Bạn có thể học cách bước chân vào trái tim ai đó.1.
Đúng vậy, ngoài Tề Vũ, Đồng Đồng không thích ai cả!
Đã lâu lắm rồi nhưng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn duy trì như trạng thái ban đầu, mối quan hệ giữa Hứa Hân Di và Lục Hy Thần thì lại có sự phát triển thần tốc. Hứa Hân Di nói, tình yêu có lẽ cần phải tốc chiến tốc thắng, “hiệu suất” của Đồng Đồng kém quá!
Tình cảm của Đồng Đồng lúc nào cũng chỉ hạn chế trong tưởng tượng của mình. Bên cạnh Tề Vũ lúc nào cũng có Hạ Khả làm phiền, hơn nữa anh cũng rất bận rộn. Nếu bị Tề Vũ từ chối khéo léo, chắc chắn cô không thể ở lại phòng tranh thêm một phút nào nữa, sau này ngay cả cơ hội để gặp anh chắc cũng khó.
Đồng Đồng lên mạng “Midnattsol”, cô vừa mở trang chủ ra vừa cười nhạo bản thân. Cô cảm thấy mình cũng giống như những kẻ hâm mộ mất đi lý trí, lén theo dõi cuộc sống của Tề Vũ, thực sự là không thoải mái.
Ở trang chủ, bức tranh vẽ căn phòng đầy ghế đã được tải lên, lời bình luận và comment rất nhiều. Sau đó, cô tìm thấy một bài viết khác trên diễn đàn, tiêu đề là: Thảo luận về người con gái thích hợp với Tề Vũ nhất.
Đồng Đồng rất khâm phục những người hâm mộ này, họ liệt kê ra hết những cô gái nổi bật nhất, ưu tú nhất ở trường, hình như đang “tuyển phi” cho Tề Vũ vậy.
Người đầu tiên là Hạ Dương.
Hạ Dương mặc dù là học sinh của trường khác, nhưng là bạn thanh mai trúc mã với Tề Vũ, hơn nữa còn có tài năng cùng lĩnh vực với Tề Vũ. Từ nhỏ cô đã bắt đầu vẽ tranh, học đại học, chuyên ngành của cô là tranh thủy mặc, năm thứ nhất, bức tranh “Non nước Giang Nam” của cô đã được Bảo tàng Mỹ thuật chọn trưng bày.
Những dòng chữ này khiến Đồng Đồng nản lòng.
Trên mạng còn đăng hai bức ảnh.
Một bức là ảnh Tề Vũ đang che mưa cho Hạ Dương, hình như là chuyện xảy ra trong chuyến du lịch mùa xuân, đằng sau họ là cánh đồng hoa vàng rực, Tề Vũ nghiêng mắt nhìn Hạ Dương rất dịu dàng, còn Hạ Dương thì hơi xấu hổ, cúi đầu, nhìn vào chú bướm màu đỏ đậu bên cạnh. Một bức ảnh khác là ảnh của Tề Vũ và Hạ Dương khi tốt nghiệp trung học, họ đứng dưới một gốc cây ngân hạnh, đầu hơi nghiêng, tựa sát vào nhau, cả hai đều cười rất vui vẻ. Đồng Đồng chưa bao giờ thấy Tề Vũ cười vui như thế!
Tề Vũ và Hạ Dương quen nhau đã lâu như vậy, chắc chắn là có cơ sở tình cảm rất vững vàng! Đồng Đồng nhìn hai bức ảnh, trong lòng thoáng run rẩy, buồn như thể chiếc áo mà mình thích và cất giấu rất lâu, nay phát hiện ra nó thích hợp với người khác.
Những người bạn quá quen thuộc, quen nhau quá lâu thì lại không bao giờ tới được với nhau – đây là lời Hứa Hân Di từng nói.
Cho dù kết quả như thế nào, Đồng Đồng cũng quyết định phải nói cho Tề Vũ biết tình cảm của mình.
Chiều thứ hai, phòng tranh không một bóng người.
Đồng Đồng ngồi bên cạnh Tề Vũ nhìn anh phối màu. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, không lớn nhưng cũng đủ làm ướt mặt đất, phát ra những tiếng tí tách nho nhỏ. Cô nhìn Tề Vũ quệt một lớp màu đen lớn lên quá nửa chiếc đĩa sơn, sau đó lại phối thêm màu xanh, màu đỏ, màu xám, các loại màu sắc được phối với nhau như làm ảo thuật, dưới nét 乃út vẽ, màu sắc hiện lên một cách thần kỳ, trong màu xanh có màu vàng, trong màu vàng có màu đen, còn có rất nhiều màu sắc khác mà cô không biết gọi tên. Hình như Tề Vũ đang vẽ bầu trời sao, một bầu trời tối đen như mực, những vì sao cố gắng tỏa sáng lấp lánh, như những hạt vừng được rắc lên trên.
Đồng Đồng đang say sưa thưởng thức thì bỗng nhiên một tiếng “bịch” vang lên, bảng màu vẽ trên tay Tề Vũ rơi xuống đất, rồi một tiếng “bịch” tiếp theo, anh vứt 乃út vẽ lên trên. Anh bực bội đẩy giá tranh về một bên, khiến một chiếc 乃út chì treo trên đó bị rơi xuống, sau đó, cả giá vẽ nghiêng đi, đổ lên nền đất khiến Đồng Đồng giật nảy mình.
Tề Vũ đi về phía cửa sổ, nhìn vào trời mưa ngoài kia, trầm ngâm không nói.
Đồng Đồng lúc này mới biết, thì ra cũng có lúc anh nổi giận. Cô đi về phía anh, đưa cho anh một lon bia hoa quả.
Tề Vũ không nói gì, chỉ nhìn về phía sân vận động ngoài cửa sổ. Cột bóng rổ trên sân vận động đã cũ, rổ bóng cũng sắp tung ra. Có một cậu bé đang học đập bóng thì nhưng bỗng dưng trời đổ mưa nên luyến tiếc bỏ đi. Không khí thật là buồn. Tề Vũ dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt ௱ôЛƓ lung như màn mưa.
Đồng Đồng đang nghĩ xem làm thế nào để mở miệng nói với anh thì Tề Vũ nói khẽ:
- Nghe nói em làm thêm cả ở tòa soạn tạp chí của trường? Em thiếu tiền sao?
Đồng Đồng nói:
- Thiếu tiền… cái này, cũng có một chút.
Tề Vũ đưa tay lên gạt mấy sợi tóc vương trên trán, trả lời:
- Nếu em có gì khó khăn thì anh có thể giúp em.
Đồng Đồng nghĩ, em còn muốn không có khó khăn gì thì tạo ra khó khăn để anh giúp em. Nhưng ngay sau đó cô lại nói:
- Ồ, không cần đầu! Em có thể lo được.
Tề Vũ gật đầu, quay người lại, dựa lưng vào cửa sổ, nói:
- Em không cần quá khách sáo với anh.
Đồng Đồng hơi hồi hộp, suýt chút nữa thì cô đã buột miệng nói: “Em tới phòng tranh không phải vì thiếu tiền, mà vì em thích anh, thích được ở gần anh”. Nhưng cân nhắc một hồi lâu, cô lại nói với giọng bình thường:
- Anh đã có người con gái nào mà mình thích chưa? Ừm… có người nhờ em hỏi như vậy.
Tề Vũ im lặng một lát, nói:
- Có.
Tim Đồng Đồng đập nhanh hơn, cô đặt tay lên cửa sổ, khung cửa bằng xi măng như có một cơn sóng lớn ập tới, tay cô bắt đầu run rẩy. Cô hít vào một hơi, giả vờ như không quan tâm lắm, hỏi:
- Người đó… trên mạng nói là Hạ Dương.
Tề Vũ không trả lời.
Đồng Đồng hít sâu hơn, rất muốn giống như trên tivi vẫn nói, rằng có người đã thích anh lâu lắm rồi, anh có biết không? Cô ấy đang ở trước mặt anh! Cô ấy đang khóc vì sự nhát gan của mình.
Bỗng dưng Tề Vũ nói:
- Thứ bảy này mọi người cùng đi vẽ ở ngoại ô, hôm đó em có thể nghỉ.
Đồng Đồng “ồ” một tiếng thật dài.
Một lúc lâu sau, Tề Vũ quay người lại nhìn cô, Đồng Đồng cũng nhìn anh – đằng sau hai người là cơn mưa mịt mùng. Những giọt mưa ngoài cửa sổ thấm dần vào lòng đất, Tề Vũ đặt tay lên vai Đồng Đồng, khẽ phủi nhẹ, định nói cái gì đó nhưng lại thôi – khoảng cách giữa họ thật gần. Đồng Đồng kêu lên một tiếng: Muốn đọc truyện hay vào ngay ThichTruyen http://thichtruyen24h.com
- Tề Vũ!
Tề Vũ nhìn vào mắt cô, mấp máy khóe môi, hơi do dự, nhưng vẫn nói:
- Đồng Đồng, anh biết tình cảm của em. Từ trước tới nay anh luôn coi em như em gái mình, như là một người bạn thân thiết. Nếu em vì anh mới tới phòng tranh làm người mẫu, anh cảm thấy rất có lỗi! Bạn gái của anh là Hạ Dương, anh thích cô ấy đã ba năm nay rồi.
Thì ra, hoàng tử Tề Vũ trong lòng Đồng Đồng thực sự thích Hạ Dương, hơn nữa còn thích cô ấy đã ba năm nay.
Ông trời ơi!
Đồng Đồng cảm thấy cả người mình như bị rơi vào một hố băng, chân cô mềm nhũn ra. Cảm giác này giống như cá đang nuốt phải gai, cảm giác đau đớn dần dần lan khắp cơ thể, trái tim cô như tê dại.
Còn chưa mở miệng ra mà đã bị từ chối, chút lòng tự trọng của Đồng Đồng át đi cả tình cảm trong cô.
Cô nắm vạt áo của mình, nói:
- Ai nói là em thích anh! Nếu em thích một ai đó thì tiền đề phải là người đó thích em trước! Yêu đơn phương thật là ngốc! Em không bao giờ làm những chuyện để mình phải chịu thiệt đâu! Em đâu phải tới làm người mẫu vì anh, em làm thêm là vì tiền! Em phải tiết kiệm tiền. Em chẳng nói gì cả, sao anh biết em thích anh, anh cũng…
Đồng Đồng nói năng lộn xộn, cũng không biết là mình đang nói gì.
Tề Vũ nhìn cô, vỗ vai cô nói:
- Ngốc quá!
Đồng Đồng im lặng, cô nhìn anh, tưởng tượng đến cảnh tượng của mình lúc này, lại càng buồn.
Một lúc lâu sau, Đồng Đồng đấm mạnh vào người anh, nói:
- Đừng tự tưởng tượng nữa! Em chỉ thích anh một chút xíu bằng móng tay thôi. Anh hiểu không? Em không vì bị anh từ chối mà buồn đâu. Chúng ta chỉ là bạn, là anh em thôi.
Đồng Đồng vừa nhát gan, vừa tự ti, cuối cùng cũng nói được một câu đúng lòng mình. Tề Vũ mỉm cười đưa tay ra, Đồng Đồng vỗ vào tay anh thật mạnh.
Hai người nhìn nhau, miễn cưỡng mỉm cười. Đồng Đồng cầm lon cô ca cụng vào lon bia của anh, uống một hơi rồi hỏi:
- Anh thích Hạ Dương, tại sao lại không công khai ra?
Tề Vũ nhìn ra ngoài, chậm rãi nói:
- Anh và cô ấy cùng học vẽ tranh từ hồi trung học, đều được mọi người coi là những người có năng khiếu nhất trong lĩnh vực này. Hạ Dương thi đại học, điểm thi hơi kém một chút nên không thi đỗ vào trường mình, bị bố cô ấy mắng suốt một năm trời. Bố Hạ Dương và thầy giáo anh là bạn học. Bọn anh đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người, làm sao dám công khai quan hệ tình cảm được?
Thực ra có lúc, anh cũng không biết mình với Hạ Dương có thể gọi là yêu nhau không, bọn anh chỉ nắm tay nhau có một lần, ngoài cảm giác sợ hãi, không thấy chút gì là lãng mạn. Lòng tự trọng của cô ấy quá cao, từ sau khi thi đại học kém điểm anh, cô ấy luôn cảm thấy anh coi thường cô ấy. Bọn anh lúc nào cũng bị thầy giáo đem ra so sánh với nhau, cô ấy cũng coi anh là đối thủ cạnh tranh, nói khó nghe một chút thì cô ấy luôn đố kỵ với anh, nổi giận với anh một cách khó hiểu, nhưng ngoài cô ấy ra, anh chưa từng thích người con gái nào khác.
- Ngay cả người mà mình thích nhất cũng đố kỵ, cũng ganh đua, tình cảm này sao lạ vậy? – Đồng Đồng thấy thật khó hiểu.
Tề Vũ nhìn Đồng Đồng, sau đó nói:
- Anh có thể hiểu được cô ấy, cô ấy mang trên mình kỳ vọng của gia đình, gia tộc cô ấy có rất nhiều người nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật, cô của cô ấy làm công tác giảng dạy nghệ thuật tại Pháp, chị họ là violonist nổi tiếng, cô ấy…
Đồng Đồng không biết nói lời nào. Gia đình đó quả là khác người! Cô cảm thấy mình không có lý tưởng gì, sống ngày này qua ngày khác, không có tinh thần cầu tiến. Bố thường dạy cô rằng, làm người thì phải cố gắng tiến lên, nhưng cũng phải sống thật vui vẻ. Đồng Đồng chỉ nhớ có câu sau.
Tề Vũ lại nói tiếp:
- Hôm nay Hạ Dương lại tới phòng tranh, cô ấy mang một bức tranh mới hoàn thành cho anh xem. Anh nói tranh của cô ấy không cởi mở, quá câu nệ. Anh khuyên cô ấy không nên chỉ chú ý vào hình thức bức tranh, quá chú trọng vào tiến bộ kỹ thuật vẽ, nên lắng nghe cảm nhận của trái tim mình… Tóm lại là phê bình cô ấy một hồi, cô ấy nổi giận, xé rách bức tranh rồi bỏ đi. Anh lại làm cô ấy không vui rồi. Từ lúc cô ấy đi, anh vẫn ngồi ở đây, tâm trạng rất khó chịu, không vẽ được gì cả.
Chắc là vì Tề Vũ quá nhạy cảm với những việc của Hạ Dương. Vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là người yêu, mối quan hệ thật phức tạp. Trong lòng Đồng Đồng nghĩ vậy, bất giác thấy thông cảm cho Tề Vũ – một người con trai ưu tú như vậy, một cô gái yếu thắng như vậy, liệu bọn họ sẽ thế nào nhỉ? Cô cảm thấy thật không công bằng, thấy mình nên giúp anh, bèn hỏi Tề Vũ:
- Nếu theo em thì hai người vẫn chưa thực sự yêu nhau. Anh đã hôn cô ấy chưa?
- Vẫn chưa. Chưa có cơ hội…
Đồng Đồng nhìn anh, nghiêm túc nói:
- Anh nên hôn cô ấy, dùng sự dịu dàng của tình yêu để chinh phục cô ấy.
- Em đã hôn người con trai nào chưa?
Đồng Đồng đỏ mặt – từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nói chuyện về nụ hôn với con trai, nhưng cô cố làm ra vẻ bình tĩnh:
- Không nói cho anh biết. Có điều theo kinh nghiệm của em thì anh nên nhìn sâu vào mắt cô ấy vài phút, sau đó hôn cô ấy bất ngờ. – Thực ra những điều này cô đều đọc được trong tiểu thuyết tình cảm.
Tề Vũ nhìn cô nghi hoặc, xem ra anh cũng không có mấy kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Mối quan hệ của đôi tình nhân này trong sáng như một tờ giấy trắng, điều này khiến Đồng Đồng càng thông cảm cho anh hơn. Cô là kẻ ngoài cuộc, nghiêm túc đề nghị anh:
- Con gái thích một nụ hôn thật sâu. Giống như thế này, tới gần một chút, gần một chút! Đúng rồi…
Cô nhìn sâu vào mắt Tề Vũ, dần dần ghé mặt mình lại gần. Tề Vũ cũng nghiêm túc nhìn vào mắt cô, hàng lông mi khẽ động đậy, như cánh chuồn chuồn đang lay động.
Đồng Đồng tiến lại gần Tề Vũ, mắt nhắm hờ, thở nhẹ một hơi lên môi anh.
Hai kẻ ngốc trong sáng, cảm giác này thật là kỳ diệu! Đồng Đồng cảm thấy anh hơi run rẩy.
Đúng vào lúc họ sắp không kìm chế được mình thì bỗng dưng một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa đập mạnh vào tường rồi nặng nề bật trở lại – có người lao ra ngoài.
Tề Vũ đứng thẳng người lên, đuổi theo cái bóng, gọi lớn:
- Hạ Dương! Hạ Dương!
Bầu trời tối lại, Đồng Đồng đứng ở cửa sổ, nhìn thấy một người con gái chạy trong mưa, ném mạnh chiếc ô màu lam nhạt xuống đất. Cô gái cúi đầu, chạy vào trong mưa gió, quần áo cô bị gió thổi bay phần phật – ngay cả lúc cô chạy trong giận dữ, trông cũng vô cùng xinh đẹp.
Làm thế nào bây giờ? Lần này thì hiểu lầm to rồi!
Tề Vũ nhặt chiếc ô dưới đất lên rồi đuổi theo, trong cơn mưa chỉ nhìn thấy hai cái bóng mờ mờ dần biến mất.
3.
Không lâu sau đó, buổi chụp hình người mẫu trang bìa được ấn định vào ngày chủ nhật.
Lục Hy Thần từ sớm đã tới ký túc đón Hứa Hân Di. Anh mặc một bộ đồ màu trắng, hai tay ung dung đút túi, đi đi lại lại dưới ký túc xá nữ, nhìn anh như nam diễn viên chính trong quảng cáo đồng hồ Thụy Sĩ, thu hút ánh nhìn của mọi cô gái.
Hứa Hân Di ngồi trong phòng trang điểm, như một hoa đán sắp tới giờ lên sân khấu. Cô kẹp hai chiếc kẹp tóc màu hồng phấn, mái tóc dài dịu dàng buông xuống bờ vai, để lộ cái cổ trắng ngần, nhìn như một chú hồ ly con non nớt.
Khi Hứa Hân Di đứng trước mặt Lục Hy Thần, anh ngây người ra. Anh vội nói:
- Em mau đi tẩy trang đi, trang điểm nhạt thôi, tốt nhất là kết hợp với những bộ độ màu xanh lam và màu trắng.
- Vì sao? Như thế này rất đẹp mà. – Đồng Đồng đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
- Đúng là rất đẹp, nhưng rất tầm thường! Tạp chí của chúng ta là tạp chí của trường chứ không phải tạp chí của các ngôi sao.
Nghe những lời này, Hứa Hân Di thấy hơi ngượng ngùng.
Lục Hy Thần ra hiệu bằng mắt cho Đồng Đồng, Đồng Đồng đành đẩy Hứa Hân Di lên phòng, nói:
- Thấy chưa, anh ta là đại diện cho người theo chủ nghĩa bá quyền mà.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, họ vội vã tới nơi chụp ảnh.
Đi đi lại lại trong vườn trường một ngày trời, cuối cùng họ đi tới sân thượng của tòa nhà dạy học, Học viện Văn học. Vì một bên toà nhà trồng toàn trúc, có mấy cành trúc vươn cao bám vào lan can nên cảnh nơi đó nhìn rất đẹp.
Lục Hy Thần ung dung chỉ huy mọi việc, cứ như là đạo diễn phim. Đồng Đồng đứng đằng sau, nhón gót lên nhìn vào ống kính. Anh đẩy ống kính ra xa, bầu trời trên đầu lọt vào ống kính quá nửa, còn người chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Hứa Hân Di dở khóc dở cười, vốn dĩ tưởng rằng Lục Hy Thần đang cố ý lấy lòng mình nên mới cho cô làm người mẫu, ai ngờ anh lại bắt cô đứng tới mềm cả chân. Cô đi chân trần, run rẩy đứng trên ban công trên sân thượng, hai người trợ lý còn hướng một cái quạt lớn về phía cô. Lục Hy Thần cẩn thận kéo tay cô, ánh mắt nhìn cô như ngọn đuốc, đóng vai một người bảo vệ. Sau buổi chụp hình, Hứa Hân Di nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi ban công, ngã vào lòng anh, lại còn không ngừng trách móc anh bắt mình đứng lâu thế – cảnh tượng này thật là nổi cả gai ốc!
Gió nổi lên.
Sau khi chia tay nhau ở cổng trường, bầu trời âm u hơn rất nhiều, một đàn chim vừa hót vừa nháo nhác bay khỏi những cành cây xanh tươi.
Hứa Hân Di kéo Lục Hy Thần cùng đi ăn cơm, Đồng Đồng một mình quay về tiệm mì Thanh Chân. Trong tiệm đang truyền hình trực tiếp trận thi đấu bóng rổ, mấy học sinh nam ngồi quanh chiếc bàn tròn vừa uống rượu vừa xem bóng. Một mình cô ngồi đối diện với bát mì kéo, chán nản không muốn ăn.
Ăn mì xong, cô sờ vào túi mới biết mình đánh mất một thứ – chìa khóa. Cô gọi điện thoại cho Hứa Hân Di, cô ấy còn đang chơi bài với bạn. Hứa Hân Di hơi giận, nói với Đồng Đồng là Lục Hy Thần đã đi từ lâu rồi.
Trời càng ngày càng u ám, gió lớn như một con mãnh thú gào thét bên tai Đồng Đồng.
Đồng Đồng tới phòng bảo vệ của Học viện Văn học nhưng bảo vệ bắt cô phải xuất trình chứng minh, nói là không phải sinh viên của học viện thì không được mượn chìa khóa. Lúc trước là Lục Hy Thần giúp cô mở cửa, không còn cách nào khác, Đồng Đồng phải gọi điện cho Lục Hy Thần.
- Chẳng phải bản tính của con gái là cẩn thận sao? Cô lúc nào cũng vụng về, quên trước quên sau như thế hả? Cái bệnh vô tâm của cô sẽ có ngày hại ૮ɦếƭ cô đấy. Tôi còn tưởng… – Lục Hy Thần càm ràm một hồi trong điện thoại.
Chưa đến 15 phút sau, Lục Hy Thần đã xuất hiện trước mặt cô.
Bởi vì phòng bảo vệ chỉ có một người nên bảo vệ giao chìa khóa cho họ.
Cánh cửa trên sân thượng quả là khó đối phó, Lục Hy Thần phải mất năm phút mới mở ra được, lại mất một hồi lâu mới loay hoay rút được chìa khóa ra. Sau khi bước chân vào, Đồng Đồng cũng không biết phải bắt đầu tìm từ đâu, trên mặt đất có mấy cái ba lô lớn và mấy quyển sách bị vứt lung tung, thêm vào đó là không ít lon nước ngọt, báo cũ, xem ra muốn tìm chìa khóa cũng phải mất một khoảng thời gian không ngắn.
Sân thượng không có đèn, Lục Hy Thần bật màn hình điện thoại, nhờ vào ánh sáng xanh yếu ớt ở đó men theo ban công cùng Đồng Đồng khom lưng tìm.
Đúng vào lúc họ đang chụm đầu vào tìm dưới đất trong chút ánh sáng yếu ớt thì bỗng dưng “rầm” một tiếng, Đồng Đồng giật nảy mình. Đèn ở cầu thang tắt phụp.
Thì ra cánh cửa lớn bị gió thổi đóng kín lại. Đồng Đồng vỗ иgự¢, nén cơn sợ lại, sau đó chạy ra mở cửa. Nhưng cánh cửa hỏng đó không mở ra được nữa! Lục Hy Thần và cô thử kiểu gì cũng không mở được, chìa khóa thì vẫn xoay được mà sao cửa không nhúc nhích chút nào, chỉ sợ phải có người bên ngoài đá mấy cái vào mới được. Tóm lại là bọn họ đã bị nhốt ở đây rồi.
Những cơn mưa không hề nể nang gì họ, bắt đầu trút xuống, thi thoảng còn kèm theo tiếng sấm vang rền. Cái sân thượng lộ thiên không có chỗ để trốn, họ đành miễn cưỡng chen vào đứng dưới mái hiên rộng không quá 50cm – rất nhanh sau đó, hai người đều ướt như chuột lột.
Đồng Đồng nói với Lục Hy Thần:
- Dù sao thì cũng ướt rồi, anh cúi xuống dưới gọi người ta đi.
- Đây là tầng bảy, lại đang mưa, có sấm, cô tưởng có người nghe được sao?
Một trận gió to thổi đến, những chiếc lon trên nền đất va vào nhau, kêu leng keng, những hạt mưa lớn tạt ngang. Thi thoảng họ lại nhìn nhau, phát hiện trong ánh mắt của hai người đều có sự phẫn nộ, hơn nữa khoảng cách quá gần cũng khiến họ ngập ngùng, lúng túng.
Lục Hy Thần gọi điện thoại cho Hứa Hân Di.
- Em tới? Có tác dụng gì không?
- Anh bảo em gọi người của phòng bảo vệ tới.
Thực ra đêm tối ngắm và nghe tiếng mưa cũng rất thi vị. Đồng Đồng nhớ lại mối tình đầu của mình – đó cũng là một ngày mưa, cô đội mưa đạp xe tới trường. Đi được nửa đường, một chàng trai đạp xe song song với cô không nói lời nào, đưa cho cô một cái ô, che mất tầm mắt của cô, khiến cô lao vào vũng bùn…
Một tờ báo cũ theo gió bay lên rồi dính vào mặt Đồng Đồng… Đồng Đồng nghĩ mãi nghĩ mãi rồi bật cười.
- Cười cái gì?
- Nghĩ lại một chuyện thú vị thôi.
Lục Hy Thần tháo sợi dây bằng hổ phách trên cổ xuống, sờ sờ vào nó, nói:
- Còn tôi lại nhớ lại rất nhiều chuyện buồn.
Anh quay người lại, sợi dây chuyền trong tay trượt đi, suýt chút nữa thì rơi xuống, Đồng Đồng vội đưa tay ra đón, nắm được sợi dây rồi nắm luôn cả tay anh.
Cô xấu hổ rút tay về, nói:
- Sao anh cứ đeo nó suốt được?
Lục Hy Thần đeo sợi dây lên, nói:
- Đây là sợi dây mẹ để lại cho tôi. Mỗi món đồ mà mẹ để lại, tôi đều giữ gìn rất cẩn thận, chỉ trừ quyển sách đó.
Anh ta lại nhắc món nợ cũ rồi!
- Trong miếng hổ phách này là phong cảnh Tây Hồ. Mẹ tôi là người Hàng Châu, lớn lên bên Tây Hồ, bà thích non nước ở đó, bởi vậy bố tôi tặng cái này cho bà. Họ cũng quen nhau trên cây cầu Đoạn Kiều bắc ngang Tây Hồ. Mẹ tôi từng nói, câu chuyện của họ giống như bài thơ của Tô Tiểu Tiểu: “Kết tơ lòng ở đâu? Dưới gốc cây tùng bách”.
- Những câu chuyện tình yêu bắt nguồn từ bên bờ Tây Hồ đều rất lãng mạn.
- Lúc bắt đầu đúng là rất lãng mạn. Họ quyết định gắn bó bên nhau ngay tại Tây Hồ, tình cảm rất tốt. Vì bố tôi phải chuyển công tác nên cả nhà chuyển tới thành phố này, mẹ tôi sinh ra một cặp song sinh – trong đó có tôi. Bởi vì mẹ tôi sơ ý nên năm anh trai tôi được nửa tuổi thì ૮ɦếƭ đuối trong chậu nước – đó là ngọn lửa khiến tình cảm của bố mẹ tôi tan vỡ, bố vì việc này mà không tha thứ được cho mẹ. Chuyện này vốn dĩ đã khiến mẹ rất đau lòng rồi, lúc nào trong lòng bà cũng bị ám ảnh, sau đó bà phát hiện bố tôi đưa người tình đi châu Âu du lịch, bà gần như tuyệt vọng. Ngày nào bà cũng nhốt mình trong thư phòng đọc sách, viết sách, cho tới khi nhận được cú điện thoại của người phụ nữ đó, bệnh cũ của bà tái phát…
Đồng Đồng trợn tròn mắt lên nhìn, trong phút chốc cô đã hiểu vì sao anh lại cầm tờ giấy cũ lên mà quát nạt cô, thì ra trong lòng anh chất chứa nhiều tâm sự nặng nề như thế.
Lục Hy Thần hoàn toàn chìm trong những hồi ức xa xăm, anh không kìm chế được tâm trạng của mình, nhưng lại cố ghìm nén nỗi đau thương đang dâng lên trong lòng:
- Khi mẹ phát bệnh, chỉ có tôi ở bên, bà nói tất cả mọi chuyện cho tôi nghe, còn giao cho tôi sợi dây chuyền hổ phách này, bảo tôi cho dù thế nào cũng phải tha thứ cho họ. Mẹ còn bảo tôi tha thứ cho họ!
Đồng Đồng nhìn dáng vẻ đau khổ của anh, cũng cảm thấy buồn theo, chỉ biết an ủi:
- Haizz… anh cũng đừng buồn như thế…
- Tôi buồn lắm! Buổi chiều hôm mẹ mất, trời mưa rất lớn, hôm đó tôi tới trường đá bóng, dầm mưa về nhà… – Anh ngừng lại, dường như phát hiện ra Đồng Đồng đã cảm nhận được nỗi đau của mình, thế là anh cúi đầu nhìn sợi dây, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt của anh lại trở về vẻ lạnh lùng vốn có.
Đoạn Kiều – cái tên nghe đã có vẻ không may mắn, liệu có phải những câu chuyện bắt nguồn từ đây đều không có một kết cục tốt đẹp?
- Anh đừng nghĩ mãi về những chuyện cũ nữa…
Lục Hy Thần nói:
- Tôi chỉ nghĩ, tình yêu của con người liệu có giống như thói quen của huyên thảo hay không – sáng nở tối tàn? Bố tôi không thể cảm nhận được nỗi đau của mẹ, ngược lại còn lấy chuyện đó làm lý do để an ủi mình, có người tình ở bên ngoài.
Bất hạnh của bố mẹ sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc của con cái – chả trách lúc nào anh cũng không vui, tỏ ra lạnh lùng, lạnh nhạt với mọi người xung quanh.
Đồng Đồng nói:
- Đó chính là nguyên nhân mà anh nuôi huyên thảo sao? Anh đặt chậu huyên thảo ở đó để nhắc nhở mình rằng đừng tin tưởng vào tình thân và tình yêu giữa người với người sao? Anh bi quan quá, ngốc quá!
Lục Hy Thần cau mày nổi giận:
- Cô dám nói tôi ngốc?
Đồng Đồng ấp úng:
- Tôi…
Còn chưa nói xong, Lục Hy Thần đột ngột nhào qua. Anh chăm chú nhìn Đồng Đồng rồi nói:
- Cô xong rồi.
Sau đó, anh làm ra vẻ uy nghiêm như một kẻ quan tòa đang tuyên án phạt tử hình cho một “phạm nhân”, anh giữ chặt khuôn mặt Đồng Đồng trong tay, cúi xuống hôn như thể đang trả thù Đồng Đồng, khiến cô không thể thở được.
Lúc này, bên tai Đồng Đồng vang lên tiếng chân “thình thịch”, cô nghe thấy tiếng Hứa Hân Di gọi:
- Đồng Đồng, Hy Thần, bọn mình tới mở khóa đây.
Giọng nói của Hân Di càng lúc càng gần, sau lưng hình như có vô số mũi kim đang đâm vào lưng Đồng Đồng, đâm vào chân cô, khiến lòng cô nóng như lửa đốt. Tay trái của Lục Hy Thần đè lên vai Đồng Đồng, tay phải của anh ung dung với ra sau lưng cô, chống tay vào cửa, cả người anh tỏa ra mùi chanh thơm dìu dịu. Đồng Đồng không biết làm thế nào, lại không dám lên tiếng, chỉ biết ra sức đẩy anh ra. Anh nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô, cố nén nụ cười trên khóe miệng.
Người bên dưới đã đi hết một tầng lầu.
Trong lòng Đồng Đồng thầm kêu cứu – trời ơi, chuyện gì xảy ra đây? Anh ta điên rồi sao?
Lục Hy Thần dùng thân hình của mình để ngăn mọi động tác của Đồng Đồng, sau đó nắm chặt tay cô, kéo ra sau lưng mình. Đồng Đồng mở lớn mắt, những giọt mưa tí tách rơi trên vai anh, rồi lại bắn sang mặt cô, từ khóe mắt cô chảy xuống, lạnh lẽo, nhưng lại nóng bỏng, cô không còn phân biệt được đó rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt, hay là mồ hôi trên mặt anh. Cô không thể lùi về sau, cũng không thể tiến lên trước – “cánh cửa” chặn phía trước cô còn dày và nặng hơn cả cánh cửa sau lưng.
Cô giống như một chú chuột bạch đang chờ anh đưa vào phòng thí nghiệm…
Lúc này, bên tai cô vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ – họ đang mở cửa rồi! Lục Hy Thần hình như không nghe thấy gì cả, anh đưa tay ra, hất cằm Đồng Đồng lên, nụ hôn càng lúc càng mạnh mẽ.
- Hai người đừng lo, sắp được rồi, sắp mở ra rồi. – Tiếng nói của Hứa Hân Di ngoài cửa vang lên gấp gáp.
Chìa khóa nhanh chóng xoay một vòng, lại một vòng nữa.
Nước mưa rơi trên mặt Đồng Đồng, giống như những quả bom hẹn giờ, tiếng mưa tí tách như thúc đẩy, chưa đầy vài giây nữa, nơi này sẽ “nổ tung”! Cô không thể cựa quậy, cũng không dám làm gì.
Anh buông tay ra, đồng thời sau lưng vang lên tiếng cửa bị đẩy ra. Ngay lúc đó, Đồng Đồng tát mạnh vào mặt anh. Cô nghiến răng, nhưng không nói được lời nào. Đúng vào lúc đó, cánh cửa sau lưng họ mở ra, ánh sáng ùa vào khoảng không tăm tối, khiến mắt cô không thể không nheo lại.
Lục Hy Thần vẫn đang nhìn Đồng Đồng, tóc anh đã ướt hết, nước mưa theo mắt chia làm hai dòng chảy xuống, anh đưa tay lên quệt đi, chau mày, ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng ở bên ngoài, tỏ ra chán nản.
Trước khi tất cả mọi người mở cửa, thời gian dường như dừng lại, sau đó, cửa mở ra, thời gian lại chạy nhanh như bay… Mọi thứ đều phát triển nhanh tới khó tin, có lẽ vì thời gian trước đó chậm quá. Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào họ, một đám người tay cầm đèn pin, giương ô lên che cho họ, choàng lên người họ những chiếc áo mưa trong suốt, tìm thấy chìa khóa của cô – thì ra nó bị nhét ở trong túi sách của cô, sau đó, mọi người kéo nhau xuống lầu, về ký túc xá…
Hứa Hân Di vui vẻ nắm tay Lục Hy Thần hỏi anh có bị cảnh lạnh không, cứ như thể mình vừa làm một việc khiến anh vô cùng cảm động, có thể vì cô cảm thấy biểu hiện của mình lúc này rất tuyệt.
Về tới ký túc xá, không hiểu vì sao, bỗng dưng Đồng Đồng muốn được nghe giọng nói của Tề Vũ.
Cô lập tức gọi điện cho Tề Vũ, nhưng lại không biết phải nói gì, Tề Vũ hơi lo lắng, hỏi cô:
- Em không sao chứ? Có cần anh tới thăm em không?
Bên cạnh anh hình như có tiếng con gái:
- Sao thế? Cũng khá muộn rồi mà.
Anh nhỏ giọng trả lời – chắc là anh đang nói chuyện với Hạ Dương. Đồng Đồng còn nghe loáng thoáng có tiếng người ᴆụng vào giá vẽ, có tiếng đồ sứ rơi vỡ, còn có tiếng người đang chì chiết.
Đồng Đồng vội vã ngắt điện thoại, quấn một chiếc khăn lông lên đầu ngồi lên giường, ly nước trước mặt còn đang bốc khói. Ánh mắt cô ươn ướt, trong lòng hoang mang không biết phải làm sao. Cô lại nghe thấy tiếng nói vui vẻ của Hứa Hân Di:
- Hy Thần, anh phải uống nước gừng nóng nhé, thơm lắm, có thể khử hàn… Không biết làm? Có cần em làm giúp không… Không, không phiền đâu.