Trong phòng luyện dược hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh thiêu đốt của tân viêm chi hỏa không ngừng vang lên.
Ánh mắt Lục Ly đại sư và Viên Thiên ngây ngốc, vẻ mặt rung động, Diệp Huyền luyện chế đã làm bọn họ kinh ngạc ngây người.
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng tưởng tượng qua khống hỏa còn có thể nghịch thiên như vậy, trị liệu cũng có thể tiến hành như thế.
Loại tình huống này chỉ cần Diệp Huyền hơi không cẩn thận, Viên Chấn sẽ bị tân viêm chi hỏa cường đại đốt thành tro tàn.
Việc này không khác gì khiêu vũ trên đầu đao lưỡi kiếm, không được phép có chút sai lầm và qua loa.
Một phút đồng hồ.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Trên trán Diệp Huyền dần dần chảy mồ hôi, hắn không nháy mắt cái nào, thần sắc của hắn vô cùng ngưng trọng và tinh thần tập trung cao độ không dám có chút phân tâm.
Trong hào khí ngưng trọng này, thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, chỉ hai acnh giờ ngắn ngủi nhưng đám người Viên Phi lại có cảm giác như cả đời trôi qua.
- Ah!
Đột ngột Viên Chấn trong luyện dược đại trận gào thét một tiếng đầy thống khổ, oanh một tiếng, trong người hắn sinh ra lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Oanh!
Vô số vật phẩm chung quanh bị một kích này đánh thành phấn vụn.
Phốc phốc!
Viên An và Viên Thiên không chịu nổi, thân thể bay ngược về phía sau và phun máu tươi.
Diệp Huyền chỉ lui lại vài bước mà thôi.
Chỉ có Viên Phi và Lục Ly đại sư thân thể lù lù bất đồng, liên tục nhìn vào đại trận.
- Ha ha ha, thương thế của ta khỏi rồi!
Trên không luyện dược đại trận, Viên Chấn lăng không đứng đó, thần sắc kích động, hắn không ngừng thét dài một tiếng.
Viên Chấn vào lúc này làm gì có bộ dạng già nua suy bại như trước, trên mặt hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt sáng ngời rạng rỡ, mái tóc xám trắng tung bay, toàn thân tỏa ra khí tức cường đại.
Vẻ mặt đám người Viên Phi vui mừng và sợ hãi.
Vèo!
Thân thể khẽ động, Viên Chấn lập tức hạ xuống mặt đất.
Hắn đi ới trước mặt Diệp Huyền, lúc này thần sắc cung kính và cúi người thi lễ, hắn nói:
- Huyền Diệp đại sư, đa tạ.
Diệp Huyền bình thản cười cười:
- Chúc mừng Viên Chấn trưởng lão thu hoạch tân sinh.
Viên Chấn vô cùng cảm khái, cảm kích nói:
- Tất cả đều là Huyền Diệp đại sư ngươi ban tặng, hai canh giờ trước ta cho rằng mệnh của ta không dài, không nghĩ tới hai canh giờ sau ta có thể bình yên vô sự đứng ở nơi này.
Cảm giác mừng rỡ sau khi thu được tân sinh làm cho nội tâm Viên Chấn sinh ra gợn sóng, cảm giác cuộc sống kỳ diệu.
- Từ nay về sau, Huyền Diệp đại sư ngươi chính là ân nhân của Viên Chấn ta, về sau chuyện của đại sư là chuyện của ta, về sau mặc kệ đại sư có nhu cầu gì có thể tìm ta, chỉ cần Viên Chấn có thể làm được, nếu có nửa điểm từ chối sẽ bị thiên lôi đánh ૮ɦếƭ.
Viên Chấn cũng là người thật tình, nội tâm của hắn vô cùng chân thành.
- Viên Chấn đại sư khách khí.
Diệp Huyền cười:
- Ta thật có chuyện phiền toái cần ngươi giúp
Thần sắc Viên Chấn chấn động:
- Kính xin đại sư nói.
- Đế đô La gia bây giờ là sản nghiệp dưới trướng của ta, về sau nếu ta không có ở đế đô, kính xin Viên Chấn trưởng lão hỗ trợ chiếu khán một chút.
- Chỉ là chút chuyện này?
Viên Chấn sững sờ sau đó lại nói:
- Tốt, ở chỗ này ta cam đoan, về sau chỉ cần Viên Chấn ta còn sống một ngày sẽ không ai có thể động vào La gia.
Viên Phi lúc này vô cùng vui mừng, ngữ khí chân thành nói:
- Huyền Diệp đại sư, ngươi chẳng những là ân nhân của Viên Chấn trưởng lão, cũng là ân nhân La gia ta, về sau chuyện la gia cứ giao cho Viên gia ta.
Viên gia thân là một trong bốn hào phú đế quốc, chiếu cố một thế gia không phải vấn đề gì.
Lúc này Viên Thiên đứng bên cạnh xem sau khi do dự đột nhiên cắn răng hỏi:
- Huyền Diệp đại sư, mạo muội hỏi một câu, thương thế trên người Viên Chấn đã trị hết như thế nào? Ta xem hoàn toàn không hiểu.
Lúc trước Diệp Huyền trị liệu quả thực thần hồ kỳ kỹ, nội tâm Viên Thiên vô cùng ngứa ngáy, do dự hồi lâu hắn cũng muốn hỏi vấn đề này.
Trong phòng luyện dược hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Huyền.
Bọn họ cũng rất muốn biết Diệp Huyền đã trị liệu như thế nào, bọn họ chưa từng nghe qua phương pháp trị liệu như thế.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Kỳ thật rất đơn giản, lúc trước ta đã nói qua, hỏa độc Dực Hỏa Thú chỉ là một loại năng lượng hỏa thuộc tính mà thôi, mà luyện dược đại trận có thể luyện hóa tất cả lực lượng nguyên tố. Trị liệu hỏa độc Dực Hỏa Thú cũng thuận lý thành chương.
Viên Thiên vẫn nghi ngờ hỏi:
- Huyền Diệp đại sư ngươi lúc trước không phải nói hỏa độc trong cơ thể Viên Chấn trưởng lão đã xâm nhập vào tế bào, huyền mạch, cốt tủy và huyền nguyên, căn bản không cách nào loại trừ sao?
- Ha ha.
Diệp Huyền lúc này không nhịn được cười và nói:
- Ta nói qua hỏa độc Dực Hỏa Thú trong người Viên Chấn trưởng lão không cách nào loại trừ nhưng không có nghĩa không thể luyện hóa, lúc trước luyện hóa, ta căn bản không có đi loại trừ hỏa độc Dực Hỏa Thú, ta luyện hóa hỏa độc Dực Hỏa Thú vào trong huyền nguyên của Viên Chấn trưởng lão, trở thành một phần lực lượng cua hắn.
Cái gì? Luyện hóa vào trong huyền nguyên của Viên Chấn trưởng lão? Trở thành một phần lực lượng của hắn?
Tất cả mọi người há hốc mồm.
Hỏa độc Dực Hỏa Thú còn có dùng dùng như thế?
- Viên Chấn trưởng lão, chính ngươi cũng cảm nhận được ah, đến phơi bày một ít cho Viên Phi gia chủ xem đi.
Diệp Huyền cười nói.
- Đúng thế, Viên Phi, tiếp ta một chưởng.
Viên Chấn cười nhạt một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng.
Oanh một tiếng, song chưởng va chạm trong hư không và phát ra tiếng nổ mạnh cực lớn, cũng may hai người đều thu liễm lực lượng của bản thân, cũng không có tạo thành bao nhiêu phá hư.
Tiếp một chưởng của Viên Chấn, Viên Phi đạp đạp đạp rút lui mấy bước, vẻ mặt hắn kinh ngạc.
- Này... Này...
Trong công kích của Viên Chấn trong ẩn chứa lực lượng hỏa diễm cực kỳ nồng đậm, càng làm cho hắn khó có thể tin là lực lượng của Viên Chấn trưởng lão sau khi thương thế khỏi hẳn lại tăng mạnh hơn lúc trước hai thành.
Quả thực là nghịch thiên.
Chẳng những Viên Phi, Lục Ly đại sư cảm nhận được lực lượng kia cũng hoảng sợ nhìn về phía Diệp Huyền.
Lại có phương pháp trị liệu như vậy, kể từ đó về sau còn có ai tu luyện chứ? Chỉ cần trúng các loại hỏa độc, băng, độc ăn mòn trong thân thể, sau khi luyện hóa thành lực lượng của mình chẳng phải còn sảng khoái hơn tu luyện hay sao?