Huynh Sủng - Chương 56

Tác giả: Trường Câu Lạc Nguyệt

Chương 56: gác đêm
Giao thừa có tập tục gác đêm, mặc dù Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội đều vì uống quá nhiều rượu quá nên đã ngủ rồi nhưng tối hôm nay trong nhà cũng nên có người đón giao thừa nha.
Diệp Trăn Trăn thu dọn chén bát ở trên bàn đem đến phòng bếp, sau đó trở về phòng hỏi Hứa Du Ninh: "Ca ca, đêm nay đón giao thừa, chúng ta phải coi giữ sao?"
Ở đời trước dù gì còn có thể xem tiết mục cuối năm, thời gian một đêm thấm thoát trôi qua rất nhanh. Nhưng mà bây giờ cũng không có phương tiện giải trí gì. Vào mùa đông lớn này, ban đêm lại dài đăng đẳng rất khó chịu đựng nha.
Cũng may trong nhà có thùng lửa. Là vật có hình bầu dục dài, ở khoảng một phần ba phía dưới có một hỏa cách tử được làm thành từ các nhánh gỗ xếp ngang dọc. Phía dưới hỏa cách tử lại đặt một cái chậu gốm, trong chậu gốm để lửa than. Vào những ngày lạnh lẽo mùa đông người một nhà có thể mang ghế ra ngồi vây quanh bên cạnh thùng lửa này rồi đặt chân vào. Lại đắp lên đùi một tấm đệm hoặc là quần áo dày một chút che phủ toàn bộ thùng lửa lại, như vậy chân và bắp chân sẽ cực kỳ ấm áp.
Cái này cũng coi là dụng cụ sưởi ấm thần kỳ. Khi trời lạnh Diệp Tế Muội nấu cơm cũng không dùng đến rơm rạ mà sẽ dùng củi gỗ đã được bổ từ trước. Củi gỗ sau khi đốt xong thì còn sót lại thứ giống như than củi, vừa vặn có thể đào bỏ vào trong cái chậu gốm này rồi dùng để sưởi ấm chân.
Cũng biết rõ tối hôm nay phải đón giao thừa, vì vậy lúc trước khi nấu cơm tất niên Diệp Tế Muội vừa bỏ thêm vào trong chậu gốm không ít tàn tro của củi gỗ đã đốt qua này.
Cái vấn đề sưởi ấm thì đã giải quyết xong, chuyện ăn thật ra thì cũng thu xếp rất tốt rồi.
Trước đó Diệp Tế Muội đã nấu một đĩa trứng luộc, vài ngày trước nàng còn đem hạt dưa và đậu phộng mua được ở trên trấn rang lên. Bởi vì khí tiết xuống, trong nhà còn có rất nhiều loại bánh ngọt ăn vặt khác, nếu nửa đêm cùng đón giao thừa với Hứa Du Ninh bị đói bụng thì những vật này đều có thể ăn.
Quan trọng là đêm nay hai người bọn họ phải trải qua như thế nào đây? Có nhiều lời để nói đi nữa thì cũng không thể nói cả một đêm đi? Dù sao cũng phải tìm một ít chuyện để làm mới có thể Gi*t thời gian nha.
Dễ nhận thấy Hứa Du Ninh cũng đang suy nghĩ đến chuyện này. Nghĩ một lát hắn liền nói: "Ta nhớ hình như trong nhà có một bộ diệp tử bài. Hai người chúng ta chơi đánh diệp tử bài đi?"
Diệp Trăn Trăn đã từng nghe nói qua diệp tử bài này. Trên TV những phu nhân cổ đại có tiền có của kia không có việc gì chẳng phải sẽ đánh diệp tử bài giải trí sao. Nhưng nàng chỉ mơ hồ biết rằng diệp tử bài là một loại bài nho nhỏ dài dài, lật lại mặt sau đều là một hình dáng nhưng trước mặt lại không biết rút cuộc là cái dạng gì. Hơn nữa cũng không biết đến cùng sẽ chơi kiểu gì.
Vì vậy bây giờ nghe xong đề nghị này của Hứa Du Ninh, nàng lập tức hứng thú, muốn giúp đỡ Hứa Du Ninh cùng nhau tìm kiếm.
Dựa vào lời nói của Hứa Du Ninh, bộ diệp tử bài này ban đầu thuộc sở hữu của phụ thân Hứa Hưng Xương nhưng mà trong thôn Long Đường cũng không có nhiều người biết chơi cái này cho nên liền cất ở đáy hòm. Sau này lúc Hứa Du Ninh còn nhỏ có một lần đi theo Hứa Hưng Xương quét dọn phòng, dọn dẹp đồ vật linh tinh, lục ra được bộ diệp tử bài này. Bởi vì là di vật của phụ thân, Hứa Hưng Xương cũng không có ném đi, tiện tay cho Hứa Du Ninh chơi đùa.
Hứa Du Ninh chơi một thời gian ngắn thì thu lại. Mặc dù đã rất nhiều năm nhưng mà trí nhớ của Hứa Du Ninh rất tốt, vẫn còn nhớ rõ mình đem bộ diệp tử bài kia cất ở chỗ nào.
Đến lúc tìm ra bộ diệp tử bài này dưới một đáy hòm, Diệp Trăn Trăn liền dưới ánh nến trong phòng xem xét. Chỉ thấy diệp tử bài cũng đã ố vàng, cạnh góc cũng bắt đầu vểnh lên.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chơi bài.
Diệp Trăn Trăn hứng thú bừng bừng đẩy Hứa Du Ninh đến nhà chính, giúp đỡ đem chân của hắn đặt vào trong thùng lửa. Còn mình sau đó thì ngồi xuống gần sát thùng lửa đằng sau dựng ngang một tấm ván gỗ.
Đây là vị trí tốt nhất trong thùng lửa, tương đương với ngai vàng hoàng kim. Bởi vì tấm ván gỗ này đặt trong phạm vi thùng lửa, ngồi ở phía trên này thì giống như phần ௱ôЛƓ cũng đang ngồi phía trên thùng lửa, đằng sau còn có nửa mẩu chỗ tựa lưng, thật sự là đã ấm áp lại còn thoải mái dễ chịu.
Ở trên đùi lại đắp một tấm đệm cũ, kéo bằng kéo thẳng một chút là có thể miễn cưỡng chơi đánh diệp tử bài trên bàn.
Diệp Trăn Trăn vừa rồi đã xem qua diệp tử bài. Sau đó liền rất kinh ngạc phát hiện thật ra diệp tử bài này rất giống với mạt chược, cách chơi và cách tính chắc là cũng giống nhau.
Ở đời trước ba mẹ nàng đều thích chơi mạt chược, thường gọi hàng xóm láng giềng đến nhà chơi. Vì vậy Diệp Trăn Trăn liền mưa dầm thấm đất ít nhiều cũng biết một chút. Thế là Hứa Du Ninh chỉ dạy nàng một lát nàng liền cơ bản hiểu được cách đánh diệp tử bài này.
Cái này lúc đầu chính là một loại trò chơi bài bạc, có tiền đặt cược mới có ý nghĩa. Nhưng giữa nàng và Hứa Du Ninh chắc chắn sẽ không đánh bài kiểu đấy, Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút liền cầm lấy một nắm hạt dưa, phân cho Hứa Du Ninh và mình tất cả năm mươi hạt, giao ước năm mươi hạt dưa này làm một ván, hạt dưa người nào hết trước thì coi là người thua cuộc. Mà bên thua sẽ phải giúp đối phương đem một trăm hạt dưa này bóc ra, hơn nữa còn phải nhìn bên thắng ăn nhân hạt dưa.
Hứa Du Ninh mỉm cười đồng ý, sau đó hai người bắt đầu đánh diệp tử bài.
Hai bên có thắng có thua. Nhưng Diệp Trăn Trăn chỉ biết đánh bài, không tính toán xem bản thân thắng hay là thua bao nhiêu điểm số rồi, đều là Hứa Du Ninh tính toán.
Chờ Hứa Du Ninh tính xong, nếu nàng thắng thì sẽ mỉm cười dịu dàng từ trong đống hạt dưa của Hứa Du Ninh kia lấy qua đây mấy hạt. Nếu là thua vậy thì từ trong đống hạt dưa của mình lấy ra mấy hạt đưa qua.
Nhưng cho dù bên trong nàng thua mấy lần, đợi đến ván kết thúc thì chắc chắn sẽ là nàng thắng.
Vì vậy nàng liền nhìn xem Hứa Du Ninh bóc hạt dưa cho nàng.
Có câu dưới ánh nến nhìn ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng đẹp, Diệp Trăn Trăn cảm thấy dưới ánh nến nhìn ngắm tay của Hứa Du Ninh cũng là càng ngắm càng đẹp.
Vậy mà giống như được điêu khắc từ ngọc thạch, đẹp mắt không thể tưởng tượng nổi. Mà nhìn ngắm một đôi tay bóc hạt dưa như vậy, hình ảnh cũng rất đẹp mắt đẹp lòng.
Trong thùng lửa rất ấm áp, Diệp Trăn Trăn không cảm thấy lạnh một chút nào. Nhưng vẫn ngồi yên như vậy thì cũng có chút khó chịu. Vì vậy Diệp Trăn Trăn thỉnh thoảng sẽ duỗi chân bên dưới ra.
Nhưng chỗ bên trong thùng lửa chỉ hơi lớn như vậy, đương nhiên có lúc chân của nàng không thể tránh khỏi sẽ ᴆụng chạm đến chân của Hứa Du Ninh.
Người một nhà đều rất thích sạch sẽ, chân bỏ vào trong thùng lửa sưởi ấm chắc chắn đều sẽ cởi giày ra trước. Vì vậy bây giờ trên chân hai người Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh đều chỉ mang vớ mà thôi.
Mặc dù bây giờ nhà bọn họ không lo lắng về chuyện ăn uống nhưng rốt cuộc cũng chỉ là gia đình bình thường ở nông thôn, không so sánh được gia đình phú quý trong thành, mùa đông có đôi vớ rất dày hoặc là vớ gấm để mang. Chẳng qua là họ thường dùng vải cũ làm thành vớ hơn nữa chỉ có một tầng, rất đơn bạc.
Hứa Du Ninh đã cảm thấy đôi chân nho nhỏ, mềm mại của tiểu cô nương. Cho dù đang giẫm lên mu bàn chân hắn, hắn cũng không cảm giác được sức nặng gì.
Nhưng mà Diệp Trăn Trăn một mặt cảm thấy không được thú vị cho lắm, một mặt khác cũng lo lắng sẽ giẫm lên chân phải của Hứa Du Ninh.
Nàng biết rõ chân phải Hứa Du Ninh bắt đầu gãy từ gốc đùi, nghe nói từ chân xuống dưới đều không sử dụng được một chút sức lực nào, cũng không có một chút cảm giác gì.
Nhưng cũng vì như vậy lại làm cho nàng càng khẩn trương hơn.
Liền hỏi Hứa Du Ninh: "Ca, muội giẫm huynh có đau không?"
Hứa Du Ninh mỉm cười lắc đầu, sau đó đem nhân hạt dưa đã bóc vỏ xong đặt vào lòng bàn tay bé nhỏ của nàng.
Không dễ dàng gì bóc vỏ hết một trăm hạt hạt dưa nhưng lúc ăn thì lại rất dễ dàng, hai ba miệng liền có thể nhai xong toàn bộ.
Mặc dù lúc trước Diệp Trăn Trăn quy định là tất cả nhân hạt dưa đã bóc vỏ xong đều thuộc về người thắng nhưng nàng cũng không thể thật sự một mình ăn hết toàn bộ, lại để cho Hứa Du Ninh ở bên cạnh nhìn xem. Hơn nữa một nắm nhân hạt dưa này cũng đều là do Hứa Du Ninh bóc ra, nàng cũng không giúp đỡ được một chút nào.
Liền phân nửa nhân hạt dưa ra đưa cho Hứa Du Ninh: "Ca ca, cho huynh ăn."
Hứa Du Ninh mỉm cười lắc đầu: "Ta không ăn, muội ăn đi."
Chỉ cần nhìn thấy Diệp Trăn Trăn vui mừng phấn khởi, đừng nói chỉ là bóc vỏ một trăm hạt hạt dưa này cho dù là một nghìn hạt, một vạn hạt hắn cũng sẵn lòng bóc vỏ.
Diệp Trăn Trăn thấy nàng nói nhiều lần mà Hứa Du Ninh vẫn khăng khăng không chịu ăn như vậy, cuối cùng nàng dứt khoát đem nửa nắm nhân hạt dưa ở tay phải kia đưa đến bên môi Hứa Du Ninh, lại còn đổ hết toàn bộ ở đôi môi của hắn, muốn đem nửa nắm nhân hạt dưa cứng rắn nhét vào trong miệng hắn.
Ở chung thời gian dài như vậy nàng cũng đã tìm ra quy luật. Cho dù nàng cầm bất cứ cái gì cho Hứa Du Ninh ăn, hắn đều sẽ nói không ăn mà để cho nàng ăn. Vì vậy mỗi khi nghe thấy Hứa Du Ninh nói những lời này, Diệp Trăn Trăn liền dứt khoát không đáp lời nữa, trực tiếp cầm lấy đồ vật trong tay nhét vào trong miệng của hắn.
Như vậy hắn thường đều sẽ thành thành thật thật mà ăn hết.
Bây giờ Diệp Trăn Trăn vẫn còn dùng thủ đoạn này như cũ.
Nhìn thấy Hứa Du Ninh còn muốn động đậy, cũng muốn nói chuyện, Diệp Trăn Trăn liền uy Hi*p: "Đừng lắc đầu cũng đừng nói chuyện, nếu không nhân hạt dưa muội nắm trong tay không giữ được nữa, đều sẽ rơi xuống hết."
Hứa Du Ninh: ...
Đành phải ngoan ngoãn mở to miệng đem nhân hạt dưa nàng nắm trong tay nuốt vào trong miệng.
Bây giờ Diệp Trăn Trăn còn nhỏ, tay cũng nhỏ nhỏ. Nhưng cảm giác nắm trên mặt hắn rất mềm, còn mang theo mùi hương sạch sẽ riêng biệt trên người tiểu cô nương. Bởi vì nàng vẫn đang ngồi trong thùng lửa nên trong lòng bàn tay cũng ấm áp theo.
Nhìn hắn với một đôi mắt trong trẻo, con ngươi đen bên trong mang theo ý cười nhẹ nhàng, còn có vài tia đắc ý.
Bởi vì nàng lại một lần cho ăn Hứa Du Ninh thành công nha.
Mắt thấy Hứa Du Ninh đem nửa nắm nhân hạt dưa trong lòng bàn tay nàng ăn hết, Diệp Trăn Trăn rất vui sướng cười rộ lên, chính mình bắt đầu ăn nửa nắm nhân hạt dưa khác.
Cũng học theo hình thức bản thân vừa mới đối phó với Hứa Du Ninh, trực tiếp đem nửa nắm nhân hạt dưa đổ vào trong miệng mình, sau đó nhai từng ngụm từng ngụm.
Không phải là hạt dưa có mùi vị hoa hồng, cũng không phải là hạt dưa có năm mùi vị gì. Cũng chỉ là bỏ thêm một chút nước muối xào lên thế nhưng mà nhân hạt dưa này lúc bắt đầu ăn lại cảm thấy đặc biệt ngon miệng, cũng rất giòn. Hầu như mỗi lần nhai đều có thể cảm nhận được cái loại âm thanh giòn vang trong miệng.
Bởi vì không có đồng hồ, hai người đánh xuống mấy ván diệp tử bài cũng không biết bây giờ là giờ nào. Trong lòng Diệp Trăn Trăn lại nhớ đến tuyết bên ngoài có còn đang rơi hay không, liền nhấc chân ra khỏi thùng lửa mang giày vào, muốn đi ra bên ngoài nhìn xem một chút.
Hứa Du Ninh vội vàng ngăn cản nàng: "Đừng đi xem. Bên ngoài gió lớn, coi chừng cảm lạnh."
Diệp Trăn Trăn mỉm cười phất phất tay áo với hắn, ý bảo không có vấn đề gì, sau đó đi đến chỗ đại môn kéo cửa then cài ra, mở ra nửa cánh cửa liền hướng mặt ra ngoài nhìn xem.
Mặc dù bên ngoài tối đen như mực nhưng trong phòng có ánh sáng từ ngọn nến. Diệp Trăn Trăn kéo mở một nửa cánh cửa như vậy liền có ánh sáng từ ngọn đèn thuận theo hất ra bên ngoài cửa.
Mặc dù ánh sáng rất yếu ớt nhưng đủ để nhìn thấy trong phạm vi một tia ánh sáng này chiếu sáng đang có tuyết tuôn rơi xuống.
Vẫn rất lớn. Mặc dù không thể nói là tuyết lớn như lông ngỗng vậy nhưng so với lúc ban ngày có kích cỡ lớn hơn.
Hơn nữa chỗ ánh sáng chiếu đến có thể nhìn thấy tuyết đọng đã rất dày rồi.
Nhưng gió cũng thật sự lớn. Lá cây bên ngoài vang lên lao xao, tiếng gió ô ô yết yết cũng vẫn không có ngừng nghỉ. Gió lạnh thổi lên trên người, chẳng những trên người cảm thấy lạnh mà trong lòng cũng như đổ một hơi nước đá xuống, máu toàn thân đều muốn đông lại.
Diệp Trăn Trăn vừa mới từ trong ấm áp thùng lửa đi xuống, lúc này đột nhiên bị gió lạnh giống như cắt da cắt thịt thổi tới, nhịn không được sợ run cả người. Vội vàng đóng nửa cánh cửa kia lại, đem gió tuyết đều ngăn cách ở bên ngoài cửa, rơi xuống then cửa, vừa xoay người đi đến chỗ Hứa Du Ninh, vừa chà xát tay cười nói: "Lạnh quá."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc