Sau ba ngày, thiếu niên này, dĩ nhiên thật sự cả người máu me đầm đìa xông qua Cấm Tuyệt Lĩnh.
- Sư phụ, Tú Minh hoàn thành nhiệm vụ.
Thiếu niên cả người máu me đầm đìa kia, quỳ sát ở trên bậc thang lạnh lẽo, ánh mắt lóe sáng như tinh thần, trước sau như một kiên nghị nói.
Diệp Huyền nhớ tới mình lúc đó đã thay đổi sắc mặt.
Thiếu niên kia, dùng hành động của mình, để Tiêu Diêu Hồn Hoàng Diệp Tiêu Dao lãnh khốc vô tình, mở ra một tia từ ái.
Vì lẽ đó hắn cho đối phương một cơ hội.
- Nếu sinh thời, ngươi có thể bước vào bát giai, liền tới Huyền Vực Tiêu Dao cung, đến lúc đó, ta sẽ đích thân giáo dục ngươi.
- Đi thôi!
Lúc ấy nói, vẫn còn bên tai.
Nhưng mà sau trăm tuổi, tất cả đã cảnh còn người mất.
Hồng Tụ thiêm hương.
Hồng Tụ đã không biết tìm kiếm nơi nào, mà thiếu niên tuổi trẻ phấn chấn kia, cũng đã trở thành một kẻ xế chiều.
Dưới vành nón, Diệp Huyền lần thứ hai nhìn thấy gương mặt đó.
Ngờ ngợ mang theo dáng dấp trăm năm trước, nhưng mà từ lâu không có phấn chấn như năm đó.
Thiếu niên hăng hái, không có gì lo sợ, đã biến thành một lão giả già nua tuyệt vọng tuổi xế chiều.
Cường giả Vũ Hoàng, từ lâu có thể thu lại sinh cơ, thường trú thanh xuân.
Nhưng ở trên mặt Hoàng Phủ Tú Minh, đã không nhìn ra loại phong thái cường giả kia, có chỉ là lặng lẽ.
Đối với thế giới lặng lẽ, đối với sinh mạng lặng lẽ.
Mà ở trên trán của hắn, Diệp Huyền càng nhìn thấy một khối lạc ấn đỏ như máu, vặn vẹo dữ tợn, như Địa ngục âm u.
Nô lệ lạc ấn!
Đó là Vô Lượng Sơn ở trên mặt của hắn khắc xuống nô lệ lạc ấn.
Trong lòng Diệp Huyền không tên đau xót.
Dù năm đó hắn không thừa nhận Hoàng Phủ Tú Minh là đệ tử của hắn, nhưng sau khi sống lại, nghe nói sự tích của Hoàng Phủ Tú Minh, hắn đã đem thành đệ tử của mình.
Mà bây giờ, đệ tử của Tiêu Diêu Hồn Hoàng Diệp Tiêu Dao hắn, dĩ nhiên trở thành một nô lệ.
Trong lòng Diệp Huyền, đột nhiên dâng lên một luồng lửa giận làm sao cũng không cách nào dập tắt.
Vô Lượng Sơn.
Song quyền của hắn nắm chặt, ánh mắt trở nên cực kỳ sát khí.
Một ngày nào đó, hắn sẽ bước lên Vô Lượng Sơn tổng bộ, tuyên cáo với toàn bộ thiên hạ, đệ tử của Tiêu Diêu Hồn Hoàng hắn, là không thể bắt nạt.
Nhưng...
Trước lúc này, hắn phải trước tiên cứu đệ tử.
Hoàng Phủ Tú Minh!
Trên võ đài.
Thời điểm trong lòng Diệp Huyền chập chờn, Hoàng Phủ Tú Minh cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng Diệp Huyền đối diện.
Từ trong mắt Diệp Huyền, hắn nhìn thấy một tia hào quang làm hắn thay đổi sắc mặt, ánh mắt của thiếu niên kia, tựa hồ là một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, bắn vào tầm mắt của hắn.
Điều này làm cho Hoàng Phủ Tú Minh không khỏi sững sờ.
Nếu tiếp thu Đấu Vũ Hội sắp xếp, trước đến tham gia thi đấu, Hoàng Phủ Tú Minh tự nhiên nghe nói qua Diệp Huyền, biết hắn muốn đối chiến chính là một võ giả ở Đấu Vũ Hội võ đài tái đạt được hơn chín mươi thắng liên tiếp, ngay cả Đấu Vũ Hội cũng bó tay toàn tập, thậm chí an bài cường giả Cửu Thiên Vũ Đế tiến hành đánh lén.
Nhưng mà thời điểm thật sự nhìn thấy ánh mắt của Diệp Huyền, Hoàng Phủ Tú Minh có chút sững sờ, không biết tại sao, ánh mắt của Diệp Huyền càng để hắn có loại cảm giác đã từng quen biết.
- A, nghĩ nhiều như thế làm gì, hiện tại ta chỉ là nô lệ của Đấu Vũ Hội, ta nhất định phải nghĩ biện pháp rời đi nơi này, chạy trốn Vô Lượng Sơn truy sát, chỉ có như vậy, mới có cơ hội vùng lên lần nữa.
- Còn người trước mặt này, nếu như có thể, liền giúp Đấu Vũ Hội đánh bại, như thế, Đấu Vũ Hội sẽ càng thêm tín nhiệm ta, cơ hội thoát đi của ta cũng càng tăng một phần.
Trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh lại khôi phục lạnh lẽo.
Ở dưới con mắt mọi người, Diệp Huyền cũng khôi phục bình tĩnh.
- Ồ? Đấu Vũ Hội các ngươi lại phái ra một Luyện Hồn Sư, được, thiếu gia ta rất chờ mong, Luyện Hồn Sư của Đấu Vũ Hội các ngươi, đến tột cùng có năng lực như thế nào.
Trong miệng cười lạnh một tiếng, thân hình Diệp Huyền đột nhiên di chuyển, lần này, hắn không có thôi thúc Trấn Nguyên Thạch, mà đánh ra Tài Quyết Chi Kiếm bên hông, cả người như một đạo lưu quang ௱ôЛƓ lung, cấp tốc nhằm về phía Hoàng Phủ Tú Minh.
- Ồ, Diệp Huyền này dĩ nhiên không có dùng Huyền bảo công kích, mà dùng trọng kiếm của mình, chuyện gì thế này?
- Ta rõ ràng, Hoàng Phủ Tú Minh này cũng là một tên Luyện Hồn Sư, Diệp Huyền kia khẳng định là lo lắng cho Huyền bảo của mình chưa chắc sẽ có bao nhiêu hiệu quả, vì lẽ đó thay đổi phương thức tấn công.
Nhìn thấy động tác của Diệp Huyền, đoàn người truyền ra từng trận nghị luận.
- Ồ? Đến rồi sao?
Ánh mắt của Hoàng Phủ Tú Minh nguyên bản lặng lẽ, cũng hơi khôi phục một tia lạnh lùng nghiêm nghị, đối mặt Diệp Huyền tiến công, trên tay phải của hắn, đột nhiên xuất hiện một tầng quyền sáo màu đen, bốn phía quyền sáo này đều có răng cưa sắc bén, cả người hóa thành một vệt sáng vọt thẳng về phía Diệp Huyền.
Ầm ầm ầm!
Song phương ở một sát na, cấp tốc giao thủ mười mấy chiêu.
Ầm ầm!
Huyền Nguyên ngập trời, ở trên toàn bộ võ đài bao phủ, kinh thiên động địa.
- Tốc độ thật nhanh.
- Hoàng Phủ Tú Minh kia là Đấu Vũ Hội từ trong tay thế lực nào mua được? Thực lực dĩ nhiên đáng sợ như vậy?
Song phương giao thủ một cái, đoàn người ngay lập tức sôi sục.
Nhanh, không cách nào hình dung.
Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh trong lúc đó giao thủ, nhanh đến mức cực hạn, thậm chí để rất nhiều người đều phản ứng không kịp.
Chỉ thấy trên lôi đài, hai bóng người cấp tốc đan xen đối kháng, tốc độ nhanh chóng, ở trong mắt tuyệt đại đa số Vũ Hoàng, chỉ còn dư lại từng đạo từng đạo quang hồng ௱ôЛƓ lung, căn bản bắt giữ không tới thân hình chân chính.
Thậm chí một ít Vũ Hoàng tam trọng, cũng khó có thể bắt lấy thân ảnh của hai người.
Điều này đại biểu cái gì? Đổi làm Vũ Hoàng tam trọng khác ở trên lôi đài, e là vừa đối mặt sẽ bại rơi xuống.
Vô số khán giả tâm lập tức hưng phấn lên, bọn họ mơ hồ cảm nhận được, tựa hồ một Vũ Hoàng cao cấp có thể ngăn cản Diệp Huyền, rốt cục muốn xuất hiện.
- Hoàng Phủ Tú Minh này, thực lực thật không tệ.
Trong phòng quý khách, Trác Nhất Phàm cũng thán phục nói.
- Hừ, đáng tiếc không biết thời vụ.
Trường Phong Vũ Đế hừ lạnh một tiếng.
Ầm!
Trên võ đài, song phương giao thủ chớp mắt liền qua hơn mười chiêu.
Trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh không khỏi âm thầm hoảng sợ, thực lực của hắn chính hắn rất rõ ràng, Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong phổ thông ở trên tay hắn căn bản kiên trì không được mấy chiêu, nhưng ở dưới Diệp Huyền chèn ép, hắn dĩ nhiên hoàn toàn chiếm không tới thượng phong, điều này làm cho hắn không khỏi có chút khi*p sợ.