Lúc Cố Thanh Ninh mở to mắt, cảm nhận cảm giác không trọng lực, nàng biết nàng lại tiến vào cảnh trong mơ.
Nàng thở dài một tiếng, tâm tình vô cùng phức tạp, từ trước đến nay nàng vẫn không biết vì sao nàng lại tiến vào cảnh trong mơ, mỗi lần chỉ có thể bị động tiếp thu, nhưng nàng đã sớm hạ quyết định sẽ không ảnh hưởng tới Tiêu Trạm, cho nên hiện giờ chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Nàng định trở lại thân thể, đột nhiên tâm niệm vừa động, liền đi đến phủ công chúa.
Nguyên Gia đang ngồi ở Phật đường, thấp giọng tụng niệm kinh văn, giống như có sở cảm, nàng mở to mắt, nhìn thấy một bóng người từ ngoài cửa đi vào, dung mạo minh diễm, có bảy tám phần tương tự nàng, vẻ mặt mang theo một chút ôn nhu ý cười.
Nguyên Gia ngơ ngẩn nhìn, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, đưa tay sờ gương mặt, đã ướt đẫm.
Cố Thanh Ninh nhìn nàng, trong lòng cảm khái, Nguyên Gia từ nhỏ rất kiên cường, rất ít khóc, so với Tiêu Trạm quá mức nhu thiện mà nói, thì Nguyên Gia có đôi khi còn phù hợp với hình tượng trưởng tử trong lòng nàng cùng Tiêu Dận.
Hiện giờ nhìn thấy Nguyên Gia rơi nước mắt, Cố Thanh Ninh vừa đau lòng lại vừa tiếc nuối.
Lúc Phụng Trường Ninh sinh Nguyên Gia đã chịu nhiều đau khổ, sau khi Nguyên Gia được sinh ra, thân thể cũng không được tốt, vì thế nàng thiên vị sủng nịch nữ nhi nhiều một chút.
Sau đó Nguyên Gia muốn hòa ly với phò mã, quật cường quỳ gối trước Khôn Ninh Cung, lúc này mới khiến Phụng Trường Ninh phá bỏ lời thề, sai người truyền giấy cho Tiêu Dận, vì vậy mới thuận lợi thúc đẩy Nguyên Gia hòa ly.
Chỉ là không ngờ, hai người không thể nhìn mặt nhau lần cuối, này cũng là chuyện khiến Nguyên Gia tiếc nuối nhất, mà Cố Thanh Ninh cũng vậy.
- Mẫu hậu, người trôi qua có tốt không?
Nguyên Gia nhẹ giọng hỏi, giống như sợ nàng nói quá to sẽ dọa vong hồn đối phương.
Cố Thanh Ninh gật đầu:
- Ta trôi qua rất tốt.
Nguyên Gia nghe thanh âm quen thuộc, cảm thấy mũi đau xót, nàng không phải là người có tính tình đa sầu đa cảm như thế.
Lúc phát hiện phò mã dưỡng ngoại thất, nàng cũng chưa từng khóc, chỉ bình tĩnh đem tất cả chứng cứ bày ra trước mặt hắn, chỉ tiếc Tạ Chiết biểu hiện quá tệ khiến nàng thất vọng, cho nên mới hạ quyết tâm hòa ly.
Mấy năm nay nàng một mình nuôi nấng Tiêu Diễn Chi, nghe trong kinh thành đồn đãi vớ vẩn, dù nàng từng ở Thiên Phật Tự thanh tu, cũng chưa từng khiến nàng có nửa phần thất thố, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt mẫu thân, nàng giống như một hài tử bị chút ủy khuất cũng không thể chịu, muốn đem đau khổ nói ra, để đổi lấy thương tiếc.
Nhưng Nguyên Gia vẫn kịp thời ngăn lại, nàng che dấu nói:
- Nguyên Gia biết mẫu hậu luyến tiếc chúng ta, Nguyên Gia cũng chờ được rồi. Nếu không phải hôm nay mẫu hậu báo mộng cho Nguyên Gia biết, suýt nữa Nguyên Gia đã cho rằng nữ nhi của một vị hảo hữu chính là mẫu thân chuyển thế.
Nàng cảm thấy mình có ý nghĩ như vậy là vô căn cứ, có chút ngượng ngùng.
Ai ngờ, Cố Thanh Ninh nghe nàng nói như vậy, lại ngơ ngẩn.
Nguyên Gia lắp bắp nói:
- Hay là...Mẫu hậu người...
Cố Thanh Ninh thản nhiên gật đầu:
- Đúng, ta chính là Cố Thanh Ninh.
Nguyên Gia:
- ...
Cố Thanh Ninh cũng không định gạt nàng, ở trong yến hội nghe Tam Bảo nói chuyện, nàng biết thân phận của nàng sớm muộn gì cũng giấu không được, chỉ là không ngờ sẽ bại lộ nhanh như vậy.
Nàng trời sinh tính quang minh lỗi lạc, không thích giấu giếm, lúc trước không muốn để Tiêu Trạm nhận ra thân phận, là vì đối phương thân là đế vương, nàng lo lắng hắn sẽ suy nghĩ nhiều, ngược lại sẽ có hại cho Uy Quốc Công phủ.
Nhưng đối mặt với Nguyên Gia, nàng không băn khoăn nhiều, nếu Nguyên Gia không đoán được thì thôi, nếu nàng đoán được, Cố Thanh Ninh sẽ thừa nhận.
Nguyên Gia thay đổi sắc mặt liên tục, nàng nhìn vãn bối chỉ là tiểu nữ hài đột nhiên biến thành thân mẫu, kích thích này không phải dễ nuốt, tuy Nguyên Gia luôn ổn trọng, vẫn có chút phản ứng không kịp.
Nàng bắt đầu yên lặng suy nghĩ, trước giờ nàng có làm gì không nên làm với Cố Thanh Ninh hay không.
Cố Thanh Ninh nhìn biểu tình của nàng như vậy, khẽ cười một tiếng:
- Không sao, tuy ta không biết vì sao ta không uống canh Mạnh Bà, nhưng đây cũng là tân sinh của ta, trước giờ ngươi đối đãi với ta như thế nào, sau này cũng vẫn như thế nấy.
Nguyên Gia cười khổ sao có thể, lúc trước không biết thì thôi, hiện tại đã biết, nàng nhớ nàng hay khích lệ đối phương là thông minh đáng yêu, thậm chí đã từng có ý nghĩ muốn thu nhận đối phương làm nghĩa nữ, để đối phương gọi nàng là nương, hiện giờ suy nghĩ lại quả thực cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hiện tại may mắn nhất chính là nàng không phải là người hà khắc, nếu không lúc trước để mẫu thân quỳ hành lễ với chính mình, còn không phải sẽ bị thiên lôi đánh sao.
Không đợi Nguyên Gia tiếp thu xong hiện thực, nàng lại nghĩ đến một khả năng khác, sắc mặt như vôi:
- Mẫu hậu, vậy...Vậy Trạch Mộ... Không phải là...Là phụ hoàng...
Hai người nếu là song sinh, đối phương phải có thân phận không đơn giản mới đúng, nghĩ đến lúc hai người được sinh ra, sao nàng có thể không suy nghĩ tới khả năng này.
Cố Thanh Ninh cũng bị suy nghĩ của nàng làm cho hoảng sợ, tuy nàng cảm thấy có đôi khi Cố Trạch Mộ nhìn không giống cái hài tử bình thường, nhưng không có khả năng là Tiêu Dận.
Vì thế Cố Thanh Ninh lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:
- Không có khả năng. Khi còn nhỏ hắn còn đái trong quần! Nếu thật sự là phụ hoàng của ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân làm ra chuyện như vậy.
Cố Trạch Mộ có rất nhiều hắc lịch sử về vụ đái dầm, nàng nhìn thấy hắn trưởng thành, cho nên khẳng định tuyệt đối không phải là Tiêu Dận vì hắn không bao giờ làm chuyện cẩu thả, Tiêu Dận luôn gắng đạt tới hoàn mỹ.
Nguyên Gia nhẹ nhàng thở ra, nếu hai người này đều là phụ hoàng cùng mẫu hậu, nàng thật sự muốn biểu diễn hiện trường té xỉu.
Tuy hiện giờ đã biết thân phận của mẫu hậu, nhưng ngày sau gặp nhau, muốn có cơ hội trò chuyện như vậy nữa cũng không nhiều lắm, cho nên Nguyên Gia nắm chặt cơ hội, hỏi Cố Thanh Ninh:
- Mẫu hậu, nữ nhi có thể nói thân phận của người cho hoàng huynh biết không?
Cố Thanh Ninh không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
- Chuyện này ngươi biết là đủ rồi, không cần nói cho bất luận kẻ nào.
- Vì sao? Hoàng huynh cũng rất tưởng niệm mẫu hậu!
Nguyên Gia thay ca ca biện bạch.
Cố Thanh Ninh nhàn nhạt nói:
- Chúng ta thân phận đã khác, hiện giờ ta thành như vậy, sao gánh nổi hắn gọi ta một tiếng mẫu hậu, huống chi nếu hắn hoài nghi có người âm thầm thiết kế, thậm chí hoài nghi Uy Quốc Công phủ, ngươi muốn ta phải làm như thế nào?
Nguyên Gia hiểu, nàng nghĩ tới cữu cữu Phụng Triển, nàng mím môi, kiên định nói:
- Mẫu hậu, hoàng huynh không giống phụ hoàng.
- Dù sao hắn cũng là đế vương.
Cố Thanh Ninh nhẹ giọng nói:
- Từ lúc hắn bước lên vị trí này, giang sơn xã tắc đã đặt cân lượng trong lòng hắn, không có gì quan trọng hơn thứ đó.
Nguyên Gia còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Thanh Ninh đã ngăn nàng, nàng chỉ có thể thở dài một tiếng, không khuyên nữa.
Cố Thanh Ninh đổi đề tài, khuyên Nguyên Gia nói:
- Mấy năm nay ngươi làm những gì, ta đều để trong lòng, ta biết ngươi hiếu thuận, nhưng ngươi không cần quá sa vào, chúng ta đều có tân sinh, ta chỉ hy vọng ngươi có thể sống vui vẻ, đó là tâm nguyện lớn nhất của ta.
Nguyên Gia gật đầu, cười nói:
- Mẫu hậu yên tâm, tính tình nữ nhi thế nào người còn không biết sao? Ai dám khiến nữ nhi chịu ủy khuất, nữ nhi sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần, nữ nhi còn có hoàng huynh che chở.
Nghe Nguyên Gia nói như vậy, Cố Thanh Ninh cũng yên tâm.
Thời gian gặp nhau rất ngắn ngủi, Nguyên Gia còn muốn nói gì đó, Cố Thanh Ninh đã cảm giác được cổ hấp lực kia, còn chưa nghe rõ Nguyên Gia nói gì, thì đã về tới thân thể của mình.
Cố Thanh Ninh vô cùng hoảng hốt, nàng nhìn đôi tay nhỏ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Sau đó nàng liền thấy, đứng ở mép giường là Cố Trạch Mộ đang nhìn nàng, nàng khi*p sợ la một tiếng.
Động tĩnh đánh thức Đào thị đang nằm ngủ bên cạnh, nàng mơ mơ màng màng nhìn thấy Cố Trạch Mộ đứng ở mép giường, nàng liền hoảng sợ, sau đó nhanh chóng thanh tỉnh:
- Trạch Mộ có phải nằm mơ thấy ác mộng, nên muốn ngủ cùng mẫu thân.
Cố Trạch Mộ thấp giọng phủ nhận, sau đó nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh, rồi xoay người rời đi.
Đào thị lo lắng cho hắn, gọi Lục Liễu, rồi khoác thêm y phục, Lục Liễu vội vàng thắp đèn, gian phòng sáng lên. Đào thị đang lo lắng cho nhi tử, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt khi*p sợ của Cố Thanh Ninh.
Vừa rồi, Cố Thanh Ninh còn cho rằng Cố Trạch Mộ sẽ chất vấn nàng "Đi nơi nào", cho dù hắn không hỏi như vậy, nàng vẫn cảm thấy bí mật của nàng đã bị hắn biết.
Nhưng suy nghĩ cùng lo sợ càng nhiều, khiến nghi vấn trong lòng nàng lại hiện ra.
Cố Trạch Mộ là người nào?
_______________________________________
Đêm nay, mẫu tử ba người tính cả Lục Liễu đều ngủ không yên giấc, lúc dùng điểm tâm sáng, Đào thị còn nhịn không được ngáp một cái, ai ngờ đang ngáp được một nửa, liền nhìn thấy một nữ tử chậm rãi đi vào cửa, khiến nàng kinh ngạc quên cả ngáp tiếp.
Cố Thanh Ninh nhìn Nguyên Gia tươi cười đầy mặt, cũng rất bất đắc dĩ, cuối cùng nàng cũng biết ngày hôm qua câu cuối cùng mà Nguyên Gia chưa nói xong là cái gì, sáng sớm tinh mơ liền cho nàng kinh hách lớn như vậy.
Tối qua Nguyên Gia cũng ngủ không yên, sau khi nàng tỉnh mộng, cả người đều đắm chìm trong một loại cảm xúc không thể diễn tả, thậm chí cũng không đợi tới hừng đông, lập tức sai người chạy đến Thiên Phật Tự.
Đào thị kinh hỉ đi đón:
- Ngọc Dung tỷ tỷ, sao mới sáng sớm đã tới đây?
Sau đó nàng liền bừng tỉnh đại ngộ:
- Người tới là vì cũng muốn nghe Hành Không đại sư giảng kinh?
Nguyên Gia hàm hồ ừ ờ, sau đó làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh, cho tới bây giờ nàng còn có chút cảm giác không chân thật, trong trí nhớ của nàng mẫu hậu ôn nhu đoan trang như vậy, sao lại biến thành một tiểu hài tử mới cao đến chân nàng.
Đào thị vội vàng nói với hai đứa nhỏ:
- Mau hành lễ.
Nguyên Gia giật mình:
- Không cần!
Đào thị nghi hoặc nhìn nàng, lại không biết Nguyên Gia có nổi khổ, hiện giờ nàng không biết phải đối xử với Cố Thanh Ninh như thế nào, lúc trước không biết thân phận thật sự của đối phương, nhưng hiện tại....
Cố Thanh Ninh biết Nguyên Gia khó xử, chỉ là nàng đã bắt đầu tân sinh hoạt, Nguyên Gia phải thích ứng.
Có lẽ vì Cố Thanh Ninh có thái độ quá tự nhiên nên cảm nhiễm Nguyên Gia, nàng dần dần thả lỏng tâm tình, chậm rãi nói chuyện cùng Đào thị, hết thảy có vẻ đều giống như trước kia.
Chỉ là vẫn có chút biến hóa.
Nguyên Gia theo thói quen tính sờ đầu Cố Thanh Ninh, nhưng nàng kịp thời nhớ đến thân phận của đối phương, bàn tay thay đổi tuyến đường phóng tới đỉnh đầu của Cố Trạch Mộ.
Sau đó nàng bị Cố Trạch Mộ trừng mắt nhìn nàng.
Ánh mắt này khiến Nguyên Gia lạnh cả sống lưng, tuy mẫu hậu đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục đối phương không phải phụ hoàng, nhưng Nguyên Gia vẫn yên lặng thu tay lại.