Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé - Chương 01

Tác giả: Sao Băng

Tình bạn
– Lạc Hy, nhanh dùm cái đi
– Biết rồi, biết rồi, xong ngay đây.
Ngày nào cũng 1 điệp khúc lặp đi lặp lại của 2 đứa sinh viên năm nhất phòng 205 khiến cả ký túc xá nữ rất chi là bực mình nhất là những nàng trèo tường đêm khuya.(tg: trèo tường đi đâu vậy? KTXN *Những tiếng nói khinh khỉnh* Đi đâu không cần phải nói cho ngươi biết tg: )
Tú Bình và Lạc Hy như chẳng thèm quan tâm đến. Chúng cùng nhau rượt đuổi nhau ầm ĩ nhưng không ai dám ho he gì. Thứ nhất, Liêu Tú Bình bề ngoài nhu mì, hiền thục nhưng thực ra rất là âm hiểm lại thù dai. Cô nàng mà ghét ai thì kẻ đó coi như xong đời ( tg: thật ghê vậy sao? TB: Hình như ta thấy hơi ghét ngươi…. Tg *khóc không ra nước mắt* Đừng nha tỷ tỷ yêu quý…)
Còn nó, Lê Trần Lạc Hy, trước mặt người lạ thì hơi trầm ổn, có vẻ rất lạnh lùng, gặp ai lần đầu tiên thường tin tưởng người đó trước rồi âm thâm điều tra sau. Nếu ai đó không may mắn lừa gạt nó thì kẻ đó coi như đã nhìn thấy tầng 18 của địa ngục. Thực ra con người nó lại trái ngược. Có lẽ vì nó là người kế thừa đời 201 của dòng họ pháp sư nên phải tạo cho mình một lớp vỏ lạnh lùng giống như chôn sâu bí mật ấy, chỉ khi bên cô bạn Tú Bình, nó mới tháo lớp mặt nạ xuống, trở thành một Lạc Hy sôi nổi, tinh nghịch.( tg: wow wow pháp sư * Hai mắt ngưỡng mộ* LH: Nói cho oai thế thôi chứ ta chỉ biết được phép thuật sơ cấp thôi. Tg: phép thuật sơ cấp??? LH: * cười ngượng ngùng* là pháp thuật thu phục linh hồn động vật :D tg: *suy sụp*…)
Vì ký túc xá nằm ngoài trường học nên 2 đứa phải đi bộ hơn 500m
– Lạc Hy, kì này cậu nhận được học bổng mà không khao tớ cái gì à?
– Ờ ờ, thế tối nay đi ăn chè, xong đi chợ sinh viên chơi nha.
– Ok, hiếm khi được con bạn kẹt xỉ rủ đi chơi, sướng ghê. Há há há (tg: LH tỷ keo thật hả? LH: keo đâu mà keo, là ta tiết kiệm ngân sách cho gia đình Tg: bó tay)
Đúng lúc ấy….
– Tú Bình, coi chừng…
Bịch….. Két…… rầm… 1s,2s,3s……
– Lạc Hyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy
TB khóc như muốn rớt ra máu. Vừa rồi nàng vui quá chạy tung tăng qua đường mà không để ý trước sau. Chỉ thấy tiếng hét của LH rồi cảm giác như bị ai đó đẩy đi. Mở mắt ra chỉ thấy máu, toàn là máu nhưng không phải máu của nàng. Lạc Hy, Lạc Hy nằm trên vũng máu, bất động. Nàng Đứng không nổi nữa chỉ bò tới chỗ LH
– Lạc Hy, Lạc Hy, tỉnh, tỉnh, Đừng dọa tớ, đừng làm tớ sợ. Ai đó làm ơn gọi xe cấp cứu đi, làm ơn gọi xe đi. Lạc Hy ơi… cậu… đừng có…đừng có ૮ɦếƭ, đừng có bỏ tớ một mình, ba mẹ bỏ tớ rồi cậu cũng bỏ tớ luôn sao. Đừng mà LH…. Huhuhu Lạc Hy, Lạc Hy à……
TB đã khóc không ra được tiếng nữa, ai ai cũng phải rơi nước mắt, một vài người tiến đến muốn đỡ TB dậy nhưng không được đành cầm ô che cho nàng. Trưa tháng 6 mà, nếu cứ như thế nàng chắc theo bạn mình luôn, ai mà nỡ chứ. Nhưng mà bên canh TB, không ai nhìn thấy được, có một cô gái ra sức lau đi nhưng giọt nước mắt trên khuôn mặt bạn mình nhưng nó không chạm vào TB, nó rất muốn khóc nhưng nó không khóc được. Nó là hồn ma, hồn ma thì không rơi được nước mắt.
Gặp Diêm Vương

- Lạc Hy… haiz
– Ông là ai? Ông nhìn thấy tôi
– Phải, ta là Câu Hồn Quỷ, ta đến là để đưa bạn ngươi đi nhưng ngươi lại đem dương thọ của mình để trao đổi với cô ta. Haiz… thật đáng tiếc…
– Không đáng tiếc, không đáng tiếc, lão lão à, ông bắt tôi đi đi, đừng bắt bạn tôi, xin ông đó.
– Rồi, rồi, muốn bắt cũng đâu có bắt được. nhưng mà ngươi mang trong mình dòng máu pháp sư, ta không thể tự tiện quyết định được. Đi, theo ta đến gặp Diêm Vương
– Ân
Diêm Vương điện
– QUỶ CÂU HỒNNNNNNNNNNNNNNNNNN
Một tiếng thét như lợn bị chọc tiết vang lên rung chuyển cả mười mấy tầng địa ngục không phải của ai khác ngoài của Diêm Vương đại ca.. ý nhầm… Diêm Vương lão gia. Quỷ Câu Hồn sớm đã sợ mất mật chỉ thiếu bị hồn phi phách tán nữa thôi.
– Hừ… hừ… nói đi, nói xem tại sao ngươi lại bắt cháu gái của Lạc lão tiên nhân về đây hả, ngươi lại gây họa cho ta nữa rồi, ngươi có biết là thằng cha ý là chúa thù dai không, HẢ?????????????
– Diêm lão gia, không phải tại Câu Hồn Quỷ, là ta, ta tình nguyện đem dương thọ của mình đổi cho TB
– Cái gì mà đổi, là hắn làm sai, người đừng hòng bào chữa cho hắn
– Diêm Vương gia gia…..
Có ai đó lắc lắc cánh tay lão, ngoảnh mặt nhìn lại đã thấy LH đứng cạnh lão từ bao giờ, đôi mắt long lanh ngây thơ vô tôi ( có mà vô số tội ý), cái miệng chu chu ra nhìn đáng yêu vô cùng. 1s..2s…
– Haiz, thôi được, thôi được rồi. ai bảo ngươi là chúa gái lão già kia chứ.
– Gia gia của ta thành tiên rồi sao, ta muốn đi thăm gia gia, ta muốn đi
– Không được – tại sao – ta không muốn thành Diêm đầu trọc
– …. (Bộ mặt sắp khóc)
– Thế này đi, vì ngươi đem dương thọ đổi đi rồi ta không thể cho ngươi sống lại được. ta sẽ đem ngươi xuyên qua. Thế nào?
– Xuyên qua? Nghĩa là đi đến một thế giớ khác như trong truyện vẫn hay viết đúng không?
– Đúng thế
– …( suy nghĩ, suy nghĩ) được, nhưng ta có điều kiện
– Điều kiện gì đây? ( lắc đầu ngao ngán)
– Thứ nhất, cho ta về báo với TB rằng ta không ૮ɦếƭ mà sẽ xuyên qua để nàng không đau lòng nữa. thứ 2, ta phải xuyên vào một người thật xinh đẹp, có quyền thế địa vị. Thứ 3, phải cho ta võ công và phép thuật cao cấp như gia gia của ta
– Thứ nhất và thứ 2 làm được, thứ 3 không được
– Tại sao?
– Lão gia gia của ngươi có tới 200 năm công lực, hỏi làm sao mà ta cho người giống như lão đây. Bất quá ta chỉ có thể cho ngươi 1 nữa thôi..
– … một nửa cũng đc
– ừa, bây giờ ta sẽ cho ngươi gặp bạn ngươi, đây là tiên đan và bí kíp võ công cùng sách tiên thuật giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng thứ 3, còn nguyện vọng thứ 2, ngươi phải nắm bắt thời cơ. Khi co một luồng sáng chiếu vào người ngươi ngươi phai đi ngay nếu không ngươi xuyên phải người như thế nào ta không chịu trách nhiệm
– Được, đa tạ Diêm Vương gia gia
– ừ đi đi…….
Xuyên qua

- Tú Bình, Tú Bình…
– Lạc Hy, là cậu thật sao, tớ không nằm mơ đấy chứ?
– Đúng là cậu đang nằm mơ ( không mơ sao gặp được Hy tỷ)
– LH, tớ xin lỗi tại tớ mà cậu, tại tớ…… (khóc nức nở)
– TB, không sao hết, đừng tự trách mình. Báo cho cậu một tin vui, Diêm vương gia gia đã cho tớ xuyên không, được vào nhà quyên quý sống hạnh phúc, cậu phải vui cho tớ nhé. Dương thọ của tớ đã trao hết cho cậu, cậu phải sống hết cho tớ mà phải sống thật hạnh phúc nghe chưa?
– NHưng mà tớ… tớ…
– Không nhưng nhị gì hết, nếu mà cậu sống không tốt thì dù ở nơi nào tớ cũng oán cậu, mà cậu biết để tớ oán hậu quả sẽ thế nào đấy ( hai mắt gian xảo)
– …. (bất giác rùng mình) được tớ hứa, cậu cũng phải sống thật hạnh phúc nha
– ừ biết rồi ( luồng sáng chiếu vào) tớ đi đây, nhớ sống hạnh phúc nhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
– Lạc hy, lạc hy……. ( giật mình tỉnh dậy) Mộng, đúng là mộng. Vừa rồi nàng ngất đi khi nghe bác sỹ nói không cứu được LH và nàng gặp LH trong mộng. Nàng đuổi theo LH đến khi nàng ấy mất hút thì tỉnh dậy. Giữa 2 hàng nước mắt bất giác nở một nụ cười : “ LH, cậu phải sống thật tốt, nếu không dù cậu có ở đâu tớ cũng đến tìm cậu” (tg: 2 chị này bốc phét, làm sao mà biết người này hay người kia sông có tốt không. LH+TB * lườm* tg * chuồn lẹ*)
- Ưm…. LH vừa mở mắt, ánh sáng vội ập đến khiến nàng thấy chói vô cùng.
– Nương nương, nương nương người tỉnh rồi.
Một tiểu oa nhi đến cạnh nàng lay lay, hai đôi mắt oa nhi sưng đỏ chứng minh rằng nó đã khóc rất nhiều.
– Nước… cho …ta… nước…
– Để nô tỳ lấy, để nô tỳ lấy
Cô bé luống cuống chạy vấp cả vào ghế, nước trà nóng sánh cả ra ngoài khiến tay cô bé 1 vệt ửng đỏ ,vừa đi vừa thổi cho trà nguội
– Nương nương, nước đây. Nói rồi nâng LH dậy, bón nước cho nàng.
– …. (tiếng uống nước) đây… là… đâu? Ngươi… là… ai? Đầu ta… sao đau…quá?
– Nương nương… ô ô người quên nô tỳ rồi sao??? Nô tỳ là Hoa Nhi, là nha hoàn thi*p thân của người a, người thế nào lại quên cả nô tỳ rồi….
Tiểu oa nhi khóc rống lên làm nàng cảm thấy thật đau đầu liền gắt:
– Đủ rồi, im đi.
– ….( nín bặt)
– Hoa Nhi, đầu ta thực sự rất đau, không thể nhớ được gì cả. Ngươi hãy nói cho ta biết tất cả về ta không?
– Vâng nương nương. Đây là Linh Quốc. Người tên Tiêu Lạc Hy, con gái của đại tướng quân Tiêu Thượng Bình, năm 15 tuổi người được hoàng thượng chọn làm hoàng hậu nhưng thực chất là hoàng thượng muốn thú người để khống chế binh quyền của đại tướng quân. Nương nương là người đơn thuần, lương thiện không tranh đấu với ai nhưng lại bị người ta hại cho thành ngờ nghệch….. ( nhìn LH) 1s… 1’ … Á….. Nương nương, người… người hết ngốc rồi…..( trừng mắt kinh hãi)
– Đủ, mắt ngươi sắp rớt ra ngoài rồi kìa. Nói đi, sao lại gọi là ngờ nghệch mà không phải ngốc nghếch, mà cha ta có thương ta không? Mẫu thân ta là ai?
– Nương nương, vì người cả ngày cứ thẩn thẩn thơ thơ, không nói gì với ai, ai nói cũng không hiểu, cơm không biết ăn, quần áo không biết mặc, thỉnh thoảng còn cười ngốc nữa ( tg: cái này gọi là điên đó bà. HN: cấm ngươi nói chủ tử ta điên *dậm dậm chân* tg: ừ ừ không điên * khóc ròng* nền nhà của ta). Mẫu thân của người mất từ khi người 3 tuổi, đại tướng quân hết mực thương yêu nương nương. Khi nương nương bị người ta hại, tướng quân đã đem trao hết binh quyền lại cho hoàng thượng chỉ mong đổi lại là đem người ra khỏi cung nhưng hoang thượng lại nói rằng nương nương đã hại Lưu phi sảy thai nên biếm người vô lãnh cung chịu tội a.
– Lưu phi? Sảy thai? Ta thực đã làm?
– Không phải nương nương, là Lưu phi kia vu oan cho người. Lưu phi chỉ là một nữ tử dân gian, hoàng thượng yêu thích nên đưa nàng về cung bất chấp lời thái hậu cùng quân thần phản đối mà phong nàng làm Lưu Phi và sủng hạnh nàng vô cùng. Nàng ta rất kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì hết. Trước hôm người bị biếm lãnh cung nàng ta đã đẩy người ngã xuống cầu khiến người hôn mê bây giờ mới tỉnh. Hoàng thượng cũng thật là quá vô tình đi
– Ừm ta hiểu rồi, HN ta mệt quá. Ta muốn ngủ thêm một lát.
– Vâng nương nương nghỉ ngơi, nô tỳ đi tìm đồ ăn cho người.
– Tìm? Sao lại phải tìm?
– Nương nương ( cười khổ) từ khi chúng ta vào đây không ai mang thức ăn cho chúng ta hết, cả thuốc cho người cũng không có, nô tỳ thấy ở đây có một ít hoa cỏ dại nên lấy ăn tạm bợ. Vì người hôn mê nên không ăn uống gì đã nửa tháng nay rồi. Nương nương, nô tỳ đi tìm cho người, người ngủ đi.
LH nằm xuống, nước mắt đã ướt 2 má nàng. HN mới có 13, 14 tuổi đầu mà đã phải theo nàng chịu khổ. Còn phụ thân của “nàng” không biết giờ này thế nào. Nàng phải thay “nàng” phục dưỡng người cha đó. Tên hoàng đế kia thật vô lương tâm, nàng thề sẽ có ngày nàng khiến hắn chịu đủ nhục nhã, đủ đau khổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc