- Xông ra ngoài? Sao phải xông ra ngoài làm gì chứ?
Diệp Huyền cười lạnh, hắn vừa dứt lời thì toàn bộ tỉnh thành đột nhiên rung chuyển kịch liệt.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Là động đất à?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó đột nhiên có một cỗ sát khí nồng đậm truyền tới từ đằng xa, đồng thời còn có rất nhiều tiếng kinh hô của người dân tỉnh thành vang lên.
Một tên tướng sĩ vẻ mặt kinh hoảng thở hồng hộc chạy vội tới trước mặt Chu Tuấn, nói trong vẻ hoảng sợ:
- Tướng quân, không xong rồi, từ bên ngoài thành đột nhiên có một đám binh sĩ xông tới, phá tan phòng tuyến bên ngoài của đội ngũ chúng ta, bao vây toàn bộ chúng ta rồi.
- Binh sĩ, binh sĩ gì chứ?
Sắc mặt của Chu Tuấn trầm xuống, đột nhiên tức giận nói:
- Ta để lại gần một ngàn người ở bên ngoài canh gác, nhiều người như vậy cư nhiên lại bị một nhóm binh sĩ phá tan là sao? Các ngươi ngủ gật hết rồi sao? Lập tức triệu tập hai đại đội cho ta, mau bắt đám người kia lại giải tới đây, ta muốn xem thử, là người của bộ phận nào dám động tới đội ngũ của Chu Tuấn ta.
- Nhưng mà…
- Còn nhưng nhị gì nữa, không mau đi làm cho ta, ta cho ngươi hai ngàn người, có đủ hay chưa.
Tên tướng sĩ này nhăn nhó mếu máo:
- Tướng quân, đối phương có ít nhất hơn mười vạn người lận.
Vẻ mặt của Chu Tuấn lập tức ngây ra, sau đó đột nhiên mắng to với vẻ không thể tin:
- Mười vạn người sao, nói giỡn cái gì vậy hả, ở phụ cận của Thiên Húc hành tỉnh này, ngoại trừ chúng ta ra thì không có quân đội nào vượt quá một vạn người hết.
Gã còn đang định nói gì đó, nhưng chợt có một trận tiếng chém Gi*t la hét truyền tới, đội ngũ gã an bài ở phụ cận phủ thành chủ liên tục bị đánh tan, lục tục chạy về từ bên ngoài, chợt nghe tên giáo úy tâm phúc của gã từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ, khóc la:
- Tướng quân, không xong rồi, chúng ta bị bao vây rồi.
Trong lòng Chu Tuấn nháy mắt liền trở nên khẩn trương, gã cũng không còn lòng dạ nào để mà nghi ngờ nữa, trầm giọng quát lên:
- Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!
Gã bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn bụi mù giăng kín chân trời, nhưng trong lòng thì vô cùng nghi hoặc không thôi: Không đúng, ở Thiên Húc hành tỉnh chỉ có một chi quân đội phòng vệ, chính là một chi do bản thân gã dẫn đầu, nhân số bất quá chỉ gần một vạn người mà thôi, nhưng đây rốt cuộc là…
Đang lúc nghĩ ngợi thì chợt nghe ầm ầm một tiếng.
Bờ tường bên ngoài phủ thành chủ bị xô đổ sập, đại lượng chiến mã xông thẳng vào, sau đó tản ra, rất nhanh, bên ngoài đình viện liền có mấy ngàn con chiến mã tụ tập, cả đám uy phong lẫm lẫm, trong tay mỗi người đều cầm chiến thương của quân đội, tinh cương lóe sáng, loại chiến thương này do bách luyện cương luyện chế mà thành, chỉ có tinh anh trong vương đội mới có thể sở hữu.
Phía trước vẫn còn nhân mã ùn ùn kéo tới không ngớt, toàn bộ tỉnh thành đều chấn động từng cơn, giống như không có hồi kết, không có điểm dừng.
Sắc mặt của Chu Tuấn đại biến, vô cùng khó coi, gã cũng là kẻ dẫn binh lão luyện, biết rõ dựa vào thanh thế để phán đoán nhân số của đối phương, nhưng dựa theo khí thế này thì dường như đối phương thật sự có hơn mười vạn người, điều này sao có thể được chứ?
Toàn bộ đội ngũ dàn ra, nơi đội ngũ đi qua, đại quân của Chu Tuấn chỉ có thể bị ép dồn về một góc nhỏ ở bên trong phủ thành chủ, bốn phía chằng chịt, một mảnh đông nghịt đều là đại quân của người khác, đảo mắt liền bao vây quân trú đóng bọn họ lại thành ba tầng kín mít, con đường lớn, hẻm nhỏ ở bên ngoài phủ thành chủ, tất cả đều là đầu người nhấp nhô di chuyển.
Lúc này, rốt cuộc có một cây cờ lớn dựng lên trên một chiến xa, phía trên có hình một con sư tử màu vàng giương nanh múa vuốt, lông bờm thật dày, uy phong lẫm lẫm, vô cùng khí phách.
- Kim sư quân đoàn!
Chu Tuấn hoảng sợ thất thanh lên tiếng:
- Đại quân vương bài kim sư quân đoàn của vương quốc sao lại tới nơi này chứ.
Đúng lúc này, từ bên trong đội ngũ của kim sư quân đoàn có một võ giả lao ra, nhoáng lên mấy cái liền phá tan phòng ngự của quân đội phe Chu Tuấn, đi tới trước mặt Diệp Huyền, quỳ xuống nói:
- Thuộc hạ Lưu Hiểu Long cứu giá chậm trễ, kính xin Huyền thiếu trách phạt.
- Diệp Huyền đại sư là vị nào, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, để cho ta gặp một cái xem nào.
Cùng lúc đó, một thanh âm hùng hồn vang lên, từ bên trong đại bộ đội kia có một vị đại tướng đi tới, gã mặc áo bào trên người, toàn thân vô cùng khí phách, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền đang ở giữa đám người, lập tức hào sảng bước lên.
- Các hạ dừng bước!
Gương mặt của Chu Tuấn tái nhợt, lạnh giọng quát:
- Nơi đây là chỗ quân biên phòng chúng ta trú đóng, mặc dù các hạ là kim sư quân đoàn đại danh đỉnh đỉnh đi chẳng nữa, nhưng cũng không nên vượt tuyến thế này chứ?
- Hửm?
Ánh mắt của vị đại tướng kia nhìn về phía Chu Tuấn lạnh như băng, trong mắt tản ra sát khí sắc bén, tất cả những người đứng xung quanh cảm giác được cỗ sát khí này đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, một cỗ sát khí ngùn ngụt phát ra từ trên người vị đại tướng kia, ẩn ẩn có một cỗ uy áp che trời, gã thản nhiên mở miệng:
- Ngươi là cái thá gì mà cũng dám nói chuyện kiểu đó với Lý mỗ ta? Chán sống rồi sao!
Khí thế uy vũ trên người vị đại tướng kia hợp cùng một chỗ với khí thế của mười vạn đại quân, giống như một cơn sóng rợp trời, từ xa đổ ập tới, đè ép lên người mấy ngàn tên binh sĩ trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh, những tên trú quân này quanh năm trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh, căn bản không hề trải qua đánh trận hay chinh chiến gì, nào đã gặp qua trận thế như vậy bao giờ, cả đám đã sớm nơm nớp run rẩy ở trong lòng, giống như bị thứ gì đó chèn ép không thể thở nổi.
Đặc biệt là Chu Tuấn, người bị ánh mắt của đối phương nhìn trực diện, tuy rằng thực lực bản thân gã cao tới thiên võ sư tam trọng đỉnh phong, nhưng lúc này lại giống như cá bị mắc cạn, thở dốc từng hồi, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi khó mà che dấu được.
- Võ tông ngũ giai!
Trên trán Chu Tuấn ướt đẫm mồ hôi lạnh, đặc biệt là sau khi nghe thấy họ của đối phương xong thì hai chân liền mềm nhũn ra, thầm nghĩ tiêu rồi, đồng tử co rụt lại, run run nói:
- Các ngươi là ai chứ?