- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi tên quản sự gầm lên, lúc này hai người khôi phục trí nhớ, lập tức phun phân trong miệng ra và gào khóc.
- Trần quản sự, tiểu tử này, là tiểu tử này làm trò quỷ.
Tên quản sự không ngừng Ϧóþ mũi tránh xa ra.
Hai người run rẩy chỉ vào Diệp Huyền, đôi mắt như phun ra lửa.
Nghĩ đến việc mình làm lúc trước, hai người lập tức nôn mửa liên tục.
Hắn?
Ánh mắt Trần quản sự nhìn chằm chăm lên người Diệp Huyền và La Mẫn trên, đồng tử của hắn co rút và lạnh lùng nói:
- Ta tưởng là ai, thì ra là La gia chủ, các hạ dám ở trên đường cái hạ độc thủ với hộ vệ thiên nhai thương hội, chẳng lẽ không có vương pháp sao, người đâu, đi gọi Thiên Long vệ!
Lập tức liền có người thiên nhai thương hội chạy đi gọi Thiên Long vệ.
Lúc này một đội Thiên Long vệ tuần tra đi tới.
- Xảy ra chuyện gì?
Đầu lĩnh Thiên Long vệ nhì đống bừa bộn trên mặt đất, không khỏi cau mày sau đó lạnh lùng nói ra.
- Mấy vị đại nhân, người này đột nhiên hạ độc thủ với hộ vệ thiên nhai thương hội chúng ta, kính xin mấy vị đại nhân Thiên Long vệ làm chủ cho thiên nhai thương hội chúng ta.
Trần quản sự lập tức chắp tay nói với đám người Thiên Long vệ.
- Ah? Có chuyện này?
Đội trưởng Thiên Long vệ phát lạnh, lúc án mắt nhìn thấy Diệp Huyền và La Mẫn liền giật mình.
- Ngươi là... La gia La Mẫn gia chủ? Vị bên này là...
Hộ vệ Thiên Long vệ không xác định nên hỏi một câu.
- Vị đại nhân này, tại hạ đúng là La Mẫn, vị này chính là Diệp thiếu.
La Mẫn vội vàng ôm quyền nói.
Tên đội trưởng Thiên Long vệ tươi cười, nói:
- Thì ra là LA gia chủ cùng Diệp thiếu, ha ha, nghe danh đã lâu, ta nghe Thiệu đội trưởng đã từng nói qua các ngươi nhiều lần, hôm nay mới gặp mặt, quả nhiên không tầm thường.
- Đâu có đâu có!
La Mẫn vội vàng khiêm tốn nói.
Thiên nhai thương hội Trần quản sự nhìn thấy cảnh này sắc mặt biến đổi, lập tức mở miệng nói:
- Vị đại nhân này, hai người này hành hung tại cửa ra vào thiên nhai thương hội chúng ta, hiện tại không phải thời điểm ôn chuyện ah?
Đôi trưởng Thiên Long vệ lườm Trần quản sự:
- Thiên Long vệ ta làm việc còn cần ngươi tới quản sao?
Trần quản sự hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Tự nhiên không phải, nhưng mà...
- Được rồi, ngươi không cần nhiều lời, chuyện này chúng ta định đoạt, ngươi xem là được.
Hắn lạnh lùng nói xong lời này, đội trưởng Thiên Long vệ mỉm cười nhìn Diệp Huyền và La Mẫn, chắp tay nói:
- Hai vị, hiện tại thiên nhai thương hội tố cao ngươi hành hung, không biết hai vị có cần cãi lại không?
Diệp Huyền lập tức tựu nói ra:
- Đương nhiên cần, hai chúng ta vừa rồi không có nhúc nhích cái gì, mọi người nơi này đều tận mắt nhìn thấy, không biết tại sao Trần quản sự lại nói chúng ta hành hung công khai, chúng ta cũng rất nghi hoặc.
- Trần quản sự, chính là hắn hành hung, vừa rồi chúng ta nhìn thấy đồng tử của hắn cải biến, sau đó hoàn toàn không có cảm giác.
Hai gã hộ vệ phẫn nộ nói ra.
Tên Trần quản sự lập tức chắp tay nói với Thiên Long vệ:
- Mấy vị đại nhân, các ngươi cũng nghe được, hiện tại ta hoài nghi La gia chủ cùng tiểu tử này thi triển tinh thần công kích hộ vệ thiên nhai thương hội chúng ta, kính xin mấy vị đại nhân chủ trì công đạo.
- Ha ha, tròng mắt biến hóa, trò cười, ta còn nói ngươi phun cái miệng thối làm trái tim ta tan vỡ đó.
Diệp Huyền khinh thường nói ra.
- Ngươi...
Trần quản sự tức giận đỏ mặt.
- Ta cái gì ta, nói nhảm đừng nhiều lời, tố cáo chúng ta hành hung, thiên nhai thương hội các ngươi chứng cớ sao? Đừng nói cái gì tròng mắt biến hóa, tròng mắt của lão tử đau nên nháy mắt, con mẹ nó ngươi là cá vàng sao, có thể không cần nháy mắt cả ngày hay sao?
Diệp Huyền giễu cợt nói một câu.
Trần quản sự tức giận khí huyết toàn thân sôi trào.
Đội trưởng Thiên Long vệ nhìn sang Trần quản sự, thản nhiên nói:
- Vị tiểu huynh đệ này nói đúng, thiên nhai thương hội các ngươi có chứng cớ không?
- Việc này...
Biểu lộ của Trần quản sự lúc này cứng lại, còn cần chứng cớ sao? Ngu ngốc cũng biết hộ vệ làm ra cử động như thế là do Diệp Huyền làm trò quỷ.
Hắn tức giận nói:
- Còn cần chứng cớ sao? Chẳng lẽ hộ vệ chúng ta có thể tự mình làm trò như thế?
Diệp Huyền tươi cười thâm ý, hắn nói:
- Vậy thì không nhất định, nghe nói người thiên nhai thương hội các ngươi không có yêu thích gì lớn nhưng miệng vừa thối, có sở thích ăn phân là bình thường.
- Ngươi...
Trần quản sự tức giận sắp bạo phát, tròng mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, cũng sớm có tâm tư ăn tươi nuốt sống hắn.
- Mấy vị đại nhân, hai người bọn họ tuyệt đối có quỷ.
Trần quản sự vội vàng nói với mấy Thiên Long vệ.
Đội trưởng kia trực tiếp khoát tay ngăn lại, hắn nói:
- Có quỷ hay không ta không biết, ta chỉ biết bằng chừng, có thì mang ra, chỉ cần ngươi có thể xuất ra chứng cớ, ta lập tức bắt bọn họ trở về, không có chứng cớ thì không cần làm phiền Thiên Long vệ chúng ta, Thiên Long vệ chúng ta bận rộn nhiều việc.
Nói xong lời này đội trưởng Thiên Long vệ xuất ra trang giấy và viết lên mấy hàng chữ, sau đó lại đưa cho Trần quản sự,
- Nhớ có rãnh di Thiên Long vệ giao nộp tiền phạt.
- Đây là cái gì? Phạt tiền?
Trần quản sự nhìn trang giấy trong tay, hắn suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, trợn mắt nói:
- Một ngàn vạn huyền tệ? Ngươi đang ςướק bóc sao?
- Ân?
Đội trưởng Thiên Long vệ nhìn sang, ánh mắt híp lại thành một đường.
- Các hạ, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung, ngươi xem hộ vệ của các ngươi biến đường cái đế đô thành như thế, có yêu thích đặc biệt thì chúng ta không xen vào nhưng phải chú ý nơi nào, ảnh hưởng tới bộ mặt của đế đô như vậy thì ai phụ trách?
- Còn nữa, ta khuyên thiên nhai thương hội các ngươi nên sửa lại những thói quen bất lương đi, nơi này là Hạo Thiên đế quốc, là thành trì văn minh, đừng xem những thói quen lôi thôi của nông thôn tới.
Đội trưởng Thiên Long đội vệ nói:
- Kỳ hạn giao nộp tiền phạt là một ngày, quá hạn mỗi ngày thêm vào 3% tổng giá trị tiền phạt, đừng trách ta không có nhắc nhở qua ngươi.
- Được rồi, không có chuyện gì, tất cả mọi người giải tán đi.
Sau khi Thiên Long vệ xua tán, đám người chung quanh giải tán.
- Diệp thiếu, La gia chủ, chúng ta còn phải đi tuần, cáo từ.
Đội trưởng Thiên Long vệ chắp tay với Diệp Huyền và La Mẫn, xoay người rời đi.
- Một đám cường đạo.
Nhìn bóng lưng Thiên Long vệ rời đi, Trần quản sự tức giận trái tim sắp nổ tung, đau không chịu được.