- Tài Quyết Chi Kiếm, tại sao tiểu tử ngươi lại có Tài Quyết Chi Kiếm, đáng ૮ɦếƭ, đây là Tài Quyết chi lôi, đây là thân thể rất tốt, là ông trời trừng phạt Chiến Thương ta sao, đáng ૮ɦếƭ ah.
Nội tâm Diệp Huyền lập tức kinh hỉ, thời điểm này hắn mới biết được thanh kiếm sau lưng mình cũng không phải gọi Độc Tài Chi Kiếm, mà gọi là Tài Quyết Chi Kiếm.
Hơn nữa Tài Quyết Chi Kiếm lại dẫn thiên lôi tới, hơn nữa thiên lôi còn có tác dụng khắc chế Chiến Thương thật lớn.
Diệp Huyền lập tức toàn lực khống chế thôn phệ vũ hồn và vô tận dung hỏa hiệp trợ với lôi quang vừa xuất hiện và bắt đầu ức chế Chiến Thương hành động.
Xuy xuy xùy!
Ba đại lực lượng liên hợp với nhau, thân thể Chiến Thương dần dần suy yếu và khói đen hóa thành hồn lực thâần túy dung nhập vào hồn hải Diệp Huyền.
- Ah ah ah, đáng ૮ɦếƭ ah, tiểu tử nhân loại ngươi lại dám hấp thu năng lượng Chiến Thương ta ngươi có được Tài Quyết Chi Kiếm thì thế nào, dùng thực lực ngươi bây giờ căn bản không thể phát huy ra uy lực Tài Quyết Chi Kiếm, bổn tôn chủ hôm nay không đoạt xá ngươi không bỏ qua, đến lúc đó bổn tôn chủ không những có được thân thể cường đại, còn có thể trở thành chưởng không giả Tài Quyết Chi Kiếm, ha ha, nghĩ tới đây ta đã kích động không nhỏ.
Chiến Thương gào to, ma quang trên người sáng lên, hắn dùng toàn lực tiến tới gần linh hồn bổn nguyên của Diệp Huyền.
Ánh mắt Diệp Huyền âm trầm, hắn sẽ không cho phép Chiến Thương thực hiện được, không ngừng thúc dục ba đại lực lượng đối kháng Chiến Thương, song phương lúc này đang lâm vào giằng co.
Trong lúc giằng co, khói đen trên người, Chiến Thương không ngừng bị thôn phệ vũ hồn chuyển hóa và hóa thành hồn lực tẩm bổ hồn hải Diệp Huyền.
Ông!
Cũng không qua bao lâu, Diệp Huyền cảm giác hồn lực của mình đánh vỡ gông xiềng nào đó, cả hồn hải sôi trào, cảm giác cường đại bao phủ tâm thần hắn.
- Hồn lực ta đột phá thất phẩm, năng lượng Phệ Hồn tộc này quá mức đáng sợ mà.
Diệp Huyền lập tức kinh hô một tiếng, khói đen trên người Chiến Thương chỉ suy yếu một phần mười mà thôi, thậm chí còn không đến, không ngờ chỉ một ít đã có thể giúp hồn lực hắn từ lục phẩm đỉnh phong đột phá đến thất phẩm, việc này làm hắn chấn động không thôi.
Hồn lực từ lục phẩm đỉnh phong đến thất phẩm chỉ chênh lệch một giai.
Nhưng Diệp Huyền biết rõ chênh lệch này như trời và đất, năng lượng cần thiết không nhỏ.
Ai biết hôm nay chỉ hấp thu một tia năng lượng trên người Chiến Thương đã có thể trợ giúp hồn lực hắn đột phá, ngay cả hắn cũng không dám tin tưởng.
Trong tình huống hiện tại không cho phép Diệp Huyền có quá nhiều kinh hỉ, hồn lực vừa đột phá thất phẩm, hắn cảm giác mình khống chế thôn phệ vũ hồn và vô tận dung hỏa mạnh hơn trước rất nhiều, lập tức toàn lực áp chế Chiến Thương.
Đồng thời Diệp Huyền cũng là âm thầm vận chuyển Cửu Chuyển Thánh Thể, bắt đầu lợi dụng lôi đình rèn luyện thân thể của mình.
Bởi vì Diệp Huyền tin tưởng, một khi thực lực của mình tăng lên, cơ hội phòng ngừa bị đoạt xá cũng tăng lên không ít.
Xì xì xì.
Vô số lôi quang chạy khắp thân thể Diệp Huyền, Diệp Huyền vận chuyển công pháp Cửu Chuyển Thánh Thể và hấp thu thiên lôi rèn luyện thân thể.
Cửu Chuyển Thánh Thể vô cùng cường đại, mỗi một chuyến đột phá đều cần năng lượng cực kỳ kinh người.
Bởi vậy Diệp Huyền đột phá tứ chuyển tại Hạo Thiên đế quốc nhưng không có tiếp tục tăng lên, nhưng hôm nay có thiên lôi lại khác.
Lôi đình vô cùng cường đại, cho dù là một tia nào cũng có thể diệt sát Vũ Hoàng bát giai như Tô Tú Nhất, nhưng hắn có Tài Quyết Chi Kiếm cho nên thân thể Diệp Huyền bị lôi đình oanh kích cũng không có bị tiêu diệt, ngược lại có thể hấp thu khởi lôi đình chi lực sử dụng.
Kết quả là, sau khi vận chuyển Cửu Chuyển Thánh Thể liền chuyển hóa không ít lôi đình thành năng lượng, năng lượng dung nhập vào mỗi tế bào trong người Diệp Huyền.
Thân thể Diệp Huyền được cải tạo nhanh chóng.
Ba!
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Diệp Huyền cảm giác thân thể mình đánh vỡ cái gì đó, cảm giác cường đại bao phủ tâm thần hắn.
Diệp Huyền biết rõ Cửu Chuyển Thánh Thể đột phá ngũ chuyển.
Oanh!
Diệp Huyền tăng cường cải tạo mỗi bộ phận thân thể, xương cốt sinh trưởng, huyền mạch tăng cường, thậm chí trong huyền lực bản thân còn ẩn chứa một tia tia lôi đình chi lực.
Như vậy còn chưa đủ, tuy thân thể và hồn lực đột phá nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản Chiến Thương tiến lên, Chiến Thương hung ác cách linh hồn bổn nguyên của Diệp Huyền càng ngày càng gần.
- Nếu còn chưa đủ thì tiếp tục đột phá.
Sắc mặt Diệp Huyền dữ tợn, hắn biết rõ mình đã đến thời khắc mấu chốt nhất, nếu như hắn không thể đột phá và ngăn cản Chiến Thương, như vậy hắn sẽ bị Chiến Thương ςướק thân thể.
Hắn toàn lực vận chuyển huyền nguyên trong người.
Hắn muốn lợi dụng thân thể và hồn lực đột phá, cùng với lôi đình khủng bố trực tiếp đột phá Vũ Vương thất giai.
Nếu có người biết suy nghĩ của hắn nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người, vào lúc này hắn còn muốn đột phá, không phải tìm ૮ɦếƭ sao?
Huống chi đột phá Vũ Vương vô cùng khó khăn, cho dù thiên tài nghịch thiên cũng không phải nói muốn đột phá là đột phá, quá trình này cần thời gian khá dài.
Diệp Huyền tự nhiên biết rõ điểm này, thậm chí hắn còn hiểu rõ hơn kẻ khác, biết rõ Vũ Tôn lục giai đến Vũ Vương thất giai sẽ sinh ra biến hóa gì.
Quá trình này không chỉ thân thể và huyền biển biến hóa, càng là huyền lực lột xác.
Vũ Tôn đến Vũ Vương là huyền lực biến thành huyền nguyên, biến hóa trong đó giống như thoát thai hoán cốt.
Bởi vậy bằng vào lôi đình chi lực còn chưa đủ.
Hô!
Trong lôi quang, bàn tay Diệp Huyền cầm lấy đại lượng đan dược, những đan dược này còn sót lại trên người hắn, thời điểm này hắn lập tức nuốt vào bụng.
Oanh!
Số đan dược này tiến vào bụng liền hóa thành năng lượng tinh thuần, hơn nữa lôi đình chi lực biến hóa cho nên lan ra khắp òoàn thân.
Nhưng còn chưa đủ, tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết cho nên hắn cần năng lượng đột phá Vũ Vương còn nhiều gấp mười lần Vũ Tôn khác, số đan dược này căn bản không đủ năng lượng.
Nếu đan dược không đủ thì cầm linh dược, trong tay Diệp Huyền xuất hiện linh dược và nhanh chóng nuốt vào bụng.
Bên ngoài lôi quang, đột nhiên Tô Tú Nhất cả kinh kêu lên:
- Tại sao Huyền Diệp ăn linh dược và đan dược?
Bởi vì lôi đình oanh kích hóa thành lôi hải trắng xoá cho nên không thể nhìn thấy gì, trong mọi người cũng chỉ có Tô Tú Nhất có thể miễn cưỡng nhìn ra một ít mánh khóe.
Đám người Cát Phác Tử lập tức kinh hô.