Cuồng Chiến đúng là âm hồn bất tán, hoàn toàn gợi lên chân hỏa trong lòng Diệp Huyền, khiến hắn tức giận không thôi.
Theo thời gian trôi qua. Chớp mắt một canh giờ đã trôi qua. Từng tuyển thủ không ngừng bị đá ra ngoài. Ngay cả tuyển thủ tổ thứ hai, cũng chỉ còn dư lại có một người.
Học viên này hai mươi tuổi, lại là một Vũ Tông ngũ giai nhất trọng.
- Người này tiếp theo nếu quả thật không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cuối cùng có xác suất hơn tám phần mười, có thể tiến vào học viện Lam Quang.
Học viên cũ trước đó ở một bên chỉ điểm.
Mắt thấy thời gian một canh giờ một khắc, thành viên cuối cùng của tổ thứ hai này bị chấn động đẩy ra ngoài.
Lúc này La Thành còn đang kiên trì, hoàn toàn không có ý định sẽ ra ngoài. Diệp Huyền không khỏi mỉm cười.
Hắn tiếp tục nhìn Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch các nàng. Quả thực hai người cũng vậy, ở bên trong trận pháp vẫn thoải mái như bình thường.
Lại qua một thời gian dài dằng dặc, mắt thấy La Thành không kiên trì nổi, hắn nhanh chóng Ϧóþ nát ngọc bài. La Thành bị chấn động ra khỏi trận pháp.
- Trời ạ, không ngờ ta kiên trì được một nửa canh giờ? Một nửa canh giờ? Quá kỳ diệu...
La Thành quả thực hưng phấn đến muốn nổ tung rồi.
Hai mươi lăm tuổi, hắn ở trong trận pháp chịu đựng áp lực, tuyệt đối là mạnh nhất.
Nhưng hắn lại lấy tu vi ngũ giai nhất trọng, cứng rắn kiên trì được lâu như vậy, không thể không nói, là một thành tích vô cùng không dễ dàng.
- Ha ha, Diệp thiếu, ta thành công.
Hắn đi tới trước mặt Diệp Huyền, hưng phấn nói.
Diệp Huyền mỉm cười:
- Ta đã sớm nói, chỉ cần ngươi kiên trì, nhất định có thể.
La Thành mặc dù lớn tuổi một chút, tu vi cũng không cao lắm.
Nhưng trên người hắn có một ít phẩm chất trân quý mà người bình thường không có. Diệp Huyền tin tưởng chỉ cần cho hắn một ít thời gian, tiền đồ trong tương lai của La Thành, tuyệt đối sẽ không tầm thường.
Biểu hiện của La Thành, khiến cho những người sát hạch vốn không nóng không lạnh, cũng dâng lên lửa nóng.
Có thể ở trong trận pháp như vậy kiên trì ngoài một nửa canh giờ, không có gì bất ngờ xảy ra, gia nhập học viện Lam Quang là tuyệt đối không có vấn đề. Hơn nữa trong học viên ở học viện Lam Quang, cũng không tính là người bình thường.
Trong lúc nhất thời, La Thành thu hút ánh mắt của không ít người. Mọi người đều bình phẩm đối với hắn từ đầu đến chân.
Đến một nửa canh giờ, số lượng người rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều. Nà có thể ở lại bên trong, vô cùng ít ỏi.
Chớp mắt lại là một khắc đồng hồ trôi qua.
- Cũng sắp stới hai canh giờ. Trong nhóm đầu tiên còn có bảy người vẫn ở bên trong trận pháp. Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Một học viên cũ ở một bên giật mình nói.
- Lẽ nào bọn họ muốn trùng kích hai canh giờ hay sao?
Không ít học viên cũ, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.
Ở trong trận pháp, kiên trì đến hai canh giờ, là một bước ngoặt. Có thể nói, người có thể kiên trì đến hai canh giờ, một khi gia nhập học viện Lam Quang, vậy tuyệt đối sẽ là tồn tại giống như nhân vật phong vân vậy.
Sự thành tựu của bọn họ, so với học viên bình thường, cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều.
- A, bốn mỹ nữ này, tất cả lại có thể đều kiên trì tới hiện tại.
Đột nhiên có người kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lúc này mọi người này mới phát giác, Mộ Dung Vân Tiêu, Chu Khinh Vi, Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch, đều ở trong số bảy người này.
- Nhìn trong bốn người này, ai bị đào thải trước.
Không thể không nói, mỹ nữ tuyệt đối có thể thu hút ánh mắt của mọi người nhất.
Rõ ràng trong trận pháp còn có bảy người không rời khỏi. Nhưng tất cả ánh mắt của mọi người lại đều tập trung vào trên thân bốn người Vân Ngạo Tuyết. Về phần ba người khác, căn bản không có người nào để ý tới.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Mắt thấy sắp đến hai canh giờ.
Ba hai người đệ tử nam tính trong đó, lần lượt đào thải đi ra. Nhưng bốn người Vân Ngạo Tuyết vẫn còn đang kiên trì.
- A!
Không ít người đều hít vào một hơi khí lạnh. Hiện tại cũng sắp tới hai canh giờ, bốn mỹ nữ này lại có thể một người cũng không bị đào thải. Chẳng lẽ bốn người bọn họ, đều muốn công kích về phía hai canh giờ hay sao.
Tất cả mọi người nín thở tập trung tinh thần, nhìn sang.
Ngay vào lúc này...
Thân thể Chu Khinh Vi đột nhiên chấn động, Ϧóþ nát ngọc bài, bị trận pháp chấn động đẩy đi ra.
Nàng không lập tức đứng lên, mà trước hết thở ra một hơi, điều chỉnh tình trạng bản thân một chút. Lúc này nàng mới thoả mãn mở mắt.
Nàng đối với biểu hiện của mình trong cửa ải này hết sức hài lòng.
Ở trong trận pháp, nàng không ngừng kiên trì, cũng lặng lẽ tính thời gian. Nàng biết thời điểm mình bị chấn động đi ra, đã gần hai canh giờ. Về phần rốt cuộc có qua hay không, nàng lại không rõ lắm.
Nhưng nàng có thể khẳng định là, nàng so với người kiên trì được thời gian dài nhất trong mấy nhóm người sát hạch lúc trước, cũng phải dài hơn.
Ở trong trận pháp, không có cách nào quan sát được những người khác. Nhưng nàng tin tưởng, cái thành tích này của mình, tuyệt đối là dài nhất trong một đám người này.
Trong nháy mắt khi mở mắt ra, nàng cũng đã chuẩn bị hưởng thụ ánh mắt thán phục của mọi người
Chỉ là kết cục lại khiến cho nàng phải thất vọng. Dưới ánh mắt của nàng, ánh mắt của những người khác ở đây, căn bản không đặt ở trên người nàng. Từng người đều trợn to hai mắt, nhìn chăm chú về phía trong trận pháp.
- Hai canh giờ. Hai canh giờ, lại còn có bốn người, không đi ra.
- Quá kỳ diệu. Một nhóm này, chẳng lẽ là muốn nghịch thiên hay sao?
Tất cả người ở đây đang quan sát, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Sắc mặt của Chu Khinh Vi đột nhiên tái nhợt một mảnh. Nàng nghi ngờ những gì nàng thấy được lúc này. Ngoại trừ nàng ra, ba người Mộ Dung Vân Tiêu, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, không ngờ tất cả đều đang ở trong trận pháp.
Nói cách khác trong bốn người, nàng là người đầu tiên bị đào thải ra khỏi đó.
Không có khả năng.
Trên mặt Chu Khinh Vi lập tức lộ ra vẻ khó tin. Nàng quả thực không thể tin được đây là sự thật.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vô cùng tự tin và kiêu ngạo. Đặc biệt ở trong các nữ hài tử, chưa bao giờ nàng cho rằng có người nào có thể mạnh hơn bản thân mình.
Nhưng cảnh tượng bây giờ như vậy, lại hoàn toàn đả kích nàng.
Nàng xiết chặt hai tay, móng tay thật dài, cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay nàng. Trong lòng nàng, ngọn lửa ghen tỵ đang thiêu đốt.
Chỉ là lúc này căn bản không có ai quan tâm tới nàng.
Tất cả mọi người đang chấn động kinh ngạc khi thấy đám người Vân Ngạo Tuyết bọn họ kiên trì tới hai canh giờ.