Diệp Huyền từ trên người lấy ra thẻ ngọc truyền tin, vừa mới chuẩn bị đưa tin, đột ngột, một đạo gợn sóng vô hình cấp tốc xuyên thấu thân thể của hắn, bằng tốc độ kinh người về phía xa xa lao đi, trong nháy mắt liền biến mất ở cuối chân trời.
- Đây là...
Diệp Huyền mặt lộ kinh hãi, nhìn về phía vị trí gợn sóng truyền đến, Võ Hồn cùng khí tức Huyền Nguyên thật mạnh mẽ, Vũ Đế tam trọng, đây tuyệt đối là Vũ Đế tam trọng.
- Chẳng lẽ đây chính là cường giả bí ẩn của Vô Lượng Sơn giáng lâm? Luồng khí tức này cùng thần niệm phân thân lúc trước ở trong mi tâm của Trường Phong Vũ Đế giống nhau y hệt, đến tột cùng là vị cự phách nào của Vô Lượng Sơn?
- Từ phương hướng lực lượng Võ Hồn truyền đến, đối phương hẳn là ở Minh Nguyệt đế quốc, thủ đoạn thật đáng sợ, đối phương hẳn là muốn lợi dụng cỗ lực lượng Võ Hồn này tìm đám người Hoàng Phủ Tú Minh.
Diệp Huyền trong nháy mắt rõ ràng ý nghĩ của Vũ Đế tam trọng kia, chỉ cần hắn tìm thấy được vị trí của đám người Hoàng Phủ Tú Minh, lấy tu vi của Vũ Đế tam trọng, nhất định có thể qua lại hư không, trong thời gian cực ngắn giáng lâm, bắt thậm chí đánh Gi*t đám người Hoàng Phủ Tú Minh.
Sau lưng Diệp Huyền trong nháy mắt chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, mặc dù hắn biết mình vây ở trong Thí Luyện Tháp không ra được, tất nhiên sẽ khiến đám người Hoàng Phủ Tú Minh rơi vào nguy cơ, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, Vô Lượng Sơn sẽ phái ra cửu giai tam trọng đến, này đến tột cùng là hận mình bao nhiêu a.
- Không được, phải mau chóng thông báo đám người Hoàng Phủ Tú Minh.
Lúc này Diệp Huyền đã không lo được dùng thẻ ngọc truyền tin đến thông báo đám người Hoàng Phủ Tú Minh, hắn vội vàng ngồi xuống, trên người dâng lên một luồng hồn lực k hủng bố.
- Vô Tương Hồn Quyết... Vạn Lý Truyền Âm!
Một tia hồn lực cấp tốc phóng lên trời, biến mất, tốc độ so với lực lượng Võ Hồn của Cuồng Ngục Vũ Đế tìm tòi, thì nhanh hơn gấp mười lần trở lên.
Lúc này.
Ở trong dãy núi nào đó cách Hạo Thiên đế quốc hơn mười ngàn dặm.
Ba người Hoàng Phủ Tú Minh đang tụ tập cùng nhau.
- Những ngày qua chúng ta gây ra hỗn loạn khắp nơi, đã thành công kiềm chế tầm mắt của rất nhiều cường giả Vô Lượng Sơn, nhưng mà bây giờ đối phương đã có phòng bị, hơn nữa theo chúng ta biết cường giả Vô Lượng Sơn đến đây là Tả Đồng Vũ Đế, chúng ta đã không thể tiếp tục qua lại, bằng không rất dễ dàng sẽ bị đối phương phát hiện.
Sắc mặt của Nhĩ gia khó coi nói.
- Diệp thiếu cũng không biết bị cái gì, hơn hai tháng này, còn không từ trong Thí Luyện Tháp đi ra, may mắn chính là Vô Lượng Sơn tạm thời còn không quan tâm đ ến Lam Quang học viện Thí Luyện Tháp.
Huyết Kiếm Vũ Đế cũng cau mày.
- Hành động của chúng ta không thể đình chỉ.
Ánh mắt của Hoàng Phủ Tú Minh kiên định nói:
- Một khi chúng ta ngừng cử động, đối phương rất có thể sẽ đặt sự chú ý lên Lam Quang học viện, đến lúc đó một khi Diệp thiếu bại lộ, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
Huyết Kiếm Vũ Đế trầm giọng nói:
- Nhưng mà có Tả Đồng Vũ Đế, nếu chúng ta tiếp tục qua lại, rất dễ dàng bị tìm ra tung tích, có người nói Tả Đồng Vũ Đế kia là hộ pháp Nguyên Lão chấp chưởng hình phạt của Vô Lượng Sơn, một thân tu vi ở trong Vũ Đế nhị trọng cũng có thể nói hàng đầu, bằng ba người chúng ta, e là còn không phải đối thủ của người nọ a.
Trên mặt ba người đều có chút sầu lo.
Bọn hắn bây giờ, đang đối mặt một lựa chọn khó khăn.
Một là tiếp tục gây loạn, hấp dẫn cường giả của Vô Lượng Sơn chú ý, nhưng như vậy rất dễ dàng sẽ bại lộ bản thân, dẫn đến rơi vào nguy cơ.
Mà thứ hai chính là ẩn núp đi, Mộng Cảnh Bình Nguyên lớn như vậy, bọn họ tốt xấu cũng là cường giả Vũ Đế, chỉ cần cẩn thận một ít, cường giả của Vô Lượng Sơn tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được bọn họ.
Nhưng nếu như vậy, Diệp thiếu thân ở Lam Quang học viện chỉ sợ cũng sẽ rơi vào nguy cơ, một khi bị người Vô Lượng Sơn phát hiện Thí Luyện Tháp có dị dạng, như vậy Diệp thiếu tất nhiên khó thoát khỏi cái ૮ɦếƭ.
Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên đề nghị:
- Nếu như vậy, chúng ta có thể tách ra hành động, giương đông kích tây, tận lực tranh thủ thời gian cho Diệp thiếu.
Đối với Hoàng Phủ Tú Minh mà nói, sinh mệnh của Diệp Huyền, tuyệt đối quý giá hơn tính mạng của mình nhiều lắm, vì lẽ đó hắn tình nguyện mình mạo hiểm, cũng quyết không để cho Diệp Huyền mạo hiểm.
Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Nhĩ gia liếc mắt nhìn nhau, vừa mới chuẩn bị nói chuyện.
Đột ngột, một thanh âm rõ ràng ở trong đầu của bọn họ vang lên.
- Huyết Kiếm Vũ Đế, Nhĩ gia, các ngươi cùng Hoàng Phủ Tú Minh lập tức rời đi Mộng Cảnh Bình Nguyên, Vô Lượng Sơn có Vũ Đế tam trọng giáng lâm, đang lợi dụng bí thuật tìm tòi vị trí của các ngươi, nhiều nhất sẽ không vượt qua một canh giờ liền có thể tìm tới tung tích của các ngươi, các ngươi lập tức rời đi Mộng Cảnh Bình Nguyên, nhanh.
- Diệp thiếu!
Thanh âm kia, trực tiếp ở trong linh hồn bọn hắn vang vọng, khiến cho Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Nhĩ gia giật mình, cùng nhau nhảy lên, kinh kêu thành tiếng.
- Ta đang lợi dụng hồn lực khế ước cùng các ngươi giao lưu, có điều bởi vì quá mức tiêu hao hồn lực, vì lẽ đó không thể giao lưu thời gian quá dài, các ngươi đều nghe rõ ràng, hiện tại ba người các ngươi nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất đi tới Vô Tận sơn mạch ở Thanh Hoa Vực, đồng thời ẩn giấu ở nơi sâu xa của Vô Tận sơn mạch, nếu như gặp phải Yêu tộc tiến công, các ngươi liền nói nhận thức Vô Tận sơn mạch Yêu tộc Kim Lân điện hạ, nhớ kỹ, hiện tại liền xuất phát, không thể chậm.
Nói xong, tia hồn lực vô hình kia cấp tốc tiêu tan.
- Hoàng Phủ Tú Minh, vừa nãy Diệp thiếu truyền âm cho chúng ta, nói chúng ta nhanh chóng đi tới Vô Tận sơn mạch...
Huyết Kiếm Vũ Đế nói ra sự tình vừa nãy.
Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Nhĩ gia bởi vì cùng Diệp Huyền ký kết mười năm khế ước, trong đầu có hồn lực khế ước của Diệp Huyền, loại hồn lực khế ước này trên bản chất tương tự nô bộc, vì lẽ đó lợi dụng một loại phương pháp nào đó có thể làm cho Diệp Huyền trong nháy mắt liên lạc được Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Nhĩ gia.
- Là Vô Tương Hồn Quyết thiên lý truyền âm của sư tôn.
Hoàng Phủ Tú Minh trong nháy mắt hiểu rõ ra, ánh mắt của hắn lạnh lẽo nói:
- Thật không nghĩ tới, Vô Lượng Sơn vì chúng ta càng phái ra Vũ Đế tam trọng.