Chương 117

Tác giả: Bạc Hà Miêu

Mặc dù Hồng Tùng Nguyên thường xuyên trêu đùa với Cố Trạch Mộ, nhìn có vẻ không đứng đắn, nhưng trong công việc ông vẫn rất nghiêm túc.
Cố Trạch Mộ muốn có được sự tin tưởng của Tào Nguyên, nhưng Tào Nguyên này vô cùng đa nghi. Tuy nói trước đó hắn ta đã thăm dò, cũng dần yên lòng với Cố Trạch Mộ, nhưng cũng không thể lơ là. Cũng may có Hồng Tùng Nguyên giúp đỡ, Cố Trạch Mộ mới có thể từng bước thực hiện kế hoạch của mình.
Ban đầu, thật sự Tào Nguyên không dám tùy tiện thả lỏng trong lòng, nhưng dần dần hắn phát hiện Cố Trạch Mộ làm việc rất có chừng mực. Cho dù hắn nói gì, Cố Trạch Mộ cũng sẽ không để lộ. Mặc dù có đôi khi Cố Trạch Mộ nhắc đến vài đề nghị, nhưng xưa nay không hề can dự quyết định của hắn. Mà những đề nghị Cố Trạch Mộ nói ra đều được chứng minh rất có hiệu quả.
Trong vô thức, Tào Nguyên càng lúc càng tin tưởng Cố Trạch Mộ. Có đôi khi hắn sẽ than phiền với Cố Trạch Mộ, thậm chí cũng dần kể chút chuyện của Tào gia. Những chuyện này tất nhiên là mê người, nhưng so với chuyện Cố Trạch Mộ muốn biết lại chẳng bằng. Song, hắn cũng từ những chuyện này mà kéo lên một góc bí mật của Tào gia.
Đương nhiên những thứ này có Hồng Tùng Nguyên đi thăm dò, Cố Trạch Mộ chỉ phụ trách giữ quan hệ thân thiết với Tào Nguyên là được.
Cứ như thế, không bao lâu sau đã đến lúc Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng trở về, đương nhiên Cố Trạch Mộ cũng không tiếp tục ở lại Tào gia nữa. Lúc Tào Nguyên tiễn hắn về phủ tổng đốc còn lưu luyến không rời.
Nhưng mà Cố Trạch Mộ không để ý đến hắn ta, so với Tào Nguyên, hắn càng muốn biết chuyến đi này của Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng thu hoạch được gì.
Cố Trạch Mộ đích thân bày tiệc tẩy trần cho hai người, so với lúc đi tràn đầy tự tin, giờ phút này hắn lại phát hiện vẻ mặt của hai người nghiêm trọng hơn nhiều.
Song, Cố Trạch Mộ cũng không biểu hiện ra gì, chỉ thăm hỏi hai người uống rượu dùng bữa.
Qua ba lần rượu, Tạ Trường Phong phất tay cho người hầu lui xuống. Cố Trạch Mộ biết y có lời muốn nói.
Quả nhiên, khi trên bàn cơm chỉ còn ba người bọn họ, Tạ Trường Phong mới mở miệng nói: “Trạch Mộ, chỉ sợ nhiệm vụ lần này rất gian khổ…”
Cố Trạch Mộ bình tĩnh, trên mặt cười nói: “Lời ấy nghĩa là sao?”
Hoắc Vân Tàng tiếp lấy lời của Tạ Trường Phong, nói: “Lần này, hai chúng ta đi dọc theo Hoàng Hà. Một là muốn nhìn những đê đập mà năm đó Chiêm Thế Kiệt chủ trì xây dựng thế nào. Thứ hai là muốn nhìn tình hình thực tế ở thượng du Hoàng Hà thế nào. Nhưng không ngờ, sau khi chúng ta đi lại phát hiện tình trạng còn tệ hơn trong dự đoán của chúng ta nhiều.”
Đúng thật là Chiêm Thế Kiệt rất có năng lực trong việc trị thủy. Năm đó, mặc dù ông ta chủ yếu là vì mở rộng dòng sông nhưng cũng biết việc này không thể làm xong trong một sớm một chiều, vì thế ông ấy xây không ít đê đập. Cũng vì những đê đập này mà mấy năm nay lũ lụt Hoàng Hà không nghiêm trọng như thế. Nhưng sau khi hai người Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng đi xem qua mới phát hiện tình hình còn nghiêm trọng hơn trong dự đoán nhiều.
Thì ra từ sau khi Chiêm Thế Kiệt qua đời, những đê đập này không được bảo trì. Mấy năm nay, mặc dù bọn nó đã cẩn trọng thực hiện chức trách của  mình nhưng thật ra đã tràn ngập nguy hiểm. Chỉ cần một cơn lũ lụt hơi lớn có thể phá tan tất cả. Mà tình huống ở thượng du Hoàng Hà càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Những năm này gió mưa hòa thuận, dân cư càng lúc càng nhiều, bọn họ xâm chiếm ruộng đồng ở thượng du càng nhiều. So ra, tình hình bùn đất lắng đọng ở Hoàng Hà đã vô cùng nghiêm trọng. Mấy năm nay bọn họ chịu được như thế có thể gọi là may mắn.
Hoắc Vân Tàng thở dài: “Bây giờ gọi là Hoàng Hà, chẳng bằng gọi là sông bùn. Hai chúng ta tiện tay múc một chén nước, bùn cát đã chiếm một nửa.”
Tạ Trường Phong không nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt cũng hắn thì cũng suy nghĩ không kém Hoắc Vân Tàng.
Cố Trạch Mộ nhíu mày, lại nói: “Đừng nói những lời ủ rũ này nữa, chúng ta có thể nghĩ cách mà.”
Tạ Trường Phong lắc đầu: “Ngài không tận mắt nhìn thấy cho nên không biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Theo tình hình Hoàng Hà bây giờ, cho dù Minh An tiên sinh còn sống có lẽ cũng không biết phải làm gì!”
Tâm trạng của Cố Trạch Mộ rất nặng nề, hắn đến đây không chỉ vì muốn lật lại bản án của Chiêm Thế Kiệt. Đồng thời, hắn cũng hi vọng có thể quản lý tốt Hoàng Hà, cho bách tính hai bên bờ Hoàng Hà cuộc sống yên bình. Nhưng không ngờ tình hình lại tệ đến như thế. Còn chưa bắt đầu mà hai người phụ trách đã bắt đầu suy sụp. Song, đây chỉ là vấn đề của Hoàng Hà, muốn trị thủy cũng không đơn giản như thế, bọn họ phải đứng trước tình cảnh phức tạp hơn.
Trong phút chốc, ba người cũng không nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Cố Trạch Mộ lấy lại tinh thần trước: “Tuy nói như thế, nhưng chúng ta cũng đã nghe theo lệnh, chuyện vẫn phải làm. Hoắc công tử, nhiệm vụ quan trọng trước mắt chúng ta là gì?”
Sự bình tĩnh của Cố Trạch Mộ tác động đến Hoắc Vân Tàng, hắn cũng cố gắng xốc lại tinh thần, thật thà nói: “Chuyện quan trọng trước mắt là phải bảo vệ đê đập kia. Nếu không đợi đến mùa hạ sang năm, một khi trời mưa thì hậu quả không thể tưởng tượng được.”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Nếu đã như thế, công tử hãy làm bản vẽ giấy trước, những chuyện khác đã có ta và Tạ đại nhân lo liệu. Ngài cảm thấy sao, Tạ đại nhân?”
Tạ Trường Phong cũng đã khôi phục dáng vẻ bình thường, y gật gật đầu: “Thật ra trước khi đến chúng ta cũng đã tưởng tượng qua tình huống xấu nhất, bây giờ như thế, đã xấu cũng không thể xấu hơn được. Nếu vậy, chúng ta cứ thoải mái làm cũng được.”
Lời nói này của Tạ Trường Phong khiến cho hai người đều nở nụ cười, ba người nhìn nhau, sự ăn ý khi trị thủy lúc trước trở về.
Sau ngày đó, ba người đều xốc lại tinh thần.
Trước đó, khi Hoắc Vân Tàng đi khảo sát thực địa cũng đã thu thập tình huống cụ thể của đê đập. Hắn so sánh với bản vẽ mà năm đó Chiêm Thế Kiệt lưu lại, từng bước hoàn thiện phương án sửa chữa.
Tạ Trường Phong và Cố Trạch Mộ có nhiệm vụ riêng của mình. Công việc của Cố Trạch Mộ bận rộn, cũng không quan tâm việc liên lạc duy trì tình cảm với Tào Nguyên.
Một hôm, sau khi Cố Trạch Mộ hoàn thành nhiệm vụ, sắc trời còn sớm, hắn một thân một mình đi ra ngoài, vô thức đã đi đến bên bên Hoàng Hà.
Nước sông ᴆục ngầu vỗ vào bờ mang theo mùi tanh của bùn đất, trên mặt sông có mấy chiếc thuyền nhỏ đánh cá đang neo đậu, giống như mấy đảo hoang.
Vị trí của Sung Châu là khu vực nguy hiểm nhất Hoàng Hà, lúc đó khi thiết lập ở phủ tổng đốc đường sông ở đây cũng là do Chiêm Thế Kiệt đề nghị. Ông ta nói muốn để cho mình có thể cảm nhận được áp lực này mọi lúc, mới có thể quản lý Hoàng Hà tốt hơn. Song, mấy năm nay, tường thành Sung Châu càng ngày càng cao, cũng càng lúc càng kiên cố, nó trở thành nơi an toàn nhất dọc ven bờ Hoàng Hà.
Cố Trạch Mộ định im lặng đứng ở đây một lúc, nhưng không ngờ có không ít văn nhân mặc khách đứng bên bờ bắt đầu làm thơ hoặc bày tỏ tình cảnh, khiến cho chút cảm giác đa sầu đa cảm hiếm có của hắn biến đâu mất.
Cố Trạch Mộ thở dài, chỉ có thể quay người đi trở về.
Cố Trạch Mộ đi dọc theo bờ sông mới thấy ở bên bờ thắp đèn đuốc sáng trưng, có không ít bách tính gánh quà vặt ra ven đường rao hàng, còn có không ít sạp hàng bán đồ vật nhỏ. Hắn sững sờ, lập tức phản ứng kịp, đây là chúc mừng sinh nhật thần sông, cũng là tập tục ven bờ châu huyện Hoàng Hà. Hơn nữa, chúc mừng này sẽ kéo dài cả đêm.
Có không ít người dẫn người nhà ra chơi, Cố Trạch Mộ cũng không rảnh rỗi, chỉ nhìn thẳng đi lên phía trước. Ai ngờ đi đến giữa đường lại bị một quán mì hoành thánh hấp dẫn.
Đây là một nhà bón người, một đôi vợ chồng dẫn theo một đôi nhi nữ. Tuổi của hai đứa bé này xấp xỉ nhau, gương mặt cũng giống, hình như bé trai là ca ca, vẫn che chở muội muội trong đám người.
Có lẽ thấy Cố Trạch Mộ hơi cao nên phụ nhân bán mì hoành thánh chú ý đến hắn, vội vàng kêu lên: “Công tử, có muốn ăn một bát mì hoành thánh không?”
Cố Trạch Mộ do dự một chút vẫn gật đầu đồng ý.
Phụ nhân kia vội vàng bảo trượng phu nấu mì hoành thánh, mình thì tới mời Cố Trạch Mộ ngồi xuống..
Cái bàn kia nhìn có vẻ cũ rồi, góc bàn giống như bị côn trùng cắn ᴆục. Cố Trạch Mộ nhíu mày, phụ nhân kia hơi ngượng ngùng nói: “Mặc dù chiếc bàn này lâu năm nhưng vẫn sáng bóng sạch sẽ. Ngài yên tâm ngồi, yên tâm ăn nhé.”
Lúc này Cố Trạch Mộ mới ngồi xuống.
Phụ nhân kia thấy Cố Trạch Mộ mặc áo gấm, tưởng hắn là công tử nhà ai, vốn còn lo hắn sẽ ghét bỏ, không ngờ hắn không nói gì đã ngồi xuống. Trái tim phụ nhân kia thả lỏng, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Từ trong lời nói của nàng Cố Trạch Mộ biết được cả nhà bọn họ là nông hộ Sung Châu, thừa dịp rảnh rỗi sau vụ mùa mới ra bán chút thức ăn, bù vào chi phí trong nhà.
Phụ nhân kia nói dông dài: “Thật ra hơn mười năm trước, Sung Châu này không an ổn như thế. Thành này vừa nát vừa nhỏ, nếu không phải vị đại nhân kia xây phủ tổng đốc ở Sung Châu thì cả nhà ta cũng không sống tốt như thế…”
Cố Trạch Mộ suy nghĩ: “Bà nói Tổng đốc đường sông năm đó, Chiêm Thế Kiệt sao?”
Phụ nhân kia nhíu mày suy nghĩ, mới khẳng định gật đầu: “Đúng, đúng đúng, chính là Chiêm đại nhân! Haiz, vị đại nhân này rất tốt đó! Không hề có vẻ kiêu ngạo gì, chuyện gì cũng tự mình đi làm, ta còn từng nói chuyện với ngài ấy nữa!”
Nàng ta vừa nói xong lời này, trượng phu của nàng ta cũng chen miệng vào: “Chỉ chuyện nhỏ này mà bà có thể nhắc tới vài chục năm!”
“Ông kệ ta! Đi nấu mì hoành thánh đi, công tử đang chờ ăn đó!”
Phụ nhân vừa nói xong, trượng phu bà ta ỉu xìu, ngoan ngoãn nấu mì tiếp.
Từ lời nói của hai người, Cố Trạch Mộ nghe ra ý nghĩa không tầm thường, hắn tò mò nói: “Nghe nói lúc trước Chiêm đại nha muốn lui ruộng trả sông, đây chẳng phải bắt nạt các người sao? Nhưng ta nghe giọng điệu của bà hình như cũng không oán hận?”
“Oán hận gì chứ? Chiêm đại nhân là quan tốt!” Phụ nhân kia vừa cười vừa nói: “Thật ra ban đầu nhà ta cũng lo lắng, dù sao ruộng cũng là sinh mạng của nhà ta. Nhưng mà Chiêm đại nhân còn đích thân vào thôn, nói với nhà ta muốn lui ruộng gì đó. Ngài ấy nói chỉ cần Hoàng Hà đủ rộng thì sẽ không xảy ra lũ lụt nữa. So với lũ lụt thì chút ruộng này tính là gì chứ! Khi xảy ra lũ lụt thì sẽ có người ૮ɦếƭ, năm đó, cả nhà đại bá ta ૮ɦếƭ trong lũ lụt đó…”
Nàng nói xong, trượng phu nàng cũng tham gia vào: “Đúng thế, chỗ nào không thể trồng chứ! Chỉ cần quản lý tốt Hoàng Hà, sau này sẽ không có người ૮ɦếƭ, bài toán này có lời rồi!”
Cố Trạch Mộ nghe hai người bọn họ trả lời, hắn ngây ngẩn cả người.
Lúc trước, hắn cũng từng phái người ngầm hỏi qua người dân, bọn họ hồi báo nói Chiêm Thế Kiệt không được lòng dân. Dân chúng vì bị Chiêm Thế Kiệt ςướק hết ruộng đồng mà oán hận ông ta không thôi. Lời này cũng hợp tình hợp lý, dù sao cả đời bách tính đều là bán mặt cho đất bán lưng cho trời, không suy nghĩ xa xôi như bọn họ. Bởi vì lợi ích trước mắt bị tổn hại mà oán hận Chiêm Thế Kiệt cũng rất bình thường, cho nên lúc đầu hắn cũng chưa từng hoài nghi.
Nhưng hôm nay, hắn trò chuyện với hai phu thê này mới ý thức được bách tính cũng không ngu dốt như hắn nghĩ. Bọn họ sống đời đời kiếp kiếp trên mảnh đất này, có trí khôn của chính bọn họ. Đây chẳng phải nói những lời năm đó cũng có thể là giả sao?
Ngay lúc trong lòng Cố Trạch Mộ nổi lên sóng to, mì hoành thánh cũng đã nấu xong.
Phụ nhân kia cầm khăn lau mặt bàn lần nữa, lúc này mới đặt mì hoành thánh lên bàn: “Công tử, mời ăn.”
Canh trong suốt, từng viên mì hoành thánh nho nhỏ hiện lên, có thể thấy lớp vỏ trong suốt, mơ hồ lộ ra bánh nhân thịt bên trong. Trong tô mì nhỏ mấy giọt dầu vừng, lại cho thêm chút hành thái nhỏ, theo hơi nóng bốc lên còn có vẻ ngon miệng.
Cố Trạch Mộ múc một viên bỏ vào miệng, vỏ mỏng mà mềm, nhân thịt trong hoành thánh được băm nhỏ nhưng lại có gân, canh cũng nấu lâu bằng xương hầm. Tuy rằng món này kém xa mỹ vị ngự thiện mà hắn từng ăn, cũng không ngon bằng món ăn trong tửu lâu, nhưng Cố Trạch Mộ ăn lại có cảm giác món nhà.
Cố Trạch Mộ cũng không đói lại bị một bát mì hoành thánh khơi gợi sự thèm ăn, chỉ sau mấy miếng đã ăn hết bát mì hoành thánh.
Cố Trạch Mộ đặt một nén bạc nhỏ sau đó muốn rời đi, lại bị phụ nhân kéo lại: “Công tử, còn chưa thối tiền cho ngài!”
Cố Trạch Mộ lắc đầu: “Không cần, tiền thừa đều cho các người, mì hoành thánh rất ngon!”
Phụ nhân nghe câu phía sau, trên mặt nở nụ cười phấn khởi, nhưng vẫn lắc đầu: “Vậy không được, ngài làm thế khiến nhà ta không an lòng!”
Cố Trạch Mộ không còn cách nào, chỉ có thể mặc cho phụ nhân thối bạc lại. Sau đó, nàng ta lại căn dặn đếm một lượt, lúc này mới thu những đồng tiền kia vào hà bao.
Phụ nhân cười tủm tỉm tạm biệt Cố Trạch Mộ: “Công tử đi thong thả! Nếu cảm thấy mì hoành thánh nhà ta ngon thì hãy đến ăn nhé, cách mấy ngày nhà ta sẽ ở đây bán mì hoành thánh!”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu đi về phía phủ tổng đốc, chỉ là đi được vài bước lại không nhịn được mà quay đầu nhìn người một nhà này.
Hai đứa bé đang quấn lấy mẫu thân đòi mua kẹo ăn, phụ nhân kia bị quấn lấy không có cách nào mắng bọn chúng mấy câu, cuối cùng vẫn không lay chuyển được, lui bước nói: “Một lát nương trở về sẽ cho các con ăn.”
Hai đứa bé lập tức không la hét đòi ăn kẹo nữa, phồng má nhảy dựng lên.
Niềm vui đơn giản của hài tử khiến Cố Trạch Mộ cũng bị lây nhiễm, trên môi hắn nở nụ cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc