Chương 158: nguy hiểmNguyễn Hồng Đạt biết rõ, bởi vì hai mươi năm trước ông chiếm lấy cái hoàng vị này, ra lệnh cho thuộc hạ Gi*t ૮ɦếƭ Khánh Nhân đế và nữ nhi Nguyễn Vân Lan nên trong lòng Nguyễn Vân Lan rất hận hắn, ngay cả với đám huynh đệ tỷ muội và thân thích nàng cũng rất hận. Vì vậy mấy năm này nàng mới một mực ở trong chùa lễ Phật, không gặp bất kỳ ai.
Nghĩ tới nghĩ lui, dưới gầm trời này cũng chỉ có một người có thể khiến cho Nguyễn Vân Lan không an phận như vậy.
Nhưng mà hai mươi năm nay không phải không có một chút tin tức nào của người đó sao? Như thế nào, hóa ra hắn vẫn chưa ૮ɦếƭ, thậm chí rất có thể chính là cái người Hứa Du Ninh kia?
Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn Hồng Đạt rét run.
Ông cau mày, chắp hai tay ra sau lưng đi tới đi lui ở trong ngự thư phòng, đột nhiên dừng bước lại giống như hạ quyết tâm, phân phó thị vệ: "Ngươi mang theo mấy người, đi vào trong chùa gọi người hầu đi theo trưởng công chúa đến đây."
Thị vệ đáp lại một tiếng, xoay người lui ra.
Vốn dĩ Nguyễn Vân Lan nhìn thấy người trong cung tới đây mang Phùng ma ma và những thị nữ hầu hạ bên người bà đi, thậm chí mấy tăng nhân còn sót lại trong chùa cũng gọi đi theo, trong lòng bà bắt đầu cảm thấy lo sợ bất an. Sau đó bà đợi hai ba ngày mà vẫn không thấy có một ai trong những người này trở về nên trong lòng càng lo lắng hơn.
Không ngờ bây giờ lại có mấy thị vệ tới đây, nói là bệ hạ gọi bà tiến cung.
Nguyễn Vân Lan không chịu đi vậy mà thị vệ lại tiến lên đi qua muốn kéo bà đi.
"Các ngươi lại dám ᴆụng đến ta?" Nguyễn Vân Lan hất tay bọn hắn ra, nét mặt uy nghiêm đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo, "Không muốn sống nữa sao?"
Nhớ tới vị này mặc dù là hoàng hậu tiền triều nhưng rốt cuộc cũng là trưởng công chúa của đương kim Hoàng Đế, thân phận vẫn rất cao quý. Bây giờ nghe bà nói như vậy, một đám thị vệ thật đúng là không dám bước tới kéo bà đi.
Nhưng mà lời nói của Hoàng Thượng bọn hắn cũng không dám không nghe theo. Nếu như bây giờ không thể mang Nguyễn Vân Lan vào cung gặp Hoàng Thượng, chỉ sợ đám người bọn họ này đều sẽ bị xử tử.
Hai bên giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là thị vệ trưởng ôm quyền hướng về phía Nguyễn Vân Lan, nói một câu tiểu nhân cũng là tuân theo hoàng lệnh, đắc tội. Hắn nói xong thì đưa tay túm lấy cánh tay Nguyễn Vân Lan, không quan tâm đến giãy dụa và uy Hi*p của bà, kéo thẳng bà vào trong xe ngựa ngồi xuống. Lại ra lệnh đánh xe đi, ra roi thúc ngựa nhanh chóng chạy đến hoàng cung.
Một đường xóc nảy, Nguyễn Vân Lan ở trên xe ngựa nôn ói hai lần. Khi đến ngự thư phòng hoàng cung thì mặt bà đã không còn chút máu nào, cả người nhũn ra không có lực.
Nhưng cho dù như vậy, lúc nhìn thấy Nguyễn Hồng Đạt bà vẫn theo bản năng đứng thẳng người lên, vẻ mặt trào phúng nói ra: "Hai mươi năm trước ta cũng đã nói, hai người chúng ta có thù không đội trời chung, đời này không đến hoàng tuyền thì không gặp. Hôm nay ngươi lại gọi ta tới đây, như thế nào, là ngươi sắp ૮ɦếƭ rồi?"
Nguyễn Hồng Đạt không nói lời nào, ngồi ở trên ghế nhìn sắc mặt u ám của Nguyễn Vân Lan.
Ông còn nhớ rõ khi Nguyễn Vân Lan còn bé là một tiểu cô nương rất yếu ớt, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng sẽ gọi ông là phụ thân cũng sẽ làm nũng với ông. Nhưng mà bây giờ, hai cha con bọn họ lại chính là kẻ thù.
"Vân Lan, dù nói như thế nào thì ta cũng là phụ thân của con, con làm nữ nhi, hai mươi năm chưa từng gặp mặt phụ thân của mình lần nào, bây giờ gặp lại cha mình, câu nói đầu tiên chính là rủa phụ thân của mình ૮ɦếƭ sao?"
"Phụ thân?"
Giống như Nguyễn Vân Lan nghe được chuyện cười gì đó nên bật cười lớn lên. Một lúc lâu bà mới dừng lại tiếng cười, nhìn Nguyễn Hồng Đạt với vẻ mặt trào phúng, "Chẳng phải người làm phụ thân nên hy vọng nữ nhi của mình sống có tốt hay không sao? Nhưng ngươi có từng thấy dưới gầm trời này có phụ thân nào lại Gi*t trượng phu của nữ nhi mình, còn có con cái của chính nữ nhi mình sinh ra không? Người như vậy mà cũng xứng làm phụ thân sao?"
Nguyễn Hồng Đạt không nói lời nào. Ông biết chuyện này sẽ vẫn vắt ngang giữa ông và Nguyễn Vân Lan không xóa sạch được, cũng biết rõ cả đời này Nguyễn Vân Lan cũng sẽ không tha thứ cho ông.
Nhưng mà không có vấn đề gì, có một số chuyện ông căn bản cũng không nghĩ đến việc để cho Nguyễn Vân Lan hiểu rõ. Hơn nữa hôm nay ông gọi Nguyễn Vân Lan tới đây cũng không phải là vì hàn gắn mối quan hệ cha con hai người bọn họ.
Người làm chuyện lớn, sao có thể bị những chuyện thế tục nhi nữ tình trường kia trói buộc? Giống như Nguyễn Vân Lan vậy người chỉ biết trượng phu con cái thì sẽ không bao giờ hiểu được.
Cũng không nói gì về chuyện này nữa ngược lại dứt khoát hỏi thẳng: "Con đã tìm được Ninh nhi rồi?"
Nguyễn Vân Lan nghe thấy vậy, trong lòng đập mạnh lên một cái. Sau đó vẻ mặt bà khi*p sợ hoảng hốt nhìn Nguyễn Hồng Đạt.
Sao ông ta lại biết được chuyện này? Rõ ràng chuyện này bà tạm thời vẫn chưa có để lộ tin tức cho bất cứ ai. . .
Trong lòng bà hoảng loạn như ma nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận ngược lại hết sức phủ nhận: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Không phải hai mươi năm trước Ninh nhi đã ૮ɦếƭ trong tay ngươi sao? Sao bây giờ ngươi lại hỏi ta câu nói này."
Nguyễn Hồng Đạt mắt sáng như đuốc vẫn đang nhìn theo nàng, tự nhiên đều thu hết vẻ khi*p sợ và hoảng loạn vừa rồi của bà vào trong mắt, cũng trong nháy mắt biết được ông đã đoán đúng.
"Lan nhi, con vẫn ngu xuẩn giống như năm đó vậy, cũng không giữ được bình tĩnh như vậy."
Rốt cuộc xác nhận được chuyện này, Nguyễn Hồng Đạt mỉm cười, tay vịn lên trên mặt bàn từ từ đứng lên, "Vốn dĩ ta cũng cho rằng trong mấy năm nay không có tin tức của Ninh nhi, chắc chắn hắn đã ૮ɦếƭ rồi. Nhưng mà hắn không có ૮ɦếƭ, chỉ cần hắn vẫn an phận thủ thường sống ở dân gian, không nói ra thân phận thật sự của mình thì ta cái người làm ngoại tổ phụ này cũng không cần phải đẩy hắn vào chỗ ૮ɦếƭ. Nhưng mà bây giờ con lại muốn ở trước mặt người trong thiên hạ nói ra thân phận thật sự của hắn , con nói xem, làm sao ta còn có thể để cho hắn đây?"
Trên mặt Nguyễn Vân Lan vốn đã không có một chút huyết sắc nào, lúc này cả khuôn mặt lại càng trắng bệch như tờ giấy, cả người cũng không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Trong lòng bà biết rất rõ đến cùng những lời này của Nguyễn Hồng Đạt là có ý gì nhưng bà vẫn không chịu thừa nhận như cũ lại lạnh lùng nói ra: "Ta thấy ngươi là muốn phát điên rồi. Ta căn bản không hiểu rốt cuộc ngươi đang nói cái gì."
"Vậy thì ta sẽ nói cho con hiểu thêm một điểm."
Nguyễn Hồng Đạt từ sau bàn xoay người qua, vừa dùng ánh mắt nhìn chằm chằm bà vừa nhấc chân từ từ đi tới chỗ của bà.
"Hứa Du Ninh chính là Ninh nhi phải không? Con phái toàn bộ ám vệ tiền triều ẩn nấp ở trong chùa của con ra ngoài chính là muốn bọn hắn đi Vân Nam Khúc Tĩnh bảo vệ cho hắn có đúng không? Con để cho Đại Từ mang theo thư của mình chạy tới Kinh Châu là muốn hắn đi gặp Thứ sử Kinh Châu Mã Thuận, để cho hắn ta trợ giúp Hứa Du Ninh khởi sự có đúng không?"
Nguyễn Vân Lan không ngờ Nguyễn Hồng Đạt lại có thể đoán hết được những chuyện này rõ ràng rành mạch như vậy. Ngay cả chuyện thân phận thật sự của những tăng nhân ở trong chùa thật ra là ám vệ tiền triều kia ông ta cũng biết được. Trong chốc lát bà khi*p sợ đến nỗi nói không ra lời.
Mà Nguyễn Hồng Đạt cũng không cần bà phải nói chuyện, chỉ thở dài: "Tính tình con vụng về như vậy, thật sự không phải là người làm được việc lớn, lại còn muốn để cho cái kẻ dư nghiệt Quý thị kia đoạt lại ngôi vị Hoàng Đế một lần nữa. Con cũng không suy nghĩ một chút, nếu như cái tên Mã Thuận kia thật sự trung thành thì sao hai mươi năm trước không thấy hắn có động tĩnh gì, trong hai mươi năm nay vẫn yên tâm thoải mái làm Thứ sử Kinh Châu của hắn như cũ đi? Ta cũng không sợ nói thật cho con biết, hai mươi năm trước lúc ta leo lên được ngôi vị Hoàng Đế này, cái tên Mã Thuận kia đã ngay lập tức viết một phong tấu chương đưa tới, tỏ rõ lòng trung thành của hắn đối với ta. Lúc đầu ta cũng muốn loại bỏ hắn khỏi vị trí Thứ sử Kinh Châu nhưng nghĩ đến triều đình lúc ấy suy yếu cần phải vực dậy chính là lúc cần dùng người nên tạm thời không động đến hắn. Sau này thấy hắn trong mấy năm này cũng coi là an phận thủ thường nên tiếp tục để cho hắn làm cái Thứ sử Kinh Châu này. Nhưng con lại ngây thơ cho rằng Mã Thuận này sẽ trung thành với con, với cái tên dư nghiệt Quý thị kia?"
Nói đến đây, vẻ mặt Nguyễn Hồng Đạt ngạo mạn: "Hơn nữa, cho dù Mã Thuận bằng lòng xuất thủ trợ giúp cái tên dư nghiệt Quý thị kia khởi sự thì như thế nào? Ta căn bản cũng không có để hắn vào trong mắt. Quân triều đình đến thì Gi*t Mã Thuận chẳng qua cũng giống như Gi*t ૮ɦếƭ một con kiến."
"Ninh nhi của ta không phải là dư nghiệt, hắn không phải dư nghiệt."
Ban đầu Nguyễn Vân Lan nhìn thấy Nguyễn Hồng Đạt đoán trúng tất cả mọi chuyện trong lòng tràn đầy sợ hãi và hoang mang, cảm thấy bởi vì cái quyết định tự ý này của mình rất có thể sẽ hại ૮ɦếƭ Hứa Du Ninh. Lúc này lại nghe thấy Nguyễn Hồng Đạt gọi Hứa Du Ninh là dư nghiệt Quý thị, bà cũng nhịn không nỗi nữa, thoáng cái mãnh liệt bạo phát ra, lớn tiếng gầm lên với Nguyễn Hồng Đạt: "Hắn là con của ta, nhi tử của ta và bệ hạ. Hắn vừa ra đời đã được phong làm thái tử, hắn vốn là người phải làm Hoàng Đế, sẽ là người cao quý nhất trên đời này. Đều tại ngươi, ngươi lại Gi*t ૮ɦếƭ bệ hạ, nữ nhi của ta, còn muốn Gi*t ૮ɦếƭ hắn. Chính là mẫu thân, nếu không phải là vì chuyện này sao người có thể ૮ɦếƭ được? Trong mắt ngươi ngôi vị Hoàng Đế tốt như vậy sao? Ngay cả vị trí quốc trượng cũng không thoả mãn ngươi, còn nhất quyết phải làm Hoàng Đế. Nhưng mà cả đời này của ta đã bị ngươi phá hỏng hết rồi ngươi có biết không? Ta hận ngươi, ta hận ngươi."
Càng nói về sau, Nguyễn Vân Lan đau khổ lớn tiếng khóc to, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Nghe thấy bà nhắc tới phát thê (1) của mình, trên mặt Nguyễn Hồng Đạt cũng ảm đạm xuống trong chốc lát.
(1): vợ cả, vợ chính
Năm đó phát thê của ông cũng là vì biết được chuyện này, chịu đả kích quá lớn mới sinh bệnh không dậy nổi. Sau đó vẫn không muốn gặp ông ta, chỉ đến lúc hấp hối mới cho người gọi ông đi qua, khẩn thiết cầu xin ông nhất định phải đối xử thật tốt với Nguyễn Vân Lan, không được Gi*t nàng.
Nhưng nếu như sớm biết sẽ có chuyện như ngày hôm nay, còn không bằng hai mươi năm trước ông lấy mạng Nguyễn Vân Lan luôn đi.
Không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Nguyễn Vân Lan từ từ nói ra: "Được, lần này ta đáp ứng con, hai cha con chúng ta, đời này không đến hoàng tuyền không gặp."
Nguyễn Vân Lan mở to hai mắt nhìn ông ta, đôi môi run rẩy ông: "Ngươi, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Con không phải rất nhớ nẫu thân của con sao? Đi đi, đi đến bên cạnh mẫu thân con đi, mấy năm nay bà ấy ở một mình cũng rất cô đơn tĩnh mịch."
Nguyễn Hồng Đạt nói xong thì xoay người lại không nhìn Nguyễn Vân Lan nữa, chỉ gọi hai nội giám đi qua, phân phó bọn hắn mang Nguyễn Vân Lan xuống dưới: "Hai người các ngươi phải đích thân đưa tiễn Trưởng Công Chúa lên đường."
Ngày thứ hai, triều chính thông cáo, Trưởng Công Chúa nhiễm bệnh ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử, chôn cất ở lăng tẩm bên cạnh Tuệ Hiếu Nguyên hoàng hậu.
Cùng ngày, Nguyễn Hồng Đạt bí mật gọi năm mươi tên ám vệ tới, phân phó bọn hắn lập tức lên đường đi Vân Nam Khúc Tĩnh, Gi*t ૮ɦếƭ tri huyện Hứa Du Ninh.
Hứa Du Ninh vẫn chưa biết mình sắp nguy hiểm, hắn đang đi cùng với Diệp Trăn Trăn trở về Trường Hưng hầu phủ Côn Minh.
Mùa hạ dài đã qua, gió thu dần mát mẻ, trong chớp mắt sắp đến Trung thu tháng tám.
Trung thu là lúc cả nhà đoàn viên, trước mười mấy ngày Ngụy Diễn và Ngụy Lãng đã phái người tới truyền lời, để cho Hứa Du Ninh, Diệp Trăn Trăn, Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu bọn họ Trung thu nhất định phải đến Vân Nam cùng nhau ăn tết Trung Thu với bọn hắn.
Vì thế sau khi an bài xong xuôi mọi chuyện trong huyện nha, Hứa Du Ninh cùng với đám người Diệp Trăn Trăn ngồi xe ngựa, cùng nhau lên đường tiến về Vân Nam.
Cây cối bên đường lá đã nửa vàng nửa xanh, lúa ở trong ruộng đồng hai bên cũng đã chín muồi, vàng rực một vùng. Thỉnh thoảng có gió lớn thổi qua, sóng lúa phập phồng lên xuống không ngừng.
Diệp Trăn Trăn đang ngồi ở trong xe ngựa vừa nói chuyện với Hứa Du Ninh vừa tách cam quýt ra ăn.
Đây là cam quýt từ hồ Động Đình vận chuyển tới, chẳng những không ngọt mà lại còn khá là chua. Không nói đến Nguyên Tiêu ngay cả Diệp Tế Muội và Hứa Du Ninh đều không thể nào ăn được.
Nhưng mà Diệp Trăn Trăn lại rất thích ăn hơn nữa một ngày còn muốn ăn mấy quả.