- Ha ha.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Nhưng mà sau một khắc, vẻ mặt của bọn họ đều đọng lại, chỉ thấy những Hắc Huyết Ma Ảnh bị đánh tán kia dĩ nhiên lần nữa ngưng tụ, hóa thành Hắc Huyết Ma Ảnh, đập về phía mọi người.
Một tên Vũ Hoàng nhị trọng căn bản không có phản ứng kịp, liền bị Hắc Huyết Ma Ảnh nhảy vào trong thân thể.
- A!
Hắn thống khổ kêu to, từng tia máu bò lên trên khuôn mặt của hắn, để hai con mắt của hắn biến thành đỏ, tràn ngập tà ý, đồng thời khí huyết trong cơ thể hắn, bằng tốc độ kinh người tiêu tan, cuối cùng hóa thành một cổ thây khô, thân thể vặn vẹo, tử trạng thê thảm.
Hô
Hắc Huyết Ma Ảnh kia lần thứ hai lao ra, mắt trần có thể thấy, ánh sáng và khí tức trên người Ma Ảnh này so với trước thì cường hãn hơn rất nhiều, phảng phất như lấy khí huyết của Vũ Hoàng nhị trọng kia, hóa thành năng lượng bản thân.
- Hí!
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy cả người sợ hãi.
- Gi*t!
Thời khắc này, tất cả mọi người đều điên cuồng, tất cả đều thả ra công kích mạnh nhất của mình.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên ở trong thiên địa, thế nhưng những Hắc Huyết Ma Ảnh kia lại như làm sao Gi*t cũng Gi*t không ૮ɦếƭ, vừa bị Gi*t, rất nhanh sẽ khôi phục nguyên dạng.
Lại có hai tên Vũ Hoàng bị Hắc Huyết Ma Ảnh nhảy vào, hóa thành thây khô.
Còn hai gã Vũ Vương trong đám người, lúc này cũng đã sớm ૮ɦếƭ không thể ૮ɦếƭ lại.
Mà Diệp Huyền là ở dưới bốn người Từ Nghiễm Lâm bảo vệ, tạm thời không có bị lan đến gần, đã là một tên Vũ Vương duy nhất ở đây.
- Diệp thiếu, ngươi không nên rời chúng ta nửa bước, liền đứng ở trong vòng vây của chúng ta.
Sắc mặt Từ Chấn căng thẳng nói.
Bọn họ đã cảm thấy cực kỳ áp lực, một khi Diệp Huyền rời đi bọn họ quá xa, tất nhiên sẽ không cách nào chăm sóc được.
Mà theo cường giả nhân loại ngã xuống, khí tức của những Hắc Huyết Ma Ảnh này càng ngày càng mạnh, trong đó một con Hắc Huyết Ma Ảnh vô cùng mạnh mẽ, ngay lập tức nhìn chằm chằm Từ Nghiễm Lâm, nhắm hắn phát động tiến công mãnh liệt.
Bản thân Từ Nghiễm Lâm cũng đáp ứng không xuể, ngay lập tức không cách nào tiếp tục che chở Diệp Huyền.
Một đạo Hắc Huyết Ma Ảnh trong nháy mắt phá tan ba người Từ Chấn phòng hộ, từ khe hở giữa Từ Chinh cùng Từ Bình lao ra, bao phủ về phía Diệp Huyền.
- Không tốt.
Trên mặt đám người Từ Chấn kinh hãi, thời điểm muốn quay đầu cứu viện cũng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hắc Huyết Ma Ảnh nhằm về phía Diệp Huyền.
Bạch!
Đột ngột, một ánh chớp màu xanh lam xuất hiện ở trong thiên địa, phảng phất như một thanh lôi mâu, đâm vào trong thân thể Hắc Huyết Ma Ảnh kia.
Chính là Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền.
Vốn Diệp Huyền là chuẩn bị bảo lưu thực lực, thế nhưng ở bước ngoặt nguy hiểm, hắn cũng không có cách nào.
Một màn để Diệp Huyền giật mình phát sinh, Hắc Huyết Ma Ảnh bị Tài Quyết Chi Kiếm bổ trúng, trên mặt dĩ nhiên lộ ra một tia hoảng sợ vô biên, phù một tiếng, hóa thành đạo đạo tàn ảnh màu đen xé rách ra.
Đám người Từ Chấn lấy làm kinh hãi, trọng kiếm trong tay Diệp thiếu đến tột cùng là bảo vật gì, có thể chém Hắc Huyết Ma Ảnh này thành mảnh vỡ?
Phải biết, sức phòng ngự của những Hắc Huyết Ma Ảnh này xác thực không phải rất mạnh, nhưng không phải Vũ Hoàng là căn bản không thể chém nát nó.
Như lúc trước hai tên Vũ Vương tam trọng đỉnh phong kia, ở trước mặt Hắc Huyết Ma Ảnh căn bản là không có chút năng lực chống cự.
Bởi vậy bọn họ không cho là, lúc trước một đòn kia, là Diệp Huyền thực lực mạnh mẽ, mà đem tất cả những thứ này quy kết ở Tài Quyết Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền.
- Bảo bối tốt.
Cách đó không xa đám người Đao Minh Hoàng thấy cảnh này, ánh mắt cũng sáng lên, trong mắt lộ ra một tia tham lam.
Mà càng làm cho bọn họ giật mình vẫn là một màn sau đó, Hắc Huyết Ma Ảnh kia bị Diệp Huyền chém nát, Nhị Hắc ở dưới trướng Diệp Huyền đột nhiên hú lên quái dị, phun ra đầu lưỡi, nuốt những mảnh vỡ Hắc Huyết Ma Ảnh kia vào trong miệng, trên mặt lại lộ ra một tia thỏa mãn.
- Diệp thiếu cẩn thận.
Đám người Từ Chấn sợ đến trợn mắt ngoác mồm, con Thiềm Thừ linh sủng kia của Diệp thiếu cũng quá ngớ ngẩn đi, Hắc Huyết Ma Ảnh này là nó có thể ăn sao, tuy nó đã bị chém thành mảnh vỡ, nhưng trước kia hết thảy Hắc Huyết Ma Ảnh bị chém thành mảnh vỡ đều một lần nữa ngưng tụ về nguyên hình, vẫn không có chân chính ngã xuống.
Chỉ có trong lòng Diệp Huyền mơ hồ cảm giác được, vừa nãy Hắc Huyết Ma Ảnh kia ở dưới Tài Quyết Chi Kiếm của mình chém Gi*t, là thật sự ngã xuống, sinh cơ trong đó đã hoàn toàn biến mất.
Hắn âm thầm hoảng sợ, Tài Quyết Chi Kiếm của mình đến tột cùng là bảo vật gì? Năm đó thời điểm Chiến Thương đoạt xá mình, đối với nó cũng vô cùng sợ hãi, không nghĩ tới bây giờ đối với Hắc Huyết Ma Ảnh thần bí, cũng có hiệu quả kinh người như vậy.
Nghĩ đến Chiến Thương, lúc này Diệp Huyền nhìn tới cách đó không xa, chỉ thấy Chiến Thương nhìn thấy Tài Quyết Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền, trên mặt cũng âm trầm sắp nhỏ ra nước.
Hơn nữa từ trong ánh mắt của Chiến Thương, Diệp Huyền nhìn thấy một tia đau lòng.
Trong lòng hắn đau cái gì?
Diệp Huyền cúi đầu nhìn, liền phát hiện Chiến Thương nhìn chằm chằm, lại là Hắc Huyết Ma Ảnh bị Nhị Hắc nuốt vào.
Sau khi Nhị Hắc nuốt vào mảnh vỡ của Hắc Huyết Ma Ảnh, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được, trong máu thịt Nhị Hắc ẩn chứa khí tức, càng thêm dày đặc một chút, phảng phất như được bổ dưỡng.
Chẳng lẽ...
Một ý nghĩ trong nháy mắt từ trong đầu Diệp Huyền tăng vọt, trong lòng hắn nhất thời có tức giận bốc lên.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, nhất thời kinh hỉ cười to nói:
- Ha ha, không nghĩ tới Huyền binh của ta đối với những Hắc Huyết Ma Ảnh này có lực lượng khắc chế, để cho ta tới.
Dưới con mắt mọi người, Diệp Huyền cấp tốc lao ra, Tài Quyết Chi Kiếm không ngừng vung vẩy.
Bùm bùm!
Ánh chớp màu xanh lam phun trào!
Một màn để mọi người ngơ ngác phát sinh, ở dưới Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền chém Gi*t, những Hắc Huyết Ma Ảnh làm bọn họ bó tay toàn tập kia dồn dập hóa thành mảnh vỡ, sau đó bị Nhị Hắc nuốt vào trong bụng.
Mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, xảy ra chuyện gì? Những Hắc Huyết Ma Ảnh này không phải không ૮ɦếƭ sao?
Một khi bị chém nát, sẽ rất nhanh khôi phục nguyên hình, thế nhưng mọi người nhìn từng con Hắc Huyết Ma Ảnh bị Thiềm Thừ màu đen cắn nuốt, dĩ nhiên tất cả đều như đá chìm biển lớn, không thấy bóng dáng.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?