Đám người Giang Sùng Hoàng đều âm thầm hoảng sợ, bọn họ đều là từ Thiên Âm Cốc tiến vào không gian bí ẩn này, mà Thiên Âm Cốc chỉ có thể hấp dẫn đến Vũ Vương cùng cường giả Vũ Hoàng, có rất ít Vũ Đế ở phụ cận qua lại.
Bây giờ Huyết Kiếm Vũ Đế xuất hiện ở nơi này, hiển nhiên có không ít Vũ Đế đại diện cho Huyền Vực đã nhận được tin tức, từ bốn phương tám hướng tới.
- Nơi này xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế nhìn chăm chú toàn bộ đại điện, lạnh giọng nói:
- Còn có vừa nãy ta tựa hồ thấy có người nhảy vào trong hang động, là ai nhìn thấy ta đến liền lập tức đi vào?
Đám người Giang Sùng Hoàng vốn đang đứng ở trong chấn động khi Huyết Kiếm Vũ Đế đến, bởi vậy không nghĩ quá nhiều, bây giờ Huyết Kiếm Vũ Đế hỏi, mấy người nhất thời tình ngộ, một mặt khi*p sợ.
Chẳng lẽ nói Huyền Diệp cùng Chiến Thương kia là cảm nhận được khí tức của Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân, lúc này mới vội vàng nhảy vào lỗ thủng?
Không thể!
Đám người Giang Sùng Hoàng ngay lập tức lắc đầu, vừa nãy Diệp Huyền cùng Chiến Thương đều bị trận pháp bát giai bao vây, làm sao sẽ sớm cảm nhận được Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân đến, phải biết ngay cả bọn họ cũng không có phát hiện một chút nào, đây nhất định là một trùng hợp.
Nghĩ quy nghĩ, Giang Sùng Hoàng vẫn cung kính nói:
- Là một Vũ Vương tên Huyền Diệp, còn có một Vũ Hoàng gọi Chiến Thương, động quật này là trước đột nhiên mở ra, hai người bọn họ liền vội vàng vọt vào, chúng ta đang chuẩn bị đi vào, Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân ngươi liền đến...
Giang Sùng Hoàng cẩn thận từng li từng tí nói.
Huyết Kiếm Vũ Đế lạnh lùng liếc nhìn hắn, ánh mắt lợi hại, phảng phất như lập tức nhìn thấu tâm tư của Giang Sùng Hoàng, cười lạnh nói:
- Các ngươi đang chuẩn bị đi vào? Nếu như đang chuẩn bị đi vào, làm sao sẽ bố trí xuống một đại trận như thế? Hơn nữa để một Vũ Vương cùng Vũ Hoàng nhị trọng ở trước các ngươi đi vào? Giang Sùng Hoàng, ngươi dám lừa gạt bổn Đế?
Huyết Kiếm Vũ Đế nhấc tay, trong nháy mắt liền xách cổ của Giang Sùng Hoàng lên, đường đường Giang Sùng Hoàng, liền như một con gà con, bị Huyết Kiếm Vũ Đế nhấc lên, khắp khuôn mặt là vẻ sợ hãi, không hề có sức chống cự.
- Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân, hiểu lầm, là hiểu lầm.
Giang Sùng Hoàng vội vàng kêu to lên.
- Hiểu lầm?
Huyết Kiếm Vũ Đế xì cười một tiếng, lạnh lùng nói:
- Giang Sùng Hoàng, nếu như ngươi lại có thêm nửa câu ẩn giấu, đừng trách lão phu thủ đoạn ác độc vô tình.
Hắn hơi dùng lực một chút, Giang Sùng Hoàng chỉ cảm thấy một luồng uy thế khủng bố từ trong miệng hắn truyền ra, cả người hầu như không thể thở nổi.
- Ta nói, ta nói...
Giang Sùng Hoàng liền nói ra đầu đuôi sự tình.
Một bên đám người Đao Minh Hoàng cùng Từ Nghiễm Lâm đột nhiên trầm xuống, thầm nói không ổn, hữu tâm muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại không dám có chút cử động.
- Các ngươi nói tiểu tử kia dĩ nhiên được Địa Hỏa?
Quả nhiên, Huyết Kiếm Vũ Đế chú ý nhất vẫn là Địa Hỏa ở trên người Diệp Huyền.
Phải biết, so với linh dược gì đó, Địa Hỏa có thể tăng cao tu vi, gợi ra các Luyện Dược Sư vây đỡ, không thể nghi ngờ là quý báu nhất.
Trong mắt Huyết Kiếm Vũ Đế lộ ra vẻ tham lam.
Đám người Đao Minh Hoàng ở một bên đều cực kỳ thấp thỏm, âm thầm sốt ruột nói:
- Huyết Kiếm Vũ Đế nghe được tin tức này, làm sao còn không đi vào tìm Huyền Diệp kia.
Trong lòng bọn họ ước gì Huyết Kiếm Vũ Đế sớm rời đi.
Đáng tiếc, Huyết Kiếm Vũ Đế tựa hồ biết trong lòng bọn họ suy nghĩ, trào phúng nhìn mấy người một chút, lạnh lùng nói:
- Nếu tiểu tử kia chiếm được Địa Hỏa, như vậy các ngươi được linh dược cũng không phải bảo vật phổ thông, đều lấy ra đi.
Trong lòng đám người Đao Minh Hoàng cảm giác nặng nề, sự tình bọn họ sợ nhất rốt cục vẫn phát sinh.
- Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân, chúng ta...
Giang Sùng Hoàng muốn mở miệng.
Ầm!
Tiếng nói của hắn chưa dứt, thân thể bị Huyết Kiếm Vũ Đế nhấc lên dĩ nhiên chấn động bay ra ngoài, mạnh mẽ va ở trên mặt đất, xì xì phun ra một ngụm máu tươi.
- Phí lời quá nhiều, ta người này không thích nghe phí lời, giao ra bảo vật, sống, bằng không, ૮ɦếƭ.
Huyết Kiếm Vũ Đế lạnh lùng nói, tiếng nói của hắn cũng không lớn, ngữ khí cũng không quá ác liệt, nhưng cũng làm cho tất cả mọi người trong lòng run lên.
Đây chính là Cửu Thiên Vũ Đế, Huyết Kiếm Vũ Đế chỉ là Vũ Đế bình thường nhất của Huyền Vực, nguyên bản bí danh của hắn là Huyết Kiếm Hoàng, cũng là ở mấy năm trước vừa mới đột phá Vũ Đế, nhưng cho dù như thế, cũng không phải bọn họ những Vũ Hoàng này có thể so sánh.
Cuối cùng, đối mặt Huyết Kiếm Vũ Đế, đám người Đao Minh Hoàng đều giao ra tất cả bảo vật.
Bọn họ cũng không dám có bất kỳ giấu giếm, dù sao bọn họ được đồ vật, tất cả mọi người ở đây đều biết.
- Các ngươi thì sao?
Duy nhất không có giao ra bảo vật, là Từ gia Từ Nghiễm Lâm.
- Tiền bối, chúng ta được chính là một quyển võ kỹ Vương phẩm hạ đẳng, chúng ta đồng ý giao ra võ kỹ, nhưng xin tiền bối, có thể cho ta cơ hội sao chép.
Từ Nghiễm Lâm cẩn thận từng li từng tí nói.
Linh dược gì đó bọn họ không để ý, nhưng võ kỹ Vương phẩm, quý hiếm cỡ nào, có một môn võ kỹ này, đủ khiến Từ gia bọn họ ở Thiên Đô Phủ tăng nhanh như gió, coi như không cách nào trưởng thành đến tương đương Tiêu gia, Úy Trì gia, cũng đủ để vượt lên ba gia tộc lớn khác.
Vì lẽ đó trong lòng Từ Nghiễm Lâm còn ôm ấp ảo tưởng, muốn sao chép.
Ánh mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế trầm xuống:
- Giao ra võ kỹ, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.
- Tiền bối, ta...
- Không biết điều!
Trong con ngươi của Huyết Kiếm Vũ Đế xạ ra một đạo quang mang, không nói hai lời, móng vuốt khô gầy đột nhiên vương ra, tốc độ nhanh chóng, đám người Đao Minh Hoàng dĩ nhiên không kịp bắt giữ.
- Không được!
Trong lòng Từ Nghiễm Lâm kinh hãi, da thịt trên người trong nháy mắt nổi da gà, cả người tóc gáy chổng ngược, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Hắn không lo được do dự, Huyền Nguyên bát giai tam trọng ầm ầm phóng thích, ở bên ngoài thân hình thành một bộ Huyền Nguyên hộ thể, đồng thời vực giới của Vũ Hoàng tam trọng trong nháy mắt phóng thích ra, bao phủ một phương hư không.
- Tiền bối bớt giận, tại hạ vô ý mạo phạm...
Hắn kinh hoảng kêu to, một quyền oanh kích ra, nỗ lực chống đối Huyết Kiếm Vũ Đế công kích.
- A, còn dám phản kháng.
Huyết Kiếm Vũ Đế xì cười một tiếng, móng vuốt vồ bắt xuống, ở trong vực giới của Từ Nghiễm Lâm như chỗ không người, cấp tốc hạ xuống.