- Ngươi nói láo.
Trần Đông ngay lập tức đánh gãy Diệp Huyền, phẫn nộ gọi lên:
- Mấy vị đại nhân, bọn họ vốn là nói bậy, các đại nhân ngươi ngẫm lại, nơi đây là phủ đệ của bọn họ, chúng ta đều là người địa phương của Hỗn Loạn Chi Thành, làm sao ngay cả điểm ấy quy củ cũng không hiểu. Chuyện này hoàn toàn là bởi vì chủ nhân tòa phủ đệ này thiếu nợ chúng ta tiền, vẫn không trả, chúng ta không có cách nào mới đi vào đòi, ai biết những người này không những không muốn trả tiền, còn để chúng ta lăn, chúng ta không muốn đi, bọn họ liền trực tiếp động thủ, chúng ta vạn bất đắc dĩ, lúc này mới đưa tới mấy vị đại nhân, kính xin mấy vị đại nhân vì chúng ta giữ gìn lẽ phải.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia hừ lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi bên nào cũng cho là mình phải, vậy thì cùng theo ta đi Thiên Lao một chuyến đi.
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên nói:
- Vị đại nhân này, tại hạ có chứng cứ.
- Hả?
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia nghi hoặc nhìn Diệp Huyền nói:
- Ngươi đã có chứng cứ, tại sao không sớm lấy ra.
- Tại hạ vừa nãy chính là chuẩn bị lấy chứng cứ, chỉ là bị hắn đánh gãy.
Nói xong Diệp Huyền lấy ra một thủy tinh cầu, đánh vào một luồng Huyền Nguyên.
Chỉ thấy một hình ảnh rõ ràng hiện ra ở trước mặt của mọi người, chính là hình ảnh Trần Đông cùng bọn họ trò chuyện.
Trần Đông nhìn thấy Diệp Huyền lấy ra quả cầu thủy tinh, sắc mặt nhất thời trắng bệch, hắn căn bản không nghĩ tới Diệp Huyền dĩ nhiên ghi lại hình ảnh lúc trước, trên mặt của hắn lập tức hiện ra một tia kinh hoảng.
Chỉ thấy trong quả cầu thủy tinh, Kỷ Nhã Hinh đang thần tình phẫn nộ cùng Trần Đông nói gì đó, mà vẻ mặt Trần Đông nguyên bản ấm áp lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, căm tức nhìn về phía Diệp Huyền, sau đó hắn lấy ra quạt giấy, mang theo mấy người dưới trướng hung hãn ra tay với Diệp Huyền, tiếp theo chính là Huyết Kiếm Vũ Đế bất đắc dĩ hoàn thủ.
Mà đến nơi này, hình ảnh trong quả cầu thủy tinh lập tức biến mất, hiển nhiên là ghi chép kết thúc.
Diệp Huyền thu hồi quả cầu thủy tinh, nhìn Hắc Giáp quân thủ lĩnh cung kính nói:
- Mấy vị đại nhân, vừa nãy là ai động thủ trước, ta nghĩ mấy vị đại nhân cũng đều nhìn thấy.
- Mấy người các ngươi còn có lời gì muốn nói.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh lạnh lùng nhìn đám người Trần Đông.
Sắc mặt của Trần Đông tái nhợt, thân thể run cầm cập, Diệp Huyền đã nắm ra chứng cứ, bọn họ còn có lời gì có thể phản bác? Tuy hắn rất muốn nói quả cầu thủy tinh của Diệp Huyền là giả, thế nhưng hắn biết, chuyện này căn bản không ai tin a.
- Mấy vị đại nhân, vừa nãy xác thực là chúng ta động thủ trước, cái kia cũng là bởi vì bọn họ không muốn trả tiền, chúng ta bị bất đắc dĩ mới như vậy.
Trần Đông làm cuối cùng giãy dụa.
- Mấy vị đại nhân, sự thực căn bản không phải như vậy, hơn nữa chúng ta còn có một nhân chứng.
Diệp Huyền nhìn về phía Chiêm Nhị Vĩ trọng thương.
- Chiêm Nhị Vĩ, nếu ngươi nói ra chân tướng, chuyện ngươi lén xông vào nhà dân, hôm nay liền bỏ qua.
Diệp Huyền lãnh đạm nói.
Ánh mắt của hắn bình thản lành lạnh, không mang theo một tia cảm tình.
- Chiêm Nhị Vĩ, ngươi cần nghĩ cho rõ lại nói, sự thực đến cùng là thế nào? Chớ để cho một ít người lợi dụng, bằng không ngươi hẳn phải biết hậu quả.
Trần Đông cũng bận bịu gầm lên, đem hai chữ cuối cùng cắn đến vô cùng nặng.
Sắc mặt Chiêm Nhị Vĩ vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn Diệp Huyền, đem chuyện lúc trước, đầu đuôi giảng giải ra.
Đám người Trần Đông, hắn hiểu rất rõ, chỉ là vài tên tên côn đồ cắc ké ở Hỗn Loạn Chi Thành, đắc tội bọn họ, xác thực sẽ có một ít phiền toái nhỏ, nhưng cũng chỉ là phiền toái nhỏ.
Nhưng Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế không rõ lai lịch, lại làm cho hắn từ sâu trong nội tâm, có một luồng hoảng sợ.
Hỗn Loạn Chi Thành nhìn như công chứng, nói cho cùng vẫn là lấy thực lực vi tôn, mấy tên côn đồ Trần Đông này, thực lực kém quá xa.
Chiêm Nhị Vĩ lời chứng vừa ra, trực tiếp xác minh Diệp Huyền giải thích.
Chuyện đến nước này, sự tình đã quá rõ ràng, đám người Diệp Huyền vừa có chứng cứ, lại có nhân chứng, Trần Đông sớm đã vô lực phản bác.
- Nếu như đối phương thật sự nợ các ngươi tiền không trả, các ngươi hoàn toàn có thể đi Hỗn Loạn Chi Thành chấp pháp điện khiếu nại, thế nhưng các ngươi lại lén xông vào nhà dân, đồng thời còn động thủ với chủ nhân, phải bị tội gì?
Hắc Giáp quân thủ lĩnh ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Đông, chợt vung tay lên:
- Người đến, mang mấy người này đi cho ta.
- Vâng.
Vài tên Hắc Giáp quân lập tức khí thế hùng hổ đi lên.
Nhìn thấy vài tên Hắc Giáp quân ánh mắt lạnh như băng, mấy người Trần Đông đều trong nháy mắt bốc lên mồ hôi lạnh, biết sự tình không ổn, bọn họ vội vàng nhìn Kỷ Nhã Hinh nói:
- Kỷ tỷ, chúng ta sai rồi, nể tình chúng ta giúp ngươi cùng Kỷ Linh huynh đệ nhiều như vậy, bỏ qua cho chúng ta đi.
- Đúng đấy, Kỷ tỷ, nể tình chúng ta giúp Kỷ Linh huynh đệ nhiều như vậy, ngươi cho chúng ta một cơ hội a.
- Kỷ tỷ.
Mấy người phía sau Trần Đông tất cả đều kinh hoảng gọi lên.
- Diệp thiếu.
Nghe được thanh âm thê thảm của đám người Trần Đông, trong lòng Kỷ Nhã Hinh không nhịn được mềm nhũn, nhìn về phía Diệp Huyền.
Chỉ là ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo, không có nửa phần biểu thị.
Cuối cùng, đám người Trần Đông bị vài tên Hắc Giáp quân bắt, đồng thời mang ra đình viện.
- Đa tạ vị đại nhân này công bằng xử lý.
Diệp Huyền nhìn Hắc Giáp quân thủ lĩnh chắp tay.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia sâu sắc liếc nhìn Diệp Huyền, lúc này mới nói:
- Đây là chức trách của tại hạ.
Sau khi Hắc Giáp quân rời đi, Chiêm Nhị Vĩ cũng thu thập xong hành lý của mình và bạn hắn, chật vật đi ra đình viện.
Diệp Huyền thì đi tới bên người Kỷ Linh hôn mê, Huyền Thức rót vào trong cơ thể hắn, vừa nhìn, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, trực tiếp cười lạnh nói:
- Kỷ tỷ, ngươi mới vừa rồi còn muốn vì mấy người bọn hắn cầu xin?
Kỷ Nhã Hinh thở dài nói:
- Tuy đám người Trần Đông lần này làm quá đáng một chút, thế nhưng trước bọn họ đối với đệ đệ ta vẫn luôn rất chăm sóc, hơn nữa trước ở chỗ Hoàng Nhất Mẫn đại sư xem bệnh, bọn họ cũng lót rất nhiều Huyền Thạch, vì lẽ đó...
- Lót rất nhiều Huyền Thạch?
Diệp Huyền đứng lên, lạnh nhạt nói:
- Nếu như ta không đoán sai, sở dĩ đệ đệ ngươi trúng độc, cùng Trần Đông còn có Hoàng Nhất Mẫn đại sư gì kia không tránh khỏi có quan hệ.
- Cái gì? Diệp thiếu ngươi đây là ý gì?
Diệp Huyền vừa nói, Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh tất cả đều khi*p sợ.