Anh khựng lại vì không thể nói tiếp. Hóa ra thế lực to lớn phía sau xuất phát từ nội bộ bọn chúng, một kẻ vốn trước kia là Phó cục trưởng Cục công an thành phố N, nay là Cục trưởng Châu của Cục công an thành phố S, một kẻ là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự. Đúng như những gì họ suy đoán ban đầu, bản báo cáo giám định ấy có vấn đề. Đội trưởng năm đó nhờ ơn đề bạt của Cục trưởng Châu mới có được ngày hôm nay, để bao che cho con trai mình, Cục trưởng Châu đã không từ thủ đoạn, mua chuộc đội trưởng và nhân viên giám định. Một vị đồng nghiệp khác cũng làm công tác giám định vì phát hiện ra sự bất thường, nhưng bất đắc dĩ phải giả vờ không biết gì cả, viện cớ từ chức để ra nước ngoài.
Những chứng cứ vụ án đó, mọi khả năng dính líu đến Châu Thiệu Vũ đều bị xóa sạch, và cả giấy giám định pháp y, bọn họ cũng nhúng tay vào. Mọi thứ, bọn chúng lợi dụng mối quan hệ chức vụ của mình, giúp Châu Thiệu Vũ thoát tội.
Điều không ngờ nhất là, sau việc đó, để ngăn chặn Cảnh sát trưởng Giang tiếp tục điều tra, bọn họ thậm chí còn thuê sát thủ. Cái ૮ɦếƭ của Cảnh sát trưởng Giang không phải là tai nạn...
“Em sẽ không tha thứ cho bọn chúng, em nhất định sẽ không tha cho bọn chúng.”
Giang Văn Khê siết chặt nắm đấm, móng tay bấm sâu vào da thịt nhưng không biết đau là gì. Có đau mấy cũng không đau bằng trái tim cô, nỗi oan của Lạc Thiên, cái ૮ɦếƭ của cậu, đều do ba tên súc sinh đó gây ra, cô nhất định sẽ không tha cho bọn chúng, nhất định không.
Cô dần dần bình tĩnh.
Cố Đình Hòa cau mày, cẩn thận kẹp những tờ nhật ký được xé ra vào trong quyển nhật ký, nói: “Hiện giờ phải căn cứ vào địa chỉ ghi trên này đi tìm bác A Khánh và Trương Huy, người thứ hai làm giám định, lấy được giấy giám định pháp y thật sự mà anh ta mang đi, Cảnh sát trưởng Giang năm đó chậm một bước là đã có được bản báo cáo đó, còn nữa, lời khai của Phương Tử Hạ...”, Phương Tử Hạ là nhân chứng duy nhất có khả năng chứng minh đêm đó đã xảy ra chuyện, nhưng lương tâm hắn đã mất, vì tiền đồ của mình mà hãm hại người anh em tốt nhất.
“Em đi. Lát nữa em mua vé xe đến thành phố S một chuyến”, Giang Văn Khê nói.
“Không được, một mình em đi rất nguy hiểm, Phương Tử Hạ bắt đầu từ giây phút phản bội bạn bè thì đã cùng bọn với đám kia, không còn nhân tính nữa.”
“Anh không cần lo, bọn chúng hiện giờ không biết trong tay em có chứng cứ. Em biết Phương Tử Hạ năm đó làm như thế là vì điều gì, hắn có nhược điểm.” Nhược điểm duy nhất của Phương Tử Hạ là Châu Mộng Kha, hắn yêu Châu Mộng Kha nên mới đố kỵ với Lạc Thiên.
“Thế thì lát nữa chúng ta đến tìm bác A Khánh và Trương Huy trước, xem tình hình này, nếu thuận lợi thì hai hôm nữa anh sẽ đi cùng em đến S. Có chứng cứ có lợi, Phương Tử Hạ nhất định sẽ không chối cãi được, còn hơn hiện giờ không có gì.”
Giang Văn Khê ôm chặt quyển sổ nhật ký trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm ly cà phê, cuối cùng cảm thấy đó là cách thỏa đáng nhất, liền gật đầu đồng ý.
Mọi việc thuận lợi hơn trong tưởng tượng, bác A Khánh rất có tinh thần hợp tác, kể lại chuyện năm đó một lần nữa, còn Trương Huy năm ấy sau khi phát hiện ra bí mật, trong lòng sợ hãi, tìm cơ hội ra nước ngoài, trùng hợp là tháng trước anh ta cũng vừa về lại N. Trương Huy nói năm đó anh ta vừa tham gia công tác đã phát hiện ra việc này, bao năm nay lương tâm luôn cắn rứt, gần như không đêm nào ngủ ngon, lần này xem như anh ta đã yên tâm rồi. Cố Đình Hòa đưa Giang Văn Khê đến trước tòa nhà cô ở rồi quay về.
Giang Văn Khê đã mệt mỏi mấy hôm liền, khó khăn lắm mới leo lên được lầu năm.
Cửa vừa đóng, cô liền cảm thấy không khí trong phòng khác lạ. Vừa quay người cảnh giác thì mùi vị quen thuộc xen lẫn men rượu mà cô nhớ nhung bấy lâu đã bao bọc lấy cô.
Cô ngỡ anh không bao giờ đến tìm cô nữa.
Giây sau đó cơ thể cô bị đè tới sát cửa, môi bị anh hôn mạnh, nụ hôn mang theo sự giận dữ và trừng phạt, như muốn rút cạn mọi không khí trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô.
Không thể hô hấp, hai tay cô chống lên иgự¢ anh giằng co vùng vẫy, túi tài liệu trong tay rơi tuột xuống đất.
Anh tựa vào môi cô, giận dữ quát nhỏ: “Em nói anh biết đi, phải nhất định bắt anh uống cạn xương máu của em, anh mới không bị giày vò thế này nữa?”.
Cô vừa định nói mình đã tìm ra hung thủ thì lại bị anh cắt ngang: “Anh chỉ muốn yên tĩnh một thời gian, nhưng em không hề cho anh thời gian để thở. Khi trái tim anh đang đau, đang chảy máu, em đang ở đâu? Đang làm gì? Rời xa anh, ở bên hắn ta, em mới cảm thấy đó là tự do hít thở hay sao?”
Cô mấp máy môi, phát hiện sự việc trước khi được xác định chắc chắn, dù cô giải thích thế nào cũng không thể.
Cô vụng về nhìn anh, đáp lại bằng sự im lặng. Cử chỉ ấy lại càng khơi dậy cơn giận trong lòng anh, anh cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.
Cô để mặc anh ngang ngược hôn ʍúŧ gặm nhấm môi cô, cổ cô... cơ thể từ từ mềm nhũn, hai tay run rẩy luồn vào mái tóc của anh. Cô không có khả năng chống cự, vì khao khát trong lòng cũng mãnh liệt như anh.
Anh bế bổng cô lên, vào phòng ngủ, ném cô lên giường, rồi rất nhanh ập đến, mọi thứ cản trở hai người đều được cởi bỏ nhanh chóng.
Trong bóng tối, cô gắng sức muốn nhờ ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào để nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng anh không cho cô cơ hội đó, lấy tay che kín mắt cô, bắt cô nhắm mắt lại, chỉ ngừng một chút rồi bất ngờ rướn người tiến thẳng vào cơ thể cô.
Không có khúc dạo đầu, cảm giác đau đớn khó chịu khiến cô rên khẽ, hai tay luồn trong mái tóc anh bất giác ghì chặt, đầu móng tay bấm sâu vào.
Rất nhanh, cơn run rẩy của cơ thể và suy nghĩ còn sót lại cũng dần dần mờ nhòa theo động tác càng lúc càng nhanh của anh. Cảm giác mãnh liệt khó tả khi mất đi lại có được lấp đầy cả trái tim cô, đầy đến nỗi không thể thêm vào, hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi, rịn ra từ đôi mắt nhắm nghiền.
Sau cơn hoan lạc, giữa hai người tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy nhịp tim của nhau.
Cô mở mắt, trong ánh sáng yếu ớt, thấp thoáng có thể nhận ra đường nét gương mặt anh tuấn của anh, anh nhắm nghiền mắt, phát ra hơi thở đều đặn.
Cô không biết chắc anh đã ngủ chưa, thậm chí không thể chắc chắn ngày mai tỉnh dậy, anh có hối hận vì phút yêu đương này không. Đây không phải là một cơn hoan lạc đơn thuần, mỗi một lần anh vào sâu trong cô, đều mang theo nỗi hận cùng nỗi tuyệt vọng sâu sắc, muốn trả lại cô tất cả những gì từng có, tựa như lấy cơn hoan lạc này làm cuộc chia ly cuối cùng, điều đó khiến trái tim cô rất đau, rất đau.
Lắng nghe hơi thở đều đặn, nhìn đường nét gương mặt mờ mờ của anh, một lúc lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm khe khẽ: “Về chuyện đó, em không biết phải nói với anh từ chỗ nào, mọi đáp án anh cần đều nằm trong túi hồ sơ kia, cậu của em không có lỗi với anh, ông không phải loại người anh nghĩ, cậu đã vì anh thậm chí tính mạng của mình cũng đánh mất. Cho dù anh tin cũng được, không tin cũng được, ngày mai em sẽ đến S tìm chứng cứ cuối cùng”.
Nói hết những lời cần nói, bóng đêm vẫn tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của cô và anh.
Cô đưa tay ôm chặt lấy anh, hít thở hơi ấm đã lâu không tìm thấy.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy thật sớm, bắt đầu làm bữa sáng.
Người đàn ông trên giường vẫn say ngủ. Cô không đánh thức anh, khẽ khàng dọn dẹp đồ đạc xong, cô ngồi bên mép giường lặng lẽ nhìn anh một lúc, rồi đi.
Xuống dưới lầu, chỉ đợi một chút, Cố Đình Hòa đã lái xe đến y hẹn.
Lên xe không lâu sau, cô mệt mỏi ngủ thi*p đi.
Ánh nắng xuyên qua khe hở trên màn cửa chiếu tới giường, soi tỏ gương mặt người nằm trên đó.
Choáng váng, Lạc Thiên khó nhọc mở mắt, khi chiếc đèn đơn giản trên trần nhà lọt vào tầm mắt, anh mới ý thức được mình đang ở đâu.
Anh chống tay gượng dậy, lớp chăn lụa mỏng trượt từ иgự¢ xuống, cơ thể trần trụi lại nhắc nhở “chuyện tốt” mà anh đã làm tối qua. Từ sau lần ở nghĩa trang, đã lâu lắm rồi anh chưa ngủ ngon được như vậy, anh túm lấy quần áo xếp ngay ngắn ở bên cạnh, nhanh chóng mặc vào. Ra khỏi giường ngủ, không thấy bóng dáng mảnh mai ấy đâu, trong lòng tuy hụt hẫng nhưng rất nhanh đã bị sự phẫn nộ thay thế.
Anh nhìn thấy bữa sáng trên bàn, đã nhiều ngày rồi không ăn thức ăn cô nấu, ăn những thứ khác đều nhạt nhẽo vô vị, miệng và dạ dày của anh đã bị cô nuôi dưỡng quen rồi.
Anh không chạm đến thức ăn trên bàn, đang định đi thì nhìn thấy tờ giấy note màu hồng dán trên cửa, nét chữ quen thuộc thanh tú viết: “Cho dù hận thù bao nhiêu, xin anh nhất định hãy đọc xong những thứ trong túi hồ sơ trên bàn rồi hãy đi, nếu không muốn, xem như em cầu xin anh”.
Câu nói đó đã níu bước chân anh thành công, quay lại nhìn, trên bàn quả thực có một túi hồ sơ dày cộp.
Sau cơn hoan lạc tối qua, anh liền ngủ thi*p đi, loáng thoáng nghe thấy cô gái ngốc nghếch kia nói đến túi hồ sơ gì đó.
Anh cầm lên mở ra, bên trong có rất nhiều tờ giấy nhật ký bị xé ra, và cả một quyển nhật ký dày cộp, 乃út tích xa lạ khiến anh nhíu mày.
Chắc cô không buồn chán đến độ bắt anh xem nhật ký của ai đó viết chứ, đang định ném xuống thì một tờ trong số đó nhắc đến cảnh anh ra tù khiến anh bất giác thấy nghi ngại. Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một, những tâm trạng khác nhau xuất hiện trên gương mặt anh mỗi lúc một nhiều, kinh ngạc, bàng hoàng, phẫn nộ...
Mỗi lần lật một tờ giấy, trái tim anh lại như bị một viên đá sắc cạnh đâm vào. Nội dung trong 乃út ghi âm càng khiến anh có suy nghĩ bồng bột muốn Gi*t người.
“Phương Tử Hạ, Châu Thiệu Vũ, Vương Hạo Lỗi, Đồng Kiến Thành...”, anh nghiến răng thốt ra tên những kẻ đó.
Hóa ra đây chính là chân tướng!
Lại là người anh em tốt nhất, gắn bó nhất đã phản bội anh, bán đứng anh.
Anh đóng mạnh sổ nhật ký, đi qua đi lại trong phòng, chuyện năm đó ùa về, chẳng trách khi Phương Tử Hạ đến thăm anh trong tù cứ không dám nhìn thẳng anh. Rốt cuộc tại sao cậu ta lại làm thế? Rốt cuộc là vì điều gì?
Anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc, đáp lại anh ngay sau đó lại là: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng”.
“૮ɦếƭ tiệt, đi đâu rồi?”, anh rủa thầm một câu, cô nàng ngốc nghếch kia chạy đi đâu rồi, anh muốn hỏi cô điều này, lại gọi mấy cuộc nữa, vẫn là giọng ghi âm lạnh băng đáp lời.
Anh nhanh chóng nhét mọi thứ trở lại vào túi hồ sơ, mang ra ngoài, xuống lầu thì vừa khéo gặp thím Vương ở nhà đối diện.
“Thím ơi, xin hỏi sáng nay thím có thấy Giang Văn Khê không?”
“Văn Khê à, hơn năm giờ sáng nay đã ngồi xe bạn đi rồi, nhưng đi đâu thì thím không biết.”
“Bạn ạ? Nam hay nữ hả thím?”, năm giờ hơn? Bây giờ đã là mười giờ.
“Đàn ông, mấy hôm nay ngày nào cũng đến.”
Là tên cảnh sát ấy! Anh cau mày.
Thím Vương thấy vẻ mặt anh thì nói ngay:
“Sao? Hai đứa lại giận dỗi à? Ôi chao, cái cậu bé này, có chuyện gì thì nhường nhịn cô bé một chút, đàn ông mà, phải biết cúi đầu. Cái cậu đẹp trai kia điều kiện không thua kém cậu mặt nào cả, đến lúc đó Văn Khê bị ςướק mất thì cậu chỉ có khóc đấy. Thời buổi này tỷ lệ nam nữ quá chênh lệch, thím chỉ mong sinh được thêm mấy đứa con gái...”.
Khóe môi anh giật giật, để ngăn chặn thím Vương lại lảm nhảm tiếp, anh móc danh thi*p ra đưa cho bà: “Cảm ơn thím, đây là danh thi*p của cháu, bên trên có số điện thoại, nếu Văn Khê quay về, phiền thím báo cho cháu biết”.
Thím Vương cầm tấm danh thi*p tinh xảo lên nhìn, khi ngẩng đầu lên, anh đã ngồi vào xe, lái đi rồi.
Anh ép mình phải trấn tĩnh, vừa lái xe vừa gọi điện cho chú Thâm, rất nhanh bên kia đã nghe máy, anh cuống lên: “Chú Thâm, bên Y con tạm thời không đi được, con phải đến S ngay. Con đã biết năm đó ai hại con phải ngồi tù, là Châu Thiệu Vũ, Vương Hạo Lỗi và Đồng Kiến Thành, cả người anh em tốt nhất của con năm đó là Phương Tử Hạ. Về chuyện này thì trong điện thoại không thể nói rõ hết được, đợi con quay về sẽ kể chú nghe. Giang Vĩnh Minh để lại nhật ký của ông ấy, có rất nhiều chứng cứ, con đã nhờ người gửi đến cho chú rồi”.
Bên kia điện thoại im lặng, một lúc sau nghe thấy giọng trầm trầm của Giang Hoài Thâm vẳng đến: “Con hãy bình tĩnh đã, không được manh động, chuyện gì nên làm, không nên làm, phải có giới hạn. Chú sẽ phái người theo con đi S ngay”.
“Không cần đâu, con đã ra khỏi N rồi. Con cúp máy trước, đợi về rồi nói sau”, nói xong anh cúp máy.
Phương Tử Hạ thấy Giang Văn Khê thì hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười: “Thật bất ngờ. Mời cô ngồi”.
Giang Văn Khê từ từ ngồi xuống sofa.
Phương Tử Hạ rót một ly trà đặt trước mặt cô, cười hỏi: “Sao cô lại đến văn phòng làm việc của tôi? A Thiên đâu? Không đi cùng cô sao?”.
“Lần này là tự tôi đến tìm anh”, Giang Văn Khê không tỏ chút cảm xúc nào, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.
Phương Tử Hạ vẫn cười: “Thế à... Có phải là có vụ án nào muốn nhờ tôi giúp?”.
“Đúng, liên quan đến hai người bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, hai người cùng yêu một cô gái, trong đó một người vì danh lợi và cô gái kia mà không tiếc mọi thủ đoạn hãm hại bạn thân của mình phải vào tù”,cô nhìn thẳng anh ta, không bỏ sót bất kỳ cảm xúc nào trên đó.
Nụ cười trên mặt Phương Tử Hạ cuối cùng cũng biến mất, ngước lên nhìn cô, trong đôi mắt thoáng vẻ giận dữ: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”.
Cô không trả lời câu hỏi đó, nói tiếp: “Năm năm trước, Cảnh sát trưởng Giang Vĩnh Minh đi Mỹ một chuyến, không lâu sau trở về, khi đang chấp hành nhiệm vụ thì vì cứu một đứa trẻ, đã bị một chiếc xe đâm phải, cho dù các y bác sĩ đã làm hết sức nhưng ông vẫn không qua khỏi, lúc đó là một giờ hai mươi phút rạng sáng mùng 5 tháng 3 năm 2003”.
Sắc mặt Phương Tử Hạ tái mét, không kiềm chế được nữa, anh ta đứng bật dậy, lao ra đóng chặt cửa văn phòng, quay lại giận dữ nói với Giang Văn Khê: “Rốt cuộc cô là ai?”, vừa dứt lời, bỗng nhớ ra cô cũng họ Giang, “Cô là con gái Giang Vĩnh Minh?”.
Cô nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của anh ta, cười lạnh: “Tôi không phải con gái ông ấy, con gái ông ấy đã gặp tai nạn xe cộ qua đời ở Mỹ từ lâu rồi”.
Phương Tử Hạ bực tức nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, hôm nay rốt cuộc cô đến đây để làm gì?”.
“Phương Tử Hạ, tôi đang nói gì chẳng lẽ anh không biết? Mười năm trước, anh vì danh lợi và Châu Mộng Kha, không từ thủ đoạn hãm hại bạn thân Lạc Thiên, khiến anh ấy mang tội danh cưỡng Hi*p và bị ngồi tù, sau việc đó lại cùng Châu Thiệu Vũ, Vương Hạo Lỗi, Đồng Kiến Thành lập mưu hãm hại Cảnh sát trưởng Giang Vĩnh Minh đang điều tra vụ án này.”
Phương Tử Hạ nghe xong, cười lạnh: “Cô biết không, cô nói bậy thế này, tôi có thể kiện cô tội vu khống. Nhưng nể mặt A Thiên, tôi không tính toán với cô, nếu không có chuyện gì đặc biệt, mời cô nhanh chóng rời khỏi văn phòng của tôi”.
A Thiên? Anh ta còn mặt dày nói ra ư. Cô biết anh ta là luật sư, tranh cãi với luật sư thì chỉ lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng.
Cô liếc nhìn anh ta, rút từ trong túi ra bản photo giám định pháp y và một cây 乃út ghi âm mà khó khăn lắm mới có được. Cô đẩy bản phô tô đến trước mặt Phương Tử Hạ, sau đó nhẹ nhàng bấm nút trên cây 乃út.
Trong cây 乃út vẳng ra giọng của bác A Khánh và Trương Huy, người giám định thứ hai, hai người kể lại tỉ mỉ những gì họ biết về vụ án năm đó.