- Được lắm duy trì công đạo.
Diệp Huyền cười lạnh, không để ý đến Hồng Đức mà quay đầu nhìn về phía mọi người nói:
- Chư vị, ta tương tin tâm tình bây giờ của các ngươi nhất định rất là phẫn nộ, thế nhưng vì vạch trần chân tướng của chuyện này. Có phải nên cho Tú Nhất Các một cơ hội chứng minh hay không? Chư vị chớ để cho một số người có tâm lợi dụng a.
Tự Văn Lâm cả giận nói:
- Ngươi nói ai là người có tâm? Lẽ nào trước đó kiểm nghiệm mọi người cũng không thấy sao? Hừ.
Diệp Huyền không để ý đến Tự Văn Lâm mà tiếp tục nói:
- Ta lần đầu tiên tới Thiên Đô Phủ, chư vị cũng lần thứ nhất nhìn thấy ta, chỉ có điều không liên quan. Tin rằng rất nhanh các ngươi sẽ nghe nói tên của ta. Tại hạ Huyền Diệp, ở đây ta muốn yêu cầu một cơ hội với mọi người. Đồng thời cũng là để cho chư vị được chân tướng chân chính, tin tưởng ta, thời gian chỉ cần quá một chén trà mà thôi. Nếu như trong thời gina một chén trà mà ta không điều tra ra chân tướng, Tú Nhất Các sẽ để cho mọi người tùy ý đập phá, ςướק đoạt, được chứ?
Diệp Huyền nói vậy khiến cho tất cả mọi người đều từ từ tỉnh táo lại, con mắt Tô Tú Nhất không khỏi nháy một cái.
- Hừ, chư vị, đừng để hắn ta lừa.
Tự Văn Lâm cười lạnh nói:
- Người này chỉ muốn kéo dài thời gian, Tú Nhất Các này căn bản không phải là của hắn, hắn có thể giữ lời được sao.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Tú Nhất.
Hai mắt Tô Tú Nhất sáng lên, cắn răng nói:
- Huyền Diệp, chính là người của chúng ta, ta hi vọng mọi người cho hắn một chút thời gian, chỉ cần hắn không tra ra được chân tướng, Tú Nhất Các ta tất nhiên sẽ bồi thường cho mỗi người, đồng thời cũng sẽ đóng cửa từ đây.
- Các chủ.
Tương Hoa Vinh và đám người Xương Nguyên đều kinh ngạc nói.
Tô Tú Nhất hít sâu một hơi, nói:
- Yên tâm, ta tự có chủ trương.
Hiện tại hắn cũng đã không có cách nào khác, ngay cả Dược Lão đều tra cũng không ra vấn đề ở chỗ, mọi chuyện đã đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng.
Đối phương thế tới hung hăng như vậy, nhất định đã có chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu như hiện tại không điều tra rõ chân tướng, Tú Nhất Các hắn sớm muộn cũng sẽ bị thôn tính.
Mọi người cũng dần dần tỉnh táo lại.
- Được, chúng ta sẽ cho Tú Nhất Các một cơ hội cuối cùng.
- Chỉ có điều chỉ có thời gian uống cạn một chén trà, chẳng lẽ còn sợ Tú Nhất Các này chạy hay sao.
- Phản ứng của đám người Hồng Đức đại sư kích động như thế, không phải là có âm mưu gì đó chứ?
Trong đám người, đám người Cửu Trần cũng liên tục cao giọng nói, tranh thủ cơ hội cho Tú Nhất Các.
- Là ai?
Đám người Tự Văn Lâm lạnh lùng quay đầu, nhưng trước mặt hắn có vô số người, thanh âm mờ ảo, căn bản không tìm được chỗ phát ra thanh âm.
Chỉ là bởi vậy cho nên cảm xúc phẫn nộ của mọi người dần dần cũng trở nên hòa hoãn.
- Được, vậy thì sẽ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.
Tự Văn Lâm bất đắc dĩ, chỉ đành cười lạnh một tiếng:
- Nhưng, đây là một cơ hội cuối cùng, nếu như không thể đưa ra giải thích. Như vậy ta sẽ không quan tâm nữa, các ngươi nói cái gì cũng vô dụng.
Tô Tú Nhất không nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Huyền, lớn tiếng nói:
- Huyền Diệp, đành nhờ vào ngươi.
Diệp Huyền cười cười nói:
- Yên tâm đi, chỉ là tra rõ vấn đề thôi, quá đơn giản a.
Tiếng nói của hắn ung dung, dường như hồn nhiên không để vào trong lòng. Chuyện này càng làm cho Tô Tú Nhất khẩn trương hơn. Đám người Xương Nguyên của Tú Nhất Các đổ mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt, không hiểu vì sao Các chủ lại đem hi vọng đặt ở trên người thiếu niên này.
Tự Văn Lâm và Hồng Đức lại lạnh lùng nhìn, khóe miệng mang theo nụ cười gằn, giống như đang nhìn vào một thằng hề vậy.
Bọn họ không tin, thiếu niên như Diệp Huyền lại có thể tra ra thứ gì.
Dưới con mắt của mọi người, chỉ thấy Diệp Huyền cầm Chướng Nguyên Đan có độc lên. Cẩn thận liếc mắt nhìn, sau đó đột nhiên vứt vào bên trong miệng mình.
- A?
Tất cả mọi người đều giật mình, có không ít người càng trực tiếp che miệng, có chút sợ hãi nhìn Diệp Huyền.
- Loại đan dược có độc này, muốn kiểm tra đương nhiên phải đích thân trải nghiệm thì mới sẽ có cảm giác.
Chỉ thấy Diệp Huyền nhai nhai, sau đó nhắm mắt lại, lại tinh tế phẩm vị. Loại cảm giác đó giống như đang thưởng thức mỹ thực gì đó.
Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Tự Văn Lâm và Hồng Đức cũng sợ hết hồn, chỉ có điều rất nhanh bọn họ đã phục hồi tinh thần lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, dường như đang chờ Diệp Huyền trúng độc bỏ mình.
Đám người Vân Ngạo Tuyết cũng không tự chủ được che miệng lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt căng thẳng.
Mấy tức qua đi.
Cả người Diệp Huyền đột nhiên co giật, trong miệng cũng có bọt mép trào ra.
- Ha ha, trúng độc, cái tên này đã trúng độc.
Tự Văn Lâm trực tiếp cười nhạo:
- Tô Các chủ, đây chính là kiểm nghiệm cuối cùng của Tú Nhất Các các ngươi sao? Lấy thân thử độc, cũng thật là đặc biệt a, ha ha ha.
Đám người Tô Tú Nhất liên tục kinh hãi.
- Diệp thiếu, ngươi không sao chứ?
Dược Lão là người thứ nhất kinh hoảng xông lên.
Ầm.
Chỉ là không chờ Dược Lão chạy tới thì Diệp Huyền đã nằm xuống, sắc mặt đen thui, nhìn dáng dấp, đã ૮ɦếƭ không thể ૮ɦếƭ lại.
- A!
- Độc ૮ɦếƭ người.
- Cái tên này...
Tất cả mọi người đều trố mắt ngoác mồm, trợn mắt há hốc mồm, thiếu niên này kiểm nghiệm Chướng Nguyên Đan, không ngờ lại đem chính mình kiểm nghiệm tới ૮ɦếƭ, quả thực quá ngớ ngẩn a.
Trong mắt người Tú Nhất Các thì lại tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
- Ha ha, Tô Các chủ, bây giờ ngươi còn có gì muốn nói nữa hay không? Tự Văn Lâm quát lạnh một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ trào phúng, cất bước tiến lên.
Hắn vung cánh tay lên một cái, hét lớn:
- Chư vị, chúng ta hủy Tú Nhất Các này đi, để cho Thiên Đô Phủ một công đạo.
Hồng Đức đại sư khẽ lắc đầu một cái, vẻ mặt than thở nói:
- Thực sự là tự làm bậy, không thể sống a.
Sắc mặt Tô Tú Nhất tái nhợt, hoàn toàn không biết nên đối phó như thế nào cho tốt.
Ngay khi đám người Tự Văn Lâm đang muốn động thủ thì đột nhiên có một thanh âm rõ ràng vang lên.
- Khặc khặc, ta nói này chư vị, thời gian một chung trà dường như còn chưa tới a? Các ngươi đang làm gì đó?
- Diệp thiếu, ngươi...
Dược Lão đang căng thẳng kiểm tra Diệp Huyền sợ hết hồn, lập tức lùi lại.
Chỉ thấy Diệp Huyền lúc trước còn miệng sùi bọt mép, vẻ mặt đen thui đã lập tức đứng lên, dáng vẻ không nhìn ra có việc gì cả.