Huyền Vũ Dạ Nguyệt - Chương 72

Tác giả: Tiểu Mạc Tử

Ngươi! Vô Sỉ!
“Quận chúa, ngủ ngon” nàng chỉ cười nhẹ với tiểu cung nữ, rồi sau đó đắp chăn đi ngủ.
Ta thật không dám trở về Hoàng Bá phủ, nhưng lại không biết trốn đi đâu mới tốt, chỉ có hoàng cung mới là nơi an toàn, nên ta đã dùng thân phận quận chúa về lại hoàng cung.
Chuyện kể ra thật dài dòng, năm đó, ở dưới núi Trùng Vân, ta đã cứu vớt được một nam tử.
Vì thương cho y không còn nhà để về, nên đã đem y về Tuyết Sơn, sau khi chạy chữa cho y, thì câu y vừa tỉnh đã thốt nên lời thoại cũ rích “Đây là đâu, ta là ai?”
Sau đó còn nói mình là người của thế kỉ 21, lúc đó mọi người ai cũng sửng sốt, không biết đó là địa phương nào, ngoại trừ ta.
Y kể, trong chuyến dã ngoại với cô em gái, y đã gặp tai nạn, cả chiếc xe đều lao xuống dốc núi, khi tỉnh, đã xuyên –qua.
Ta dốc hết khả năng, dùng hết mọi nhân lực của người trong giáo phái, giúp y tìm lại thân phận, nhưng đều vô ích.
Và ta cùng y xưng huynh gọi muội, đơn giản vì y không chỉ thông minh, còn khá hòa đồng, hào sảng, rất dễ nói chuyện.
Khi ta cùng y giao tiếp, cứ như là đang trở về lại thế giới hiện tại, kể từ lúc đó, hai ta đã rất thân thiết.
Rồi một ngày, chúng giáo đồ phát hiện ra thân phận của y, không chỉ có ta ngạc nhiên, ngay cả y cũng sửng sốt hết ba ngày.
Sau ba ngày khuyên can, y đã đồng ý trở về với thân phận của cơ thể kia, cứ như một giấc mộng, một giấc mộng dài.
Vì đã nhận lời giúp đỡ y, nên ta đã giả dạng làm cung nữ, theo y trở về, lúc đó, cả hai đều có chút ít sợ, vì nghe nói, Tứ vương gia là một lão hồ ly ranh mãnh, với thiên tử có cừu oán, nên luôn muốn phục thù.
Nào ngờ, sau ba hồi tiếp xúc, họ mới nhận ra, nguyên lai người anh thì nhập xác vào thiên tử, người em thì đã nhập xác qua Tứ vương gia, cả ba liền nhịn không được, cười phá lên một trận.
Sau đó, ta kết giao với vị Tứ vương gia, cùng nàng ta đi du sơn ngoạn thủy, ngoại trừ lần đó ghé qua kinh thành, ta đã tuyên thệ, không bao giờ đặt chân trở lại, nhưng chỉ vì trả ơn, ta đã phá bỏ lời thề.
Và…ta đã gặp báo ứng…
Trong lúc mơ hồ, ta cảm nhận được có một luồng khí nóng áp bức đến nàng, theo phản xạ, ta liền nhích qua, sau đó dụi dụi vào vật ấm áp kia, bên miệng không quên gợi lên nụ cười.
Tự nhiên ta cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, hơi nóng từ trên phả xuống đỉnh đầu khiến ta bừng tỉnh, vì hoảng sợ, mà ta muốn la lên “Ưm…”
Toàn bộ thanh âm của nàng bị phong bế trong nụ hôn của kẻ xa lạ, mà hương vị quen thuộc kia, khiến nàng khi*p đảm không thôi.
Đêm khuya độp nhập vào hoàng cung đã là tội ૮ɦếƭ, nay còn nhúng chàm cả vị quận chúa thì tội đáng muôn ૮ɦếƭ, vốn dĩ hắn muốn tìm nàng nói rõ, nhưng là thấy nàng yên giấc, hắn lại không cam lòng, chân không tự chủ, leo lên gường nàng, muốn ôm nàng ngủ, nào ngờ, nàng tỉnh dậy, thấy nàng hoảng sợ muốn hô lên, hắn đương nhiên phải bịch miệng nàng bằng cách này.
Nha, đây không phải tại hắn quấy, chỉ tại nàng luôn đủ sức quyến rũ hắn nha.
Bàn tay nhỏ bé vội đập lấy Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của nam nhân, biểu tình trên khuôn mặt chính là khước từ sự yêu thương của hắn.
Không cho nàng phản kháng, chộp lấy hai bàn tay của nàng, hắn vẫn tiếp tục thực hiện hành vi cầm thú của mình.
Đầu lưỡi mạnh mẽ cạy môi nàng ra, áp bức lưỡi thơm tho của nàng, quấn chặt lấy, nhẹ ʍúŧ, đi tới mỗi ngóc ngách ngọt ngào trong miệng nàng càn phá bừa bãi, hấp thu hết chất dịch ngọt ngào của nàng.
Phản kháng vô hiệu, ngược lại còn bị hắn quyến rũ, hương thơm khiêu gợi quen thuộc của hắn, làm cho nàng không sao cưỡng lại, lưỡi phấn hồng to gan, đi theo sự chỉ dẫn của hắn.
Hai hơi thở cùng hòa quyện vào nhau, thấy nàng đáp lại, hắn vui khôn xiết, vòng một tay ôm chặt lấy eo nàng, tay kia áp sát đầu nhỏ xinh của nàng, để lưỡi hắn đi sâu thêm, tường tận rong chơi nơi ngọt ngào kia.
Nàng cũng nhịn không được vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, mặc hắn rong đuổi với lưỡi thơm tho của mình, cùng hắn dây dưa giao triền.
Vì cái hôn sâu, khiến cho nàng không còn không khí để thở, một dòng chất lỏng theo khoang miệng chảy xuống.
Mắt ưng lóe sáng, dọc theo bạc tơ xuống vành tai tinh tế, sau đó đẩy nhẹ nàng xuống gường, bắt đầu cắn cắn.
Trong cơn mê sảnh, cảm thấy mát mát thì nàng mở to mắt “Á” vội che lại xuân quang bị tiết lộ, dùng hết sức lực đá hắn xuống gường.
“૮ɦếƭ tiệt” Bị Dụς ∀ọηg quấn lấy, không kịp phản ứng, liền hứng chịu một cú của nàng, Dụς ∀ọηg theo đó chìm ngủm xuống.
“Ngươi” kéo chăn mỏng đắp lên người, tay nàng run run chỉ vào bóng dáng to lớn kia.
Hắn rên nhẹ, vì nàng quá bạo lực, rồi khóe môi nhếch lên một cách khiêu gợi “Ta làm sao?”
“Ngươi” giọng nàng gương cao, nhưng rồi lại hạ xuống “Vì sao lại vào được?”
“Rời xa ta bao lâu nay, ta cứ tưởng, nàng sẽ không quên ta, nào ngờ, nàng đem chuyện ta cùng nàng, quên rõ mồn một” nhắc tới, hắn càng tức, nếu không phải hắn là chủ nhân của Thiên Cơ Các, ở đâu cũng cài nội gián, thì chắc hẳn, đêm nay, nàng đã ngủ ngon.
Phải ha, nàng…nàng làm sao mà ngu xuẩn như vậy? Quên đi cái tổ chức tình báo của hắn! ૮ɦếƭ tiệt.
Hắn đứng dậy, tuấn nhan mang theo một nụ cười tà mị, không tự chủ nước một ngụm nước miếng, trong lúc hoảng bách nàng nói “Không được tới gần ta…ta sẽ la lên”
Cười lên tiếng “Hảo, la lên đi, để cho cả hoàng cung này thức giấc, để cho thiên hạ biết, chúng ta là có quan hệ” hắn không tin, chỉ dựa vào hắn là chủ nhân của Thiên Cơ Các, một khi đã tung ra tin này, chắc chắn ngày mai, nàng sẽ phải ngoan ngoãn về lại bên hắn.
“Vô sỉ” không thể tin nổi, nguyên lai hắn là hạng người như vậy.
“Ta vô sỉ, phải, ta vì nàng vô sỉ, cũng xứng đáng chứ” nâng cằm nhỏ nhắn nàng lên, nở lên nụ cười ranh mãnh.
“Ngươi…buông ra” hất bỏ đi tay hắn, nàng lộ ra vẻ chán ghét, thấy được biểu tình này của nàng, иgự¢ hắn như bị một cây đinh gim sâu vào, rất đau, đau tới khó thở.
“Nói, vì sao nhớ ra ta, còn trốn tránh ta?” nhìn đôi mắt âm lãnh trong bóng tối, không khỏi khiến cho người ta sợ hãi, nhưng nàng hôm nay đã khác xưa rồi, tuyệt đối không khuất phục khỏi hắn.
“Ta là Liễu Thiên Nguyệt, ngươi đừng đem ta nhìn thành kẻ khác” giọng điệu cứng rắn, có ૮ɦếƭ ta cũng không thừa nhận.
“Phải không?” khóe môi run run, mắt trái ti hí lại.
“Phải, thỉnh Hoàng Bá công tử chớ nhìn lầm, chuyện ngài xâm nhập vào phủ nội của ta, coi như ta không nhìn thấy, trước khi có người tới, thỉnh ngài hãy về đi” nàng lãnh mạc thốt nên lời nói này, trong tim không nhịn được đau nhói.
“Nàng hận ta vì ta dùng đao đâm nàng, hay nàng giận ta, vì ta đã khước từ nàng?” nhớ lại đêm hôm kia, hắn tự ngẫm, mình thật ngu, sao lại nói lên lời đau lòng kia chứ, mà cũng đúng, nếu biết trước mọi việc, thì trên đời sẽ không còn khuất cái.
“Huyền Vũ Dạ Nguyệt đã ૮ɦếƭ, nàng không hận ngươi, đúng như lời ngươi nói, nàng đoản mệnh, nên không thể cùng ngươi răng long đầu bạc, kiếp này, ngươi quên nàng đi, hảo hảo thú…” càng nghe thì hắn càng phẫn nộ, không cho nàng nói lời vô nghĩa, hắn liền ‘ăn’ nàng, sau tính.
Hai mắt nàng sanh to, nàng không thể tin nổi, nam nhân này quả thật bá đạo, xem lời nói của nàng như gió thổi mây bay.
Đẩy ta xuống gường lần thứ hai, vì khi nãy đã thoát đi áo yếm của ta, nên hiện tại, dễ dàng thực hiện ý đồ của mình.
Bàn tay chộp lấy nơi no đủ, đầu lưỡi vờn quanh một vòng quanh nhũ tiêm, rồi dùng răng nanh cắn nhẹ, sau đó bắt đầu ʍúŧ.
Nụ hoa bị hắn đùa bỡn tới cứng rắn, miệng nhỏ nhắn không tự chủ thốt nên lời phóng đãng “A” nhưng rồi sau đó ta đã rất nhanh đẩy hắn ra lần hai, khác với lần trước, hắn đã kéo theo tay ta, cả hai cùng ngã nhào xuống đất.
Hắn dùng chính thân mình đỡ lấy bóng dáng mềm mại của nàng, cả hai đảo một vòng quanh mặt đất lạnh lẽo, sau đó, hắn áp đảo nàng, đem nàng đặt dưới thân “Không thoát đâu” nhẹ nhàng nói bên tai ta, sau đó….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc