Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Nơi này chính là Mộng Cảnh Bình Nguyên ta đã từng sinh hoạt qua mấy năm, đồng thời nơi này cũng là địa phương sinh Hoàng Phủ Tú Minh, dưỡng Hoàng Phủ Tú Minh.
Hắn biết rõ Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Nhĩ gia vì sao giật mình như vậy, đối với hai người sinh ra ở Huyền Vực cùng Hỗn Loạn Chi Thành mà nói, Mộng Cảnh Bình Nguyên xác thực là có chút khó coi.
Huyết Kiếm Vũ Đế nghe xong Diệp Huyền nói, không khỏi thở phào một cái, nguyên lai Diệp thiếu chỉ là ở đây sinh hoạt mấy năm, chẳng trách, ta nói loại phá địa phương này làm sao sẽ bồi dưỡng được thiên tài như Diệp thiếu.
Hoàng Phủ Tú Minh không có để ý cái nhìn của Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Nhĩ gia, chỉ lẩm bẩm nói:
- Nơi này, là cố hương của ta.
Hắn nghĩ tới năm đó, hắn gia nhập Lam Quang học viện, yên lặng vô danh, nghĩ đến mình việc nghĩa chẳng từ nan, trải qua gian nan, mới đến được Huyền Vực Cửu Trọng Thiên, càng nghĩ đến mình nhận hết dằn vặt, xông qua tuyệt địa, mới trở thành đệ tử ký danh của Tiêu Diêu Hồn Hoàng.
Cuối cùng, hắn một bước một vết chân, ở Mộng Cảnh Bình Nguyên quật khởi, trở thành viện trưởng huy hoàng nhất trong lịch sử Lam Quang học viện.
Hắn du lịch đại lục, chỉ vì tìm ra nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của sư tôn.
Hắn trải qua gian nan, chỉ vì lần thứ hai nhìn thấy sư tôn.
Bây giờ cùng sư tôn lần thứ hai trở lại Mộng Cảnh Bình Nguyên, trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh có chỉ là cảm khái vô tận.
Nơi này, là nơi chôn nhau cắt rốn, là thổ địa hắn chí yêu.
- Cố hương?
Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Nhĩ gia trầm mặc, bọn họ có thể nhìn ra cảm tình của Hoàng Phủ Tú Minh đối với vùng đất này, nghĩ đến cố hương của mình, hai người đều cười khổ một cái.
Bọn họ phân biệt sinh ra ở Huyền Vực cùng Hỗn Loạn Chi Thành, từ khi sinh ra bắt đầu, trưởng bối giáo dục bọn họ chỉ có sinh tồn, chỉ có không ngừng nỗ lực, chỉ có trở thành người trên người.
Ở hoàn cảnh người ăn thịt người, Huyền Vực cùng Hỗn Loạn Chi Thành tàn khốc, để bọn họ không biết cái gì là cố hương, cái gì là cảm tình, chỉ biết một đường chém Gi*t, bằng không, sẽ bị người đạp ở dưới chân, mãi mãi không có ngày vươn mình.
Thời khắc này, bọn họ đột nhiên có chút ước ao Hoàng Phủ Tú Minh.
Tuy sinh ra ở nơi hẻo lánh, nhưng ít ra, hắn có đồ vật có thể làm cho mình đáng giá hoài niệm, mà không giống bọn họ, hồi tưởng lại Huyền Vực cùng Hỗn Loạn Chi Thành, nghĩ đến chỉ có tàn khốc.
- Đi, trước tiên đi Lam Quang học viện.
Khống chế phương hướng phi thuyền, bốn người Diệp Huyền cấp tốc lao về phía Lam Quang học viện.
Tốc độ phi thuyền nhanh chóng biết bao, chỉ một lát, đám người Diệp Huyền đã xuất hiện ở trên bầu trời Lam Quang Thành.
Phía dưới, Lam Quang Thành to lớn, người đến người đi phi thường náo nhiệt, dĩ nhiên không hề có một chút cảm giác hoang vu.
Lam Quang học viện ở trung ương Lam Quang Thành, cũng là đoàn người phun trào, có vẻ cực kỳ náo nhiệt, chỉ là, cửa học viện nguyên bản dựng bia đá Lam Quang học viện, đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là một khối điêu khắc nhãn hiệu Huyền Cơ học viện.
Ngoài ra, bảng hiệu trên tường Lam Quang Thành, cũng đổi thành Huyền Cơ thành.
- Huyền Cơ Tông.
Diệp Huyền cười gằn, năm đó bọn họ bị ép rời Mộng Cảnh Bình Nguyên, không nghĩ tới Huyền Cơ Tông bị Vô Lượng Sơn điều khiển dĩ nhiên đường hoàng, đổi Lam Quang Thành thành Huyền Cơ thành, đổi Lam Quang học viện thành Huyền Cơ học viện, cũng thật là vô liêm sỉ.
- Kẽo kẹt!
Một bên Hoàng Phủ Tú Minh xiết chặt song quyền, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, cả người tỏa ra khí tức ngập trời.
- Đi, đi xuống xem một chút, Lam Quang học viện đến tột cùng bị Huyền Cơ Tông biến thành dáng dấp ra sao?
Cười lạnh một tiếng, Diệp Huyền điều khiển phi thuyền to lớn, chậm rãi giáng lâm về phía Lam Quang học viện.
Thời điểm phi thuyền to lớn giảm xuống đến độ cao mấy ngàn mét, trong Lam Quang Thành phía dưới, rốt cục có võ giả quan trắc đến biến hóa giữa bầu trời.
Một bóng đen to lớn chậm rãi hạ xuống, cuối cùng giáng lâm ở trên thành trì, phi thuyền dài đến trăm trượng, ánh sáng ngàn vạn, như tiên thuyền từ tiên vực chạy ra, ánh vào trong mắt vô số dân chúng của Lam Quang Thành.
- Đây là vật gì?
- Chẳng lẽ là bảo vật do thế lực thần bí kia mang đến?
- Chẳng lẽ lại có cường giả giáng lâm Huyền Cơ học viện sao?
Trong Lam Quang Thành, vô số võ giả nghị luận sôi nổi, ngẩng đầu nhìn trời, tuy phi thuyền dài trăm trượng không lớn, nhưng khí tức mênh ௱ôЛƓ kia, lại phảng phất như một toà Thần sơn từ trên trời giáng xuống, che kín bầu trời, tỏa ra khí tức trấn áp tất cả.
Lúc này trong Lam Quang học viện, từng thiên tài tuổi trẻ cũng ngẩng đầu, chấn động nhìn phi thuyền to lớn kia tỏa ra ánh sáng lung linh, trận văn mênh ௱ôЛƓ tối nghĩa, từng cái từng cái tâm thần kích động.
Là trong tông lại có cường giả muốn đến sao?
Năm đó sau khi cường giả của Vô Lượng Sơn giáng lâm, Huyền Cơ Tông, Minh Nguyệt đế quốc ở trong bóng tối nhất thống Mộng Cảnh Bình Nguyên, dân chúng của toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên kiến thức cũng nhiều hơn, biết đại lục này mênh ௱ôЛƓ cùng đáng sợ, mà Lam Quang học viện một đời mới đệ tử, cũng đều là Huyền Cơ Tông từ các nơi của Mộng Cảnh Bình Nguyên chiêu thu.
Những người này phân biệt đến từ mười thế lực lớn nguyên lai của Mộng Cảnh Bình Nguyên, đại biểu thiên tài cao nhất của Mộng Cảnh Bình Nguyên, mấy năm qua cũng sinh ra không ít người thiên phú mạnh mẽ, nếu như chỉ từ bề ngoài đến xem, Mộng Cảnh Bình Nguyên bây giờ thậm chí so với năm đó còn muốn cường thịnh.
Đương nhiên sau lưng cường thịnh, là các thế lực lớn ở trong bóng tối khống chế, quá tối tăm không có tháng ngày thấy ánh mặt trời.
- Lam Quang học viện, qua nhiều năm như vậy, vẫn là không thay đổi a.
Hoàng Phủ Tú Minh đứng ở trên thuyền, nhìn học viện phía dưới, trừ năm đó đám người Huyền Cơ Tông Đoạn Thiên Lang tập kích Lam Quang học viện, dẫn đến toàn bộ học viện sụp xuống không ít kiến trúc, sau đó kiến thiết lại ra, kiến trúc còn lại cơ bản không có biến hóa gì lớn.
Chỉ là khi ánh mắt của hắn nhìn tới quảng trường, ánh mắt của Hoàng Phủ Tú Minh bỗng dưng lạnh xuống.
Chỉ thấy nơi kia nguyên bản nên dựng pho tượng của sư tôn Tiêu Diêu Hồn Hoàng, bây giờ đã bị san bằng không còn một mống, trái lại dựng một pho tượng lão giả dáng dấp quái đản xấu xí.
- Thiên Dịch lão tổ!
Hoàng Phủ Tú Minh lạnh giọng mở miệng, trong con ngươi phóng ra lửa giận.
Hắn có thể chịu đựng học viện bị phá hỏng, cũng có thể chịu đựng tất cả cảnh còn người mất, nhưng hắn duy nhất không thể tiếp thu, chính là pho tượng của sư tôn mình, bị người phá hủy.