Tiêu Vô Tận cười khổ, không bắt buộc đám Tô Tú Nhất rời đi, nói thẳng:
- Diệp thiếu gia, ta thấy giải độc hoàn tuy rằng luyện chế không mất thời gian nhưng dược khí đậm như vậy chắc cũng là đan dược thất phẩm. Chưa đến một canh giờ Diệp thiếu gia đã luyện chế ra đan dược thất phẩm, thiên phú như vậy dù là trong Huyền Vực cũng hiếm gặp, huống chi Diệp thiếu gia mới chỉ là luyện hồn sư thất phẩm. Thiên tài như thế chỉ có Huyền Vực mới nuôi dưỡng được. Lẽ ra thiên tài như Diệp Huyền không vừa mắt chỗ nhỏ như Thiên Đô phủ, nhưng lão phu thấy Diệp thiếu gia dường như định làm lớn Huyền Quang các, cắm rễ tại đây. Hay là Diệp thiếu gia có kẻ thù gì trong Huyền vực?
Con ngươi Diệp Huyền co rút, ánh mắt sắc bén.
Lúc trước Diệp Huyền luôn điệu thấp vì không muốn bị người nghi ngờ, nhưng mấy ngày qua hắn bày ra thực lực hơi quá mức. Cộng thêm trước và sau khi Diệp Huyền nói chuyện với Tả Viễn, thái độ của lão thay đổi, người thông minh rất dễ đoán ra hắn có phải đến từ Huyền vực hoặc Thần Đô không.
Bình thường thiên tài trong Huyền vực, Thần Đô sẽ không vừa mắt thế lực hạng hai như Thiên Đô phủ. Nhưng dường như Diệp Huyền muốn cắm rễ ở Thiên Đô phủ, tất nhiên khiến người nghi ngờ, suy đoán phải chăng hắn có kẻ thù gì, đến đây tị họa.
Tiêu Vô Tận bị ánh mắt của Diệp Huyền làm hết hồn, vội nói:
- Xin Diệp thiếu gia đừng hiểu lầm, tại hạ không có chút gì tò mò lai lịch của Diệp thiếu gia. Nếu Diệp thiếu gia thật sự đến từ những nơi đó chắc có kiến thức rộng biết nhiều, tại hạ có một chuyện muốn bàn.
Diệp Huyền biết mình hiểu lầm, bình tĩnh nói:
- Có chuyện gì Tiêu gia chủ cứ nói.
Tiêu Vô Tận mở miệng nói:
- Diệp thiếu gia cũng biết chuyện Tiêu Bình bên ta bị Uất Trì gia đánh ૮ɦếƭ. Uất Trì Kiệt Gi*t Tiêu Bình là vì bọn họ phát hiện một chỗ bí ẩn cách Lưu Tiên thành hơn mười vạn dặm, theo điều tra rất có thể là một chỗ bảo địa để lại từ thời viễn cổ. Sau khi biết tin ta liền phái cường giả gia tộc đi thăm dò, nhưng mảnh đất bí ẩn đó đầy nguy hiểm, dù chúng ta đã chú ý cẩn thận vẫn liên tục gặp nguy hiểm.
Diệp Huyền nghe liền hiểu then chốt trong đó:
- Xem ra Tiêu gia chủ trúng độc Tam Huân Hợp Chướng Vụ là bị nhiễm từ nơi đó đúng không? Tức là Tiêu gia chủ muốn ta đi cùng thăm dò, bài trừ nguy hiểm cho Tiêu gia, giúp các người một tay?
Tiêu Vô Tận bị Diệp Huyền nói toạc ra mục đích, khen răng:
- Diệp thiếu gia đúng là thông minh hơn người, ý của tại hạ đúng là vậy. Tại hạ thấy Diệp thiếu gia trẻ tuổi mà kiến thức phi phàm, tạo nghệ luyện dược, luyện hồn kinh người. Có Diệp thiếu gia trợ giúp thì Tiêu gia thăm dò sẽ giảm bớt thương vong nhiều. Đương nhiên Tiêu gia sẽ không để Diệp thiếu gia làm miễn phí, nơi đó có nhiều báu vật, không nói cái khác, nơi chúng ta đã thăm dò có nhiều vật kỳ trân. Nếu Diệp thiếu gia đồng ý ra tay, thật sự giúp được gì thì chúng ta đồng ý chia mười phần trăm vật thu hoạch được cho Diệp thiếu gia.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Mười phần trăm hơi ít.
Vẻ mặt Tiêu Vô Tận không vui:
- Vậy Diệp thiếu gia muốn bao nhiêu phần trăm? Chúng ta tìm kiếm nơi bí ẩn rất có thể là chiến trường thời đại viễn cổ, hoặc là nơi đại năng nào đó ૮ɦếƭ, báu vật xuất hiện rất nghịch thiên.
Tiêu Vô Tận cảm thấy thực lực của Diệp Huyền yếu, lúc gặp nguy hiểm như Tam Huân Hợp Chướng Vụ mới cần hắn ra tay, chia cho mười phần trăm đã qua đủ.
Diệp Huyền nửa cười nửa không:
- Có phải Tiêu gia chủ cảm thấy ta đòi nhiều? Nếu ta không đoán sai chắc Uất Trì gia cũng biết bí mật này, hơn nữa bọn họ thăm dò xa hơn Tiêu gia các ngươi đúng không? Thậm chí không chỉ có Uất Trì gia, rất có thể thế lực nơi khác cũng đã biết bí mật, ta nói đúng không?
Nhiều người Tiêu gia trúng độc, quy mô lớn như vậy làm sao che mắt các thế lực được?
Tiêu Vô Tận nói nơi bí ẩn ở bên ngoài Lưu Tiên thành, tại sao thế lực Lưu Tiên thành không biết được? Lưu Tiên thành là thế lực hạng hai không thua gì Thiên Đô phủ.
Tiêu Vô Tận bị Diệp Huyền vạch vra, vẻ mặt ngại ngùng. Đúng là nhiều thế lực biết nơi bí ẩn, Tiêu gia thăm dò không nhanh. Nếu chỉ có Tiêu gia biết mảnh đất bí ẩn thì có nguy hiểm đến đâu bọn họ cũng sẽ không chia sẻ cho người khác cùng thăm dò.
Tiêu Vô Tận dò hỏi:
- Vậy ý của Diệp thiếu gia là...?
- Ta có thể giúp Tiêu gia thăm dò, nhưng Tiêu gia chiếm được gì phải chia cho ta ba mươi phần trăm, đó là thứ nhất. Thứ hai, trong nơi bí ẩn thu hoạch cá nhân của ta không cần chia cho Tiêu gia. Nếu Tiêu gia chủ đồng ý thì quyết định, nếu không chịu thì cứ đi.
Tiêu Vô Tận kêu lên, vẻ mặt tức giận:
- Ba mươi phần trăm là quá nhiều!
Diệp Huyền đòi ác quá.
Diệp Huyền cười khẽ:
- Tiêu gia chủ tin ta đi, thế này đã là ít. Thăm dò mảnh đất viễn cổ nguy hiểm hơn Tiêu gia chủ tưởng tượng nhiều, sơ sẩy một cái có thể toàn quân bị diệt, nguy hiểm như Tam Huân Hợp Chướng Vụ nếu có bản thiếu gia thì Tiêu gia sẽ tránh cho sai lầm, thoát khỏi nguy ca như vậy là Tiêu gia buôn bán lời không lỗ.
Vẻ mặt Tiêu Vô Tận do dự.
Diệp Huyền nói có lý.
Tiêu Vô Tận suy nghĩ giây lát, cắn răng quyết định:
- Được, ta đồng ý!
Diệp Huyền gật đầu nói:
- Nếu vậy ta sẽ cùng gia chủ đi một chuyến, tới lúc đó Tiêu gia chủ báo cho ta biết một tiếng là được.
Tiêu Vô Tận gật đầu nói:
- Lần này trở về Tiêu gia nghỉ lấy sức rồi sẽ xuất phát, quyết định năm ngày sau sẽ đi, ta sẽ tìm Diệp thiếu gia sau.
Diệp Huyền nói:
- Vậy là tốt nhất.
Bàn chuyện xong Tiêu Vô Tận nhanh chóng rời đi.
Sau khi Tiêu Vô Tận đi đám người Tô Tú Nhất xúm lại, lo lắng lên tiếng:
- Diệp thiếu gia, hèn gì dạo này các thế lực lớn trong Thiên Đô phủ xoa động, phái người ra ngoài, thì ra vì phát hiện mảnh đất bí ẩn.
- Diệp thiếu gia đồng ý Tiêu gia như vậy có phải quá nguy hiểm không? Hay là chúng ta đi cùng Diệp thiếu gia? Một mình Diệp thiếu gia đi ai biết Tiêu gia giở trò quỷ gì.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Nếu các thế lực lớn đều bị cuốn vào đó thì các ngươi đi rất nguy hiểm, một mình ta sẽ an toàn hơn chút, cho Tiêu gia lá gan cũng không dám lừa ta.
Bây giờ người mạnh nhất trong Huyền Quang các là Võ Hoàng đỉnh nhị trọng Dương Tu, Khâu Vô Song, khó chiếm ưu thế trong tay các gia tộc lớn.
***
Sau khi Tiêu Vô Tận trở về liền cứu năm trưởng lão. Sau khi biết Tiêu Vô Tận và Diệp Huyền hợp tác thì người Tiêu gia rất ngạc nhiên, cảm thấy Diệp Huyền tham lam quá mức, thầm khó chịu.