Huyền Vũ Dạ Nguyệt - Chương 73

Tác giả: Tiểu Mạc Tử

Liễu Thiên Nguyệt Ta Không Có Tỷ Tỷ
“Không” mắt lưng tròng, ta giọt ngắn giọt dài, nứt nở khóc.
“Nguyệt nhi” hắn bị biểu tình của nàng dọa cho hoảng sợ, liền đỡ nàng dậy, ôm chặt nàng “Vì sao không chịu thừa nhận ta, vì sao, vì sao chứ?” hắn không hiểu, chẳng phải họ rất yêu nhau sao, vì sao lại không thể quang minh chính đại ở chung với nhau?
Cằm đặt tại vai hắn, dòng nước lỏng từ hốc mắt chảy xuống, đem áo trên vai hắn thấm ướt một mảnh “Không thể đâu, nghe lời ta, hãy đi đi, hãy rời ta thật xa, ta không xứng với ngươi”
“Là ta không xứng với nàng mới phải, nàng là quận chúa, ta là thường dân bá tánh, nên không xứng với nàng” Huyền Vũ Dạ Nguyệt liền phản bác “Không phải, không phải, không phải là vậy”
“Vậy nàng nói đi, vì sao lại không xứng với ta?” lấy danh phận hiện tại của nàng, chỉ có hắn không xứng với nàng, như thế nào mà đảo ngược lại!
“Ngươi…đừng, ta không biết, ta không biết, đừng bức ta, đừng bức ta” càng nói, nàng càng khóc to.
“Vì sao, nàng chưa có quận phu, ta chưa có thê tử, chúng ta không có trở ngại” trừ phi nàng có quận phu, nhưng nàng có thì sao, hắn cũng sẽ đoạt nàng từ tay nam nhân kia.
“Không được, không thể, không thể được, ngươi đi đi, ngươi đi đi” từ nhu nhược nàng trở nên hung mãnh, đẩy hắn ra, không cho hắn tới gần.
“Nguyệt nhi” hắn hữu khí vô lực gọi tên nàng.
“Quận chúa, người không sao chứ?” tmột bóng đen xuất hiện ở ngoài cửa, giọng lo lắng hỏi.
“Ta…” nàng vừa mở miệng thì trời đất liền tối sập trước mắt nàng. Thu hồi lại tay, hắn ôm nàng trong tay, từ đường nào tới, về bằng đường đó, có một điều khác biệt, đó chính là hắn không về tay không.
“Két” cửa mở ra “Quận…á…có thích khách” vừa nhìn thấy bóng đen đi mất dạng bên cửa sổ, nô tỳ vội la lớn lên.
Đêm nay, cả hoàng cung liền xào xáo….
Vừa mới mở mắt, nàng đã cáu gắt, phá hư hết đồ đạc trong phòng “Đi đi, cút đi, ta ghét các ngươi, cút hết đi”
Không ai dám lại gần, vì sợ bị tai vạ gió bay, hiện giờ nàng thật khủng bố!
Ta vì sao lại khủng bố với kẻ vô tội như vậy, thật ra là có lý do, tất cả đều tại tên nam nhân vô sỉ -Hoàng Bá Thuần, tùy tiện đem ta ra khỏi hoàng cung, còn đem ta nhốt tại một căn nhà tại ngoại ô, thật tức ૮ɦếƭ ta, tiện nam nhân!
“Nguyệt nhi” nghe nha hoàn nói, nàng đã tỉnh, nên hắn bỏ hết mọi việc, đến đây với nàng vừa mới bước vào cửa, hắn đã phải cau mày.
Hắn đã hiểu vì sao bọn nha hoàn nhìn hắn với ánh mắt rụt rè rồi.
Tất cả đồ đạc trong phòng đã bị phá hư một nửa, trong này giống như một bãi chiến trường
“Đi đi, cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi” chộp lấy gối xứ trên gường, nàng không lưu tình ném tới mắt hắn.
Nhanh tay bắt lấy cái gối xứ kia, hắn bất đắc dĩ hỏi “Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy?”
“Ta ghét ngươi, ta muốn đi về” hung hăng xộc ra ngoài, nhưng vừa bước ra cửa, nàng đã bị lôi kéo vào, kẻ kia thật hung mãn, lôi kéo nàng lên gường, cả người cũng đi theo, đè nàng dưới thân “Ta không cho phép”
“Hoàng Bá Thuần – ta đã nói, chúng ta không thể” trợn to mắt, giọng điệu băng lãnh, ta tình nguyện làm hắn ghét mình, chứ không muốn bị hắn ghét.
“Lý do, vì sao nàng đối với ta như vậy” gương mày chất vấn.
“Không lý do gì cả, đơn giản, là vì ta không còn thích ngươi, chúng ta đã hết” dứt lời, ta liền nhận được nụ cười khinh mạc của hắn.
“Không thích ta? Đừng quên nụ hôn đêm qua, hôn thật thích thú, còn nói là không thích ta?” quỷ mới tin.
Bị hắn vạch trần, mặt ta bất giác mặt đỏ lên, sau đó vẫn mạnh miệng “Có qua có lại, ngươi chiếm tiện nghi ta, sao ta có thể để ngươi được lợi như vậy, nói chung chúng ta đã hết”
Câu nào của nàng cũng từ chối tình cảm của hắn, điều này không khỏi khiến hắn nghi ngờ, bạc môi khạc ra một câu “Hay ngươi có gian tình với Hoàng đế ca ca của ngươi!”
Chính câu nói này khiến ta hơi sửng sốt, nhưng rồi thừa nhận “Phải, thì sao?”
“Nói dối” tưởng nàng có thể giấu được hắn sao, nàng căn bản đang nói dối!
“Ta không nói dối” chẳng lẽ ta biểu cảm tệ như vậy? Chắc hẳn lâu chưa xài, ta đã bị lụt nghề rồi.
“Có biết sáu năm qua, ta sống như thế nào không?” biết nàng chịu nhu không chịu cương, hắn liền nhỏ giọng, nói.
“Không! Ta không muốn biết” ngoảnh đầu sang một bên, nàng nhấn mạnh.
“Một ngày đối với ta như cả ngàn thế kỉ, ta rất khó mới có thể trụ lại như hiện tại, mỗi ngày ta luôn sống trong bóng tối, sống trong dằn dặt của bản thân ta”
“Không, ta không muốn nghe” nàng giãy giụa, nếu tiếp tục nói xuống, sợ mình sẽ mềm lòng.
Không cho nàng bỏ chạy, hắn nỉ non bên tai nàng “Ta vì báo thù cho nàng, nhẫn tâm gạt bỏ đi sự quan tâm, yêu thương của phụ thân cùng tiểu đệ, vì báo thù cho nàng, ta không bận tâm đến lời lẽ của những người ngoài, ta vẫn tiếp tục làm”
“Nàng có biết, mỗi ngày, ta trải qua một cách thống khổ, ta không còn là ta, nhiều lúc ta thật sự không muốn…sống, để xuống dưới tìm nàng, nhưng lí chí không cho phép ta làm như vậy, ta vẫn còn tin, nàng nhất định còn sống, ta không thể hồ đồ được”
“Nguyệt nhi, nàng có hiểu được nỗi khổ tâm của ta? Nàng từng hứa sẽ gả cho ta, chúng ta sẽ sống tới răng long đầu bạc, Nguyệt nhi, lẽ nào nàng vẫn còn có tâm ma? Chỉ cần nàng nói ra, ta sẽ giúp đỡ nàng, chúng ta cùng làm lại từ đầu, được không” giọng càng nói càng thấp, đáy mắt xuất hiện một tia cô độc lẫn u buồn.
“Không…không được, ta….ta…không xứng với ngươi, Thuần, ta không còn là Huyền Vũ Dạ Nguyệt trước kia, ta thật sự….thật sự không…xứng với ngươi nữa…” nói xong, người nàng co rút lại, che mặt, khóc tới thật thương tâm.
Cả người hắn run run, tâm không khắc chế được mà đau đớn, sau khi khóc xong, trong mơ hồ nàng nói “Có biết vì sau ngày đó khi ta đặt chân tới kinh thành, ngay cả đi ta cũng liền không thể đi, phải nhờ tới Tịch Phong giúp đỡ chứ!….Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ ba năm trước…”
“Năm đó ta tới kinh thành, sau khi được sắc phong vị trí quận chúa, ta đã lẻn mọi người tới thăm thú kĩ viện lớn nhất tại kinh thành…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa Nguyệt nhi” gắt gao ôm chặt nàng, hắn không cho mình khóc, mặc cho tâm hắn đau không thể thở.
“Không…để…ta nói, để ta nói hết…” toàn bộ lời nói của nàng đều bị hắn nuốt hết, buông môi nàng ra “Nguyệt nhi, so với nàng, ta thật sự bẩn hơn”
Nàng lắc đầu “Ta…ta đã mang….cốt nhục của kẻ khác…”
Oanh – một đạo thiên lôi bổ xuống đầu hắn, đáy mắt hắn tối sầm lại, không thể tiêu hóa nổi lời nàng vừa mới nói.
“Vì vậy…ta không…xứng với ngươi!” cứ tưởng bí mật sẽ vùi dấu mãi mãi, không ai có thể biết được.
Vậy mà hôm nay kẻ khai quật lên bí mật kia, không ai khác, chính là bản thân nàng.
Tâm hắn chùn xuống, hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ ra đi —–
Nàng đã sớm dự đoán được, hắn sẽ như vậy, chính vì đoán được với tính khí bá đạo của hắn, nhất định sẽ thụ không nổi đả kích này.
Nàng không muốn nói, là vì muốn tốt cho hắn…nhìn hắn, nàng đoán được, chắc hắn rất đau…
Huyền Vũ Dạ Nguyệt cũng không nói gì, lẳng lặng mang trái tim thương tâm mà rời đi.
(Vì biết được thân phận thật sự của Liễu Thiên Nguyệt, nên chúng ta quay lại tên cũ thôi)
Đang đi được nửa chừng thì nghe thấy một tiếng bước chân nặng nề, còn cảm nhận được mùi sát khí rất nặng, đang hướng tới chỗ nàng “Da” thân thủ nàng nhanh nhẹn lắc qua một bên.
Mới né được nhát kiếm chí mạng kia, khóe môi hơi dãn ra “Đã lâu không gặp, muội muội”
“Im miệng” giọng điệu vô tình làm cho Huyền Vũ Dạ Tuyết sửng sốt, như thế nào một dạo chưa gặp, tiểu muội nàng đại biến như vậy.
“Liễu Thiên Nguyệt ta không có tỷ tỷ, chỉ có duy nhất Tuyết Sơn là nhà” ta biết chắc hẳn hắn đã tháo đi mặt nạ của ta, ta lại trở về với khuôn mặt họa thủy kia một lần nữa.
Lời của Dương Nhạc vẫn còn quanh quẩn bên tai <
Huyền Vũ Dạ Nguyệt đã ૮ɦếƭ, người sống trước mắt chính là Liễu Thiên Nguyệt!
“Vả lại, bộ dạng của ngươi, đâu còn là Huyền Vũ Dạ Tuyết” ném cho Huyền Vũ Dạ Tuyết ánh nhìn chế nhạo, ta thật sự thất vọng về con người của Huyền Vũ Dạ Tuyết, từ y phục, ta liền nhận ra đây chính là chủ nhân của , những chuyện mà nàng ta làm, chỉ khiến cho ta phẫn hận.
Liền rước lấy một tiếng cười nhạo báng của Huyền Vũ Dạ Tuyết, cười đủ, môi đỏ gợi lên “Ta sở dĩ có ngày hôm nay, tất cả là do ai”
Mặt nàng không tự giác tái nhợt lại, miễn cưỡng gượng cười “Bản thân ngươi sớm đã gia nhập vào tà giáo, bản tính chân chính của ngươi chính là Gi*t ngươi, đừng có đổ hết lên đầu bổn tọa”
“Giả dối!” Huyền Vũ Dạ Tuyết hống lên “Tất cả là do ngươi, nếu không có ngươi, ta sẽ không ra như vậy, ta Gi*t ૮ɦếƭ ngươi”
Dứt lời, Huyền Vũ Dạ Tuyết liền nâng kiếm lên, hướng thẳng tới Huyền Vũ Dạ Nguyệt, cả hai cùng nhau giao chiến.
Mặc dù không có binh khí trong tay, nhưng với võ công hiện tại, nàng cũng đủ ngang tài ngang sức với Huyền Vũ Dạ Tuyết.
Trong lúc nàng sắp thắng thì liền để ý, phía sau cũng có kẻ địch, chưa kịp phản ứng, mùi hương truyền tới làm nàng chân mất trọng điểm, mắt mờ đi, đầu choáng váng.
Gối khụy xuống, cả người liền ngã đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc