- Không, gia gia!
Thiếu nữ khóc lớn đầy thê thảm, hai hàng máu và nước mắt từ trên mặt chảy xuống.
- Ta liều mạng với các ngươi.
Nàng quát to một tiếng, lao về phía kỵ binh phía trước, ở trên mặt hắn lưu lại một vết cao.
- Tiểu tiện nhân.
Kỵ binh này đau đớn kêu lên một tiếng. Ở dưới ngọn lửa bên cạnh chiếu sáng, gương mặt của hắn có phần càng thêm dữ tợn khủng khi*p. Hắn nắm lấy cổ của người thiếu nữ lại, răng rắc một tiếng, trong nháy mắt liền bẻ gãy cổ của nàng.
Sau đó, kỵ sĩ nhấc trường thương lên, khiến thi thể của người thiếu nữ, treo ở trên trường thương, mặc cho máu tươi tùy ý chảy xuôi, cười ha ha.
Tàn nhẫn, tanh mùi máu.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho chân mày Diệp Huyền hơi nhăn lại.
Nhưng tim hắn lại không có một chút dao động nào.
Không phải hắn lạnh lùng. Mà thế giới này, chính là lạnh lùng tàn khốc như vậy.
- Vỡ.
Hắn khẽ thốt ra một tiếng, lại giống như tiếng chuông lớn, chấn nát cảnh tượng phía trước.
Sau đó, ánh mắt hắn kiên định, đi vào cửa thứ tư.
Với trái tim lạnh như băng nhập cảnh, đây là cảnh giới một tâm linh kiếp trước Diệp Huyền đã sớm đạt được.
Kiếp trước, bất cứ lúc nào Diệp Huyền cũng có thể duy trì trạng thái lạnh lùng bình tĩnh tuyệt đối. Thậm chí có thể nói là lạnh như băng. Giống như trước đây khi Hoàng Phủ Tú Minh bái sư, mặc cho đối phương quỳ ૮ɦếƭ ở trên thềm đá, hắn cũng có thể hoàn toàn không có chút xúc động nào.
Tu luyện ở trên phương diện ý chí và tâm cảnh, kiếp trước Diệp Huyền đã đạt đến một trình độ vô cùng kinh người.
Cái đó và thân phận cô nhi của hắn kiếp trước, có quan hệ cực lớn.
Bởi vì mặc dù hắn có thể trưởng thành lên, hoàn toàn chính là dựa vào cố gắng của mình, không có bất kỳ ngoại lực nào giúp đỡ.
Cho nên hắn cao ngạo, giống như vì sao dày đặc rất sáng trong trời đêm, lạnh như băng.
Mà sau khi ngã xuống, tâm cảnh của Diệp Huyền lại có biến hóa rất lớn.
Có người nhà, có bằng hữu, tâm tính của hắn cũng biến thành càng thêm hiền hoà.
Nhưng đó cũng không phải nói tu vi của hắn ở trên phương diện tâm cảnh thấp. Trái lại hắn đã đạt tới một cảnh giới âm dương dung hợp.
Hiện tại tâm cảnh của Diệp Huyền nhìn như bình thường, nhưng ở trong sự bình thường lại tiết lộ ra trí tuệ lớn, so với kiếp trước cũng cường đại hơn.
Kiếp trước cao ngạo, đời này hiền hoà, khiến cho hắn cuối cùng nhìn thấy rõ bản thân mình, ý chí giống như một, làm được trình độ không bị ngoại vật tác động.
Cửa thứ tư.
Ầm!
Một sóng dao động vô hình, lặng lẽ tiến vào trong đầu Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, Diệp Phách Thiên gia gia ngươi bị Ảnh Sát Môn ám sát. Phụ thân ngươi cũng bị bọn họ bắt được!
Cảnh tượng biến hóa. Sóng chấn động vô hình này ở trong nháy mắt xâm nhập vào trong đầu Diệp Huyền, huyễn cảnh đã hạ xuống. Đông Phương Ngôn Ngữ với vẻ mặt vẻ lo lắng nói với Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, là ta không có làm tốt. Đáng ૮ɦếƭ, sớm biết rằng Ảnh Sát Môn đê tiện như vậy, ta không nên để cho hai người bọn họ đi. Đều là lỗi của ta.
Đại bá Diệp Triển Hùng bức tóc, nước mắt không ngừng rơi.
- Gia chủ Diệp Triển Hùng, ngươi cũng đừng tự trác. Hiện tại đáng lẽ nên suy nghĩ biện pháp, xem làm thế nào mới có khả năng cứu được Triển Vân huynh trở về.
Đông Phương Ngôn Ngữ nhắc nhở.
- Đúng, đúng!
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền.
- Sử dụng một mặt mềm yếu nhất trong lòng ta để đối phó với ta sao?
Diệp Huyền nhìn mọi người, bình thản nói:
- Đều vỡ ra.
Ý chí của hắn kiên định thế nào? Huyền thức và hồn thức cường đại tới mức nào? Tuy rằng trong nháy mắt, huyễn cảnh này lại xâm nhập vào bên trong đầu của hắn, nhưng Diệp Huyền lại biết rõ ràng, tất cả những điều này căn bản chỉ là huyễn cảnh.
Tất cả mọi thứ trước mắt, tiêu tan thành mây khói. Diệp Huyền xuất hiện ở cửa thứ tư trong gian phòng.
Gần như không có bất kỳ do dự nào, hắn bước chân tiến vào cửa thứ năm.
Leng keng!
Tiếng cầm sắt tiêu điều, xuân ý dạt dào.
Đây là một mảnh thế giới biển hoa, tiếng dao tiếng đàn động lòng người vang vọng. Một nữ tử giống như thiên tiên vậy, ngồi ngay ngắn ở trung tâm của biển hoa. Khóe miệng nàng mỉm cười. Trăm hoa ở bốn phía xung quanh, đều giống như là mất đi màu sắc.
Đó chính là Dao Nguyệt Vũ Đế!
- Tiêu Diêu, ta đàn thế nào?
Giọng nói động lòng người truyền đến, lặng lẽ động tới dây cung trong trái tim của Diệp Huyền.
- Doanh Đài!
Trái tim của Diệp Huyền thoáng động.
Hắn nhìn nữ tử trước mặt giống như tranh vẽ vậy. Kiếp trước, nàng nhiều năm như vậy, lặng lẽ làm bạn ở bên cạnh mình.
Phần tình cảm này rất nặng, đến mức hắn không có cách nào tiếp nhận.
Có vài người, có một số việc, chờ tới khi hiểu được, lại hồng âm nhỏ nhỏ, không biết đã ở nơi nào.
Trong đôi mắt Diệp Huyền lộ ra một tia thương cảm không hiểu nổi:
- Cửa thứ năm sao? Lại dừng ở trong này cũng rất tốt.
Lấy hiện tại tâm cảnh và ý chí của hắn, đơn giản là có thể phân biệt ra được trước mặt mình đến tột cùng là huyễn cảnh, hay là chân thực.
Nhưng hắn không có đi vạch trần.
Hắn không đành lòng đi phá hủy, phá hủy bức tranh tốt đẹp này.
Trong huyễn cảnh, Diệp Huyền lại lẳng lặng đứng ở chỗ này, nhìn nữ tử trước mặt như thế, để mặc cho thời gian chậm rãi chảy xuôi.
Oong!
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hình ảnh trước mặt đột nhiên trở nên dao động. Chờ tới thời điểm Diệp Huyền phục hồi lại tinh thần, hắn đã trở lại cửa sát hạch của phòng huyễn cảnh.
- Cửa thứ năm sao? Gần được rồi. Ta vốn ở tháp thí luyện, đã tạo thành chấn động quá lớn. nếu là ở trong phòng huyễn cảnh này cũng thoáng cái xông một hơi qua bảy tám cửa ải, một khi truyền đi, không nói gì học viện Lam Quang, chắc hẳn toàn bộ bình nguyên Mộng Cảnh đều sẽ chấn động.
Phòng huyễn cảnh, đại biểu chính là kiểm tra tu vi ý cảnh của mỗi người. Nếu như Huyền Cơ Tông biết hắn ở trên phương diện ý cảnh đáng sợ như thế, đây tuyệt đối là một hồi phong ba cực lớn.
Hiện tại, Diệp Huyền đang đứng ở giai đoạn giấu tài. Bởi vậy hắn rõ ràng có thể ở phòng huyễn cảnh đi xa hơn, nhưng cuối cùng chỉ là đi tới cửa thứ năm, liền ngừng lại, chủ động bị đào thải.
Chỉ là, Diệp Huyền không biết cái hắn gọi là chủ động bị đào thải, ở bên ngoài vẫn dẫn tới chấn động.
- Cửa thứ năm, Huyền Diệp này trong lần sát hạch đầu tiên, không ngờ lại xông tới cửa thứ năm.
- Ông trời của ta, ý chí của hắn rốt cuộc phải kiên định tới mức nào vậy?
- Hiện tại trong tất cả các học viên của học viện Lam Quang chúng ta, người mạnh nhất, cũng chưa từng xông qua cửa thứ bảy. Hắn ở trong lần sát hạch đầu tiên, lại xông đến cửa thứ năm. Đây còn là người nữa sao?