Ầm ầm!
Trong tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, lòng bàn tay của học viên kia bị đánh cho rách tả tơi, bắn ra máu tươi. Chiến đao trong tay hắn thiếu chút nữa thì cầm không chắc, bay ra ngoài. Toàn thân hắn bước vài bước, lui ra phía sau. Trên mặt hắn hiện đầy vẻ hoảng sợ.
- Ha ha ha, nếu đã tới tìm ta, vậy; phải có giác ngộ bị đào thải.
Trữ Kiếm nổi giận gầm lên một tiếng. Thân hình cao lớn của lại giống như một pho tượng chiến thần. Một tay hắn vung vẩy kiếm lớn, cái tay còn lại, hoặc hóa thành thiết quyền, hoặc hóa thành lợi trảo, nhảy vào trong chiến đoàn.
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt, trên toàn bộ trường đấu võ, khắp nơi đều là tiếng huyền lực va chạm nổ vang.
Trữ Kiếm huyền lực hùng hậu, là một trong mấy người thứ hạng đầu trong tất cả học viên tham gia sát hạch. Hắn vọt vào như thế, quả thực như hổ xông vào bầy dê.
Chỉ cần là học viên bị hắn tới gần người, vậy căn bản quả thực chính là một cơn ác mộng.
Chỉ sau mấy lần hít thở, hai học viên còn lại bao vây tấn công hắn, trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài. Trong miệng bọn họ phun máu tươi, rơi xuống ở bên ngoài trường đấu võ, trong nháy mắt bị đào thải.
Ba người liên thủ, lại bị một mình Trữ Kiếm đánh bại. Cảnh tượng như vậy, làm cho trong lòng không ít học viên cũ cảm thấy ớn lạnh.
Mà lúc này, Phương Khuê này tấn công, cũng đi thẳng tới trước người Diệp Huyền.
Đối mặt với Phương Khuê tấn công, ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng. Bởi vì nguyên nhân tuổi tác, thân thể của hắn ở trong rất nhiều học viên, được cho rằng tương đối gầy yếu. Từ phía xa nhìn lại, dưới 乃úa lớn của Phương Khuê vung vẩy, Diệp Huyền quả thực yếu ớt giống như đứa trẻ sơ sinh.
- Ha ha ha, đào thải cho ta.
Phương Khuê hưng phấn cười to, trong lòng đã có thể dự đoán được kết quả sau khi một 乃úa này đi xuống.
Ở trong nháy mắt khi Phương Khuê tấn công sắp đánh trúng Diệp Huyền, trong con ngươi lạnh lùng của Diệp Huyền, cuối cùng bắn ra một đạo ánh sáng mãnh liệt kinh người.
- Từ khi gia nhập học viện Lam Quang đến bây giờ, ta trải qua vô số sát hạch, thiên phú kinh người, sớm bị các đạo sư của học viện Lam Quang biết được. Nhưng ngoại trừ thiên phú ra, thực lực của ta từ trước tới nay lại chưa từng thể hiện ra.
- Không có thiên phú, không có thực lực, vĩnh viễn chỉ là một con số không. Sát hạch nội viện này, chính là bước đầu tiên ta thể hiện ra thực lực của mình.
- Phương Khuê này, chính là chiến lợi phẩm đầu tiên của ta.
- Chiến!
Diệp Huyền Lạnh lùng ngạo nghễ đứng, ở thời khắc cuối cùng này, thanh kiếm độc tài ở phía sau lưng hắn đột nhiên rời ra khỏi vỏ.
Kiếm của hắn như điện, như mộng, lại giống như huyễn ảnh, lại giống như một đầm nước sâu, hoàn toàn sáng ngời ở trong thiên địa.
Chỉ là, đầm nước sâu này cũng không mấy to lớn, giống như ngọn nến trong gió.
- Ha ha, đây là thực lực của ngươi sao? Kiếm khí kém như vậy, chẳng lẽ là muốn gãi ngứa cho ta sao?
Phương Khuê cười lớn, vẻ mặt lộ ra sự trào phúng.
Chỉ là sau một khắc, ánh mắt hắn đang hưng phấn, miệng cười to, đột nhiên trợn trừng.
Diệp Huyền bổ ra kiếm quang, nhanh chóng và mãnh liệt sáng, biến thành nước chảy, cũng bỗng nhiên tăng vọt.
Nếu như nói, ngay từ lúc đầu kiếm khí của Diệp Huyền, giống như một dòng suối nhỏ.
Như vậy ở trong nháy mắt ngắn ngủi, con suối nhỏ này lại biến thành một con sông lớn. Rồi từ con sông lớn biến thành trường giang. Cuối cùng, hình thành một mảnh đại dương mênh ௱ôЛƓ màu đen.
Đại dương mênh ௱ôЛƓ vô tận, giống như có thể nuốt hết tất cả sóng thần, mang theo tất cả cuốn về phía Phương Khuê.
- Kiếm ý nước chảy, kiếm giống như nước chảy!
Vèo vèo vèo!
Hỏa diễm trên 乃úa lớn màu đen trong tay Phương Khuê, tắt. Lực trùng kích khủng khi*p, trực tiếp đánh bay 乃úa lớn trong tay hắn. Lực lượng đáng sợ này dọc theo thanh 乃úa lớn, sau đó lại hung hăng tàn sát bừa bãi ở trong kinh mạch của hắn.
Ầm ầm!
Theo một tiếng động rất lớn vang lên, cánh tay Phương Khuê đang cầm rìu chiến bị chấn động tới mức răng rắc răng rắc gãy ra. Lực lượng kinh người, lại giống như đốt mồi dẫn lửa, từ cánh tay hắn, tiến vào иgự¢ hắn.
- Làm sao có thể...
Trong tròng mắt Phương Khuê có sự kinh hãi. Chỉ là không đợi cho đến khi tia kinh hãi này phóng ra, hắn đã bị lực lượng cực lớn này, chấn động bay ra ngoài.
Máu tươi, vẩy ra trên trời cao.
Thê mỹ giống như ánh tà dương.
Xương cốt toàn thân Phương Khuê vỡ nát. Toàn thân hắn giống như một cái diều đứt giây, nặng nề rơi xuống ở dưới lôi đài, co quắp không dừng.
- Thế nào...
- Chuyện này...
Các học viên cũ ở xung quanh một mảnh, trong lòng đều thầm cả kinh, sắc mặt đại biến.
Một chiêu, đánh bại Phương Khuê học viên cũ lục giai nhất trọng. Diệp Huyền này còn là Vũ Tông ngũ giai sao?
Lúc trước Hầu Phi lấy tu vi ngũ giai tam trọng, đẩy lùi một học viên cũ lục giai nhất trọng, cũng đã dẫn tới mọi người giật mình.
Mà hiện tại, Diệp Huyền không chỉ có đẩy lùi, mà là trực tiếp đánh bại.
Cảnh tượng hai người chiến đấu với nhau, dễ dàng dường như chà đạp không phải ở cùng một tầng. Như vậy bảo mọi người làm thế nào có thể duy trì bình tĩnh được?
Phải biết rằng học viên cũ tham gia sát hạch nội viện, bọn họ đều là tinh anh trong các học viên.
Có thể lấy đẳng cấp yếu hơn, chiến đấu giống như ngang hàng, cũng đủ để dẫn phát chấn động. Huống gì Diệp Huyền nghiền ép như vậy.
Huyền Diệp này làm sao có thể mạnh mẽ đáng sợ như thế?
- Gia hỏa này sao lại mạnh như vậy?
Mà Phùng Quang vừa mới giải quyết xong tên học viên sử dụng thương kia, cũng đang chuẩn bị xông về phía Diệp Huyền. Hắn liền thấy một cảnh tượng như vậy. Cả người hắn nhất thời cả kinh, lông tóc dựng đứng lên.
Hắn ở trong tất cả học viên cũ trên trường đấu võ, coi như là nhân vật có thể xếp trước mười. Nhưng cho dù là hắn, cũng không dám nói lại một kiếm như thế liền có thể đào thải học viên giống như Phương Khuê.
Diệp Huyền thể hiện ra thực lực, đủ để khiến cho hắn cũng phải kinh hãi.
- Đi!
Giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, trong nháy mắt dập tắt ý nghĩ muốn đào thải Diệp Huyền của Phùng Quang. Hắn không có bất kỳ do dự nào, xoay người muốn rời khỏi nơi đó.
- Ừ? Là Phùng Quang này!
Sau khi Diệp Huyền đào thải Phương Khuê, ánh mắt đảo qua. Trong nháy mắt hắn liền phát hiện ra bóng dáng của Phùng Quang.
- Ngươi, ngồi chỗ khác đi. Ta không thích có người ngồi bên cạnh ta.
Cảnh tượng trước đó, khi Phùng Quang ở trong đại điện nói ra lời kia, trong nháy mắt được hồi tưởng lại ở trong đầu Diệp Huyền.