Chương 7: Con dấu

Tác giả: Bạc Hà Miêu

Bởi vì Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh sinh trong quốc tang, tắm ba ngày, trăng tròn(đầy tháng) cùng trăm thiên cũng không thể làm lớn.
Chỉ thỉnh thân thích bằng hữu thân cận tới phủ. Hiện giờ đã qua quốc tang, hơn nữa tròn năm là chuyện đại sự, Mẫn phu nhân vung tay, làm thật lớn.
Dù đám người trong Uy Quốc Công phủ sắp xuất chinh, nhưng yến tiệc tròn năm này không hề bị ảnh hưởng.
Đợi đến lúc quốc hiếu, quan phủ ban bỏ luật cấm, các gia các hộ đổi đèn Ⱡồ₦g trắng trước cửa, thu hồi cờ trắng.
Hạ nhân trong Uy Quốc Công phủ quét tước đổi mới hoàn toàn, ở trước cửa hiên treo cung tiễn cùng cành đào.
( Yul: sau quốc tang là quốc hiếu)
Đại Chu rất coi trọng yến tiệc tròn năm, lễ nghi càng đa dạng.
Tỷ như, nếu trong môn hộ( gia đình) có nam hài liền treo cung tiễn, nếu có nữ hài liền treo cành đào, lấy mấy vật này làm thế thân cho hài tử ngăn cản tai hoạ, đợi buổi tiệc kết thúc, cung tiễn cùng cành đào đều phải thiêu hủy, đại biểu tai hoạ rời khỏi người, từ đây bình an.
Uy Quốc Công cùng Mẫn phu nhân ngồi ở trung đường, thế tử Cố Vĩnh Huyên mang theo hai đệ đệ ra tiếp đón khách khứa, Chu thị cùng Liễu thị càng vội đến xoay vòng.
( Yul: trung đường là nhà chính ở giữa)
Đào thị cùng nhũ mẫu ôm hai đứa nhỏ đi ra.
Hai huynh muội được trang điểm đổi mới hoàn toàn, kế thừa dung mạo của phụ mẫu, hai đứa nhỏ được các vị phu nhân, tiểu thư rất yêu thích.
Cho dù Cố Trạch Mộ gắt gao cau mày kiên quyết không cho người khác ôm, cũng không ảnh hưởng tới một đám người ở bên cạnh luôn miệng kêu đáng yêu.
Đào thị tươi cười đầy mặt, ôm nữ nhi trong lòng, Cố Thanh Ninh ngáp một cái, đầu nhỏ dựa trên vai Đào thị, ngửi mùi hương quen thuộc có chút mơ màng buồn ngủ.
So với ca ca luôn làm lạnh mặt, nhìn nàng ngoan ngoãn hơn nhiều, đương nhiên bị ôm nhiều nhất, vì đấu tranh phải đòi uống nãi, thật vất vả mới được Đào thị giải cứu, đương nhiên sẽ mệt mỏi.
Đào thị sờ sờ khuôn mặt của nàng, phát hiện nhiệt độ cơ thể bình thường, liền để yên cho nàng ngủ.
Tới giờ lành, Cố Vĩnh Hàn cùng Đào thị mỗi người ôm một hài tử, đi đến trung đường, bắt đầu lễ tròn năm.
Lễ tròn năm chủ yếu chính là trưởng bối trong nhà chúc phúc cùng mong chờ hài tử.
Cố Vĩnh Hàn cùng Đào thị ôm hài tử tới trước mặt phụ mẫu, Uy Quốc Công duỗi tay sờ đầu hai đứa nhỏ, trầm giọng nói:
- Nhi nữ Cố gia chúng ta, cả đời này chỉ cần nhớ kỹ hai việc, thứ nhất là trung Quâи áι quốc, thứ hai là ôm thành thủ trì. Cố gia chúng ta chịu hoàng ân, đứng hàng quốc công, có bao nhiêu vinh quang liền có bấy nhiêu trách nhiệm, nhưng thân là trưởng bối, ta chỉ hy vọng các ngươi khỏe mạnh bình an là tốt rồi.
Nghe Cố Tông Bình nói, trong lòng Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh vô cùng xúc động.
Tiếp theo là Mẫn phu nhân cùng bá phụ bá mẫu chúc phúc, nha hoàn bưng khay đựng đầy lễ vật.
Chờ lễ tròn năm kết thúc, chính là vở kịch lớn nhất hôm nay...Chọn đồ vật đoán tương lai.
Đối với người Đại Chu mà nói, chọn đồ vật đoán tương lai là khi hài tử bắt được cái gì sẽ dự báo con đường nhân sinh sau này, cho nên rất được coi trọng.
Uy Quốc Công phủ vì chọn đồ vật đoán tương lai, tất cả đồ vật đều cố ý đặt làm, vô cùng tinh mỹ, còn cố ý thỉnh toàn bộ lễ quan tốt nhất kinh thành, thay hài tử xướng tụng.
Vì là long phượng thai, cho nên dựa theo tập tục cùng chọn đồ vật đoán tương lai.
Phu thê Cố Vĩnh Hàn vội vàng đem hài tử đặt lên bàn.
Chung quanh hai đứa nhỏ đủ thứ đồ vật, đao kiếm nhỏ điêu khắc từ gỗ, 乃út mực, bàn tính, thức ăn, trang sức, son phấn, vô cùng tinh tế nhỏ xinh, mà khách khứa vây xung quanh đều chăm chú nhìn, chờ xem hai đứa nhỏ sẽ bắt được cái gì.
Cố Trạch Mộ trước sau như một bất động như núi, Cố Thanh Ninh nhìn tình hình trước mắt, lại nhớ tới kiếp trước nghe mẫu thân kể lại chuyện nàng chọn đồ vật đoán tương lai.
Lúc ấy nàng là hài tử đầu tiên ở Phụng gia, lễ tròn năm cực kỳ long trọng, lúc chọn đồ vật đoán tương lai, phụ thân còn đem tùy thân con dấu đặt trên bàn.
Theo lời mẫu thân nói, lúc ấy nàng không nhìn son phấn cung sa hoa lụa, lập tức hướng tới con dấu, lúc đó phụ thân vui vô cùng, còn ôm nàng lên.
Sau đó, con dấu kia cùng với nàng lớn lên, lại cùng nàng vào cung, chứng kiến nàng từ thái tử phi biến thành hoàng hậu lại biến thành thái hậu, cũng chứng kiến Phụng gia từ thịnh vượng từng bước suy vong.
Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện Đào thị đang kêu tên nàng cùng Cố Trạch Mộ, cổ vũ bọn nàng đi bắt đồ vật.
Cố Thanh Ninh trong lòng đã định, nhìn chung quanh, liền thấy ở góc bàn một con dấu màu vàng, nàng không nghĩ ngợi liền bò tới con dấu kia.
Ai ngờ lúc nàng đưa tay bắt con dấu, một tay nhỏ bụ bẫm ở bên cạnh cũng bắt con dấu này.
Cố Thanh Ninh nghi hoặc nhìn qua, vừa lúc thấy Cố Trạch Mộ cũng nhìn nàng, nàng động động tay, không ngờ Cố Trạch Mộ lại không có ý tứ buông tay.
Hai người đều cầm không buông, Cố Thanh Ninh chớp chớp mắt ngây ngô nhìn Cố Trạch Mộ, ai ngờ hắn cũng không bị ảnh hưởng, vẫn như cũ chặt chẽ nắm chặt con dấu, không cho nàng.
Cố Trạch Mộ vẫn luôn không so đo cùng muội muội, những lúc bình thường, nàng muốn cái gì cho nàng là được, hôm nay cũng không biết làm sao, hắn nhất định phải có được con dấu này.
Mà Cố Thanh Ninh cũng không từ bỏ, dứt khoát dùng hai tay cùng hắn tranh đoạt.
Thân thể nàng ngã về phía sau, muốn mượn lực này đoạt lấy con dấu, ai ngờ Cố Trạch Mộ chặt chẽ nắm con dấu, trực tiếp đổ người về phía nàng, hai đứa nhỏ giống hai viên bi rơi trong nồi, quay tròn lăn lóc.
Tân khách vây xem có chút choáng váng, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lễ chọn đồ vật đoán tương lai như thế. Cố Vĩnh Hàn nhu nhu trán, Đào thị lại không dám quấy rầy lễ chọn đồ vật đoán tương lai, lại sợ hai đứa nhỏ ngã xuống bàn, nàng lo đến độ chân tay luống cuống.
Lễ quan kịp thời phản ứng:
- Chúc mừng tam gia tam phu nhân, hai đứa nhỏ đều bắt con dấu, tam thiếu gia của chúng ta ngày sau gia quan tiến tước, tất nhiên được thiên ân bảo hộ, mà tứ tiểu thư của chúng ta bắt được con dấu, chứng minh ngày sau tất nhiên vượng phu trợ tử hưng gia lập nghiệp, đây chính là thiên đại chuyện tốt a!
Lễ quan nói những lời này, tức khắc hóa giải xấu hổ, mọi người liên tục phụ họa, đi theo tán thưởng hài tử.
Chỉ là hai đứa nhỏ này vẫn như cũ như gà chọi trừng mắt nhìn đối phương, cùng tranh đoạt con dấu.
Đột nhiên Uy Quốc Công cười rộ lên, đi qua cầm tay Cố Trạch Mộ:
- Trạch Mộ, ngươi là ca ca, phải nhường muội muội mới đúng.
Thân thể Cố Trạch Mộ cứng ngắt, Cố Thanh Ninh chớp cơ hội đoạt được con dấu, Uy Quốc Công lấy ra một con dấu khác đặt vào tay Cố Trạch Mộ, tươi cười ôn hòa, nhìn hắn:
- Hiện giờ ngươi cùng muội muội mỗi người một cái.
Cố Trạch Mộ nắm con dấu, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, nhưng tốt xấu gì hai đứa không còn tranh đoạt nữa, thấy tình hình như vậy, phu thê Cố Vĩnh Hàn vội vàng ôm hài tử lên.
Nhũ mẫu đem hai con dấu đặt cẩn thận vào trong hà bao, đây là tập tục ở Đại Chu, chọn đồ vật đoán tương lai, đồ vật sẽ được bảo tồn, theo hài tử lớn lên, cho đến khi hắn ૮ɦếƭ đi, thứ này cũng sẽ chôn cùng.
Ở đây khách khứa tấm tắc bảo lạ, còn chưa bao giờ thấy lễ chọn đồ vật đoán tương lai độc đáo đến như vậy, trong lúc nhất thời đồn đãi sôi nổi.
Đào thị cùng nhũ mẫu mang hai đứa nhỏ về phòng, thay đổi y phục cho bọn chúng, sau đó nói:
- Thật là hai hài tử tbướng bỉnh, ngày thường ngoan ngoãn như vậy, sao ngay lễ chọn đồ vật đoán tương lai lại tranh giành với nhau?
Cố Trạch Mộ không hé răng, tuy Cố Thanh Ninh ςướק được con dấu, sau khi nghĩ lại, nàng hận không thể đầu thai một lần nữa.
Kiếp trước thêm kiếp này, đây là lần đầu tiên, nàng ở trước công chúng đánh nhau với người khác, từ trước đến giờ, nàng ở trước mặt người khác đều là đoan trang đại khí, hiện giờ, hình tượng này xem như hoàn toàn bị huỷ hoại.
Cố Trạch Mộ cũng vô cùng ảo não, hắn biết chọn đồ vật đoán tương lai có ý nghĩa gì, cho nên từ lúc bắt đầu liền chuẩn bị bắt con dấu kia, nào biết Cố Thanh Ninh cũng muốn, hắn cũng không biết mình giựt cọng dây thần kinh nào, lại đi tranh đoạt với Cố Thanh Ninh, hai người ở trước mặt công chúng lăn lộn, thật sự không ra thể thống gì.
Đào thị giúp hai đứa nhỏ sửa lại y phục, thấy bọn họ không quan tâm đến nhau, cùng đưa lưng về phía đối phương, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Đúng lúc này, Lục Liễu đi đến, nói là Chu thị có việc tìm nàng, Đào thị chỉ có thể để Lý ma ma cùng nhũ mẫu trông hài tử, nàng vội vàng ra cửa.
Đào thị mới vừa đi, Lý ma ma thấy hai đứa nhỏ chỉ ngồi yên trên giường, ai cũng không để ý tới ai, nghĩ bọn chúng cũng lăn lộn một buổi sáng, hai đứa nhỏ sẽ đói bụng, liền dặn dò nhũ mẫu nhìn bọn họ, rồi đi ngự phòng lấy thức ăn đến đây.
Nhũ mẫu đồng ý, Lý ma ma đi rồi, hai nhũ mẫu ngồi bên giường, thấp giọng nói chuyện, làm nữ hồng (may vá) thường thường ngẩng đầu nhìn hai hài tử.
Tới lúc này rồi, Cố Trạch Mộ cũng bình tĩnh lại, nói như thế nào thì linh hồn của hắn cũng là đại nhân( người lớn), không giống Cố Thanh Ninh, nàng chỉ là hài tử cái gì cũng không hiểu, còn là muội muội của hắn, hắn nên nhường nhịn nàng, chuyện này là hắn làm không thỏa đáng.
Nghĩ như vậy, Cố Trạch Mộ bò tới chổ Cố Thanh Ninh, lôi kéo tay áo của nàng. Lúc Cố Thanh Ninh nhìn qua, hắn lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Cố Thanh Ninh còn đang tự sa ngã, cảm giác tay áo bị người lôi kéo, nàng quay đầu lại, nhìn Cố Trạch Mộ đang nhấp nháy môi, đôi mắt nhìn nàng, cũng không biết có ý gì.
Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Cố Thanh Ninh cảm thấy không có ý tứ, bĩu môi muốn bò đi, ai ngờ đúng lúc này Cố Trạch Mộ cũng bò về phía trước một bước.
Cố Trạch Mộ đi đường không vững chắc, vướng phải chân của Cố Thanh Ninh, lập tức liền đè nàng ngã xuống.
Chỉ nghe thấy “Phanh” một tiếng, đầu Cố Thanh Ninh đập xuống giường, tuy đệm giường rất dày, vẫn khiến Cố Thanh Ninh ᴆụng phải liền đầu váng mắt hoa.
Mà lúc Cố Trạch Mộ ngã xuống vị trí không tốt lắm, ót trực tiếp ᴆụng vào hai răng cửa của Cố Thanh Ninh.
Bà ✓ú nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu nhìn qua, sợ tới nổi thiếu chút nữa hồn phi phách tán, vội vàng chạy lại ôm hai người vào trong lòng.
Lý ma ma bưng khay đồ ăn vào cửa, thấy thế thiếu chút nữa ném nguyên khay xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ sân viện gà bay chó sủa.
Lúc này Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ liếc nhìn nhau một cái, ý tưởng nhận định giống nhau.
Hai người bọn họ nhất định bát tự lệch hướng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc