Những vị khách ở xung quanh lúc này cũng thấy được dung mạo kinh diễm của Phượng Nhu Y và Lãnh Dĩnh Oánh, không khỏi thở dài trong lòng, hai vị nữ tử này gặp xui xẻo rồi.
Danh tiếng của Trần Minh ở vương thành rất tệ hại, luôn ỷ vào phụ thân của mình là Thiên Khải hầu, cho nên thường cùng với một đám công tử quý tộc, làm nhiều việc ác ở vương thành, không biết đã phá hủy không biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành, hôm nay hai vị nữ tử này bị gã nhìn trúng, kết cục sợ là sẽ rất thê thảm.
Chỉ có mỗi mình Hương Mính quận chúa cười lạnh nhìn về phía Trần Minh, tên Trần Minh này dám kiêu ngạo trước mắt người kia, thật đúng là tự tìm đường ૮ɦếƭ.
- Làm càn!
Lãnh Dĩnh Oánh nghe lời Trần Minh nói xong thì lập tức giận tím mặt.
- Chậc chậc, tính tình cũng lớn thật đấy, bất quá càng như vậy thì bản thiếu gia càng thích, không bằng như vầy đi, nhìn ngươi trinh liệt như vậy, bản thiếu gia vẫn còn vài vị bằng hữu, có thể đồng thời cùng ngươi điên long đảo phượng, cho ngươi hưởng thụ tư vị dục tiên dục tử.
- Ngươi muốn ૮ɦếƭ!
Lãnh Dĩnh Oánh sao có thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng phắt dậy, cầm lấy một cái chén nhỏ ném về phía đối phương.
Trần Minh âm lãnh cười, một chưởng đánh rơi cái chén kia:
- Ả đàn bà thúi, bản thiếu gia đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi lại dám ra tay với bản thiếu gia, xem ra, ngươi chờ không nổi nữa rồi, người đâu, mau đánh gãy chân hai tên này ném ra ngoài cho ta, nữ thì giữ lại.
- Dạ!
Hai tên hộ vệ sau lưng Trần Minh đột nhiên bước lên, chia ra nhào về phía Trần Tinh và Diệp Huyền.
- Huyền thiếu!
Trần Tinh nhìn về phía Diệp Huyền, chỉ cần Diệp Huyền ra lệnh một tiếng thì gã sẽ ra tay ngay.
- Ngồi xuống đi.
Diệp Huyền từ đầu chí cuối không nói gì rốt cuộc cũng lên tiếng.
- Tiểu tử, ngươi biết sợ rồi sao? Đáng tiếc là đã chậm rồi.
Trần Minh cười lạnh, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền một cái, gã không ngờ tới lúc này Diệp Huyền cư nhiên còn có thể nhịn được.
Chỉ là dù cho hắn có nhịn được đi nữa, cũng khó tránh khỏi bị hai tên thủ hạ của mình dạy cho một bài học.
Lại nghe Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của Thiên Đỉnh thương hội hay sao?
Thanh âm của hắn tuy rằng không lớn, nhưng lại vang vọng khắp khu khách quý, truyền vào tai của từng vị khách ở khu khách quý này.
- Đợi đã!
Quả nhiên, Diệp Huyền vừa mới nói xong thì một bóng người mặc áo xám từ phía sau liền vội vã chạy tới trước.
Hai tên hộ vệ của Trần Minh lập tức dừng bước, quay sang nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Người này một thân áo xám, mặc trang phục quản sự của Thiên Đỉnh thương hội, nhanh chóng đi tới phía trước, nhìn mấy người Trần Minh và Diệp Huyền một cái, lúc này mới thản nhiên hỏi:
- Xảy ra chuyện gì sao?
Chỉ nghe Trần Minh cười lạnh nói:
- La quản sự, ngươi tới đúng lúc lắm, nơi này chính là chỗ ngồi chuyên dụng của bản thiếu gia, sao lại bị bốn người này ngồi vào rồi?
- Trần thiếu, xin bớt giận, việc này tại hạ cũng không rõ lắm, như vầy đi, tại hạ xem một chút, kính xin Trần thiếu nguôi giận.
La quản sự kia quay sang Trần Minh nói, sau đó lại đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyền, nhìn số trên đình đài, đột nhiên nhíu mày lại.
- Trần thiếu, đình đài này quả thật đúng là chỗ ngồi chuyên dụng của ngài, tại hạ cũng không biết tại sao lại bị người của phòng đấu giá bán ra ngoài nữa, đây là do phòng đấu giá của chúng ta làm sai, kính xin Trần thiếu hiểu cho.
- Một câu bỏ qua là đủ rồi sao?
Trần Minh cười lạnh.
- Như vậy…
Tên quản sự nọ nhíu mày:
- Vậy thì để tại hạ thương lượng một chút.
Nói xong gã liền đi thẳng tới trước mặt mấy người Diệp Huyền:
- Các vị, thật xin lỗi, đình đài này vốn chính là chỗ ngồi chuyên dụng của Trần thiếu, là người của phòng đấu giá chúng ta sai lầm, không cẩn thận bán ra ngoài, như vầy đi, tiền chỗ ngồi của các ngươi tại hạ có thể trả lại toàn bộ, kính xin bốn vị trả đình đài này lại. Về phần xung đột giữa các ngươi và Trần thiếu, ta sẽ tới nói vài câu năn nỉ.
Tên quản sự nọ lại quay sang Trần Minh mở miệng nói:
- Trần thiếu, ta để cho mấy người bọn họ nhường chỗ lại cho ngươi, nhưng dù sao đây cũng là sai lầm của phòng đấu giá chúng ta, cho nên kính xin Trần thiếu đừng làm khó dễ bọn họ, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi.
Mấy người Trần Tinh nghe xong thì đều ngẩn ra.
Phòng đấu giá này làm cái gì đây? Cư nhiên muốn bốn người bọn họ trả chỗ?
- Các ngươi có nghe hay chưa? Còn không mau cút đi ngay cho ta!
Trần Minh cười lạnh, trong mắt đều là vẻ trào phúng khinh thường.
Mấy người Trần Tinh đều cảm thấy vô cùng tức giận, quay sang nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền ngẩng đầu, nhìn tên quản sự nọ, thản nhiên nói:
- Đây là cách xử lý của phòng đấu giá các ngươi?
Tên quản sự kia nhướng mày, gật đầu nói:
- Không biết vị công tử này còn muốn nói gì nữa?
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng:
- Điều ta muốn nói chính là lũ các ngươi tới từ nơi nào thì liền cút về chỗ đó cho ta!
Cả quá trình hắn xem như đã nhìn ra, tên quản sự này căn bản là cùng một giuột với tên Trần Minh kia, còn bày đặt ra vẻ khuyên giải trước mặt hắn?
Sắc mặt của tên quản sự kia lập tức trở nên vô cùng khó coi, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng hơn.
- Vị công tử này, hy vọng là ngươi cũng đừng để cho chúng ta khó xử.
Tên quản sự kia thật sự không ngờ Diệp Huyền lại không thức thời như vậy.
- Để cho ngươi khó xử? Mấy người chúng ta bỏ tiền tham gia đấu giá hội này, lại bị một con chó điên đứng trước mặt sủa loạn một hồi, ngươi lại còn nói chúng ta để cho ngươi khó xử? Lời này của các hạ đúng thật là không ổn chút nào! Chẳng lẽ con chó điên này là phòng đấu giá của các ngươi tự mình nuôi hay sao!
- Xú tiểu tử, ngươi muốn ૮ɦếƭ sao.
Trần Minh vốn chính là tới đây kiếm chuyện, nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì đột nhiên cảm thấy tức giận, đồng thời trong lòng cũng mừng thầm, gã lạnh lùng nhìn sang tên quản sự kia.
- La quản sự, không phải là ta không nể mặt các ngươi, bọn họ ngồi sai chỗ, ta cũng không so đo làm gì, chỉ là người này còn dám mở miệng nói bậy dám mắng ta, nghiêm trọng hơn chính là lúc trước nữ tử này cư nhiên còn dám động thủ với ta ở trước mặt mọi người, nếu như lúc nãy không phải ta tránh né nhanh thì chỉ sợ đã bị trọng thương rồi, Trần Minh ta tuy rằng không thích gây chuyện thị phi, nhưng cũng sẽ không bị người khác đánh, mắng mà còn ra vẻ điềm nhiên như không!
- Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta!
Trần Minh hung tợn cười lớn.