- Dạ!
Một vài vị lão sư quát lạnh một tiếng, chộp lấ bà ta kia.
Lần này thì bà thật sự hoảng sợ, vội vàng kéo Vương Việt nói:
- Vương Việt công tử, mau cứu ta.
- Buông ra.
Vương Việt hoảng loạn vội hất nàng ra, sắc mặt tái nhợt.
- Vương Việt công tử, ngươi nhất định phải cứu ta.
Tú bà lại nhào tới, vội la lên:
- Vương Việt công tử, là ngươi gọi ta tới đây, ngươi không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu được.
- Ngươi đi ૮ɦếƭ đi.
Vương Việt đá một cước lên mặt bà ta, khiến bà gãy không biết bao nhiêu cái răng, gã quay sang lão sư run rẩy nói:
- Hứa lão sư, ta không liên quan gì tới bà ta cả, ta không quen bà ta.
- Có quan hệ hay không không phải ngươi nói là được, bắt luôn cả Vương Việt về cho ta, bất luận là kẻ nào vi phạm quy định của Tinh Huyền học viện ta, ta mặc kệ hắn là ai cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, tam đại gia tộc cũng không được.
- A!
Vương Việt trực tiếp ngã vật ra đất.
Rất nhanh, kết quả xử lý của học viện liền phát ra, ba người Vương Việt, Lưu Đồng, Mã Binh mang theo nữ tử Xuân Phong Lâu trở về ký túc xá, vu oan cho đồng học, chứng cớ vô cùng xác thực, theo quyết định nhất trí của học viện, phạt khai trừ, hơn nữa vĩnh viễn không thu nhận trở lại.
Lý Nguyệt đồng học tham gia vu oan, nể tình lần đầu vi phạm nên khuyên tự xin nghỉ.
Tuy rằng không bị khai trừ, nhưng Lý Nguyệt cũng không còn mặt mũi nào để ở lại, ảo não chấp nhận, ngày hôm sau liền rời khỏi học viện.
Sáng sớm hôm sau.
- Ha ha ha, Huyền thiếu, tối hôm qua ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của Vương Việt sau khi xông vào đâu, quả thực là đen như đáy nồi.
Trần Tinh ngồi trên giường cười ha hả, hưng phấn nói:
- Lần này hắn xem như bị phế triệt để rồi, gây ra chuyện lớn như vậy trở lại Vương gia, trưởng lão Vương gia cũng sẽ lột da hắn.
Càng là đại gia tộc thì càng để ý thanh danh, lúc trước chuyện Diệp Huyền ૮ɦếƭ võ hồn, phế mạch truyền ra, tất cả đệ tử của những thế gia trong Lam Nguyệt thành không ai mà không có phần hả hê, còn chuyện của Vương Việt thì còn hơn cả chuyện của Diệp Huyền lúc trước, phỏng chừng cả Vương gia hiện tại đều luống cuống không biết làm gì vì có một tên nghiệt tử như gã.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng:
- Vương Việt hắn là tự làm tự chịu, muốn hãm hại ta thì cũng phải xem hắn có năng lực đó hay không.
Trần Tinh hưng phấn nói:
- Còn phải nói sao, chỉ với tên phế vật đó mà cũng dám hãm hại Huyền thiếu, phỏng chừng hắn ૮ɦếƭ thế nào cũng không biết, còn có Lý Nguyệt nữa, nếu như Lý gia biết chuyện này không biết có thể giận tới mức trực tiếp Gi*t nàng ta hay không, ha ha ha.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Đừng nói tới bọn họ, ngươi thế nào rồi? Tu luyện cả đêm, hẳn là cách cảnh giới lục mạch cũng không xa rồi đúng không.
Trần Tinh nhảy dựng lên, giơ ngón tay cái lên hưng phấn nói:
- Huyền thiếu, ngươi quả thực quá thần kỳ rồi, hôm qua sau khi ta uống viên đan dược kia, mới đầu ta còn tưởng rằng mình thật sự bị tẩu hoả nhập ma rồi, không ngờ lại nhân hoạ được phúc, đám người Hứa lão sư vì muốn lấy lại danh dự, ổn định thương thế của ta, vài vị lão sư thay nhau truyền huyền khí cho ta cả đêm. Hắc hắc, ta lén dùng cách ngưng khí mà ngươi dạy cho ta hấp thu cả đêm, hiện tại đã tới cảnh giới ngũ mạch đỉnh phong rồi, theo ta thấy thì không tới vài ngày nữa ta sẽ bước vào cảnh giới lục mạch rồi, ha ha ha, trần gia Tam thiếu ta quả nhiên là thiên tài.
Nghĩ tới bản thân trước đó không lâu vừa mới đột phá ngũ mạch xong hôm nay đã sắp sửa đột phá lục mạch, Trần Tinh hưng phấn cười không khép được miệng, đợi kỳ thi cuối học kỳ kết thúc trở về nhà phỏng chừng cha và trưởng lão đều bị mình doạ cho ૮ɦếƭ khi*p.
- Đúng rồi.
Trần Tinh hưng phấn nhưng vẫn không quên báo cho Diệp Huyền:
- Huyền thiếu, lấy tính cách của Vương gia thì nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu, có lẽ tay của bọn họ không duỗi được tới học viện nhưng rất có thể sẽ gây bất lợi với Diệp gia của ngươi, nếu có khó khăn gì thì ngươi cứ để trưởng bối Diệp gia các ngươi tới tìm Trần gia chúng ta, ta có thể thử nói giúp cho các ngươi ở trong tộc.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Yên tâm đi, nếu Vương gia không biết tốt xấu, chọc giận ta thì ta sẽ để Vương gia bọn họ triệt để biến mất khỏi Lam Nguyệt thành.
Trần Tinh lập tức ngây người:
- Mẹ nó, Huyền thiếu ngươi cũng quá khí phách rồi, sau này có việc gì cần phân phó thì cứ việc nói, lên núi đao xuống chảo dầu, nếu Trần Tinh ta nhíu mày một cái thì không phải nam nhân.
- Ừ, tốt lắm, hôm nay ngươi dọn dẹp lại ký túc xá đi, ta có việc muốn ra ngoài.
Vẻ mặt chính nghĩa lẫm lẫm của Trần Tinh nháy mắt trở nên bí xị, khóc lóc nói:
- Huyền thiếu, không phải chứ, ai, ai, ngươi đừng đi mà, nơi này lộn xộn lắm…
Ngay lúc Diệp Huyền vừa rời khỏi học viện, bên trong phủ đệ Vương gia lúc này giống như có gió lốc đánh tới, âm trầm vô cùng.
- Việt nhi, ngươi đừng trách phụ thân, lần này ngươi gây ra hoạ lớn như vậy, tạo thành ảnh hưởng lớn cho thanh danh của gia tộc, trưởng lão đoàn có trừng phạt ngươi cũng đúng thôi, phụ thân là gia chủ Vương gia, càng không thể niệm tình riêng.
Cha của Vương Việt, đồng thời cũng là gia chủ hiện tại của Vương gia, ánh mắt âm trầm nói.
Vương Việt bị quấn băng kín mít nằm ở trên giường như một cái xác ướp, khẽ động một cái thì toàn thân liền đau đớn vô cùng, gã nghẹn ngào nói:
- Phụ thân, lần này người nhất định phải báo thù cho hài nhi, đều là do tên Diệp Huyền kia, phụ thân người nhất định phải tìm người lấy mạng hắn, ta thế nào cũng không nuốt trôi được cơn tức này!
Ánh mắt của Vương Hải lạnh xuống, khiển trách:
- Câm miệng, ngươi còn mặt mũi nói, ngay cả một phế vật cũng không giải quyết được, Vương Hải ta sao lại sinh ra thứ vô dụng như ngươi.
Vương Việt nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phụ thân, đều là do tên Diệp Huyền kia quá giảo hoạt.
- Được rồi, không cần nói nữa.
Vương Hải quát lớn:
- Chỉ là một phế vật mà thôi, đáng để ngươi để bụng như vậy sao, bây giờ ngươi phải lo lắng cho chính bản thân mình mới đúng, hừ, ta vất vả bồi dưỡng ngươi, chính là vì muốn cho ngươi tiếp nối công việc của ta, bây giờ thì tốt rồi, ngươi làm ra việc thế này, ta bồi dưỡng bao năm xem như bị huỷ trong chốc lát, nói không chừng, thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn thì cũng sẽ bị trưởng lão đoàn đấy tới nơi thâm sơn cùng cốc rồi.