Đám người Cửu Trần đều sợ hết hồn, con ngươi trợn ngược lên, nói:
- Có động tĩnh, chẳng lẽ cấm địa muốn mở ra?
Bọn họ dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn qua Diệp Huyền, Lam Quang học viện này trăm ngàn năm qua, vô số viện trưởng vắt hết óc cũng không thể mở ra cấm địa này. Thế nhưng ở dưới Diệp Huyền tùy ý làm bậy lại phóng ra dị tượng như vậy.
Trước vách đá, Diệp Huyền vẫn đang cau mày, không nói một lời, hồn thức hắn tầng tầng lớp lớp thâm nhập vào trong vách đá, càng ngày càng mạnh mẽ, mà quang mang tỏa ra của hai hàng chữ kia cũng càng ngày càng nồng đậm.
Dần dần, trên vách đá trống không kia không ngờ lại hiện ra một tấm đồ án cổ điển, trên đồ án này có vô số hoa văn màu vàng rộng khắp, hình thành một đầu chân long. Chân Long này ở trong thạch bích ngửa mặt lên trời gào thét, khí thế bàng bạc, đám người Cửu Trần cả kinh, liên tiếp lui về phía sau, không dám nhìn gần.
Trong con ngươi của Diệp Huyền đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, miệng hắn gằn từng chữ:
- Chân Long Ấn!
Dứt lời, hắn thu lại hồn thức, vô số kim quang trong nháy mắt thu lại, hai hàng chữ lớn cũng khôi phục lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
- Diệp thiếu, tại sao cấm địa lại không mở ra?
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Cái gì là Chân Long Ấn?
Mấy người Cửu Trần không thể chờ đợi được nữa mà hỏi ra một đống lớn vấn đề, giờ khắc này trong đầu của bọn họ tràn ngập nghi ngờ.
Diệp thiếu trầm tư chốc lát, trên mặt mang theo vẻ ngưng trọng, nói:
- Chân Long Ấn là một loại ấn pháp vô cùng đặc biệt ở thời điểm viễn cổ, mục đích của nó là phong ấn lại tất cả đồ vật muốn phong ấn, một khi thành hình, nhất định phải dùng chân long khí và máu của Chân long hợp nhất thì mới có thể mở ra được.
- Chân long khí và máu của Chân long?
- Vật này ai có thể có chứ?
Đám người Cửu Trần khi*p sợ không nói thành lời, Chân Long, tương truyền là một loại nhân vật hết sức đáng sợ ở thời đại viễn cổ, sự mạnh mẽ của nó đã vượt qua cảnh giới cửu thiên.
Bây giờ ở trên Thiên Huyền đại lục, từ lâu đã không có Chân Long tồn tại. Cho nên muốn có được máu của Chân long và chân long khí là chuyện khó như lên trời, căn bản không thể nào làm được, năm đó làm sao sáng lập giả Lam Quang học viện lại có thể bố trí ra được một cấm địa như vậy chứ?
Diệp Huyền lắc đầu một cái, ánh mắt lập lòe nói:
- Kỳ thực cũng không nhất định cần máu của Chân long và chân long khí chân chính thì mới có thể mở ra, chỉ cần máu của kẻ nắm giữ huyết mạch Chân Long là có thể được rồi.
- Huyết mạch Chân Long ở trên đại lục này cũng không có người nắm giữ a?
Đám ngườiCửu Trần liếc mắt nhìn nhau, liên tục lắc đầu không ngớt.
Huyết thống là một loại thiên phú hết sức đặc thù bên trong các võ giả nhân loại, trên toàn bộ đại lục này, người nắm giữ huyết thống rất là ít ỏi.
Tương truyền, ban đầu kẻ nắm giữ huyết mạch là đời sau giữa Nhân tộc và yêu tộc kết hợp với nhau.
Thời đại viễn cổ, Nhân tộc và yêu tộc chỉ là một trong ngàn vạn chủng tộc, đại năng trong đó có thể biến ảo hình thể, bởi vậy có thể thông hôn lẫn nhau cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Mà đời sau mà bọn họ sinh ra vừa có hình thái loài người, lại có năng lực yêu tộc, từ đó trở thành võ giả huyết mạch đời thứ nhất.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, cùng với tranh đấu giữa Nhân tộc và yêu tộc, số lượng võ giả huyết thống càng ngày càng ít. Không chỉ bị kỳ thị ở bên trong Nhân tộc, ở bên trong yêu tộc cũng bị coi là kẻ phản bội. Vì lẽ đó cuối cùng số lượng võ giả huyết thống không ngừng giảm thiểu, đến hiện tại hầu như rất là khó gặp.
Huyết thống võ giả phổ thông cũng đã vô cùng khó tìm, huống chi là huyết mạch Chân Long, bởi vậy đám người Cửu Trần mới cảm thấy khó có thể tin được.
- Có.
Lúc này, Diệp Huyền lại khẳng định vạn phần nói:
- Trên đại lục này có một gia tộc lánh đời gọi là Hạ gia, chính là kẻ nắm giữ huyết mạch Chân Long, ở bên trong cao tầng Thiên Huyền đại lục này, người biết được cũng không nhiều, huyết mạch mà bọn họ nắm giữ chính là huyết mạch Chân Long. Chỉ là bởi vì bọn họ rất ít cất bước vòa thế gian, cho nên danh tiếng không hiện ra mà thôi.
Kiếp trước Diệp Huyền vì tế luyện một kiện Huyền binh cho nên đã từng nói với Hạ gia muốn máu của Chân long. Đương nhiên Hạ gia sẽ không đem máu của Chân long, thứ được cho là báu vật của gia tộc ra được. Cho nên kết quả tan rã trong không vui.
Cuối cùng Diệp Huyền triển khai thủ đoạn lẻn vào Hạ gia, hao phí tâm tư rất lớn mới có được một giọt máu của Chân long, kết quả làm cho Hạ gia tức giận, trắng trợn tập nã hung thủ, gây ra một trường phong ba rất lớn.
- Hạ gia?
Giờ khắc này đám người Cửu Trần trở nên có chút quái dị.
- Làm sao, có vấn đề gì không?
Trong lòng Diệp Huyền nghi hoặc, dùng thân phận của đám người Cửu Trần, hắn là không biết Hạ gia a. Thế nhưng nhìn vẻ mặt bọn họ, dường như tất cả đều đã từng nghe nói qua.
Cửu Trần cau mày nói:
- Ta nhớ tới mấy chục năm trước, Huyền Vực đã từng đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, có một gia tộc gọi là Hạ gia, trong một đêm đã bị hủy diệt sạch. Trường phong ba kia vô cùng kinh người, toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều trở nên thần hồn nát thần tính, ngay cả Mộng Cảnh Bình Nguyên chúng ta cũng có cường giả Vũ Đế xuyên không mà tới. Chẳng lẽ chính là gia tộc mà Huyền Diệp ngươi nói hay sao?
- Cái gì? Hạ gia bị hủy diệt sạch?
Diệp Huyền sợ hết hồn, liên tục lắc đầu, quả quyết nói:
- Tuyệt đối không thể, Hạ gia mà ta nói kia chính là một trong các thế gia lánh đời của Thiên Huyền đại lục, thực lực hùng hậu, kiên quyết không thể bị diệt.
Cửu Trần thấy Diệp Huyền khẳng định, hắn lắc đầu nói:
- Như vậy ta không biết.
Cát phó viện trưởng ở một bên nói:
- Cửu Trần, chuyện mà ngươi nói kia ta cũng đã từng nghe nói qua, lúc đó Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vừa vặn trở lại một chuyến, hắn cũng rất nghi hoặc, nói cái gì mà đường đường là Đông Lăng Hạ gia lại bị diệt môn...
- Đông Lăng Hạ gia?
Diệp Huyền đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, dẫn tới đám người Cát viện phó liên tục nhìn tới.
Cát viện phó gật đầu nói:
- Đúng, gia tộc mà Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói tới chính là Đông Lăng Hạ gia.
Vẻ mặt Diệp Huyền tức thì dại ra.
Cái gì mà Đông Lăng Hạ gia, chính là gia tộc mà hắn nói tới kia a.