Chương 356: Khắp nơi chấn động (2)

Tác giả: SS Hà Thần

- Bệ hạ long vận hưng thịnh, thiên thu vạn đại.
Đại thần đứng bên dưới tất cả đều quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng chúc mừng.
- Nghe nói thiên tướng La Chiến này bởi vì bị thương trong trận chiến cho nên đang trên đường trở lại vương thành, sớm nhất là đêm nay, chậm nhất là ngày mai sẽ tới vương thành, tới lúc đó ta sẽ thiết yến quần thần, ủy vấn anh hùng trong quân.
- Bệ hạ anh minh.
Không khí trong yến hội, sau khi trải qua tin tức này thì lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt, mọi người đều quay sang kính rượu cho Hoa La Huyên và Khô Trần, hy vọng có thể làm thân với bọn họ.
Lúc này, ở bên ngoài phủ đệ Lý gia.
La Chiến mà Triệu Kính vừa mới tán thưởng qua kia, trải qua chặng đường bôn ba, rốt cuộc về tới vương thành.
Chính là gã vừa mới trở về vương thành liền bị Phượng Nhu Y vội vàng ngăn lại.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Huyền thiếu bị trị an sở bắt lại, sau đó lại bị thiết huyết vệ mang đi?
- Ngươi đừng gấp, từ từ kể lại chuyện đã xảy ra cho ta nghe!
- Gi*t hộ vệ của Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu ở trên đường, đả thương công tử của hai đại hầu gia?
- Cái gì? Chuyện này còn liên quan tới bát vương tử Triệu Duy, đại vương tử Triệu Phong và lục vương tử Triệu Cương?
- Đáng ૮ɦếƭ, nếu như ta nhớ không lầm thì hình như thiết huyết vệ có chút liên quan tới đại vương tử Triệu Phong, Huyền thiếu bị thiết huyết vệ mang đi thì chẳng phải là lành ít dữ nhiều hay sao.
La Chiến nghe xong thì vừa kinh sợ vừa tức giận.
Lúc trước sau khi gã tới vương thành cùng với mấy người Diệp Huyền thì trở về Lý gia, Lý gia thấy thực lực của gã chẳng những đã khôi phục, hơn nữa lại càng mạnh hơn, lập tức để gã khôi phục chức vị cũ, phái gã tới Thiên Thủy thành của Kim Sư Quân Đoàn.
Chẳng qua là lúc đó thế cục phức tạp, cho nên gã chưa kịp chào hỏi mấy người Diệp Huyền liền vội vàng đi tới Thiên Thủy thành.
Ở Thiên Thủy thành, gã lập được một chút công lao, cho nên thăng chức lên thành thiên tướng, mang binh trú ở tử nha quan.
Trước đó không lâu mười vạn đại quân của Hỏa Ô Quốc xâm nhập tử nha quan, gã dùng binh lực một vạn người vây khốn đại quân mười vạn của đối phương, ở dưới tình huống không có viện quân, dốc sức chiến đấu, tiêu diệt mười vạn đại quân kia.
Tuy rằng lập được đại công, chỉ là trận chiến này, bản thân gã cũng bị trọng thương, cho nên bị phái trở về vương thành tĩnh dưỡng.
Trên đường đi, thương thế của gã cũng đã khỏi được bảy tám phần, nhưng không ngờ tới, vừa mới trở về vương thành liền nghe thấy tin tức Diệp Huyền bị bắt.
- ૮ɦếƭ tiệt, mặc kệ là ai, muốn thương tổn Huyền thiếu thì ta đều sẽ không cho phép.
Nếu như không nhờ có Diệp Huyền trị khỏi thương thế của gã thì có lẽ bây giờ gã vẫn còn ở lại Lam Nguyệt thành, vẫn là một phế nhân như cũ.
Bởi vậy sau khi nghe thấy Phượng Nhu Y kể xong, thì La Chiến liền nổi giận.
- Đừng vội, ta lập tức tới hoàng cung yết kiến bệ hạ, mặc kệ dùng cách gì đi nữa, ta tuyệt đối cũng sẽ không để cho Huyền thiếu bị chút thương tổn nào.
Huyền Linh học viện.
- Trần Tinh, chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết?
Trong văn phòng, Vân Ngạo Tuyết tức giận nói.
- Ta cho rằng Huyền thiếu là phòng vệ chính đáng, hơn nữa có bát vương tử giúp đỡ, Huyền thiếu chắc là có thể an toàn ra khỏi đó, ai mà biết chẳng những không ra được, cư nhiên còn bị đưa tới thiết huyết vệ….
Trên mặt Trần Tinh cũng có chút tự trách, nếu như gã biết rõ chuyện này nghiêm trọng tới như vậy thì tuyệt đối sẽ nói sớm cho Vân Ngạo Tuyết biết để còn nghĩ cách.
- Đại vương tử Triệu Phong này rất thù dai, ta đã nói với Diệp Huyền rồi, chớ có để cho đối phương có cơ hội bắt được, bây giờ hắn bị mang tới thiết huyết vệ, thiết huyết vệ chính là địa bàn của đại vương tử, Diệp Huyền tới đó thì tuyệt đối là lành ít dữ nhiều.
Vân Ngạo Tuyết mở miệng, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Hôm nay Diệp Huyền đã bị mang tới thiết huyết vệ, nếu như đại vương tử chuẩn bị ra tay với hắn thì chúng ta phải nhanh chóng cứu viện, không thể ra tay từ đường khác nữa rồi, phải lôi đình nhất kích.
Vừa dứt lời, Vân Ngạo Tuyết đã đi ra khỏi văn phòng.
- Vân lão sư, ngươi đi đâu vậy?
- Ta muốn tới vương cung cáo ngự trạng.
Thanh âm thản nhiên của Vân Ngạo Tuyết truyền tới từ trong đêm đen.
Trong vương cung.
Yến hội đang diễn ra náo nhiệt.
Giữa bữa tiệc, một người hầu đột nhiên đi tới bên cạnh Khô Trần trưởng lão:
- Khô Trần trưởng lão, có một vị chấp sự tên Lưu Chí Văn của hồn sư tháp để cho tiểu nhân báo với đại sư một tiếng, nói hắn có chuyện quan trọng cần cầu kiến.
- Lưu Chí Văn? Bây giờ hắn đang ở đâu?
Khô Trần trưởng lão nhướng mày.
- Tiểu nhân an bài cho hắn chờ ở thiên điện kế bên.
- Đi, dẫn ta qua đó.
Cùng lúc đó, một vị nam tử mặc hoa phục đi tới bên cạnh Hoa La Huyên:
- Hoa La Huyên đại sư, tại hạ Nam Lăng Hầu Lãnh Mạc, tham kiến đại sư.
Hoa La Huyên gật gật đầu với gã.
Trên mặt Nam Lăng Hầu mang theo vẻ do dự một chút, chợt cắn răng nói:
- Đại sư, tại hạ có một vị cháu gái nhờ báo cho đại sư, nói rằng nàng có việc khẩn cấp muốn bẩm báo cùng đại sư…
- Nam Lăng Hầu, Hoa La Huyên đại sư rất bận rộn, sao mà rảnh rỗi đi gặp cháu gái của ngươi được.
Một tên nam tử bên cạnh đi tới, sau khi nghe thấy vậy thì xì cười, chợt nịnh nọt nói:
- Hoa La Huyên đại sư, tại hạ là Bình Thân Vương, ngưỡng mộ đại sư đã lâu, không biết đại sư có thể dành chút thời gian cho tại hạ, cùng trao đổi một phen hay không?
Nam Lăng Hầu chính là một vị hầu gia có địa vị khá thấp ở vương thành, bị Bình thân vương nói vậy thì trong lòng cũng không yên, nhưng nghĩ tới lời khẩn cầu của cháu gái, vẫn cắn răng nói:
- Hoa La Huyên đại sư, cháu gái của ta tên gọi là Lãnh Dĩnh Oánh, nàng nói là chuyện này có liên quan tới một người bằng hữu của nàng tên gọi Diệp Huyền…
- Đi đi, đi đi, cái gì mà cháu gái với chả bằng hữu chứ, Nam Lăng Hầu, ngươi coi Hoa La Huyên đại sư là gì chứ, đại sư bận rộn ngàn việc, nào có thời gian rãnh rỗi để quản chuyện nhà của ngươi chứ.
Bình Thân Vương nói với vẻ khinh thường.
Chỉ là gã còn chưa nói xong thì đã thấy Hoa La Huyên nháy mắt liền trợn tròn hai mắt, nhào lên túm cổ áo của Nam Lăng Hầu:
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc