦếƭ nàng có thể rời khỏi hắn và nàng cũng muốn biết, nếu nàng ૮ɦếƭ hắn sẽ thế nào? Nghĩ vậy nàng liền thi pháp hoán thân. Trong nháy mắt nàng biến thành tàng hình, mà chỗ nàng đang đứng được thay thế bằng 1 “ nàng “ khác mà không ai phát hiện được. Thực chất đó là 1 củ sen. “ Nàng” thản nhiên uống thuốc, vừa uống xong bát thuốc thì…
Choang… ụa… Một ngụm máu tươi hộc ra từ miệng “nàng”, “nàng” lăn ra đất bất tỉnh.
- Tỷ tỷ, nương nương, mau gọi thái y.
- Hoàng thượng, nương nương bị trúng độc.
- Cái gì? ( bay thẳng đến Dao Trì cung)
- Bé con, bé con ( nắm chặt tay nàng) thái y, thái y đâu?
- Chúng thần…
- Mau mau, xem hoàng hậu làm sao?
- …( chạy tới bắt mạch)…. ( mặt tái mét)… Hoàn…g… Hoàng thượng, hoàng… hậu… đã…
- Đã cái gì, mau làm nàng tỉnh dậy, nếu không trẫm chém đầu các ngươi ( hối hả)
- Hoàng thượng xin thứ tội hoàng hậu thật đã giá băng rồi ( quỳ xuống dập đầu khóc lóc)
- K..h..ô..n..g..thể…n..à..o ( Hoa Nhi ngất ngay tại chỗ)
- Không,không thể thế được. Các ngươi… một lũ vô dụng… cút hết đi cho trẫm.
Bé con, bé con, Tiêu Lạc Hy, ngươi tỉnh dậy cho trẫm nếu không trẫm sẽ đánh vào ௱ôЛƓ ngươi, mau tỉnh lại ( tỉnh bằng niềm tin). Hy nhi, nếu ngươi tỉnh lại, trẫm sẽ không giữ ngươi bên trẫm nữa, trẫm sẽ cho ngươi đi cùng Lưu Thần, trẫm sẽ cho ngươi làm thê tử của hắn. Tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, Bé con, thần tiên ca ca cầu xin muội (quỳ gối) , hãy tỉnh lại đi, đừng có bỏ huynh…
KHÔNG, LẠC HYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY ( nước mắt rơi, lần đầu tiên hắn rơi lệ)
- Nương nương, huhuhu.
Dao Trì cung bỗng chốc thành 1 mảnh tang thương còn nhân vật chính của không khí ấy lại đứng một bên. Nàng lẳng lặng nhìn Vương Thiên Lãnh. Hắn quỳ gối cầu nàng tỉnh lại, hắn khóc vì nàng. Đau, tim nàng quặn đau. Nhìn Hoa Nhi bất tỉnh nằm trong lòng TTK, các nô tài trong Dao Trì cung khóc không đứng dậy nổi, nàng lại nhớ đến Tú Bình. Khi nàng ૮ɦếƭ, Tú Bình cũng khóc như vậy.
Hắn loạng choạng đứng dậy, bế “ nàng” ra khỏi cửa đưa nàng xuống liên trì nơi có cái bè gỗ hắn thường cùng nàng nằm ngủ, cùng nàng nô đùa.
- Hoàng thượng…
- Các ngươi đi đi, ta muốn yên tỉnh ở cùng nàng.
- … ( tất cả lui ra để mình hắn cùng nàng ở đó)…
- Bé con, lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng bay từ nơi này lên nha. Lúc đó nàng thật xinh đẹp hệt như một tiên nữ vậy. Ta chưa bao giờ thấy nàng bay lần nào nữa a. nàng tỉnh dậy bay cho ta xem đi nào… ( không nhúc nhich)… hay là muội ngồi dậy thọc lét ta đi, ca ca sẽ nằm yên cho muội thọc lét a, nào tỉnh dậy đi. Ca ca hát cho muội nghe nha. Vì lần trước muội chê ca ca hát dở nên ta đã cố gắng tập hát thật hay, ta hát cho muội nghe nha. ( vừa hát 2 hàng châu vừa rơi khiến cho người đứng đó tim quặn đau).
Dù đến kiếp sau sẽ lại cùng ước hẹn nhưng kiếp này chỉ cần không oán không hận
Đừng hỏi duyên phận kiếp trước ta là ai, chỉ cần kiếp này được ở bên nàng ngày ngày tháng tháng
Ta nguyện cùng nàng làm lớp bùn trong băng tuyết, làm máu nhuộm đỏ chốn hồng trần
Ấm lạnh có nhau, vui buồn cùng san sẻ
Sớm chiều nương tựa vào nhau
Ta là bèo, nàng là nước
Gặp gỡ rồi yêu nhau không phải là tội lỗi
Đất mãi khóc than, trời cứ tuôn dòng lệ
Vì nàng, nhuộm đỏ máu ta
Ta nguyện cùng nàng sóng đôi tung cánh lượn bay
Ta nguyện cùng nàng sóng đôi tung cánh lượn bay
Kiếp này có nàng, ta đã mơ một giấc mộng
Kiếp sau sẽ lại đợi chờ nàng đến khiến lòng ta say đắm
Ta nguyện cùng nàng sóng đôi tung cánh lượn bay
Rời xa chốn hồng trần đầy rẫy thị phi
Nhân gian si tình vạn dặm xa xăm không lối về
Chi bằng làm đôi bướm bay lượn giữa trời xanh…
- Bé con, ta hát có hay không……
“ Hay, rất hay, muội thật xin lỗi. Thật xin lỗi vì bây giờ muội mới nhận ra muội thật sự đã yêu huynh mất rồi. Nhưng nhớ đến huynh đã từng đối xử tệ bạc với muội, muội không biết làm thế nào mới có thể chấp nhận huynh.”
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay lau đi giọt nước mắt của hắn nhưng nàng đang tàng hình, chạm vào hắn lại xuyên qua, giống như khi nàng cố lau đi nước mắt của Tú Bình vậy.
Hắn vẫn ngồi đó, hàng lệ vẫn rơi….
Ngũ công chúaHắn ôm “ nàng” ngồi đó đã muốn năm ngày. Không ăn uống, bất động. Quần thần đã đến khuyên can nhiều lần, thái hậu còn lấy cái ૮ɦếƭ ra đe doạ mà hắn vẫn không có phản ứng.
Cứ ngồi đó, ngày ngày kể chuyện cho nàng, mỗi ngày hát 1 bài hát cho nàng nghe. Hắn bây giờ so với cái xác khô không khác là bao. Tiều tuỵ, xơ xác. HN mấy ngày nay cũng xơ xác không kém. Tuy có được Trường Khanh thúc giục ăn chút ít nhưng cả ngày ngồi đờ đẫn, ngày nào nàng cũng khóc. Trường Khanh không biết làm sao, chỉ biết ôm nàng vào lòng an ủi (tg: TK lợi dụng lúc Hoa tỷ buồn ăn đạu hũ nhé TTK: ta an ủi nàng thật lòng, ngươi biến đi chỗ khác mà chơi)
LH thấy tình cảnh nàng gây ra cũng thập phần áy náy nhưng không biết làm sao. Chợt…
- Lạc Hy…
- Câu hồn quỷ, sao ông lại tới đây, không lẽ ta sắp ૮ɦếƭ thật?
- Không phải ngươi mà là hắn nha ( chỉ chỉ Vương Lãnh Thiên)
- Cái gì? Hắn sắp ૮ɦếƭ? ૮ɦếƭ rồi ,૮ɦếƭ rồi , chuyện này cũng tại ta mà ra, làm sao đây, làm sao bây giờ ( cuống cà kê cả lên)
- Hầy, ta chỉ nói đùa thôi làm gì mà cuống lên thế.
- Đùa? (túm cổ áo) Ông nghĩ chuyện này là để ông đùa đấy hả? Ông có tin ta cho ông mất hồn luôn không?
- Tin, ta tin. Ta chỉ báo cho cô tin này…. Thật ra… thật ra thì…
- Thật ra cái gì nói mau…
- Ta… ta lại bắt nhầm hồn của bạn cô nữa rồi..
- CÁI GÌ???????????????
- Á, điếc tai ta.
- ૮ɦếƭ tiệt, ta phải đi gặp lão Diêm Vương.
- Ấy đừng, chuyện này là ta làm sai, nếu cô báo Diêm Vương vậy ta vạn kiếp không được siêu sinh đâu. Ta đã đưa linh hồn bạn cô vào ngũ công chúa của nước này rồi. Cô ấy sẽ giúp cô giải quyết chuyện này.
- Ngũ công chúa? Chuyện này là sao đây?
- Là thế này ..bla bla bla…. Thế đấy.
- Được tôi, bây giờ ta sẽ đi gặp Tú Bình. Tha cho ông đấy
- Đa tạ Lạc Hy tỷ tỷ ( giọng nói sủng nịnh)
- ..( nổi da gà)
Bình Liên điện…
- Hu huh u công chúa huhuhu
- Ui da, đau quá. Ai khóc vậy? ( ngồi bật dậy)
- Á aaaaaaaaaaaaaa, có ma, có ma ( chạy không còn một bóng)
- Cái gì đây? Mấy người này là ai a, thật kỳ lạ.
- Tú Bình… ( rưng rưng)
- Cô là ai?
- Là tớ, Lê Trần Lạc Hy đây, bạn thân của cậu đây nè
- Lạc Hy? ( nhìn nhìn, ngó ngó)
- Mèo hen nhà cậu, là tớ đây, không nhận ra tớ sao? Tớ đã ૮ɦếƭ và được xuyên vào cơ thể này a.
- Oa, LH, là cậu thật. Sao cậu đẹp quá vậy ( mắt hình ngôi sao)
- Đừng nói nữa. Cậu bây giờ đã là ngũ công chúa của Linh quốc Vương Lạc Bình rồi.
- Vậy là sao?
- Là thế này bla bla bla… ( hoa chân múa tay loạn xạ)… cậu hiểu chưa? (nốc một ngụm trà)
- À, hiểu rồi. bây giờ cậu muốn tớ giúp cậu chứ gì?
- Đúng thế
- được thôi, nhưng sau vụ này phải cho tớ một soái ca à nha
- Ừ ừ, bây giờ thế này nhé ( nói nhỏ vào tai) !@#$%^^&&$#@!@#$$@@#$ thế nhé.
- Ok.
- Vậy tớ đi đây, mà nè. Cậu bây giờ cũng đẹp lắm đó. Phu quân tương lại của cậu cũng soái lắm á. Cố gắng nắm bắt xong mà mần thịt hắn nhá. Bai bai ( bay đi)
Dao Trì cung…
- LH, Lh đâu rồi ( xách váy đi vào, vừa đi vừa rống)
- Ngũ… ngũ công chúa…
- Tiêu Lạc Hy đâu?
- Chủ tử nhà ta đã qua đời rồi, hoàng thượng vẫn ngồi ôm xác nàng đã mấy hôm nay, không ăn không ngủ, không ai có thể khuyên can được, ô ô ô
- Họ ở đâu?
- ở kia ( chỉ ra liên trì)
Tú Bình men theo cây cầu đi ra bè gỗ, đên nơi nàng bị doạ cho giật mình.
- A, maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
- …( trừng mắt lạnh lùng nhìn)…
- (rét run) hoàng… hoàng huynh, huynh…
- (Không nói gì, chỉ đưa tay vuốt tóc “ Lạc Hy củ sen”)
Tú bình đưa tay ra định chạm vào Lạc Hy thì bị hắn nắm lấy tay : “ ngươi muốn làm gì?” “ a, ta chỉ xem có thật nàng đã ૮ɦếƭ rồi không?” “ có ý gì? ” “ Ngươi cứ buông tay ta ra đã ( chạm vào LH, lập tức nàng biến thành củ sen), ( giơ giơ lên) xem xem các ngươi bị lừa rồi, nàng ta chắc đã sớm cao chạy xa bay rồi”
- Làm sao muội biết.
- Nguyệt ca nói với muội, huynh ấy đã cứu muội từ cõi ૮ɦếƭ trở về, huynh ấy còn bảo muội nói với hoàng huynh là Hy tỷ vốn đã có đôc sẵn trong người nay gặp Khổng Tước Linh thì chất đọc cũ đã giải được, tỷ ấy đã thông minh trở lại. Nhưng vì Khổng Tước Linh độc tính quá mạnh, cho nên nếu không cứu chữa kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Huynh ấy đã lấy củ sen làm thế thân cho Hy tỷ rồi mang tỷ ấy đi giải độc a.
- Thật là vậy sao?
- Đúng, huynh ấy nói nếu muốn tìm được Hy tỷ thì phải dựa vào tâm của chính huynh mới tìm được. Huynh ấy còn nói, tỷ tỷ hình như rất hận huynh nha.
- Có thể tìm được nàng ấy sao? Tìm như nào mau nói cho ta biết ( nắm chặt vai, lắc lắc)
- Khụ … huynh định Gi*t muội đấy hả?
- Xin lỗi, ngũ muội. Hãy nói cho ta biết làm ơn nói cho ta biết đi.
- Chỉ cần mang Tuyết Linh Hồ đi theo,nó sẽ tìm ra. Có điều sẽ hơi lâu.
- Được, được lâu ta cũng tìm, ta đi tìm luôn.
- Gượm đã… hầy… ta có là Hy tỷ mà gặp huynh trong bộ dạng này cũng sẽ nói là không quen biết mất thôi. Huynh chuốt lại sắc đẹp với nghỉ ngơi cho lại sức đi. Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành. Muội còn phải nói cho 1 vài người cần biết nữa. Chuyện Hy tỷ còn sống phải tuyệt đối giữ bí mật.
- Được…..
Sao đó, Tú Bình đi tìm Hoa Nhi và Từ Trường Khanh ba la ba la một hồi, bọn họ hiểu được thì vui mừng hết sức, cuống cuồng chuẩn bị để ngày mai đi tìm nàng.
- Ê, Viên Tầm cung ở đâu? ( kéo kéo tiểu thái giám)
- Bẩm công chúa, công chúa cứ đi hết con đường này rồi quẹo trái là tới
- ừ, đi đi…
Viên Tầm cung…
Tú Bình nhìn ngang nhìn dọc không thấy người nàng cần tìm đâu. Chợt nhìn thấy một tên đang đứng ngắm mai gần đó. Vì hắn quay lưng về phía nàng nên nàng không biết hắn là ai liền chạy ra vỗ vỗ vai…
- Này ngươi, cho ta hỏi…. Á aaaaaaaaaaaaaaaa maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ( nhảy lên ôm cột nhà)
- ma… ma ở đâu? ( nhìn quanh)
- Là ngươi chứ ai, tên xú bát đản ngươi cái bộ dạng gì đây, muốn doạ ૮ɦếƭ người ta hả?
Nhìn lại người mà Tú Bình gọi là ma, chính là Lưu Thần đẹp trai, nhưng bây giờ tiêu điều xơ xác cũng không kém Vương Thiên Lãnh.
- Ta là Lưu Thần, là….
- Ngươi chính là Lưu Thần, là phu quân tương lại của ta… huhuhu Lạc Hy ngươi lừa ta, ngươi nói hắn rất soái, sao giờ thành ma cô thế này, huhuhu. Ta không chịu đâu, ta đi ૮ɦếƭ đây ( ôm cột khóc lóc) (LH: không tiễn)
- Ngươi chính là ngũ công chúa Vương Tú Bình, người vừa nhắc đến Lạc Hy, là Hy Nhi.
- ừ, ngươi chuẩn bị ngày mai đi tìm nàng với chúng ta (“ ta thật không muốn lấy gã này làm chồng đâu, huhuhu”) ( tg: đừng có mà hối hận nhé)
- Cái gì? Nàng vẫn còn sống ư? Là thật?
- Thật, nhưng nhớ giữ bí mật đấy. Thôi ta đi đây ( đi, đi)..( quay lại). À, Lưu ma cô, ta thấy chúng ta nên huỷ hôn đi nha, ta không có yêu ngươi, ngươi không yêu ta, không nên làm khổ nhau. Thế nhé, bai bai
Lưu ma cô? Ta? Lưu Thần nhìn bóng TB đi khuất không khỏi ngỡ ngàng. Những gì nàng nói cũng thật đúng, nàng và hắn…. Nhưng nghĩ đến Lạc Hy còn sống hắn vui mừng không thôi.
- Kệ nàng ta, ta đi tìm Hy nhi đã.
Nói đoạn hắn trở vào chỉnh chu lại nhan sắc và chuẩn bị hành trang.
Còn về Tú Bình, nàng thật không hiểu vì sao Lạc Hy lại bảo nàng đi tìm hắn đi cùng. Người này có lẽ là nam nhân trong lòng LH, nhưng từ khi nào bạn của nàng có gu thẩm mỹ kém đến vậy? ( tg: TB ngốc quá, LH muốn làm mối cho 2 người ý mà)
Từ Ninh cung…
- Chuyện này không thể được, hoàng nhi, ngươi làm sao có thể…
- Mẫu hậu, nhi thần đã quyết định rồi. mẫu hậu hãy lấy cớ con vì thương tâm quá độ không màng triều chính nên người tạm thời nhi*p chính đến khi con hồi phục. Con đã gửi thư cho Nhị Hoàng đệ và Tam hoàng đệ rồi. Hai ngày nữa họ sẽ trở về phụ giúp mẫu hậu. Mẫu hậu, nếu kì này, nhi thần đi không có trở về thì xin người hãy trao hoàng vị lại cho Nhị hoàng đệ.
- Lãnh nhi, con vì một nữ nhân mà từ bỏ giang sơn có đáng hay không??? ( đau lòng nhìn con)
- Đáng, rất đáng. Nếu như có giang sơn mà không có nàng, con sống không thật không bằng ૮ɦếƭ.
- …( nhìn bộ dáng tiều tuỵ của con, đau lòng không nguôi)…( suy nghĩ một nhồi)… hoàng nhi, ta không muốn con có gì bất chắc, đi đường cẩn thận…
- Tạ mẫu hậu…
Nhìn bóng con trai rời đi, thái hậu rơi từng giọt nước mắt. Thằng bé nãy giống hệt cha của nó. Ngày xưa, tiên hoàng cũng vì một phi tử mà thương tâm đến ૮ɦếƭ. Bà sắp mất luôn đứa con này rồi….
Đi tìm nàngSáng hôm sau tại Dao Trì Cung…
- 1, 2, 3,… ý vị ca ca đẹp giai này là ai? Sao không thấy Lưu ma cô đâu hết???
- Lưu ma cô??? ( 3 người kia tròn mắt)
- Là phu quân tương lai của muội đó
- ..( cả bọn trợn mắt)…( nhìn Lưu Thần)
- … (lắp bắp) đừng… đừng.. nói.. ngươi.. là…
- Ta chính là Lưu Thần.
- ( trợn mắt lên nhìn)… ngươi…
- Có thắc gì sao,… bệnh miêu ( mèo bệnh)? ( oé, đặt biệt hiệu cho TB luôn kia)
- Bệnh miêu? Ta? ( chỉ mặt mình) Tên ma cô nhà ngươi, dám nói ta là mèo bệnh, ta chém ૮ɦếƭ ngươi ( rút kiếm của Trường Khanh, rượt Lưu Thần)
- Ha ha ha ( vừa chạy vừa cười) lại đây tiểu dã miêu, ai nói ngươi gọi ta là ma cô, ha ha ha
- Đừng có chạy ( thở thở) ngươi đứng lại…
- Không đứng, các ngươi còn không đi mau, muốn trễ giờ a.
- ừ nhỉ, xém quên ( bó tay)
Trường Khanh ôm Hoa Nhi dùng khinh công bay vù lên tường thành, Vương Thiên Lãnh cũng đáp xuống nhé nhàng chỉ còn Tú Bình nhà ta đứng nhảy nhảy…
- ê ê, ta không biết võ công a, các ngươi định bỏ mặc ta sao??? ( tức tối)
- Tiểu dã miêu ( cười cợt nhả) nếu ngươi chịu gọi ta 1 tiếng phu quân ta sẽ đưa ngươi đi a ( không hiểu sao hắn rất thích trêu trọc tiểu nhân nhi này, có lẽ nàng cũng có cái khí chất thu hút người khác giống như Lạc Hy).
- Không gọi, ta không cần ngươi giúp. Hoàng huynh yêu quý của muội, giúp muội đi ra đi ha.
- ( trên mặt không có lấy 1 tia cảm xúc, bay ra khỏi cung mặc xác TB)
Từ Trường Khanh cũng ôm Hoa Nhi bay theo. Giờ chỉ còn nàng với Lưu Thần…
- Lưu ma cô, nếu ngươi không mang ta ra, đến khi gặp Lh mà không có ta, nàng ấy sẽ ђàภђ ђạ ngươi đến ૮ɦếƭ.
- ( đứng im, mặt vênh vênh)
- Lưu ma cô, Lưu Thần thối, ngươi….
- ( mặt vênh vênh tiếp)
Tú Bình tức đến xì khói, nàng đến gần bức tường thử trèo lên. Cứ trèo lên lại tụt xuống , trèo lên lại tụt xuống. Nhìn tiểu dã miêu bướng bỉnh vất vả nghĩ cách… trèo tường, Lưu Thần không khỏi cười khổ. Nàng… rất đáng yêu nha. Sau một hồi tận lực không có kết quả, Tb đành quay lại chỗ LT đang đứng…
- Lưu… phu quân
- Hả? nàng nói gì, ta nghe không rõ.
- P H U Q U Â N ( nàng rít qua từng kẽ răng)
- Ai nha, sao nghe chả có tý tình cảm nào thế a. Không được rồi, ta đi một mình vậy ( nói đoạn bước đi)
- ấy đừng, ( nắm lấy tay áo, bẽn lẽn kêu) phu… phu quân.
- Ha ha ha ( ôm nàng bay ra ngoài) ( đúng là Lưu ma cô)
(TB: “tên khốn nhà ngươi, hãy đợi đấy, thù này không báo, ta không phải là Liêu Tú Bình” tg: đương nhiên không phải rồi, giờ người là Vương Tú Bình nha)
Ra khỏi cung, Hoa Nhi thả Lạc Lạc xuống đất. Lạc Lạc cuộn tròn người lại, lăn lăn vài vòng giống như đồng tiền xu quay dưới đất. Xong nó hếch mũi về hướng Đông, kêu kiu kiu. Bọn họ thuê một chiếc xe ngựa theo hướng Lạc Lạc chỉ mà đi.
- Cảnh công tử
- ừ, chuyện gì?
- Trong thời gian qua ta đã điều tra ra được kẻ thuê sát thủ và hạ độc Lạc Hy rồi. Đó chính là Lưu phi.
- Lưu phi? Có chứng cớ xác thực không?
- Có. Chỉ có điều lạ là, Lưu phi là một nữ tử nông thôn nha, làm sao có thể biết đến tổ chức sát thủ này, hơn nữa lại có Khổng Tước Linh thất truyền trong giang hồ. Chắc chắn có ai đó đã lợi dụng nàng ta để trừ bỏ Lạc Hy.
- … ( suy nghĩ).. việc này sẽ phải điều tra thật kỹ. Ta không muốn để kẻ đó lọt lưới nếu không sẽ hại đến LH
- Vâng. Còn có chuyện này…
- Chuyện gì nữa
- Huyền phi có mang rồi
Vương Thiên Lãnh giật mình. Từ khi Lạc Hy nói hắn bẩn, hắn đã không còn hứng thú với nữ nhân khác nữa. Chỉ là hôm ấy Huyền phi mời hắn đến dự sinh thần của nàng. Hắn nhớ chỉ uống có chút rượu rồi không biết gì nữa. Hôm sau tỉnh giấc thì Huyền phi và hắn trên người không manh áo nằm trên giường. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn thậm chí còn không cảm nhận được hắn đã làm gì với nàng ta ( chắc chắn mụ này giở trò rồi)
- Chú ý theo dõi Huyền phi, ta nghĩ có chuyện gì mờ ám
- Vâng.