La thị tức giận vô cùng, nhưng Thiên Phật Tự lớn như vậy, nàng cũng không biết Đào thị đi đâu.
Nếu lúc trước nàng vì bà bà yêu cầu bắt ép phải thân cận, lúc này vì không thể tìm được Đào thị, mà sinh khí, quyết tâm nhất định phải tìm được mới thôi.
( Yul: sinh khí = tức giận, nhưng ta thấy để sinh khí vui mắt hơn. k thx thì nói ta sửa thuần việt luôn nhé.)
Thật ra trong lòng Đào thị cũng rất buồn khổ, nàng không am hiểu giao tiếp, Mẫn phu nhân dặn nàng cách xa Vĩnh Thọ hầu phu nhân cùng La thị, nàng chỉ có thể dùng phương thức này, ngay cả phòng cũng không dám về, chỉ có thể trốn tránh bên ngoài, thật đáng thương.
Lần này tới Thiên Phật Tự, một là cầu phúc cho phụ tử Cố gia, hai là ra ngoài giải sầu, ai ngờ mỗi ngày Đào thị đều phải lẫn trốn, nhưng cũng vì vậy mà nàng không có thời gian lo lắng cho Cố Vĩnh Hàn.
Thật vất vả mới trở về phòng, Đào thị thở phào một hơi, cảm thấy cả người thả lỏng hơn rất nhiều, định sửa sang lại đồ vật.
Chỉ là không ngờ đồ vật mới sửa sang được một nửa, Lục Liễu đã vội vào thông báo, vị thiếu phu nhân kia lại tới nữa.
Đào thị chỉ đành cực khổ dẫn dắt hai đứa nhỏ trốn ra ngoài. Cố Thanh Ninh rất bất đắc dĩ, đối phó với La thị có rất nhiều phương pháp, chỉ là hiện giờ tuổi tác còn nhỏ, nếu kiến nghị với Đào thị, sợ sẽ hù ૮ɦếƭ nàng, cho nên chỉ có thể câm miệng không nói, chạy theo Đào thị.
Ba người chạy tới cửa hông của Thiên Phật Tự, Đào thị lấy khăn lau mồ hôi cho hai đứa nhỏ, rồi lôi kéo bọn nhỏ đi về bóng cây, nơi đó có mấy tảng đá, hình thành bàn ghế, ba người bọn họ ngồi xuống.
Nhưng vào lúc này, một hòa thượng ăn mặc áo cà sa từ cửa hông đi đến, nhìn vị hòa thượng này tuổi vẫn còn trẻ, chỉ có chút tiều tụy, trên lưng còn mang một tay nải, cả người phong trần mệt mỏi.
Hắn nhìn thấy ba người bọn họ, hình như có chút giật mình, bước chân cũng chậm lại.
Đào thị tin Phật, vội vàng đứng lên:
- Vị sư phụ này nếu muốn nghỉ chân, người ngồi bên này đi.
Hòa thượng chấp tay hành lễ cảm tạ Đào thị, cũng không chối từ, vị hòa thượng ngồi xuống tảng đá bên kia.
Cố Thanh Ninh nhìn đôi bàn chân của vị hòa thượng này to hơn người bình thường rất nhiều, đôi giày bị phá rách, nhìn rất chật vật.
Chỉ là vẻ mặt của vị hòa thượng này vô cùng đạm nhiên, hắn lấy ra túi nước, muốn uống một chút, nào ngờ mở ra mới phát hiện túi nước đã trống không.
Đào thị thấy thế liền nói:
- Ta thay sư phụ lấy một chén nước.
Chỉ là vừa nói hết câu, nàng mới nhớ lúc đi không mang theo nha hoàn, nếu nàng đi múc nước, chỉ còn lại hai đứa nhỏ ở đây, dù nơi này là Thiên Phật Tự nàng cũng không thể yên tâm.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy Đào thị băn khoăn, liền nói:
- Nương, ta biết Chay Đường Tịnh ở nơi nào, để ta đi lấy nước.
Đào thị còn không kịp ngăn cản, nàng đã chạy về hướng Chay Đường Tịnh. May mà nơi này cách Chay Đường Tịnh không xa, Đào thị luôn nhìn theo thân ảnh của nàng, cho đến khi nhìn thấy nàng gọi một vị tiểu sa, rồi nhìn nàng trở về.
Hòa thượng nhìn thoáng qua bóng dáng của Cố Thanh Ninh, lại nhìn thoáng qua Cố Trạch Mộ, mày khẽ nhíu, giống như có chút kinh ngạc.
Hắn nhìn về phía Đào thị:
- Không biết phu nhân có thể cho phép ta xem tương mạch cho lệnh lang ( con trai)?
Hắn vừa nói xong, Cố Trạch Mộ tâm sinh cảnh giác, kiếp trước hắn không tin thần Phật, nhưng sau khi trọng sinh, lại cảm thấy trên đời này có lẽ thật sự có huyền cơ, hắn luôn giữ kín thân phận, đương nhiên không muốn để vị hòa thượng này xem tương mạch, miễn cho thật sự nhìn ra cái gì.
Hắn nhất mực cự tuyệt, Đào thị cũng không còn cách nào. So với nữ nhi vẫn luôn thân mật với nàng, thì nàng ở cùng nhi tử có chút câu thúc, cũng không dám cưỡng bách hắn làm cái gì.
Hòa thượng có chút tiếc nuối, chỉ có thể nói:
- Nếu phu nhân không chê, có thể cho phép bần tăng đánh giá tương mạch của người?
Đào thị thấy không sao cả, nàng mở bàn tay để lên bàn, hòa thượng nhìn qua, rồi lại nhìn thoáng qua khuôn mặt của Đào thị, biểu tình càng thêm quái dị.
Đào thị hoảng hốt hỏi:
- Sư phụ, có gì không đúng sao?
Hòa thượng có chút chần chờ, rồi lắc đầu, hắn từ nhỏ đã có thần thông, nhìn người cực chuẩn, nhưng nhìn thấy Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh, lại cảm nhận một loại cảm giác mãnh liệt không ổn, thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi chính mình, nếu không sẽ không yêu cầu muốn xem tương mạch của Cố Trạch Mộ, chỉ tiếc bị cự tuyệt.
Hòa thượng chỉ có thể lấy lui cầu tiến, nhìn tương mạch của Đào thị, nhưng khi nhìn thấy tương mạch của Đào thị, lại hoàn toàn vượt qua dự kiến của hắn.
Nhìn tương mạch trong lòng bàn tay của Đào thị, nàng mệnh không tốt, phụ mẫu song vong, cả đời mệnh bạc nhấp nhô, nhìn tương mạch đáng lẽ sẽ ૮ɦếƭ sớm, nhưng nhìn tướng mạo của nàng, lại là phúc tướng trường thọ tôn quý, phúc trạch lâu dài, hai loại vận mệnh hoàn toàn tương phản lại hiện trên thân một người, mới khiến vị hòa thượng này khi*p sợ.
Vận mệnh của Đào thị giống như bị Thiên Đạo phân chia thành hai giai đoạn khác nhau, mà hết thảy đều liên quan đến hai đứa nhỏ do nàng sinh ra.
Hòa thượng thu hồi kinh ngạc, mỉm cười nói với Đào thị:
- Phu nhân tâm tư thuần tịnh, là người được phúc vận thiên cơ tương trợ mệnh. Tuy thời trẻ phụ mẫu duyên thiển, nhưng tất cả tai kiếp đã qua đi, kế tiếp nhất định cả đời trôi chảy, an khang hỉ nhạc.
Đào thị nghe mà sửng sốt, nàng nhớ biểu tình lúc nãy của vị hòa thượng này, không giống những lời nói ra, nhưng vị hòa thượng này nói xong cũng không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Đào thị cũng không dám hỏi, lúc này Cố Thanh Ninh đã mang nước tới đây.
Vị hòa thượng tiếp nhận chén nước, uống xong, thở phào một hơi, chấp tay cảm tạ:
- Cảm ơn tiểu thí chủ.
Cố Thanh Ninh nghiêm trang nói:
- Chén nước này ở trong chùa, ngươi muốn cảm tạ cũng không phải là ta, mà là chùa này.
- Lời bần tăng nói, là tiểu thí chủ thiện tâm cũng quan trọng như chén nước này, đều phải cảm tạ.
- Vậy vị hòa thượng muốn cảm tạ đồ vật này nọ chẳng phải là quá nhiều?
Đào thị lo lắng Cố Thanh Ninh mạo phạm vị hòa thượng, vội vàng nhẹ giọng ngăn nàng nói tiếp.
Hòa thượng lại lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Đúng là như thế, nhân sinh trên đời, có thể sống qua một kiếp trong tâm nên tồn cảm kích.
Cố Trạch Mộ đột nhiên nói:
- Theo lời người nói, nếu mỗi người đều nghĩ như vậy, trên đời này sẽ không có cường đạo ác nhân, không phải sao?
Hòa thượng cười cười:
- Phật tu kiếp sau, nếu kiếp này hành ác, kiếp sau sẽ gặp báo ứng, nếu kiếp này tích công đức, kiếp sau có thể tâm tưởng sự thành, vạn sự hài lòng. Thế gian vạn vật đều một lần uống, một miếng ăn, tiểu thí chủ tuổi còn nhỏ, vẫn chưa thể hiểu.
Cố Trạch Mộ còn muốn nói gì đó, đã bị một giọng nữ cắt ngang.
Mọi người đều nhìn qua, nhìn thấy La thị dẫn theo nha hoàn đi tới đây.
Đào thị sắc mặt khổ bức, nhưng cũng không thể trốn, chỉ có thể căng da đầu chào hỏi La thị.
La thị cười tủm tỉm nói với Đào thị:
- Mấy ngày nay muội vẫn muốn tìm tỷ tỷ trò chuyện, chỉ là không ngờ mỗi lần đi tìm tỷ tỷ, đều không gặp, suýt nữa muội đã nghĩ tỷ tỷ trốn tránh muội.
Đào thị có chút xấu hổ, ấp úng không lên tiếng.
La thị thấy hai đứa nhỏ, ngừng một chút, mới nói:
- Không biết tỷ tỷ ở chỗ này làm gì?
Đào thị nói:
- Ta đang nghe vị sư phụ này giảng Phật hiệu.
La thị nhìn thoáng qua vị hòa thượng y phục xám xịt dơ bẩn, mày hơi nhíu lại, rồi nhanh chóng dãn ra, bày ra bộ dạng cảm thấy hứng thú:
- Muội cũng rất có hứng thú với Phật hiệu, nghe nói hôm nay trụ trì giảng kinh, hay là chúng ta cùng đi nghe?
Nếu không phải vì tránh nàng, hôm nay Đào thị cũng muốn đi theo Mẫn phu nhân nghe giảng kinh, hiện giờ La thị mở lời mời, nàng không biết nên cự tuyệt thế nào, theo bản năng đưa ánh mắt cầu giúp đỡ về phía nhi nữ.
Cố Thanh Ninh âm thầm thở dài, đang muốn mở miệng giải cứu, lại nhìn thấy vị tiểu sa dẫn theo trụ trì vội vàng tới đây, phía sau còn đi theo một đám người.