Chương 181

Tác giả: Bạc Hà Miêu

Phủ trưởng công chúa.
Nguyên Gia vừa mới trở lại trong phủ đã thấy quản gia đang lo lắng chờ trong viện, khi ông ấy nhìn thấy nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên Gia nghi hoặc mà hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quản gia còn chưa nói chuyện, một tiểu thái giám đã vội chạy tới: “Cuối cùng điện hạ đã trở về. Bệ hạ có khẩu dụ, tuyên người và quận vương Chiêu Hoài tiến cung yết kiến. Quận vương đã vào cung từ sớm, giữ nô tài ở đây chờ người đó!”
Nguyên Gia nhíu mày, nàng cũng không dám lơ là. Sau khi nàng rửa mặt một chút, thay quần áo khác mới đi theo thái giám vào cung.
Thái giám không đưa nàng đến thư phòng mà đưa đến ngự hoa viên. Lúc nàng đi đến, mới phát hiện Tiêu Trạm đang cùng Tiêu Diễn Chi câu cá. Cậu cháu hai người cười cười nói nói trông có vẻ vô cùng vui vẻ.
Nguyên Gia chậm rãi đi qua hành lễ với Tiêu Trạm: “Thần muội bái kiến hoàng huynh.”
Tiêu Trạm phất phất tay để cung nữ ở một bên đỡ Nguyên Gia dậy. Sau khi Nguyên Gia đứng lên mới nói: “Hoàng huynh triệu hai mẫu tử chúng ta vào cung là có chuyện gì quan trọng sao?”
Tiêu Trạm lại cười lên: “Muội thật đúng là làm cụt hứng, chẳng lẽ ta làm ca ca gọi muội muội mình đến gặp mình cũng không được sao?”
Từ lúc trước sau khi Tiêu Trạm thăm dò Nguyên Gia thất bại, mặc dù bình thường vẫn giống lúc trước nhưng đã không còn thân thiết như thế. Bây giờ Tiêu Trạm nói thế, trái lại giống với thái độ lúc trước như đúc.
Nguyên Gia cũng cười nói: “Thần muội chỉ lo lắng làm trễ nãi việc chính sự của hoàng huynh.”
Tiêu Trạm giao cần câu cho thái giám hầu hạ, ba người cùng ngồi trong lương đình. Lúc này y mới nói: “Lần này ta để cho bọn muội vào cung cũng là có chuyện muốn phân phó Diễn Chi.”
Tiêu Diễn Chi và mẫu thân nhìn nhau, lập tức rời chỗ quỳ xuống: “Thần Tiêu Diễn Chi nghe chỉ.”
Tiêu Trạm bất đắc dĩ nói: “Sao tính cách của con càng giống mẫu thân con thế hả, mau đứng dậy đi.”
Sau khi Tiêu Diễn Chi ngồi vào chỗ, Tiêu Trạm mới nói tiếp: “Lần này ta muốn để Diễn Chi đi Nghiệp Thành.”
Nguyên Gia sững sờ, trên mặt lại không có cảm xúc gì: “Vì chiến sự bên kia sao?”
Tiêu Trạm lắc đầu, hỏi: “Gần đây hai người có nghe được những lời đồn kia không?”
Nguyên Gia lập tức nghĩ đến lời đồn xôn xao kinh thành gần đây thì nhíu mày lại, nàng tỏ vẻ tức giận: “Năm đó, cữu cữu vì Đại Chu chúng ta mà ૮ɦếƭ trên sa trường, cũng không biết ai nói xấu ngài ấy. Lòng dạ quá ghê tởm!”
Tiêu Trạm nói: “Lời đồn này cũng kì lạ, lại thêm phiến đá kia nữa, ta luôn cảm thấy có người thao túng ở phía sau. Nhưng mà Khang ái khanh cũng nói không sai, không có lửa làm sao có khói. Cho dù có người dùng lời đồn này gây sóng gió thì tất nhiên cũng có lý do. Ta để Diễn Chi đi Nghiệp Thành cũng vì muốn tra rõ nguyên nhân phía sau.”
Tiêu Diễn Chi gật gật đầu, nói: “Cữu cữu yên tâm, chất nhi nhất định sẽ tra xét rõ ràng chuyện này, tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của cữu cữu.”
Tiêu Trạm khoát tay áo: “Sau này con cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, mọi thứ đều nghe theo Uy Quốc công. Dù sao ông ấy cũng đóng giữ Nghiệp Thành nhiều năm, thời gian tiếp xúc với người ngoại tộc cũng dài, có kinh nghiệm hơn con nhiều.”
“Chất nhi biết.”
Tiêu Diễn Chi nói xong, thấy dường như Tiêu Trạm còn có lời muốn nói với mẫu thân nên cáo lui trước.
Sau khi Tiêu Diễn Chi rời đi, Tiêu Trạm thấy Nguyên Gia cau mày, nghĩ rằng nàng đang lo lắng đến sự an toàn của nhi tử nên nói: “Muội yên tâm, ta sẽ phái người đặc biệt bảo vệ Diễn Chi, chắc chắn sẽ không để y chịu chút tổn thương nào.”
Nguyên Gia lấy lại tinh thần, vội nói: “Thần muội không…”
“Tuổi của Diễn Chi cũng lớn rồi, tóm lại cũng phải từ từ bắt đầu học việc. Trước mắt chính là cơ hội tốt, để y ra ngoài đi nhiều xem nhiều một chút. Nam tử không giống với nữ nhi, nếu cứ ở lại nơi kinh thành phồn hoa này sẽ từ từ hao mòn ý chí chiến đấu của y.”
Nguyên Gia nghe thấy Tiêu Trạm giải thích như vậy mới biết y thay Tiêu Diễn Chi suy tính kỹ càng như thế. Điều này khiến cho lòng nàng vô cùng phức tạp, nên nói: “Hoàng huynh nhọc lòng.”
Tiêu Trạm thở dài nói: “Muội là muội muội ruột cùng mẫu thân sinh ra với ta, ta làm ca ca đương nhiên hi vọng các muội tốt.”
Nguyên Gia càng cảm thấy xấu hổ.
Tiêu Trạm thấy thế thì đưa một miếng trái cây cho nàng, cười nói: “Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là ngày sau đừng tỏ ra xa lạ với ca ca là được.”
Ngay lúc Tiêu Diễn Chi nhận lệnh chuẩn bị đi Nghiệp Thành, Cố Trạch Mộ cũng nhận được tin từ kinh thành. Lúc này, bọn họ cách Nghiệp Thành khoảng bốn năm ngày đường, Cố Trạch Mộ cũng không vội vã, mà cho bọn họ dừng lại trước.
Cố Thanh Ninh mơ hồ đoán được gì đó, nàng hỏi: “Huynh đã nhận ra được cái gì sao?”
Cố Trạch Mộ nhìn tin tức trong tay rồi “Ừm” một tiếng, sau đó mới nói: “Nếu tin tức này đã lưu truyền trong kinh thành, vậy tính toán thời gian chắc là trước khi Phụng Triển đi bắt nàng thì đã biết thân phận của y.”
Cố Thanh Ninh gật gật đầu, nhưng nhất thời không hiểu ý của hắn.
Cố Trạch Mộ giải thích thêm một câu: “Phụng Triển vẫn luôn giấu thân phận vô cùng kỹ lưỡng, sao người nọ biết được? Là bên Phụng Triển có phản đồ hay là…”
Cố Thanh Ninh cũng phản ứng kịp, nàng nói tiếp: “Hoặc người nọ quen biết với Ô Ân! Tin tức này chắc là biết từ miệng của Ô Ân!”
“Ô Ân này là hậu nhân của mấy bộ lạc lớn năm xưa, nếu năm đó Phụng Triển thật sự bị người này hãm hại, như vậy người này và Ô Ân có liên hệ cũng không lạ.”
“Cho nên người đó cố ý tạo ra một chiếc bẫy vì người đó sợ Phụng Triển nói ra chân tướng năm đó? Vì thế muốn ra tay trước chiếm lợi thế, nghĩ cách đối phó Phụng Triển?”
Cố Thanh Ninh nghĩ như thế thì cảm thấy vô cùng tức giận, nàng hận không thể lập tức tìm ra người này để hung hăng đánh một trận trả lại sự trong sạch cho Phụng Triển.
Cố Trạch Mộ tỉnh táo hơn nhiều: “Đúng là có khả năng như thế.”
Cố Thanh Ninh thấy dáng vẻ của Cố Trạch Mộ thì lập tức hiểu ra: “Có phải huynh đã có tính toán gì không?”
Cố Thanh Ninh có thể đoán được, Cố Trạch Mộ cũng không giấu, hắn nói ra: “Trước đó, ta vẫn nghi ngờ người đứng sau vụ án của Phụng Triển chính là Khang Diệp. Nếu như đoán không sai, chuyện trước mắt cũng phù hợp với cách làm việc quen thuộc của ông ta.”
Hắn dừng một chút, mới nói tiếp: “Nhưng điều vượt qua dự đoán của ta chính là Khang Diệp có vẻ hơi chột dạ.”
“Chột dạ?”
Cố Trạch Mộ không giải thích tiếp nữa, chỉ nói: “Ta vẫn lo lắng qua nhiều năm như thế, cho dù đi Ngu Thành cũng chưa chắc có thể tìm tới tìm được chứng cứ gì. Song, nếu Khang Diệp chột dạ thì là một cơ hội tốt.”
Cố Thanh Ninh phản ứng kịp: “Huynh muốn tính kế ông ta?”
Cùng lúc đó, ở phía xa Nghiệp Thành thủ vệ thấy được một người một ngựa dần đi đến cửa thành. Đối phương mặc y phục người ngoại tộc nhưng chỉ có một mình.
Thủ vệ thổi tiêu trúc, toàn bộ binh sĩ trên tường thành kéo cung nhắm ngay đối phương.
Người kia cách tường thành một đoạn thì ngừng lại, hô lớn: “Tả doanh giáo úy Phụng Linh cầu kiến chủ soái!”
Thủ vệ ngây ngẩn cả người, mà đúng lúc trên tường thành có một Thiên hộ chính là đồng liêu của Phụng Linh vào năm đó. Hắn dõi mắt nhìn lại, phát hiện mặc dù đối phương mặc trang phục của người ngoại tộc phủ đầy bụi đất, song gương mặt xinh đẹp giống như nữ tử, đúng thật là Phụng Linh.
Chỉ là thủ vệ cũng không dám dễ tin, hắn chỉ đợi Phụng Linh chờ dưới tường thành. Sau đó hắn đi xuống tường thành, vội vàng báo cáo với Uy Quốc công.
Sau khi Uy Quốc công nhận được tin tức thì vội vàng chạy lên tường thành, lại nhanh chóng cho người mở cửa thành ra.
Khi cửa thành mở ra, Phụng Linh cưỡi ngựa tiến vào trong thành.
Uy Quốc công đã không chờ được, vội vàng hạ tường thành nghênh đón Phụng Linh.
Trên người Phụng Linh toàn gió bụi, bờ môi khô nứt, có vẻ vô cùng thảm hại, nhưng y vẫn đứng thẳng lưng: “Mạt tướng bái kiến chủ soái!”
Vẻ mặt Uy Quốc công không giấu được sự kích động, ông vỗ vỗ bờ vai y giống như có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng chỉ nói: “Trở về là tốt rồi.”
Cả một tiểu đội của Phụng Linh bây giờ chỉ có mình y trở về, Phụng Linh lại có dáng vẻ thế này, nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Uy Quốc công không phải người không có tình nghĩa, ông cho y nghỉ ngơi trước sau đó lại nói xảy ra chuyện gì.
Lúc này Phụng Linh vô cùng mệt mỏi, cũng không nói gì thêm.
Y tắm rửa một phen, nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày hôm sau mới đi Soái phủ gặp Uy Quốc công.
Uy Quốc công nhìn y nhìn từ trên xuống dưới, thấy y vẫn mệt mỏi như lúc trước, song trên thân không có vết thương gì lớn mới khẽ thở ra. Lúc này, ông mới hỏi y cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Phụng Linh mới nói việc bọn họ biết người thần bí kia rời khỏi thành Nguyệt Lượng, sau đó có kế hoạch muốn thừa cơ Gi*t đối phương.
Y chán nản lắc đầu: “Nhưng mà cuối cùng chúng ta đã thất bại, sau khi mạt tướng đào tẩu đã được người cứu. Khi vết thương lành mới vội vàng trở về.”
Uy Quốc công nói: “Vậy ngươi có nhìn thấy dung mạo của người kia không?”
Dường như Phụng Linh dừng một chút mới nói: “Mạt tướng vô năng, cũng không nhìn thấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc