Trong cường giả Nhân tộc, chỉ có Diệp Thiên Thánh chủ, ánh mắt trầm thấp, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, hắn đột nhiên đi lên trước, nhìn Cổ Minh Ma Tôn lạnh nhạt nói:
- Chúc mừng Cổ Minh Ma Tôn thoát vây, sự tình bản Thánh chủ đáp ứng Ma Tôn, đã hoàn thành, không biết sự tình Ma Tôn đáp ứng bản Thánh chủ, khi nào mới thực hiện?
Sắc mặt Diệp Thiên bình tĩnh, không nhìn ra là tâm tư gì.
- Ngươi chính là lãnh tụ Nhân tộc đời này?
Cổ Minh Ma Tôn mới từ trong mừng rỡ phục hồi tinh thần lại, hai con ngươi đen kịt mang theo tà ý vô tận, nhàn nhạt miết ở trên người Diệp Thiên, khóe miệng hiện ra vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười.
- Lớn mật, ngươi là thứ gì, dám cùng Ma Tôn đại nhân nói như thế.
Không chờ Cổ Minh Ma Tôn mở miệng, một tên cường giả Linh Ma tộc cùng thoát vây kia, dĩ nhiên hét lớn một tiếng, ngữ khí trào phúng, cả người sát cơ bốc lên.
Cái sát cơ ác liệt kia, giống như đao phong, rơi vào trên người Diệp Thiên, không kiêng dè cùng thoái nhượng chút nào.
Ánh mắt cường giả Linh Ma tộc kia nhìn Diệp Thiên, thật giống như nhìn một con chó.
- Làm sao, lẽ nào chư vị vừa thoát vây, liền chuẩn bị quăng ân nhân của mình ra sau gáy?
Diệp Thiên không chút động dung, chỉ cau mày nói, ngữ khí lạnh lùng.
- Ân nhân? Ha ha, ngươi chỉ là một con chó của Linh Ma tộc ta mà thôi, lại coi mình thành ân nhân, chỉ là bán Thánh, ở trước mặt Linh Ma tộc ta, là cái rắm gì.
Cường giả Linh Ma tộc kia càn rỡ cười to nói
Long đạo nhân, Cận Ly phó Thánh chủ ở phía sau Diệp Thiên Thánh chủ, từng cái từng cái hơi biến sắc, dồn dập nhìn về phía Diệp Thiên Thánh chủ.
Cường giả Linh Ma tộc kia cũng quá kiêu ngạo a, nếu như không phải Thánh Thành bọn họ ra tay, Linh Ma tộc sao có thể thoát vây? Bây giờ lại nói bọn họ là một con chó của Linh Ma tộc, quả thực là quá làm càn.
Chỉ là rất nhiều cường giả của Linh Ma tộc tỏa ra khí thế kh ủng bố, làm tất cả bọn họ đều sinh lòng kiêng kỵ, không dám làm bừa.
Trong lúc nhất thời, trên Huyền Vực bát trọng thi thể như núi, cường giả Thánh Thành và cường giả Ma tộc giương cung bạt kiếm, bầu không khí cực kỳ ngưng trệ.
- Cổ Minh Ma Tôn, ngươi cũng cho rằng như thế?
Diệp Thiên Thánh chủ không hề bị lay động, nhàn nhạt nhìn về phía Cổ Minh Ma Tôn.
- Ta tin tưởng nếu Cổ Minh Ma Tôn thân là lãnh tụ Linh Ma tộc, kiến thức tuyệt đối không phải Linh Ma tộc bình thường có thể so sánh.
Trong ánh mắt Cổ Minh Ma Tôn lóe lên lệ mang, trên người tản mát một luồng khí tức quái dị, nhếch miệng cười nói:
- Bổn Ma Tôn đương nhiên...
- Hả?
Nó đột nhiên biến sắc, nhíu mày nói:
- Tại sao Bổn Ma Tôn không cảm ứng được Thiên giới tồn tại, còn có quy tắc thiên địa này, tại sao thực lực của Bổn Ma Tôn không cách nào khôi phục lại Thánh cảnh?
Cổ Minh Ma Tôn ở thời đại viễn cổ, thuộc về bá chủ trong Linh Ma tộc, một thân tu vi thông thiên triệt địa, dưới cái nhìn của nó, sau khi mình thoát vây, hấp thu nhiều tinh huyết như thế, tu vi tất nhiên sẽ ngay lập tức khôi phục lại Thánh cảnh.
Đến thời điểm đó Nhân tộc nào, Thiên Huyền đại lục gì, còn không phải tùy ý Linh Ma tộc hắn nhào nặn.
Nhưng làm hắn cảm thấy khi*p sợ chính là, thời điểm khí tức trong cơ thể hắn khôi phục đến bán Thánh đỉnh phong, dĩ nhiên không cách nào lại vượt lên nữa, phảng phất như có một đạo bình phong vô hình, gắt gao kiềm chế ở cảnh giới này.
Hơn nữa, lấy tu vi của hắn, dựa theo đạo lý có thể dễ dàng nhận biết được Thiên giới tồn tại, một khi đột phá Thánh cảnh, hoàn toàn có thể vũ phá hư không, tiến vào vị diện cao hơn, có thể hiện tại, hắn dĩ nhiên không cảm ứng tới Thiên giới, này hoàn toàn vượt qua hắn dự đoán.
- Cổ Minh Ma Tôn, vùng thế giới này cùng đại lục mà lúc trước Linh Ma tộc ngươi ngang dọc, đã tuyệt nhiên không giống, muốn đột phá Thánh cảnh, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Diệp Thiên Thánh chủ từ tốn nói, vẻ mặt bình tĩnh.
- Hả? Là như vậy sao?
Cổ Minh Ma Tôn cau mày, quay đầu nhìn về phía Phúc Thiên Ma Thánh.
Cường giả Linh Ma tộc còn lại phía sau Cổ Minh Ma Tôn, cũng đều cau mày, nhìn về phía Phúc Thiên Ma Thánh. Ở thời đại viễn cổ, bọn hắn mỗi người đều là cường giả trên Thánh cảnh, nhưng hiện tại, trong bọn hắn không có người nào có thể nhận biết được Thiên giới tồn tại.
Đây tuyệt đối không bình thường.
- Cổ Minh Ma Tôn đại nhân, vùng thế giới này tựa hồ ở sau thời đại viễn cổ, sản sinh biến hóa gì đó, dẫn đến thiên địa quy tắc không hoàn toàn, đã không cách nào sinh ra cường giả Thánh cảnh, hơn nữa, nơi này và Thiên giới tựa hồ cũng mất đi câu thông, theo thuộc hạ thăm dò được biết, mấy chục ngàn năm qua, toàn bộ đại lục đã không còn có người đột phá Thánh cảnh, bước vào Thiên giới.
Phúc Thiên Ma Thánh sớm thoát vây đi tới Thiên Huyền đại lục hơn 100 năm, đối với sự tình của Thiên Huyền đại lục, tự nhiên hiểu rõ không ít.
- Quy tắc không hoàn toàn?
Cổ Minh Ma Tôn lắc đầu một cái, nếu như chỉ là quy tắc không hoàn toàn, căn bản không thể xuất hiện tình huống như thế.
Cái gọi là thiên địa quy tắc không hoàn toàn, nhiều nhất chỉ có thể để cường giả Vũ Đế hiện tại, không cách nào lĩnh ngộ đại đạo quy tắc, bước vào Thánh cảnh mà thôi, nhưng bọn hắn ở thời đại viễn cổ, bản thân là cường giả Thánh cảnh, đối với quy tắc lĩnh ngộ, thậm chí vượt qua quy tắc trên đại lục này, nhưng cho dù như thế, bọn hắn cũng đồng dạng không thể bước vào Thánh cảnh, bởi vậy có thể thấy được, tuyệt đối không phải quy tắc không hoàn toàn đơn giản như vậy.
Hơn nữa Cổ Minh Ma Tôn có loại cảm giác, sở dĩ hắn không cách nào đột phá Thánh cảnh, không phải bởi vì quy tắc không hoàn toàn, mà là thiên địa này, trong cõi u minh có một nguồn lực lượng, áp chế bất kỳ Thánh cảnh nào sinh ra.
Trên đại lục này đến tột cùng ở thời đại viễn cổ xảy ra biến cố gì? Lại dẫn đến tình huống như vậy phát sinh?
Tâm tư của Cổ Minh Ma Tôn lưu chuyển, liên tiếp nghĩ đến rất nhiều khả năng, đều không nghĩ tới nguyên nhân chân chính.
- Không biết Cổ Minh Ma Tôn đối với bản Thánh chủ nói, có kiến giải gì không?
Diệp Thiên Thánh chủ thấy Cổ Minh Ma Tôn vẫn trầm mặc không nói, lúc này lạnh lùng hỏi.
- Ha ha ha.
Cổ Minh Ma Tôn nhất thời nở nụ cười, nơi sâu xa đáy mắt lướt qua một tia lệ mang mịt mờ, hắn cười nói:
- Bản tôn chính là Linh Ma tộc Ma Tôn, đương nhiên sẽ không vì tư lợi mà bội ước.