Một lúc sau sắc mặt Phương Tử Hạ thay đổi rõ rệt, chỉ vào bản phô tô: “Nó là đồ giả”, nói xong xé tan bản phô tô, lại tóm lấy cây 乃út ném mạnh xuống đất, lấy chân đạp mạnh lên, đến khi cây 乃út vỡ tan tành, anh ta mới ngừng lại.
Giang Văn Khê phì cười: “Giả à? Nếu là giả thì anh có cần kích động đến thế không? Nếu tôi đến đây với sự chuẩn bị thế này, chắc anh không nghĩ là tôi chỉ thu âm một bản chứ? Không biết mấy thứ này Châu Mộng Kha nghe được sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?”.
Phương Tử Hạ từ từ lùi lại, mềm nhũn người ngồi bệt xuống ghế làm việc. Anh ta đưa tay nới lỏng cà vạt, môi run bắn lên.
“Phương Tử Hạ, tôi không biết mười năm nay, mỗi tối anh có ngủ được hay không? Anh và Châu Mộng Kha ở bên nhau có hạnh phúc hơn những gì anh tưởng tượng năm đó không? Còn nữa, mười năm nay, anh có vui không? So với mười năm trước, anh có vui hơn không?”
Cô nhìn anh ta đang im lặng, vẻ mặt thẫn thờ, cảm xúc thay đổi liên tục, cô lại nói: “Tình yêu không thể miễn cưỡng, càng không phải độc chiếm, lẽ nào trái tim anh chưa bao giờ mệt mỏi, không có phút nào muốn nghỉ ngơi ư?”.
Phương Tử Hạ thất thần nhìn đống đổ nát trước mặt, bỗng nhớ lại đêm tội ác mười năm trước.
A Thiên mới uống có hơn hai ly đã đòi đi ngủ, anh ta chẳng qua là tắm xong không ngủ được, mới đi loanh quanh. Và thế là đã khiến anh ta rơi vào một vực sâu không lối thoát.
Cô gái kia mới mười tám tuổi, bằng với Châu Mộng Kha, tươi đẹp như thế. Nếu không phải do anh ta đi ngang qua, có lẽ cô ta còn phải chịu đựng sự sỉ nhục thêm lần nữa từ Đồng Kiến Thành.
Cũng do sự xuất hiện của anh ta mà bọn họ tỉnh lại. Họ biết đã gây ra họa lớn, đầu tiên là van nài anh ta, nói là người nhà quê chỉ cần cho bọn họ ít tiền là được, chỉ cần anh ta không nói ra thì sẽ không ai biết.
Nhớ lại thì đúng là quá nực cười, anh ta ban đầu rất hùng hổ khí khái, rất nghĩa hiệp, nhưng khi Châu Thiệu Vũ Ϧóþ cổ anh ta, tát anh ta mấy cái, anh ta đã co vòi, không ra thể thống gì.
“Phương Tử Hạ, bây giờ tao không cầu xin mày mà là ra lệnh cho mày. Mày nghĩ mày là ai? Cho dù mày kể ra chuyện tối nay thì ai tin mày? Bố tao là Cục trưởng Cục Công An, bố cậu ta là Phó cục trưởng Cục nhà đất, bố cậu ta là Sở trưởng Cục tư pháp. Mày nghĩ mày vào được đại học, mới học một năm luật là ghê gớm lắm à? Đừng quên là học phí của mày vẫn do nhà bọn tao trả cho. Hiện giờ tao nói mày biết, bọn tao có thể cho mày đi học, cũng có thể bắt mày nghỉ học. Đồ thất bại, có gan thích em gái tao mà không dám nói nó biết, suốt ngày nhìn nó và cái thằng họ Lạc kia quấn quýt lấy nhau, nếu tao là mày thì tao đã đập đầu vào tường ૮ɦếƭ quách cho xong rồi.”
Lời Châu Thiệu Vũ hoàn toàn chà đạp lên sự tôn nghiêm của anh ta, anh ta từ nhỏ mất cha mẹ, dựa vào sự quyên góp của xã hội là sự thực, anh ta thích Mộng Kha, từ lần đầu thấy cô đã thích, nhưng ánh mắt của cô mãi mãi chỉ nhìn theo Lạc Thiên, người anh em tốt nhất của anh ta. Một người xinh đẹp như thế, mãi mãi không thuộc về anh ta.
Châu Thiệu Vũ lại thêm mấy câu nữa, anh ta hoàn toàn mất phương hướng.
“Bây giờ tao cho mày hai con đường, một là mày kiện bọn tao, kết quả là gì thì tao đã nói rồi; thứ hai, là giúp bọn tao. Nếu mày giúp bọn tao, Châu Thiệu Vũ tao có thể bảo đảm mày sẽ là em rể của tao, tao sẽ giúp mày đi Mỹ du học với em gái tao.”
Tiếp đó, Vương Hạo Lỗi và Đồng Kiến Thành cũng phụ họa, sau này anh ta sẽ được tiếp xúc toàn những người trong xã hội thượng lưu, mãi mãi không bị ai khinh thường, mãi mãi có thể ở bên người anh ta yêu quý.
Anh ta im lặng, hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ, nội tâm không ngừng giằng xé, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lúc này bác A Khánh lên tiếng, anh ta nhìn thấy anh mắt dữ tợn của bọn Châu Thiệu Vũ thì vội ngăn cản. Bác A Khánh chỉ là một người mù, chẳng nhìn thấy gì cả.
Và thế là, anh ta bế Trần Tố Mai đang hôn mê lên, cuối cùng cũng bước chân vào con đường mất nhân tính, không thể quay lại.
Một bên là anh em tốt, một bên là danh lợi và Châu Mộng Kha, ham muốn được chen chân vào xã hội thượng lưu và ở bên Châu Mộng Kha mãi mãi đã chinh phục anh ta.
Đồng Kiến Thành học y, anh ta bất lực nhìn hắn tiêm thuốc mê mang theo trong xe vào người A Thiên. Anh ta nhìn họ vác A Thiên vào phòng Trần Tố Mai ở phía sân sau. Dưới sự uy Hi*p và dụ dỗ của bọn chúng, anh ta đã ૮ởเ φµầɳ áo của A Thiên ra.
Anh ta ngỡ như thế là xong, ai ngờ Đồng Kiến Thành còn lấy тιин ∂ị¢н của A Thiên ra vấy vào trong người Trần Tố Mai và trên người cô ta, anh đờ người, cứ đứng nghệt ra tại chỗ, đến nỗi cuối cùng rời khỏi phòng thế nào, anh ta cũng không biết.
Anh ta đã mê muội, anh ta đã làm chuyện phản bội bạn bè, làm một chuyện tội lỗi nhất, ghê tởm nhất, ti tiện nhất và không thể tha thứ nhất, trở thành đồng phạm trong chuyện đó...
Sáng hôm sau anh ta bị bọn chúng ép giả vờ đi tìm A Thiên, cuối cùng mọi người đều đi tìm A Thiên. Ông Trần lao vào phòng Trần Tố Mai, nhìn thấy cảnh đó, điên lên chụp lấy cây gậy bên ngoài phòng đập lên người A Thiên.
Mọi thứ đã rối loạn.
Về sau cảnh sát đến, tất cả chẳng thể cứu vãn...
“Tôi chẳng qua chỉ tình cờ đi ngang, không may nhìn thấy cả quá trình đó mà thôi. Ban đầu tôi chỉ tưởng bọn Châu Thiệu Vũ muốn tiêu hủy chứng cứ, không thể ngờ bọn chúng lại hãm hại A Thiên”,anh ta lảm nhảm, như đang nói cho Giang Văn Khê nghe, nhưng lại giống đang lẩm bẩm với chính mình.
“Nhưng anh là tòng phạm, anh không chỉ hại Lạc Thiên, người bạn thân nhất, mà còn hại cả Cảnh sát trưởng Giang Vĩnh Minh, cậu của tôi”, Giang Văn Khê đáp trả, không hề khách sáo.
Lúc này cửa văn phòng bị đẩy ra. Giang Văn Khê quay lại, thấy Châu Mộng Kha sắc mặt tái mét đứng ngoài cửa.
Phương Tử Hạ thấy cô ta thì hoảng loạn đứng lên, bước nhanh đến, kéo cô ta vào trong phòng.
Châu Mộng Kha nhìn anh ta với ánh mắt gần như tuyệt vọng, chất vấn: “Cuối cùng anh đã chịu thừa nhận anh tham gia vào chuyện đó rồi à? Bao năm nay, cuối cùng anh đã chịu thừa nhận rồi sao? Cảnh sát trưởng Giang cũng do anh và bọn chúng hãm hại? Rốt cuộc anh còn làm bao nhiêu chuyện trời không dung đất không tha mà em không biết nữa hả?”.
Phương Tử Hạ hoảng loạn, hóa ra Châu Mộng Kha đã biết chuyện đó từ lâu.
Anh ta dịu giọng, nói: “Không phải đâu Mộng Kha, em nghe anh nói, anh không hại Cảnh sát trưởng Giang, anh không có. Tin ông ấy ૮ɦếƭ anh thậm chí cả tháng sau mới biết. Em nhất định phải tin anh, hôm đó anh muốn đi gặp Cảnh sát trưởng Giang thì em lại sốt cao, anh không thể không đưa em đi bệnh viện, sau đó anh có liên lạc với ông ấy nhưng ông ấy đã rời Mỹ. Một tháng sau anh lại liên lạc thì anh trai em báo là ông ấy đã ૮ɦếƭ, lúc đó anh mới biết anh ta điên cuồng thế nào, nếu anh nói ra, kết cuộc của anh sẽ y hệt Giang Vĩnh Minh, em có hiểu không?”.
“Chát” một tiếng, Châu Mộng Kha tát anh ta một cái, khóc lóc nói: “Đồ nhu nhược, nếu tôi biết năm năm trước vì cơn bệnh đó mà hại ૮ɦếƭ Cảnh sát trưởng Giang, tôi thà ૮ɦếƭ chứ không cần anh đưa đi bệnh viện”.
Bị cô tát, Phương Tử Hạ chỉ cười:
“Mộng Kha, bao năm nay mỗi tối anh đều mơ thấy ác mộng, nửa đêm tỉnh dậy bao nhiêu lần, bao nhiêu lần kinh hoàng bật dậy, em đều biết. Chuyện đó đã bám lấy anh mười năm rồi, giống như một sợi dây xích lạnh lẽo mãi mãi tròng vào cổ anh, ngay cả thở anh cũng thấy khó khăn. Anh là kẻ nhu nhược, là đồ súc sinh, anh biết mình có lỗi với cậu ấy, anh biết... Nhưng anh đã vì điều gì? Vì anh yêu em, mỗi ngày nhìn thấy em ở cạnh cậu ta, hai người quấn quýt yêu thương, em có biết trái tim anh đau đớn nhường nào không? Anh có thể không màng địa vị danh lợi, chẳng cần gì cả, anh chỉ muốn ở bên em, em có hiểu không? Đối với anh, em là tất cả, không có chuyện gì quan trọng hơn em cả. Anh có thể không so đo chuyện em còn yêu cậu ta, cũng không tính toán chuyện em sẽ yêu cậu ta cả đời này, nhưng anh van em, chỉ cần em ở bên anh là được. Em có hiểu không? Mộng Kha, anh thật sự yêu em, yêu đến mức nhân tính cơ bản nhất cũng mất đi cả tư cách làm súc sinh cũng không bằng... chỉ vì anh yêu em...”.
Phương Tử Hạ nói một cách hèn hạ, nước mắt không kiểm soát được, bắt đầu tuôn ra.
Châu Mộng Kha ngồi bệt xuống sofa, khóc không thành tiếng.
Giang Văn Khê nghĩ không cần thiết phải ở lại nữa, chỉ bình tĩnh nói một câu: “Phương Tử Hạ, nếu anh vẫn còn chút lương tri thì hãy đi tự thú, đến tòa kể lại mọi sự thực, chí ít có thể giảm bớt mấy năm tù”.
Nói xong cô mặc kệ đôi vợ chồng vẫn đang khóc lóc, vẻ mặt bình thản rời đi.
Đến bãi đậu xe, cô ngồi vào trong xe, không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn phía trước.
Cố Đình Hòa nhướn mày, hỏi: “Sao rồi?”.
Cô chỉ cây 乃út ghi âm nhìn giống mặt dây chuyền đeo trên cổ, từ lúc bước vào văn phòng, cô đã bắt đầu ghi âm.
“Anh thật không biết rằng em còn có νũ кнí bí mật thế này”, Cố Đình Hòa cười, khởi động xe.
“Khu bán hàng điện tử rất nhiều”, cô thực sự không có tâm trạng cười đùa.
“Thật chẳng hài hước tí nào.”
Cô chỉ cười, không nói gì. Chiếc xe đi được một đoạn, cô bỗng nói: “Đợi một lát hãy về, em muốn đến một nơi trước”.
Cố Đình Hòa nghi ngại, theo hướng cô chỉ, đến siêu thị mua rất nhiều đồ trước, sau đó chiếc xe chạy về hướng Viện Phúc lợi nhi đồng ‘Thiên Sứ Vui Vẻ’.
“Thưa ngài, ngài không thể vào trong!”, cô tiếp tân dù ngăn cản thế nào cũng không ngăn được Lạc Thiên lao vào văn phòng Phương Tử Hạ.
Phương Tử Hạ mặt xám ngoét như người ૮ɦếƭ ngồi trên ghế, hoàn toàn không ngờ Lạc Thiên lại lao vào văn phòng, đấm một cú thật mạnh lên mặt anh ta.
Giây sau đó, mắt kính của Phương Tử Hạ bay vèo đi, rơi xuống đất, một vệt máu tươi trào ra từ khóe môi anh ta.
Lạc Thiên túm chặt cổ áo anh ta, gương mặt giận dữ, đấm liên tục lên người Phương Tử Hạ. Anh ta giống như mất đi tri giác, để mặc cho anh đánh đấm.
Châu Mộng Kha chùi nước mắt, hoảng sợ bịt chặt miệng, hoàn toàn không biết làm sao với tình huống hiện tại.
“Phương Tử Hạ, tao thật muốn Gi*t ૮ɦếƭ mày”, Lạc Thiên thở hổn hển, nhìn thẳng gã đàn ông thê thảm trước mặt với vẻ căm ghét.
Cô tiếp tân sợ hãi định báo cảnh sát nhưng Châu Mộng Kha hoàn hồn lại, kêu lên: “Không được gọi cảnh sát! Cô ra ngoài! Bảo bọn họ về hết, hôm nay tan sở sớm. Không ai được báo cảnh sát!”. Cô đẩy cô tiếp tân ra ngoài, đóng mạnh cửa lại.
Quay người lại, cô nhìn thấy Phương Tử Hạ bị đấm trào máu miệng, đau khổ ՐêՈ Րỉ thì không kìm được, lao đến nắm lấy tay Lạc Thiên, khóc nói: “A Thiên, đừng thế... xin anh, đừng đánh anh ấy nữa, đừng đánh nữa...”.
“Cô tránh ra!”, Lạc Thiên đẩy mạnh Châu Mộng Kha ra, cô mất thăng bằng, ngã về phía sau.
Phương Tử Hạ thấy vậy thì đẩy mạnh Lạc Thiên, bước nhanh đến chỗ Châu Mộng Kha, đỡ vợ dậy. Anh ta quay lại, đôi mắt vằn tia máu, khàn giọng nói với Lạc Thiên: “Đừng lãng phí thì giờ ở đây nữa, nếu anh không muốn vị hôn thê của anh cũng có kết cuộc như Giang Vĩnh Minh thì mau mau tìm cô ấy đi. Bọn họ đã ra tay rồi”.
Châu Mộng Kha kinh hãi nắm chặt tay Phương Tử Hạ: “Anh trai em đến giờ vẫn không chịu dừng tay ư?!”.
“Mày nói gì?!”, Lạc Thiên bước đến túm lấy cổ áo Phương Tử Hạ, ngón tay như muốn xé nát anh ta ra.
“Năm năm trước, Giang Vĩnh Minh đến Mỹ tìm tôi, quay về nước thì gặp tai nạn. Cậu tưởng vị hôn thê của cậu hôm nay đến đây, thì sẽ bình yên vô sự hay sao?”
Phương Tử Hạ gắng gượng mở miệng nói, sau đó nắm chặt tay Châu Mộng Kha, nụ cười vô cùng thê lương: “Anh trai em trước khi em đến đã có mặt ở đây rồi”. Cuộc đối thoại của anh ta và Giang Văn Khê, cô cũng đã nghe thì Châu Thiệu Vũ làm sao không nghe thấy.
“Phương Tử Hạ, nếu Giang Văn Khê có gì bất trắc, tao nhất định sẽ bắt mày đi theo cô ấy!”, Lạc Thiên hằn học nói rồi mở cửa lao đi.
Giang Văn Khê và Cố Đình Hòa ra khỏi Viện Phúc lợi nhi đồng, đi thẳng về hướng bắc, chiếc xe khi sắp ra khỏi thành phố thì lúc này, di động của cô vang lên tiếng nhạc chuông quen thuộc.
Cô kinh ngạc nhìn cái tên trên màn hình, người đàn ông nhẫn tâm không liên lạc với cô lâu nay lại gọi cho cô.
Anh đã đọc quyển nhật ký đó rồi sao?
Cô kích động đến nỗi tay run run bấm nút nghe, lập tức bên kia vẳng đến giọng nói điên cuồng nhưng đầy lo lắng của Lạc Thiên: “Giang Văn Khê, em ở đâu? Châu Thiệu Vũ muốn Gi*t em. Mau nói anh biết em đang ở đâu? Đang ở đâu?”.
Cô sửng sốt không tin nổi, hoàn hồn lại rồi hét to: “Đường Hồ Bắc. Em và Cố Đình Hòa sắp ra khỏi thành phố rồi”.
“Anh đã báo cảnh sát. Em bảo tên cảnh sát kia lái xe cẩn thận, lưu ý Châu Thiệu Vũ. Đừng sợ, anh đến ngay, anh đến ngay!”, Lạc Thiên hét lên trong điện thoại, rồi đạp mạnh chân ga, chỉ hận không mọc ra đôi cánh bay thẳng đến chỗ cô.
Cố Đình Hòa phát hiện phía sau có người bám theo.
Giang Văn Khê quay lại rồi kêu lên kinh hãi: “Là Châu Thiệu Vũ! Hắn là một tên điên, A Thiên nói hắn muốn Gi*t chúng ta. Đình Hòa, anh phải lái xe cẩn thận”.
“Ừ, anh thử bỏ hắn lại”, Cố Đình Hòa nói xong đạp mạnh chân ga.
Hai chiếc xe một trước một sau, lao đi với tốc độ cực nhanh.
Phía đường cao tốc bao quanh thành phố, đằng trước đang sửa đường, Cố Đình Hòa muốn tránh đoạn đó nên bất đắc dĩ phải đánh vô lăng, lúc này có chiếc xe khác từ một bên lao tới. Cho dù Cố Đình Hòa xoay vô lăng cực nhanh nhưng xe vẫn đâm vào dải phân cách cao gần nửa mét bên cạnh, đầu xe hất lên cao, chiếc xe lăn đi vài vòng mới ngừng lại.
Cố Đình Hòa cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, anh lắc lắc đầu, mở mắt ra, cảm giác cánh tay tê dại, nhận ra cánh tay anh đã bị rách một mảng lớn, anh cố nén đau, đạp mạnh cửa xe đã méo mó, cuối cùng cũng bò được ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy xăng đang nhỏ giọt, anh bàng hoàng.
Anh lao đến phía bên kia xe với tốc độ nhanh nhất, ra sức mở mạnh cửa, đưa tay vỗ mạnh lên mặt Giang Văn Khê: “Văn Khê, tỉnh lại đi! Xe bị chảy xăng rồi, mau tỉnh đi! Không đi ngay thì muộn mất!”.
Giang Văn Khê hự một tiếng, mở mắt, đưa tay cho Cố Đình Hòa. Anh bất chấp vết thương trên tay, khó nhọc kéo cô vẫn còn hơi choáng váng ra ngoài.
“Chạy mau.”
Anh dìu cô vẫn đang loạng choạng chạy được vài bước, sau lưng “ầm” một tiếng, một luồng hơi nóng cực lớn ập đến, anh đè lên người cô, ngã xuống đất.
Lúc Lạc Thiên chạy đến chỉ nhìn thấy phía trước sáng bừng lên, sau đó là tiếng nổ cực lớn, anh định lao đến chiếc xe nhưng không kịp. Trong ánh lửa, chỉ nghe thấy anh hét lên tuyệt vọng: “Giang Văn Khê...”.