- Bởi vì lệnh đệ trúng căn bản không phải thận độc.
Diệp Huyền nhận biết tình huống trong cơ thể Kỷ Linh, thản nhiên nói.
- Cái gì?
Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh khó có thể tin nói:
- Sao có thể có chuyện đó, Hoàng Nhất Mẫn đại sư rõ ràng nói đệ đệ ta trúng chính thận độc, hơn nữa lúc đệ đệ ta trở lại, cả người đã sắp không xong, là Hoàng Nhất Mẫn đại sư kia cứu đệ đệ ta trở về, tuy đệ đệ ta vẫn nằm ở trong hôn mê, thế nhưng thân thể từng bước ổn định lại, hơn nữa trước đó Diệp thiếu ngươi cũng đã nói Bộc Vũ Hoa xác thực có thể giải trừ thận độc, làm sao...
Kỷ Nhã Hinh có chút nói năng lộn xộn, đầy mặt không thể tin được.
- Bộc Vũ Hoa xác thực có thể giải trừ thận độc, thế nhưng đệ đệ ngươi trúng cũng không phải thận độc, nếu như ta không đoán sai, hẳn là trúng một loại Mê Hồn Tán.
Diệp Huyền như có điều suy nghĩ nói.
- Mê Hồn Tán?
Kỷ Nhã Hinh cảm giác đầu óc của mình có chút không đủ dùng:
- Nếu như là Mê Hồn Tán, tại sao Hoàng Nhất Mẫn đại sư bảo chúng ta đi Xích Phong sơn mạch tìm kiếm Bộc Vũ Hoa?
- Vậy ngươi liền phải hỏi hắn.
Khóe miệng Diệp Huyền lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Có điều ta phỏng chừng, là Hoàng Nhất Mẫn kia cần Bộc Vũ Hoa, bởi vì Bộc Vũ Hoa ngoại trừ có thể giải trừ độc tố, còn nắm giữ công hiệu ngưng tụ Huyền Thức, tăng lên cường độ Huyền Thức, mà các ngươi trước cũng nói, Hoàng Nhất Mẫn kia là một Luyện Dược Sư thất giai đỉnh phong, như vậy hắn cần Bộc Vũ Hoa bát giai cũng rất dễ dàng nói thông.
Lúc này Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh đã hoàn toàn ngây người, thực sự là Diệp Huyền nói quá mức kinh người, để bọn họ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu, càng làm cho bọn họ không thể nào tiếp thu được chính là, bọn họ liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng, nhọc nhằn khổ sở tìm Bộc Vũ Hoa, dĩ nhiên căn bản vô dụng, chuyện này với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích khổng lồ.
- Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?
Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh hoàn toàn rối loạn tay chân.
Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì, Kỷ Nhã Hinh đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, ngươi là làm sao biết đệ đệ ta trúng chính là Mê Hồn Tán?
- Bởi vì ta cũng là một tên Luyện Dược Sư.
Diệp Huyền mỉm cười nói.
- Diệp thiếu ngươi là Luyện Dược Sư?
Ánh mắt của Kỷ Nhã Hinh đột nhiên sáng ngời, phảng phất như một người ૮ɦếƭ chìm bắt được nhánh cỏ cứu mạng, gấp gáp hỏi:
- Vậy Diệp thiếu ngươi có thể...
Diệp Huyền biết Kỷ Nhã Hinh muốn nói điều gì, khoát tay chặn lại, ngay lập tức chặn lại lời Kỷ Nhã Hinh muốn nói.
- Các ngươi yên tâm, độc trên người đệ đệ ngươi ta có thể giải, có điều cần một quãng thời gian.
Diệp Huyền nói hết lời, lại một lần nữa để Huyền Thức thẩm thấu vào trong thân thể Kỷ Linh.
Mặc dù hắn biết Kỷ Linh trúng độc gì, nhưng nội dung độc tố cụ thể còn không rõ ràng lắm, muốn giải độc, nhất định phải phân tích mới có thể nghĩ biện pháp giải quyết.
Một phút sau, Diệp Huyền đối với độc trên người Kỷ Linh căn bản hiểu rõ ràng.
Ở dưới ánh mắt căng thẳng của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, Diệp Huyền trực tiếp lấy ra một lò luyện đan, ở trong đình viện luyện chế.
Hô!
Một ngọn lửa nóng rực xuất hiện ở trong tay Diệp Huyền, mang theo tím nhạt ôn nhu thiêu đốt, dưới đáy lò luyện đan, các loại linh dược cùng vật liệu bị Diệp Huyền nhanh chóng tập trung vào trong lò luyện đan, ước chừng sau một nén nhang, một mùi thơm từ trong lò luyện đan tỏ khắp, hóa thành một đạo tường vân, ở trong đình viện thật lâu không tiêu tan.
- Được rồi, cho đệ đệ ngươi dùng đan dược này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, một lúc sau hắn sẽ tỉnh lại.
Kỷ Nhã Hinh có chút khó có thể tin nhìn Diệp Huyền truyền đưa đan dược, trong lòng kinh nghi bất định, chỉ cần viên thuốc này là có thể?
Nàng cùng trượng phu vì bệnh của đệ đệ, có thể nói phiền thấu tâm, không biết nghĩ qua bao nhiêu biện pháp, nhưng không có tác dụng, vừa nãy Diệp thiếu tùy tiện luyện chế một nén nhang thời gian liền luyện chế ra đan dược, thật có thể chữa khỏi bệnh của đệ đệ?
Trong lòng tuy hoài nghi, nhưng Kỷ Nhã Hinh vẫn cho đệ đệ dùng.
Đan dược vào miệng tức hóa, vẻn vẹn mấy hô hấp sau, lông mày của Kỷ Linh hơi động, sau đó ở dưới ánh mắt khi*p sợ của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, hai mắt Kỷ Linh đóng chặt một năm, dĩ nhiên mê man mở ra.
- Ta đây là...
Hắn nỉ non mở miệng, vẻ mặt mê man, cuối cùng ánh mắt khóa chặt ở trên người Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ, anh rể, các ngươi đây là...
- Đệ đệ, ngươi rốt cục tỉnh rồi.
Kỷ Nhã Hinh đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt trực tiếp nằm nhoài ở trên người Kỷ Linh gào khóc lên.
Đệ đệ hôn mê hơn một năm rốt cục thức tỉnh, tình cảm trong lòng Kỷ Nhã Hinh, giờ khắc này cũng không còn cách nào ức chế.
- Tỷ tỷ.
Kỷ Linh mê man ôm Kỷ Nhã Hinh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Sau một canh giờ.
Đám người Diệp Huyền đã dàn xếp được chỗ ở của mình, mà Kỷ Linh cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
- Kỷ Linh đa tạ hai vị ân nhân cứu mạng.
Trong chủ sảnh.
Kỷ Linh quỳ một chân trên đất, nhìn Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế cảm kích nói.
Vừa nãy hắn từ chỗ tỷ tỷ cùng anh rể đã biết đầu đuôi sự tình, nguyên lai trong một năm mình hôn mê, trong nhà dĩ nhiên phát sinh đại sự như vậy, nếu như không phải Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế hỗ trợ, tỷ tỷ cùng anh rể của hắn cũng đã vẫn lạc ở Xích Phong sơn mạch.
- Ngươi muốn cảm tạ hẳn là tỷ tỷ cùng anh rể của ngươi, tỷ tỷ cùng anh rể của ngươi ở trong khoảng thời gian ngươi hôn mê này, bị người lừa gạt rất thảm, gia nghiệp cũng suýt chút nữa không còn.
Trên mặt Kỷ Linh lộ ra vẻ giận dữ, cắn răng nói:
- Diệp thiếu, chuyện này ta đã biết rồi, đám khốn kiếp Trần Đông kia, ban đầu ta liền cảm thấy không đúng, không nghĩ tới vẫn là bọn họ làm, còn có Hoàng Nhất Mẫn kia, sau này ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Ánh mắt Kỷ Linh lạnh lẽo nói, tuy thanh âm không lớn, nhưng trong con ngươi tỏa ra một luồng ánh sáng làm người ta sợ hãi, phảng phất như dã lang tập trung con mồi.
Diệp Huyền có thể thấy, Kỷ Linh này cũng là kẻ hung hãn, coi như đám bạn kia của hắn có thể từ trong Thiên Lao sống sót đi ra, sau đó cũng phải xui xẻo rồi.
- Đúng rồi, Diệp thiếu, trước ngươi không phải muốn biết một ít sự tình của Hỗn Loạn Chi Thành sao? Đệ đệ ta ở phương diện này biết đến tương đối nhiều, ngươi có thể hỏi hắn.
Lúc này Kỷ Nhã Hinh ở một bên nói.