Chu gia Chu Việt Đình lão tổ biến sắc, hắn tức giận nói:
- Tiêu gia chủ, trước vì cái gì ngươi không nhắc nhở chúng ta.
Hôm nay mới tiến vào nơi thần bí vài canh giờ, Chu gia hắn đã vẫn lạc vài tên trưởng lão hạch tâm, trong nội tâm phẫn nộ có thể nghĩ.
Ánh mắt Tiêu Vô Tẫn trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Chu Việt Đình, các ngươi bay nhanh như vậy thì ta làm sao nhắc nhở, lại nói không có năng lực thì đừng vào nơi thần bí, có người ૮ɦếƭ lại trách lên đầu lão phu, ngươi xem nơi này các thế lực biết rõ có gió đen nhưng bọn họ có nhắc nhở ngươi hay không? Xem ra ta nhắc nhở ngươi là sai lầm rồi.
Đám người Chu Việt Đình quay đầu lại đã thấy Úy Trì gia, Lăng Không động, Lang Tà tông, thành Lưu Tiên vẫn làm ra vẻ mặt hờ hững, hiển nhiên đã sớm biết rõ gió đen nhưng không có người nào mở miệng, hiển nhiên căn bản không đặt tộc nhân Chu gia ૮ɦếƭ sống trong lòng.
- Ta...
Thời điểm này Chu Việt Đình biết rõ Tiêu Vô Tẫn hảo tâm, gương mặt hắn đỏ bừng và không nói được cái gì.
Úy Trì Bất Công nhìn sang với dáng vẻ hả hê.
Oanh!
Đúng lúc này hơn mười bàn tay cát sỏi lại lao về phía mọi người, bọn họ vội vàng phản kháng, ngay sau đó bọn họ vui mừng vì bàn tay yếu đi rất nhiều, mấy người công kích toàn lực là có thể đánh nát.
- Bởi vì bàn tay cát sỏi duỗi ra quá dài làm cho thực lực giảm lớn, chúng ta bay lên cao nó khó làm gì được chúng ta.
Hách Liên Nhạc gia chủ kinh hỉ nói ra.
Mọi người vội vàng liên thủ tiến công, quả nhiên chỉ cần có Vũ Hoàng bát giai tam trọng dẫn đầu, hơn nữa có thêm vài tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong ra tay là có thể đánh nát bàn tay cát sỏi.
Quả nhiên phương pháp này hữu hiệu.
Trên mặt mọi người lộ ra thần thái vui mừng, lúc này iên hợp nhau công kích bàn tay.
Rầm rầm!
Không chờ mọi người vui vẻ quá lâu, dường như hơn mười ban tay cát sỏi biết không thể kích Gi*t bọn họ cho nên nhanh chóng dung hợp với nhau và hóa thành bàn tay lớn ngàn mét.
Trong bàn tay còn xuất hiện mặt mũi.
- Quấy nhiễu Sa Lịch vương ta, các ngươi đều trở thành chất dinh dưỡng cho hoang nguyên này đi.
Tiếng gào thét phẫn nộ vang lên, Sa Lịch cự nhân công kích rất mạnh.
- Sát!
Mọi người toàn lực ra tay không chút lưu tình.
Ầm ầm!
Công kích đầy trời đánh nát bàn tay cát sỏi, từng mảng lớn cát sỏi không ngừng tụ tập với nhau.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu đang nhảy vui vẻ trên vai Diệp Huyền, nó nhìn cát sỏi đang rơi xuống, chợt thân thể biến mất trên vai Diệp Huyền, lôi điên màu tím bộc phát, nó lại nhảy lên vai Diệp Huyền, trong tay của nó xuất hiện vài chục viên đá màu đen.
Gặc...
Gặc...
Tiểu Tử Điêu ăn như ăn kẹo đậu, nó nhét từng viên đá màu đe vào trong miệng sau đó phun ra đại lượng bùn cát, thời điểm phun bùn cát đã không còn khí tức sinh mệnh đâu nữa, hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể nó.
Mấy chục viên đá đen vào trong bụng, không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Huyền cảm giác da lông màu tím trên người Tiểu Tử Điêu tỏa ra khí tức hùng hậu hơn trước.
- Tiểu gia hỏa này...
Diệp Huyền quả thực im lặng.
Hiện tại bàn tay cát sỏi lại tấn công đám người.
Lúc này một tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong của Long gia không kịp đào thoát nên bị bàn tay cát sỏi bao phủ.
Làm cho người ta khi*p sợ là, không biết huyền giáp hộ thể cấp bậc gì, không ngờ bàn tay Ϧóþ mạnh đã làm huyền giáp vặn vẹo, phù văn phía trên ảm đạm sắp tan vỡ ngay sau đó
- Gia chủ, cứu ta.
Tên Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đỉnh phong hoảng sợ gào lên.
- Đáng giận ah.
Trên mặt Long Nguyên xuất hiện một tia âm trầm, ánh mắt do dự, trong tay hắn xuất hiện phù văn màu vàng đất và ném vào trong bàn tay cát sỏi.
Ông!
Cảnh tượng làm mọi người khi*p sợ diễn ra, sau khi va chạm với bàn tay cát sỏi thì phù văn nổ tung, nó hóa thành hào quang màu vàng mờ mịt bao phủ bàn tay cát sỏi vào trong.
Oanh phanh!
Ngay sau đó bàn tay cát sỏi vỡ nát, trưởng lão Long gia nắm lấy cơ hội đào thoát ra ngoài và quay trở lại đội ngũ.
- Ân? Đây là phù văn gì?
Đột nhiên ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng, trong nháy mắt phù văn nổ tung, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được năng lượng trong bàn tay cát sỏi bị giam cầm, lúc này mới làm cả bàn tay sụp đổ.
Bàn tay cát sỏi có uy lực không kém gì Vũ Hoàng bát giai tam trọng đỉnh phong, phù văn kia quá không tầm thường.
Chẳng những Diệp Huyền, những người khác cũng sững sờ sau đó tức giận gào lên.
- Long Nguyên gia chủ, nếu trên người của ngươi có phù văn này, vì cái gì vừa rồi không cứu đệ tử Lang Tà tông ta?
- Đúng vậy, thời điểm đệ tử Lăng Không động vẫn lạc sao ngươi không cứu?
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, hiển nhiên cực kỳ tức giận với hành vi khoanh tay đứng nhìn của Long Nguyên.
Long Nguyên cười khổ một tiếng, liền giải thích:
- Các vị đừng tức giận, phù văn của ta là tiền bối Long gia lưu lại vào mấy trăm năm trước, phải dùng tinh huyết thành viên Long gia mới có thể thúc dục, hơn nữa chỉ có một tấm này, sau khi dùng sẽ báo hỏng, ta tự nhiên là lưu cho đệ tử Long gia, nếu có nhiều thì ta đã lấy ra cứu giúp từ sớm rồi.
Ánh mắt Diệp Huyền lóe lên, Long Nguyên đang nói dối.
Diệp Huyền không biết những thứ khác nhưng hắn có thể khẳng định phù văn không phải mấy trăm năm trước lưu lại, thân là phù văn đại sư cho nên Diệp Huyền rất mẫn cảm với khí tức phù văn, thời gian luyện chế phù văn thành công không vượt qua mấy tháng.
Chuyện phù văn cần tinh huyết Long gia bởi vì trong đó có chứa một tia khí tức Long gia.
Diệp Huyền đang suy nghĩ, đột nhiên Tiểu Tử Điêu lại biến mất lần nữa.
- Không tốt.
Sắc mặt Diệp Huyền biến hóa, lần này Tiểu Tử Điêu cũng không có đi cầm viên đá màu đen rơi ra, mà là trực tiếp bay vào viên đá hạch tâm của bàn tay, bởi vì nơi đó là nơi phát ra khí tức sinh mệnh nồng đậm nhất.
- Tiểu Tử Điêu, trở lại cho ta.
Diệp Huyền vội vàng hét to lên tiếng nhưng đã muộn.
Oanh!
Bàn tay cát sỏi bị phù văn đánh tan và tán dật ra chung quanh và tụ tập lại, rầm rầm, vô số cát sỏi tụ tập hình thành bàn tay mới, Tiểu Tử Điêu lao vào trong liền bị bàn tay cát sỏi bao phủ.
- Xong.
Nội tâm Diệp Huyền trầm xuống, uy lực của bàn tay cát sỏi Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đỉnh phong cũng bị Ϧóþ ૮ɦếƭ trong nháy mắt, tuy Tiểu Tử Điêu thần bí nhưng không thể ngăn cản cát sỏi bao phủ.
Hắn không cần suy nghĩ, vội vàng phóng tới vị trí bàn tay cát sỏi, bàn tay cát sỏi cũng phát hiện nên không ngừng đè ép.