Kinh thành, phủ thừa tướng.
Khang Nam tiễn đại phu ra khỏi cửa, lúc này mới quay về phòng lần nữa. Khang Diệp khoác áo khoác, được tỳ nữ đỡ xuống giường. Khang Nam vội vàng tới, nhận lấy việc của tỳ nữa, đỡ Khang Diệp ngồi lên ghế.
Chỉ mấy bước ngắn ngủi như thế dường như đã làm Khang Diệp hao phí rất nhiều sức lực, sau khi ông ta ngồi xuống thì ho khan nửa ngày mới bình phục lại.
Khang Nam không nhịn được nói: “Ngài bị bệnh, không bằng nghỉ thêm mấy ngày, công sự chậm chút cũng được.”
Khang Diệp lắc đầu: “Bây giờ không nghỉ được, trên dưới cả triều nhìn chằm chằm vào ta, người muốn kéo ta xuống cũng không ít đâu.”
Những ngày qua Khang Nam vẫn đi theo Khang Diệp, cũng biết rất nhiều chuyện. Sau khi nghe Khang Diệp nói thế, hắn ta cũng không phản bác, chỉ bảo tỳ nữ đi lấy lò sưởi tay bỏ vào trong tay Khang Nam, rồi nói: “Con giúp cha đọc sổ con nhé, ít nhiều gì cũng khiến cha đỡ phí công một chút.”
Khang Diệp nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, lời muốn nói cũng nuốt xuống: “Cũng được.”
Hai cha con một người đọc một người nghe, có đôi khi Khang Diệp sẽ chỉ Khang Nam vài vấn đề, trông rất hòa thuận vui vẻ.
Mà đúng lúc này, lão quản gia ở ngoài cửa đi một phong thư tới. Khang Diệp khoát tay bảo Khang Nam tạm thời dừng lại, sau đó cầm lá thư này mở ra xe. Nhưng sau khi mở lá thư ra xem thì sắc mặt ông ta lại thay đổi.
Khang Nam thấy dáng vẻ nghiêm túc của phụ thân thì không nhịn được mà hỏi: “Cha, xảy ra chuyện gì thế?”
Khang Diệp phất tay để quản gia lui xuống, hồi lâu mới nói: “Nam Nhi, ngọc bội cha cho con lúc trước vẫn mang theo bên người chứ?”
Khang Nam hơi không hiểu nhưng vẫn kéo dây đeo ngọc bội ở cổ ra. Sau đó hắn tháo xuống đặt trước mặt Khang Diệp: “Vẫn ở đây, cha.”
Khang Diệp cầm ngọc bội, sắc mặt phức tạp mà nói: “Nam Nhi, ngọc bội kia là một tín vật. Nếu mai ngày cha gặp bất trắc, con hãy nghĩ cách cầm miếng ngọc bội này chạy trốn tới Bách Việt, tìm cửa hàng có hoa văn trên ngọc bội, giao ngọc bội kia cho bọn họ xem. Bọn họ sẽ giao của cải mà cha để lại cho con, dựa vào những thứ này đủ để con không lo cơm áo sống đến hết đời.”
Khang Nam tỏ vẻ khi*p sợ nhìn Khang Diệp: “Cha, cha đang nói gì đó? Đang êm đẹp sao cha gặp bất trắc được?”
Khang Diệp nhìn vẻ lo lắng khó mà giấu giếm của hắn, trong lòng hơi ấm áp. Nhưng ông không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ bảo hắn cất kỹ ngọc bội: “Cha cũng chỉ cẩn thận đề phòng thôi, chưa chắn sẽ rơi vào tình cảnh như thế.”
Khang Diệp nói xong lại ho kịch liệt một phen, Khang Nam vội vàng giúp ông ta vỗ lưng, rồi cầm nước đút ông ta.
Thật vất vả Khang Diệp mới bớt ho, ông chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, trong lòng chợt sinh ra nỗi buồn vô cớ, ông già thật rồi.
Sau khi ông trở lại triều đình lần nữa, vẻ ngoài nhìn như vinh quang, song thật ra ông đã thấy hữu tâm vô lực từ lâu, chỉ cố gắng chống đỡ mà thôi. Dù sao đã nhiều năm ông chưa về triều, lại thêm tuổi tác lớn, so với đám người Liễu thái phó trẻ trung khỏe mạnh thì sẽ có chênh lệch.
Cho dù ông không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng ông cũng hiểu rõ, già nua không chỉ khiến ông chậm chạp trong tư duy, mà còn liên tục bị hao mòn ý chí.
Dù sao nếu là ông lúc trước thì sẽ không chưa đánh đã bi quan tìm đường lui cho mình.
Khang Nam lo lắng tình trạng cơ thể của ông ta nên không dám hỏi, lúc này Khang Diệp cũng không có tâm trạng nên để hắn rời đi trước. Khang Nam chỉ có thể bất mãn lui xuống.
Sau khi Khang Nam rời đi, Khang Diệp mới đưa ánh mắt nhìn về lá thư trên bàn lần nữa. Từ khi Diêu Phỉ ૮ɦếƭ, Khang Diệp đón nhận người ngoại tộc trong tay ông ta, phong thư này chính là do bọn hắn gửi đến.
Trong thư nói Phụng Triển chưa ૮ɦếƭ, vị sư trưởng thần bí của Trác Cách chính là Trác Cách.
Cái tên này lại khiến cho Khang Diệp nhớ đến chuyện hai mươi năm trước.
Một ngày nào đó của hai mươi năm trước, đột nhiên ông nhận được lời cầu xin giúp đỡ của gia chủ Khang gia, nói là chuyện bọn họ buôn lậu muối bị người ta phát hiện, tên tiểu quan kia còn viết sổ con tấu lên.
Khang Diệp không có thiện cảm với vị đường huynh vừa tham lam lại ngu xuẩn kia, nhưng cũng tức giận tên tiểu quan kia không có mắt nhìn. Ông ta không nghĩ nhiều, chỉ thuận tay ngăn lại sổ con kia. Song, ông ta không ngờ đường huynh lại hung ác Gi*t cả nhà của tên tiểu quan kia. Không chỉ như thế, sau đó ông ta còn biết được không chỉ có là không chỉ buôn lậu muối, mà còn đem muối lậu bán cho ngoại tộc.
Cái trước có thể nói là pháp luật khó trừng trị, nhưng cái sau lại là tội ૮ɦếƭ thông đồng với địch bán nước!
Khang Diệp vô cùng tức giận, có điều lúc này ông muốn xoay chuyển tình thế cũng đã chậm, chuyện này lại kinh động đến Phụng Triển, vậy không thể nào tốt được.
Lúc đó, có hai con đường bày ở trước mặt Khang Diệp, một là quân pháp bất vị thân, từ bỏ Khang gia. Hai là khiến Phụng Triển không thể tra được.
Gia chủ Khang gia đích thân dẫn người đến kinh thành, quỳ trước mặt ông khóc ròng ròng, nói với ông chuyện năm đó ông cầu học, sự trả giá của tộc nhân với ông. Mấy người già trong tộc cũng chảy nước mắt cầu xin ông.
Khang Diệp dao động, vì thế ông lựa con đường thứ hai.
Nhưng Phụng Triển là ai, y đường đường là Định Quốc công, là quốc cữu đương triều, tính cách vừa xấu xa lại cứng rắn, muốn thay đổi quyết định của y là chuyện khó như lên trời. Khang Diệp dùng đủ cách cũng không được, trái lại suýt nữa đã bị Phụng Triển chú ý.
Lúc này, Khang Diệp đã đâm lao phải theo lao, cho dù hối hận cũng không được gì.
Một bước sai, từng bước sai.
Khang Diệp biết lúc này vận mệnh của ông đã cột chung với Khang gia. Nếu như bị Phụng Triển điều tra ra, Khang gia bị hủy, cho dù ông còn mạng sống thì danh tiếng cũng mất hết, nhận hết sự thóa mạ của thiên hạ.
Đời này của ông chăm chỉ chịu khó học, sau khi trở thành thừa tướng càng cẩn trọng hơn. Ông không yêu hoa phục mỹ thực, cũng không ham nữ sắc, trong đời ông chỉ có một mong muốn chính là trở thành danh thần lưu danh sử sách. Sao ông có thể chấp nhận kết cục như thế?
Trong lúc đó, ông thấy sổ con thỉnh cầu mở quân đồn của Phụng Triển, điều này khiến trong lòng ông nảy sinh một kế hoạch to gan.
Đã nhiều năm như vậy, thật ra Khang Diệp đã quên mất chuyện này, nhưng ông không ngờ rằng Phụng Triển lại còn sống!
Tuyệt đối không thể y nói ra chuyện năm đó đước
Khang Diệp nói thầm trong lòng, dường như trên khuôn mặt già nua lại tỏa ra ý chí chiến đấu lần nữa. Ông nhíu mày trầm tư hồi lâu, sau đó nâng 乃út chấm mực, múa 乃út thành văn, gọi quản gia tới đem mấy phong thư trong tay gửi ra ngoài từng cái.