Thân thể Dao Nguyệt Vũ Đế chấn động, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, thân hình liên tiếp lui về phía sau.
- Yêu Thần Cửu Sách... Kim Văn hộ thể!
Kim Lân nổi giận gầm lên một tiếng, trên người hắn vô số lớp vảy màu vàng óng trong nháy mắt tỏa ra kim quang óng ánh, từng đạo từng đạo bí văn như lưu quang, cấp tốc ngưng tụ ở trên cự giác, sau đó hình thành văn thuẫn cực lớn màu vàng.
- Hạo Quang Đại Thiên Kính!
- Trấn Nguyên Thạch!
- Tài Quyết Chi Kiếm!
Diệp Huyền cũng liên tiếp sử dụng tới các hạng phòng ngự, Hạo Quang Đại Thiên Kính tỏa ra ánh sáng ௱ôЛƓ lung lập tức bao phủ bọn họ lại.
Oanh ca!
Nhưng mà chỉ một cái chớp mắt, cạch một tiếng, Hạo Quang Đại Thiên Kính tạo thành lồng ánh sáng trong nháy mắt phá nát, tiếp theo Trấn Nguyên Thạch cực lớn cũng bị đánh bay ra ngoài, văn thuẫn màu vàng của Kim Lân cũng vụn vặt, thân thể cao lớn bay xa.
Cuối cùng, Ma khí lại lần nữa cùng Tài Quyết Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền va chạm.
- Lôi Hỏa ngập trời!
Diệp Huyền điên cuồng thôi thúc Vô Tận Dung Hỏa, thời khắc này, lực lượng của Thiên Hỏa bản nguyên không muốn sống bao phủ mà ra, nương theo sấm sét nổ đùng, hình thành một biển lôi hỏa, nỗ lực ngăn cản Ma khí xâm lấn.
Nhưng mà, mặc dù là ở tình huống như vậy, Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền vẫn thiếu một chút bị đánh bay, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị rung ra vết rạn nứt, lần thứ hai phun máu tươi, tầng tam trọngy ngược ra ngoài.
Hô!
Mà Ma khí kia, rốt cục cũng tiêu tán.
Một đòn!
Vẻn vẹn là một đòn, trước đám người Diệp Huyền hoàn toàn chiếm thượng phong mỗi cái người bị thương nặng, vô cùng chật vật.
- Đi!
Chỉ là tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, sau một đòn này, Ma Huyết Hồn Đế vẫn không có thừa thắng truy kích, trái lại khẽ quát một tiếng, Thiên Ma Kính hơi cuốn một cái, cấp tốc bao vây lấy Vô Song Vũ Đế, đi vào hư không, bị Thiên Ma kính nhẹ nhàng cuốn động, cùng Ma Huyết Hồn Đế biến mất không còn tăm tích.
Ma khí đầy trời, cũng như mây đen sau mưa, cấp tốc quét đi sạch sành sanh, lộ ra trời quang sáng sủa.
- Hai tên kia lại chạy?
Kim Lân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt phẫn nộ, vảy giáp cả người phá nát, vết thương đầy rẫy, máu tươi giàn giụa, mắt trần có thể thấy từng tia khí lưu màu đen ăn mòn thân thể nó, nhưng bị một luồng lực lượng thần bí ngăn cản, từng chút bài ra ngoài thân thể.
- Hẳn là Ma Huyết Hồn Đế còn không cách nào khống chế Thiên Ma Kính, bất đắc dĩ rời đi nơi này.
Diệp Huyền híp mắt nói, lau đi máu tươi ở khóe miệng, cùng Dao Nguyệt Vũ Đế liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi lẫn nhau lộ ra một tia nghiêm nghị.
May mắn đám người Ma Huyết Hồn Đế rời đi đúng lúc, bằng không tiếp tục chiến đấu tiếp, Dao Nguyệt Vũ Đế tất nhiên sẽ sử dụng tới Võ Hồn, hơn nữa Diệp Huyền cũng nhất định phải sử dụng tới Vô Tương Hồn Quyết cùng Tinh Diễn Thần Quyết, mới có thể có một tia hi vọng ngăn cản đối phương.
Bất quá một khi bọn họ sử dụng tới những công pháp cùng Võ Hồn này, lấy Vô Song Vũ Đế hiểu rõ, tất nhiên sẽ suy đoán ra thân phận của bọn họ.
- Không nghĩ tới Vô Song Vũ Đế dĩ nhiên nương nhờ vào Thánh Thành, nói như vậy năm đó để ta vẫn lạc, cũng là cùng Thánh Thành có quan hệ?
Diệp Huyền nắm chặt song quyền, trong con ngươi bắn ra ánh sáng lạnh lùng nghiêm nghị, chân tướng kiếp trước mình vẫn lạc, đang bị hắn từng chút xốc lên.
- Chúng ta cũng rời đi nơi này a, tuy nơi này đã rời xa Hải tộc nội hải, thế nhưng chiến đấu mới vừa rồi rất có thể sẽ được thông báo đến Hải tộc, đến lúc đó nếu tao ngộ cường giả Hải tộc liền phiền phức.
Vèo vèo vèo vèo!
Bốn người Diệp Huyền rất nhanh rời đi tại chỗ, tiến vào trong hư không.
Lúc này ở một bên hư không khác.
- Đế sư, vừa nãy chúng ta hoàn toàn có cơ hội chém Gi*t mấy người bọn họ, tìm ra chân tướng, ngươi làm sao từ bỏ?
Vô Song Vũ Đế mang theo phẫn nộ nói, hắn không hiểu vừa rồi cơ hội tốt như vậy, tại sao Ma Huyết Hồn Đế không tiếp tục ra tay.
Xì xì!
Ma Huyết Hồn Đế đang điều khiển Thiên Ma kính, không có trả lời vấn đề của hắn, trái lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cái máu tươi kia, một màu đen kịt, càng mang theo từng tia từng tia tanh hôi, rơi vào hư không, lại ăn mòn hư không ra một lỗ thủng.
- Mau dẫn ta rời đi nơi này, ta sắp không kiên trì được.
Hắn cắn răng, gian nan thu hồi Thiên Ma kính, ngữ khí suy yếu nói.
- Hồn độc của ngươi tái phát?
Vô Song Vũ Đế cả kinh, liền ôm lấy Ma Huyết Hồn Đế suy yếu hầu như sắp hôn mê, cấp tốc xuyên toa hư không.
Một chén trà sau, hai người ngừng lại ở trên một hoang đảo.
Ma Huyết Hồn Đế cấp tốc từ trong không gian giới chỉ lấy ra một lọ máu, xốc lên đấu bồng, sau đó từ trong lọ máu kia, chảy ra một tia chất lỏng màu đen, bị hắn nuốt vào trong bụng.
Trong máu đen kia, mơ hồ có từng mặt quỷ sợ hãi rít gào, phát sinh gào thét không hề có một tiếng động, như Lệ Quỷ ở luyện ngục chịu đựng dằn vặt vô tận.
Nhìn thấy khuôn mặt của Ma Huyết Hồn Đế, Vô Song Vũ Đế khẽ cau mày, trong ánh mắt lướt qua một tia căm ghét khó có thể chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đây là gương mặt kinh khủng đến mức nào.
Khuôn mặt dưới đấu bồng màu đen kia, căn bản không có da thịt, chỉ có một đống huyết quản vặn vẹo mà thành, những huyết quản kia kề sát ở trên đầu lâu, quả thực giống như ác quỷ, khiến cho người nhìn một chút, liền lòng sinh hoảng sợ.
Lúc này trên huyết quản, còn mọc đầy vô số hoa văn màu đen, không ngừng vặn vẹo, càng có đạo đạo tanh hôi tản mát ra.
Ma Huyết Hồn Đế vừa tu luyện, kéo dài tới nửa canh giờ, lúc này hoa văn màu đen trên mặt hắn mới dần dần biến mất, đã biến thành đỏ sậm thuần túy.
- Đế sư, ngươi không phải nói Hồn độc trong cơ thể ngươi, đã bị áp chế gần đủ rồi sao? Vì sao lại đột nhiên phát tác?
Vô Song Vũ Đế mở hai mắt ra, lạnh lùng hỏi.
- Hừ, Thiên Ma Kính này uy lực quá mạnh, hơn nữa có thể câu thông Linh Ma cấm địa, ta bây giờ mới chỉ khống chế một phần cực kỳ nhỏ trong đó, lại mạnh mẽ thôi thúc, vì lẽ đó trong khoảng thời gian ngắn ᴆụng phải phản phệ.
Trong tròng mắt Ma Huyết Hồn Đế âm u mang theo một tia dữ tợn, cắn răng nói:
- Còn có năm đó ta ở Thần Đô chịu những nổi khổ kia, ngươi cho rằng trăm năm thời gian liền có thể chữa trị sao? Đây chính là một trong tam đại kỳ độc trên đời, Thần Đô ૮ɦếƭ tiệt.