Chương 155: đến nhận chứcThấy Diệp Trăn Trăn đã nhận Ngụy Diễn, Ngụy Lãng ở một bên liền sốt ruột trên nhảy dưới tránh, không ngừng hướng về Diệp Trăn Trăn la hét: "Trăn nhi, muội cũng đã nhận cha, cũng không thể không nhận ta là ca ca chứ? Mau, kêu một tiếng ca ca cho ta nghe một chút."
Mấy ngày nay ở chung, Diệp Trăn Trăn cảm thấy Ngụy Lãng này kỳ thật rất thú vị.
Mặc dù nhìn rõ ràng là một công tử bột, nhưng thực ra một chút yếu ớt cũng không có, lúc bị rạch cổ cũng không nghe y kêu một tiếng đau. Mặc dù tính cách thấy thì phách lối, nhưng thực ra trong chuyện đại sự lại rất tinh tường.
Chính là y và Hứa Du Ninh dường như rất không hợp nhau, nghe nàng gọi Hứa Du Ninh là ca ca thì luôn ở sau lưng lải nhải không ngừng, luôn không quên ở trước mặt Hứa Du Ninh khoe khoang mình mới là ca ca ruột của nàng. Thậm chí thấy Hứa Du Ninh gọi nàng là Trăn Trăn, vì tỏ ra khác nhau nên y gọi nàng là Trăn nhi.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy tính tình y thật giống tiểu hài nhi, nhưng tiểu hài nhi này lại rất giống Xích Thành*, không hề làm người ta ghét, ngược lại được nhận sự yêu thích của một số người.
* Xích Thành 赤城: một nhân vật trong game Azur Lane.
Trong nội tâm nàng cũng không ngại nhận một người huynh trưởng như thế, cho nên ngay sau đó liền mím môi cười một tiếng, biết nghe lời kêu Ngụy Lãng một tiếng ca ca.
Ngụy Lãng nghe xong, cả người lập tức lâng lâng.
Hắn sờ soạng toàn thân cao thấp nửa ngày, xem trên người mình có đồ vật gì quý giá. Cuối cùng nhìn thấy một khối bạch ngọc trụy* bên hông, nhớ tới miếng bạch ngọc trụy đáng chút tiền, vội vàng kéo xuống, cầm trong tay liền đưa cho Diệp Trăn Trăn.
*Bạch ngọc trụy là miếng ngọc trắng treo tòn teng.
"Muội muội tốt, hôm nay là lần đầu muội gọi ta là ca ca, trên người của ta cũng không mang đồ gì tốt, cái ngọc bội này cho muội trước, về sau ta tìm đồ vật khác thú vị hơn đưa cho muội."
Một mặt còn thúc giục Diệp Trăn Trăn mau chóng tháo tiểu hồ lô treo trên đai lưng xuống, đeo bạch ngọc trụy y tặng đi.
Diệp Trăn Trăn lại không chịu.
Tiểu hồ lô này là năm đó lúc còn ở thôn Long Đường Hứa Du Ninh tự mình làm tặng nàng, sau đó nàng vẫn mang ở trên người. Trong khoảng thời gian đó có mấy lần sợi dây và tua rua phía trên bị mài mòn đứt mất, nàng lại gắn sợi dây và tua rua mới, mang theo như bình thường. Lại bởi vì thường hay cầm trong tay ngắm nghía cho nên bây giờ tiểu hồ hô đã bị nàng vuốt ve đến toàn thân đều rất bóng loáng.
Diệp Trăn Trăn đương nhiên biết bạch ngọc trụy Ngụy Lãng đưa nàng rất quý giá, mua bao nhiêu tiểu hồ lô kiểu này cũng đủ, nhưng đây là vật Hứa Du Ninh đưa cho nàng, sao nàng có thể nhìn thấy bạch ngọc trụy mà lập tức tháo cái này xuống? Vậy trong lòng Hứa Du Ninh thương tâm cỡ nào, nàng không thể nào có ca ca làm Thế tử Trường Hưng hầu liền quên ca ca hắn được chứ?
Cũng chỉ đưa tay nhận lấy bạch ngọc trụy Ngụy Lãng tặng, cũng không có treo lên, mà nói cảm ơn y: "Tạ ơn ca. Có điều cái tiểu hồ lô này muội mang theo từ nhỏ, cũng sớm đã mang quen, muội vẫn tiếp tục mang nó là được rồi."
Ngụy Lãng nghe xong cũng đành phải thôi.
Mà Hứa Du Ninh ban đầu Diệp Trăn Trăn giòn giã gọi Ngụy Lãng là ca ca trong lòng của hắn kỳ thật rất không thoải mái, thật giống như thứ gì đó vốn dĩ chỉ dành riêng cho hắn bây giờ lại phân cho người khác một nữa, không là của một mình hắn nữa. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Trăn Trăn cự tuyệt bạch ngọc trụy Ngụy Lãng đưa nàng, nhất quyết kiên trì muốn mang tiểu hồ lô hắn tặng, tâm tình của hắn lại khá hơn.
Mà nếu Diệp Trăn Trăn đã nhận Ngụy Diễn và Ngụy Lãng, hắn thân là trượng phu của Diệp Trăn Trăn nhất định cũng phải hành lễ với Ngụy Diễn và Ngụy Lãng một lần.
Ngụy Diễn bởi vì chuyện trước kia của mình và Ninh phu nhân, trong lòng cũng chỉ mong muốn người hữu tình trong thiên hạ này cuối cùng đều có thể ở bên nhau, người làm cha mẹ tốt nhất không nên ra tay can thiệp. Mà vừa nãy ông đã âm thầm suy xét Hứa Du Ninh một phen, cảm thấy hắn cử chỉ có độ, làm người cũng không kiêu ngạo không tự ti, trong lòng cũng rất thích hắn. Lúc này thấy Hứa Du Ninh hành đại lễ với ông, gọi ông một tiếng nhạc phụ, ông tự nhiên vui vẻ đáp ứng.
Sau khi Hứa Du Ninh gặp qua Ngụy Diễn thì đi gặp Ngụy Lãng.
Mặc dù tuổi của Ngụy Lãng nhỏ hơn Hứa Du Ninh, nhưng vì y là ca ca của Diệp Trăn Trăn, đương nhiên hắn cũng phải hành lễ với y.
Ngụy Lãng đắc ý trong lòng, lưng eo thẳng tắp, khóe môi nhếch lên ý cười vô sỉ, lông mày nheo lại nhìn Hứa Du Ninh. Mà không biết là vì cố ý chế giễu Hứa Du Ninh hay là cái gì, chờ y bệ vệ nhận lễ của Hứa Du Ninh xong, còn đưa tay vỗ vỗ bả vai Hứa Du Ninh, trong lời nói rất đắc ý gọi hắn là muội phu.
Hứa Du Ninh cũng không để ý mấy cái chuyện này mấy. Hắn nhìn ra được Ngụy Lãng trên thực tế là người chân thành, có điều chỉ là hiện tại người còn chưa lớn, còn rất ham chơi, cho dù bị y chiếm chút tiện nghi trên miệng thì cũng không sao cả.
Quan trọng nhất chính là, hắn không muốn Diệp Trăn Trăn kẹp ở giữa khó xử. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNSau khi cả nhà nhận thân xong có thể gọi là tất cả đều vui vẻ. Sau đó Diệp Trăn Trăn mới biết Ngụy Diễn nhận được lời nhắn từ người Ngụy Lãng sai tới, biết hôm nay nàng sẽ đến, cho nên từ quân doanh gấp gáp trở về. Y phục trên người cũng mới vừa thay đổi, liền vội vàng đến cửa chính đi đón nàng. Có thể thấy được trong lòng Ngụy Diễn coi trọng đứa con cái nàng đây.
Hai bên ngồi nói chuyện với nhau một lát, nói về một số việc trong mấy năm nay, trong lòng Ngụy Diễn đều là áy náy và thương xót Diệp Trăn Trăn, trong lúc nhất thời hận không thể tìm kiếm đồ vật tốt nhất dưới gầm trời này đưa cho nàng.
Thế là vào mấy ngày kế tiếp ở tại Trường Hưng Hầu phủ, Ngụy Diễn và Ngụy Lãng mỗi ngày đều tới tặng đồ cho Diệp Trăn Trăn. Châu báu đồ trang sức, đồ cổ đồ chơi, vải vóc vật liệu may mặc, cái gì cũng có. Còn gọi mấy người may vá tới đo kích thước thân người nàng, nói là muốn làm quần áo bốn mùa cho nàng.
Bởi vì rất biết ơn Diệp Tế Muội cứu được Diệp Trăn Trăn một mạng, còn có ân tình vất vả nuôi lớn Diệp Trăn Trăn mấy năm nay, Ngụy Diễn và Ngụy Lãng đương nhiên muốn bày tỏ lòng cảm kích với bà, đưa cho bà rất nhiều đồ quý giá, Diệp Tế Muội bị dọa đến không dám nhận.
Về phần Hứa Du Ninh, đây chính là con rể duy nhất của Ngụy Diễn, sao có thể không đối tốt với hắn? Ngay cả Ngụy Lãng, mặc dù ghen tỵ Diệp Trăn Trăn kêu Hứa Du Ninh là ca ca nhiều năm như vậy, nhưng ở trong lòng của y cũng coi như hắn là người trong nhà, trong lúc nói chuyện y có thể ỷ mình là huynh trưởng Diệp Trăn Trăn mà bắt nạt Hứa Du Ninh hai câu, nhưng người bên ngoài thì chắc chắn không thể khi dễ hắn. Mặc cho nhìn thấy người nào, đều nói với người ta đây là cô gia Trường Hưng Hầu phủ y cũng là muội phu của Ngụy Lãng y, muốn người khác dùng thái độ cung kính với Hứa Du Ninh, nếu không chính là đắc tội Ngụy Lãng y và toàn bộ Trường Hưng Hầu phủ.
Hơn nữa trong lòng của y đã thực sự chịu thua Hứa Du Ninh. Lúc ấy y muốn xốc rèm xe ngựa lên gặp Diệp Trăn Trăn, Hứa Du Ninh cầm kiếm chỉ y, mặc dù y đã tránh né, nhưng trong vòng ba chiêu vẫn là bị Hứa Du Ninh dùng kiếm giữ lấy cái cổ.
Phải biết từ lúc y bắt đầu hiểu chuyện đã được Ngụy Diễn dẫn vào quân doanh, về sau chờ y lớn hơn chút nữa thì mời mấy người sư phụ dạy võ nghệ cho y, y vốn cho rằng võ nghệ của mình rất lợi hại, không nghĩ tới cuối cùng lại bại trên tay Hứa Du Ninh.
Đặc biệt là lúc y biết Hứa Du Ninh kỳ thật cũng không phải là học võ nghệ từ nhỏ mà là sau khi vào Phủ học mới đi theo mấy vị sư phụ học được hai ba năm, trong lòng của y lại càng thêm xấu hổ.
Liền quấn lấy Hứa Du Ninh nhất định phải tỷ thí lại với y lần nữa. Đương nhiên tỷ thí thua, trong lòng vẫn không phục lắm, bèn kêu mấy vị sư phụ của mình tới, để bọn họ tỷ thí với Hứa Du Ninh.
Mấy bối nhân Ngụy gia mấy đều là tướng tài, học võ nghệ cũng đều là côn bổng đao thương các loại, tương đối coi trọng lực đạo, học kiếm không nhiều, về phương diện kiếm thuật cũng ít có tinh thông. Mà hôm đó trong tay Ngụy Lãng chỉ dùng cái roi ngựa, cũng khó trách đánh với Hứa Du Ninh lại thua.
Nhưng Ngụy Lãng luôn không chịu thừa nhận mười mấy năm công phu mình học được vậy mà lại thua kém công phu mới học hai ba năm của Hứa Du Ninh, thế nào cũng muốn để Hứa Du Ninh cầm đao thương côn bổng tỷ thí với y một phen.
Mà lúc ở phủ học Hứa Du Ninh học nhiều nhất chính là kiếm thuật, đao thương côn bổng mặc dù cũng có liên quan đến, nhưng lại tương đối ít, những người sư phụ này cũng không có phải được Ngụy Diễn cố ý mời đến dạy bảo Ngụy Lãng, ngược lại vừa khéo mượn cơ hội lần này cố gắng học hỏi những sư phụ này.
Những sư phụ này cũng đều biết Hứa Du Ninh là cô gia của Ngụy Diễn, nếu hắn muốn học, bọn họ dám không dụng tâm dạy bảo? Cũng không chút giấu giếm dạy hết những thứ mình học được cho hắn. Vừa dạy liền phát hiện Hứa Du Ninh này thông minh tuyệt đỉnh nên càng thêm dụng tâm.
Lại vì trong Trường Hưng Hầu phủ này có rất nhiều phụ tá rất có tài năng trên lĩnh vực quân sự, trước kia Hứa Du Ninh ở Phủ học ít khi tiếp xúc những thứ này, hiện tại đã có cơ hội thì nhất định phải học thật nhiều.
Ngụy Diễn thấy hắn chăm chỉ như vậy trong lòng rất vui mừng, còn đưa hắn mấy quyển binh thư, bảo hắn mang về xem. Thậm chí còn có lòng muốn muốn đưa hắn vào trong quân doanh giữ lại bên cạnh mình, không muốn để cho hắn đi làm cái đồ Tri Huyện bỏ đi.
Vân Nam phủ rất lớn, có rất nhiều quận dưới quyền quản lý, Hứa Du Ninh chỉ là một cái Huyện lệnh trong đó mà thôi, mặc dù cách Côn Minh không xa, nhưng nói cho cùng cũng không bằng ở bên trong Trường Hưng Hầu phủ này của ông, muốn gặp bất cứ lúc nào cũng có thể gặp.
Thực ra thì chủ yếu nhất vẫn là trong lòng Ngụy Diễn không nỡ xa Diệp Trăn Trăn. Biết tình cảm của tiểu phu thê bọn họ rất tốt, một khi Hứa Du Ninh đến nhận chức thì chắc chăn Diệp Trăn Trăn cũng muốn đi cùng, đến lúc đó ông muốn gặp Diệp Trăn Trăn lại không thuận tiện như bây giờ.
Nhưng vẫn là bị Hứa Du Ninh cho uyển chuyển cự tuyệt.
Lý do Hứa Du Ninh cự tuyệt cũng rất có lý, chức quan Tri Huyện này của hắn mặc dù không lớn, nhưng suy cho cùng là được triều đình bổ nhiệm, lúc này Ngụy Diễn muốn giữ hắn ở lại Trường Hưng Hầu phủ, nhậm chức trong quân đội không khó, nhưng một khi tấu chương được trình lên, triều đình sẽ nghĩ như thế nào?
Năm đó cũng là do Ngụy cha say rượu lời nói vô ý mà khiến một nhà Ngụy gia chịu liên luỵ, bị đày đi đến Vân Nam trấn thủ nơi này, cả đời không được hồi Kinh, trong những năm gần đây Ngụy gia thật vất vả mới có chút thành tích, để triều đình không truy cứu những chuyện kia nữa, sao lúc này có thể vì Hứa Du Ninh để trong lòng triều đình lại bất mãn với Ngụy Diễn?
Ngụy Diễn suy nghĩ một hồi, cảm thấy hắn nói rất có lý, bèn đồng ý.
Sau đó lại ở mấy ngày, bọn người Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn liền từ biệt Ngụy Diễn và Ngụy Lãng.
Ngụy Diễn tất nhiên là không muốn, Ngụy Lãng càng thêm không nỡ.
Mấy năm nay Ngụy Diễn cũng không cưới vợ, bên người ngay cả một thi*p thất cũng không có, trong Trường Hưng Hầu phủ cũng chỉ có một đứa bé là y. Mặc dù từ nhỏ tôi tớ hầu hạ y rất nhiều, nhưng rốt cuộc không có huynh đệ tỷ muội, vẫn sẽ cảm thấy cô đơn. Lúc này thật vất vả mới nhận lại được một muội muội ruột, còn có thể so tài cùng Hứa Du Ninh mỗi ngày, không có chuyện gì còn có thể trêu chọc Nguyên Tiêu, trong lòng của y chính cảm thấy vui mừng náo nhiệt, nhưng bọn họ lại muốn đi.
Nhưng có Ngụy Diễn ở phía sau giữ lấy y, cũng chỉ có thể buồn tủi để bọn họ rời đi. Nhưng vẫn đưa tiễn một đoạn đường thật dài mới trở về.
Song, không thể so với lúc mới đến Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn chỉ có một chiếc xe ngựa, lúc này bọn họ đi nhậm chức có mấy cỗ xe ngựa. Bên trong đều đựng đồ vật Ngụy Diễn và Ngụy Lãng cho bọn họ. Mặt khác Ngụy Diễn còn tỉ mỉ chọn lựa ba mươi sáu tên thị vệ võ nghệ cao cường hộ tống bọn họ đi nhận chức, bảo vệ an toàn của bọn họ. Lại có hai tên nha hoàn, một người tên là Phù Dung, một người tên là Thược Dược, là phái tới hầu hạ Diệp Trăn Trăn vàDiệp Tế Muội.
Diệp Tế Muội liền cảm thán, đây thật là thay đổi lớn. Ai có thể nghĩ tới bây giờ bà lại còn có thể dùng tới nha hoàn chứ. Hơn nữa thân gia lại còn là Trường Hưng hầu, ngẫm lại vẫn giống như nằm mơ.
Diệp Trăn Trăn nghe mím môi mà cười.
Nàng ngược lại không cảm thấy thay đổi bao nhiêu, chỉ cần một nhà bọn họ vẫn khỏe mạnh sống chung một chỗ, vậy thì tốt hơn bất kỳ điều gì.
Chờ bọn họ đã đến nơi nhậm chức, Hứa Du Ninh và tri huyện ban đầu bàn giao công việc xong, thì nhanh chóng gọi người trong huyện nha tới tham kiến.
Những người trong huyện nha này vốn đã bí mật gặp mặt, nói vị Huyện lệnh mới vừa tới tiền nhiệm này, bọn họ không thể mọi chuyện đều phối hợp, cũng phải để Huyện lệnh mới biết được tầm quan trọng của bọn họ, không thể để cho trong mắt Huyện mới không có bọn họ. Thậm chí còn nghĩ ra được mấy cách làm khó Huyện lệnh mới.
Nhưng ai có thể nghĩ đến vị Huyện lệnh này vậy mà lại là con rể của Trường Hưng hầu chứ? Lại nhìn ba mươi sáu tên thị vệ Trường Hưng Hầu phủ sai tới vừa thấy ở trước cổng huyện nha kia, ai nấy đều co to vạm vỡ, gần như che khuất mặt trời, sao bọn họ còn dám làm khó Hứa Du Ninh? Đương nhiên là tất cả mọi chuyện Hứa Du Ninh nói cái gì bọn họ đều đàng hoàng chấp hành, không dám nảy sinh suy nghĩ làm cho có chứng*.
*Yêu nga tử 幺蛾子: Mang nghĩa xấu, có thể hiểu là làm cho có chứng, làm ra vẻ, các loại ý nghĩ xấu lệch hướng tư duy ý nghĩ bình thường.