Hướng Về Trái Tim - Chương 36

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Bụi trần buông phủ cả kiếp này
Cảm giác mãnh liệt khó tả khi mất đi lại có được lấp đầy cả trái tim cô, đầy đến nỗi không thể thêm vào, hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi, rịn ra từ đôi mắt nhắm nghiền.
Giang Văn Khê không biết rốt cuộc đã là đêm thứ mấy cô giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mộng, cô lại bắt đầu thấy ác mộng. Trong mơ, cô thấy cậu tra chiếc còng lạnh lẽo vào tay Lạc Thiên, anh bị dẫn ra khỏi phòng xử án, nhốt ở trong tù, anh không ngừng gào thét mình bị oan nhưng không ai đáp lại, quản ngục và các phạm nhân khác đều cười giễu anh là kẻ ngốc. Cô nhìn thấy mái tóc khó khăn lắm mới trở lại màu đen của anh, trong tích tắc lai trở nên trắng xóa...
Cô run rẩy toàn thân, bước xuống, rót một ly nước, ngửa cổ uống cạn.
Rời khỏi Giang Hàng mấy hôm rồi, mỗi ngày ngoài việc nghiên cứu tư liệu, chứng cứ vụ án ra thì cô chỉ có ngủ, gần như không biết làm việc gì khác.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, kim vừa chỉ đúng sáu giờ. Lúc nãy ngủ gục trên bàn, cô ngỡ đã ngủ một giấc dài cả thế kỷ.
Hôm nay cô hẹn Cố Đình Hòa, một lúc nữa chắc anh cũng đến, cô đứng lên nấu bữa tối. Canh vừa nấu xong thì chuông cửa reo.
“Xin lỗi, chỉ có một món canh một món mặn, em ngủ quên, không mua thức ăn rồi...” Cô đang định múc canh ra, lại nghe Cố Đình Hòa nói: “Không sao, anh ăn tối ở Cục rồi”.
“Ồ, vậy à.” Cô thu dọn một bộ bát đũa dư, “Em vẫn chưa đói, hay là chúng ta nói chuyện vụ án trước nhé?”.
“Ngủ quên, không mua thức ăn, có phải em đã rời khỏi Giang Hàng?”, người làm cảnh sát có tư duy rất nhạy bén.
Cô gật đầu: “Vâng, mấy hôm trước xin nghỉ việc rồi”. Cô nhìn anh chau mày thì mỉm cười, “Không sao, em không ૮ɦếƭ đói đâu, mấy hôm nữa em định tìm một công việc thời gian tự do một chút”.
Cho dù là không có công việc thì trong một thời gian ngắn, cuộc sống của cô cũng không vấn đề gì. Những ngày tháng ở cạnh Lạc Thiên, mỗi tháng anh đều chuyển một số tiền vào tài khoản cho cô, ngay cả tiền điện nước đều giúp cô chuyển vào một tài khoản cố định, cô không cần trả một xu nào cho những khoản này.
“Có khó khăn gì thì cứ nói với anh.” Cố Đình Hòa thấy gương mặt bỗng thiếu tự nhiên của cô thì nói tiếp: “Đừng quên, chúng ta là bạn”.
Cô khẽ cười, cụp mắt xuống, hơi mím môi, không nói một lời.
Cô rót cho anh một ly nước, hai người ngồi xuống sofa, mở những tài liệu, chứng cứ đặt lên bàn nước.
“Những tài liệu này anh đã xem kỹ, không có vấn đề gì. Nếu thực đúng như anh ta nói, thế thì em có từng nghĩ đến hậu quả khi chúng ta làm thế này không?”, Cố Đình Hòa nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Ý của anh là bí mật không thể nói ra ẩn giấu đằng sau vụ án này, sẽ liên quan đến những nhân vật nào, hậu quả khi làm thế này, họ có thể chịu đựng nổi hay không.
“Vâng, em cũng từng nghĩ đến. Nếu toàn bộ những gì A Thiên nói đều là sự thực, thế thì khả năng duy nhất là anh ấy bị người ta đem ra làm vật thế thân.”
Đó là một âm mưu, bọn họ có thể làm kín kẽ không một chút sơ hở như thế, thế lực đằng sau chắc chắn không đơn giản, nếu không sẽ không có chuyện anh đã dùng mọi kế sách, cả trong sáng lẫn “trong tối” mà vẫn không tìm ra được gì.
“Đúng thế. Từ những tài liệu này, có thể thấy anh ta thực sự có tội, nếu giả thiết rằng anh ta không có tội, khả năng duy nhất mà anh có thể nghĩ đến là những chứng cứ này có vấn đề.”
“Ý anh là đã có người nhúng tay vào?” Cô nhìn xấp giấy tờ dày cộp trong tay, nếu thật sự có người nhúng tay vào, thì phải mua chuộc bao nhiêu người mới làm được? Cô ngước lên, “Làm được đến mức này, hiện trường điều tra, giấy chứng nhận pháp y, lời khai của nhân chứng, mọi thứ này... Thế thì người đầu tiên có vấn đề là cậu của em”. Thật khó mà tin được.
Cố Đình Hòa cau mày: “Em đừng nghĩ vậy, nhân cách của Cảnh sát trưởng Giang em hiểu rõ hơn ai hết, liệu ông có làm những chuyện này không?”.
Cô lắc đầu: “Cậu em chắc chắn không làm thế. Em định xem kỹ lại những đồ đạc cậu để lại, đặc biệt là nghiên cứu thật kỹ đống giấy tờ ghi chép công việc, không chừng sẽ có phát hiện gì”.
“Nếu theo suy đoán của em, Cảnh sát trưởng Giang năm ấy rất xem trọng vụ án này, chắc ông phải để lại đầu mối gì mới đúng.”
Cô thở dài: “Hai hôm trước em có tìm qua những thứ cậu để lại, đều không có. Hay anh đến giúp em xem thử”.
“Ừ.”
Cố Đình Hòa theo cô vào phòng đọc sách, hai người ngồi xuống trong căn phòng rộng, lật giở từng món đồ ra xem. Không biết bao lâu sau, hai người thất vọng nhìn nhau thở dài, không có thu hoạch gì.
Cố Đình Hòa vừa giúp dọn dẹp, vừa nói: “Văn Khê, em nghĩ kỹ lại xem, năm đó cậu em có nói gì với em không, hoặc có ám hiệu gì đó không?”.
Cô nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Không. Cho dù có thì cũng quá lâu rồi, em thực sự không nhớ nổi”.
“Vậy dự định tiếp theo, em đã nghĩ ra chưa?”
“... Có.” Cô định đi tìm người bị hại, và cả những nhân chứng có mặt năm đó, nhưng nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cố Đình Hòa nhìn cô: “Phép năm ngoái anh chưa nghỉ ngày nào, lại thêm năm nay nữa, cũng được nhiều ngày. Ngày mai chúng ta đến đó, mấy hôm trước anh đã tìm đến trưởng thôn của cái thôn đó, tuy vì mở đường mà dọn đi nhưng cũng may nhà ông ta vẫn ở gần thôn cũ. Ông ta đưa cho anh một bản đầy đủ tên họ và địa chỉ hiện tại của những người trong thôn, tuy không hoàn chỉnh lắm nhưng không biết chừng có thu hoạch gì bất ngờ”.
“Vâng”, cô nhìn anh rất cảm kích.
“Làm ơn đi, đừng tỏ vẻ muốn quỳ xuống cảm ơn nữa. Nếu muốn cảm ơn anh thì đợi khi bắt được hung thủ, em mời anh một bữa thịnh soạn là được.” Anh cười tủm tỉm, trong nụ cười có bao nhiêu cay đắng, chỉ có mình anh biết.
“Vâng”, cô cười đáp.
“Cũng muộn quá rồi, anh phải về đây.” Anh cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, lại quay ra nhìn ngoài cửa sổ, “Hình như mưa rồi”.
“Thế à?”, cô bất giác cũng quay đầu nhìn ra ngoài.
Lúc nãy bước vào, cô mở cửa sổ để thông gió, bên ngoài tối đen như mực, tí tách tí tách, nghe rõ hạt mưa rơi trên ô kính cửa sổ.
Tháng Sáu mưa rào, nói mưa là mưa.
Cô vội vàng bước đến, nghiêng người đóng cửa sổ, mưa xem chừng mỗi lúc một to, hạt mưa lọt vào trong qua kẽ hở khung cửa chưa đóng kịp, quất lên mặt cô, cô vội vàng tránh ra, tay khẽ huơ lên, ᴆụng vào một thứ gì đó trên bàn trước cửa sổ, đánh rơi nó xuống đất.
Anh thấy cô luống cuống thì cười, nhặt con lật đật rơi xuống đất lên, chọc cô: “Lúc nãy thấy em nói đâu ra đó, bây giờ lại luống cuống chân tay, cũng may là lật đật, không phải bình hoa gì đó”.
Cô quay lại, đỏ mặt.
Anh đặt lật đật lên bàn, lắc lư một cái, con lật đật phát ra tiếng như bên trong có gì đó. Anh lại cười, đùa cô: “Chắc em không xem con lật đật là ống đựng tiền xu đấy chứ”.
Con lật đật phát ra tiếng? Con lật đật này là đồ chơi mà cậu tặng cho cô, trong ký ức, con lật đật không hề phát ra tiếng.
Trong tích tắc, tay cô đờ ra giữa không trung, vẻ mặt sững sờ, trong đầu lướt qua cảnh mấy năm trước, hai hôm trước khi cậu cô xảy ra chuyện, con lật đật văng thành hai mảnh, cô tiếc nuối khóc lóc với cậu.
Cậu cô lấy con lật đật đi, hôm sau trả lại cô con lật đật đã được dán lại, trịnh trọng đặt lên tủ sách, đồng thời dặn cô không được làm rơi xuống nữa, nếu không thì dù ông lợi hại cách mấy cũng không thể trả lại nguyên dạng cho nó, tóm lại dù sao đi nữa cũng không thể làm hỏng nó. Lúc ấy cô nhớ con lật đật trống rỗng, không phát ra tiếng.
Nghĩ thế, cô cầm nó lên lắc mấy cái, thứ gì đó va chạm phát ra tiếng, giống đồng xu, nhưng không phải. Cô liền ra sức bẻ con lật đật làm hai, chỉ nghe “cách” một tiếng, một vật bằng kim loại rơi xuống đất, là một chiếc chìa khóa. Cô cúi xuống, nhặt chiếc chìa khóa đặc biệt còn dính băng keo lên, soi dưới ánh đèn.
Cố Đình Hòa đón lấy, chăm chú quan sát.
Bỗng, hai người cùng đồng thanh kêu lên: “Tủ bảo hiểm!”.
“Em nói đúng, năm đó Cảnh sát trưởng Giang rất xem trọng vụ án này.” Cố Đình Hòa hào hứng lạ thường, “Tủ bảo hiểm, nhưng toàn thành phố này có rất nhiều ngân hàng và công ty bảo hiểm tiền tệ, chiếc chìa khóa này rốt cuộc là của ngân hàng nào?”.
Cô xúc động run giọng kêu lên: “Ở phía nam thành phố có một ngân hàng, ở đó từng là nơi thím em công tác, nhất định là ở đó!”.
“Anh rất mong ngày mai xem chiếc chìa khóa này mở ra bí mật gì cho chúng ta”, anh trả chìa khóa lại cho cô.
Cô nắm chặt chìa khóa trong tay, ngày mai, cậu nhất định sẽ nói cho cô biết đáp án.
Anh lại nói: “Anh về trước, sáng mai anh đến đón em”.
“Vâng.” Cô tiễn anh ra cửa, sau đó nhớ ra bên ngoài mưa to, lại gọi anh: “Khoan đã”. Cô quay vào lấy một cây dù ra đưa cho anh.
Anh hơi ngẩn ra, từ khu nhà cô đến xe anh chỉ cách có mười mấy mét. Anh đón lấy dù, cười mỉm: “Cảm ơn”.
Ý tứ trong nụ cười đó, cô nhận ra, mặt hơi đỏ lên, cô nói: “Anh đi cẩn thận”.
Cố Đình Hòa đi rồi, cô ngồi xuống sofa, lặng lẽ vuốt ve chiếc vòng bươm bướm pha lê trên cổ tay mình.
Sáng hôm sau, Giang Văn Khê thức giấc, không lâu sau thì Cố Đình Hòa lái xe đến đón cô. Hai người đến ngân hàng XX ở phía nam thành phố, Giang Văn Khê đưa chìa khóa, giấy tờ chứng nhận cậu cô đã qua đời và chứng từ di chúc của luật sư đưa cho nhân viên ngân hàng, làm các thủ tục. Một lúc sau, một túi hồ sơ dày xuất hiện trước mặt cô.
Cô cầm lấy, run run mở ra, lấy ra một sổ ghi chép màu đen, một cây 乃út ghi âm và mười mấy tờ ghi chép được xé ra từ một cuốn sổ khác. Cô mở quyển sổ, nét chữ quen thuộc hiện lên trước mắt.
“Là chữ của cậu em, là vụ án đó. Em đoán không sai, cậu thực sự có điều tra vụ án đó”, cô kích động kêu lên.
“Tìm chỗ nào đó ngồi, từ từ xem và nghiên cứu kỹ”, Cố Đình Hòa vỗ nhẹ vai cô.
“Vâng.”
Hai người nhanh chóng tìm được một quán cà phê gần đó, vừa ngồi xuống, Giang Văn Khê liền sốt ruột lật xem nhật ký. Mười mấy tờ giấy vô cùng quen thuộc, cô đã nhớ ra, đó thuộc về một quyển nhật ký khác của cậu trong nhà, hóa ra là ở đây.
Ngày 24 tháng 12 năm 1998, trời nắng.
Hôm nay là đêm Bình An của lễ Giáng Sinh, cậu ta vẫn không chịu gặp tôi. Đối với cậu bé đó, xin lỗi nhiều đến mấy cũng không thể bù đắp. Nếu lúc đó tôi không nhập viện vì bệnh, thì vụ án đã không giao cho người khác, nhưng điều đó cũng không thể giảm nhẹ tội lỗi của tôi, điều tra hiện trường, bằng chứng ra tòa... Nếu không có những thứ này, có lẽ, cậu ta sẽ không bị phán ngồi tù bốn năm, Khê Khê cũng sẽ không phải nghỉ học. Đều do lỗi của tôi...
Điều duy nhất hiện giờ tôi có thể làm là trả lại tự do cho cậu ta, mau chóng giúp cậu ta thoát khỏi song sắt ấy.
Đọc những dòng nhật ký này, Giang Văn Khê mới nhớ ra mùa hè mười năm trước, cậu cô vì viêm ruột thừa cấp, sốt cao hôn mê, sau đó nhập viện để phẫu thuật, sau khi ra viện đã ở nhà nghỉ ngơi một thời gian dài. Hóa ra về sau vụ án này giao lại cho người khác, cậu cô không phụ trách từ đầu đến cuối. Những dòng nhật ký sau đó là những ghi chép khi cậu đi khắp nơi tìm người bị hại và những người dân trong thôn đó. Từng ngày từng ngày, từ năm 1999 đến năm 2002, không chỉ trong mấy năm đó không có thu hoạch được gì, thậm chí công việc cứ bị điều động liên tục, nói khó nghe hơn là bị giáng chức. Thím cô vì không chịu nổi tiền lương của cậu cứ mỗi lúc một thấp, suốt ngày không về nhà, cuối cùng đã đề nghị ly hôn, đưa em họ ra đi. Trong thời gian đó, nhật ký đứt đoạn khoảng mấy tháng, cũng chính là thời gian thím và em họ đã xảy ra tai nạn ở Mỹ.
Tai nạn của bố mẹ, bệnh tình của cô, bắt đầu khiến cậu hoang mang, những dòng chữ đã tiết lộ sự tuyệt vọng trong lòng cậu. Cô tiếp tục đọc, thời gian thoáng chốc đã nhảy đến 15 tháng 10 năm 2002.
Ngày 15 tháng 10 năm 2002, trời mưa.
Hôm nay là ngày ra tù của cậu bé đó, tôi muốn nói với cậu ta rằng vụ án của cậu ta đã có chuyển biến tốt, nhưng cần sự phối hợp của cậu ta, hiện giờ tôi chỉ thiếu sự xác nhận lần nữa của chính cậu ta, chứng thực một vài chuyện.
Tôi đã chậm một bước, cậu ta vừa rời đi. Rảo một vòng trong tù, nghe tiếng khóc của các phạm nhân, nhớ đến chuyện cậu ta trong một đêm bạc trắng đầu, Ⱡồ₦g иgự¢ như bị một tảng đá lớn đè nặng, không biết tảng đá ấy bao giờ mới rơi xuống?
Lúc rời khỏi khu trại giam, rất bất ngờ, tôi nhìn thấy cậu bé đó, cậu ta đứng trong mưa, để mặc nước mưa thấm ướt người, mái tóc lạ thường của cậu ta vẫn nổi bật trong màn mưa. Tôi sợ cậu ta bệnh nên đưa dù cho cậu ta, nhưng bị cậu ta đánh mạnh, cây dù rơi xuống đất.
Cậu ta giận dữ quát lên với tôi: “Giang Vĩnh Minh, ông sẽ phải ૮ɦếƭ thê thảm, cả nhà ông!”. Cậu ta rủa xong, quay người bỏ đi.
Tôi cầm cây dù đứng trong mưa, cứ thế nhìn cậu ta biến mất. Cậu ta không biết rằng lời nguyền của cậu ta đã ứng nghiệm, vợ chồng chị gái tôi, Ngọc Hà, Văn Tuệ, tất cả đều đã ra đi, đến một thế giới khác.
Người tiếp theo có lẽ sẽ là tôi.
Chỉ là Văn Khê còn nhỏ, cuộc đời mới vừa bắt đầu.
Đọc đến đây, trái tim Giang Văn Khê thắt lại, cô có thể hiểu vì sao anh lại đứng trong mưa, sao anh lại ngốc đến thế? Cậu đã tìm ra anh, chính là muốn giúp anh, sao anh lại từ bỏ cơ hội đó?
Cô tiếp tục xem.
Ngày 29 tháng 11 năm 2002, trời âm u.
Hôm nay là ngày tôi vui nhất trong mấy năm gần đây, không uổng công tôi ra sức tìm kiếm, cuối cùng tôi đã có một thu hoạch bất ngờ. Suy đoán trước kia cuối cùng cũng đã được chứng thực, không phải cậu ta làm.
Tôi lại tìm đến trưởng thôn của thôn cũ, và tôi đã gặp được người duy nhất trong thôn “thấy được” quá trình sự việc - bác A Khánh. Bác A Khánh mười mấy năm trước gặp tai nạn, hai mắt bị mù, nhưng thính giác và khứu giác của ông vô cùng nhạy bén.
Tôi ghi âm, nhưng đề phòng sự cố bất trắc, tôi vẫn ghi lại bằng cách viết.
“乃út ghi âm, 乃út ghi âm, nhanh”, cô kích động kêu lên với Cố Đình Hòa.
Cố Đình Hòa cười phá lên, bấm nút mở tắt, phát hiện ra hết pin thì chọc cô: “Haizzz, đây chính là cuống quýt thì không ăn được đậu phụ nóng trong truyền thuyết đây mà”.
Mặt cô đỏ lên, lật nhanh sổ nhật ký, tìm ra một tờ giấy đơn lẻ ở phía cuối cùng, bên trên có chữ ký và dấu vân tay của bác A Khánh, cô và Cố Đình Hòa đọc thật kỹ từng chữ.
Hóa ra tối đó, bác A Khánh nửa đêm buồn tiểu, nghe thấy giọng của ba người đàn ông trẻ, giọng ba người này không phải người trong thôn, ông chưa từng nghe. Ông nghe họ cứ nói rằng phải làm sao, trong đó một người bảo không sao, về thành phố nhất định sẽ có cách. Ông tưởng có trộm trong thôn, vừa định bước ra thì lúc đó lại phát hiện có người thứ tư.
Thế là ba người đó ép người thứ tư làm gì đó, vì giọng nói quá nhỏ, ông thực sự không nghe rõ, nhưng ông nghe ra giọng người thứ tư đó, chính là một cậu bé trong số những người ở trọ bên nhà A Ngưu kế bên, tên Phương Tử Hạ. Ông nhớ tên cậu ta là vì cậu bé đó và bạn cậu ta, hai người ấy là người tốt, thấy ông là người mù lòa nên xách giúp ông một thùng nước đầy.
Ông sợ Phương Tử Hạ bị bắt nạt nên bước ra, ông nghe Phương Tử Hạ nói với ba người kia là không sao, mắt ông không thấy đường, không nhìn thấy gì cả.
Ba người kia đến trước mặt ông, ông không biết ba người đó làm gì, nhưng chắc là để xác nhận xem có đúng là ông bị mù không. Phương Tử Hạ nói với ông đều là bạn học cả, trời nóng quá nên ra ngoài hóng mát. Về sau bọn họ đều bỏ đi, nhưng bước chân Phương Tử Hạ nặng nề hơn lúc đến, lúc đi ngang qua, ông còn ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng.
Ông cũng không mấy để ý, sáng mai ông còn phải dậy sớm, vì phải đưa vợ đến bệnh viện thị trấn để khám bệnh, mùa mưa rào dạo trước, chân vợ ông lại bị đau. Hôm sau ông và vợ dậy sớm, hai người lúc về lại thôn thì đã là buổi chiều. Lúc đó họ mới biết, hóa ra đêm hôm qua, cậu bé tên Lạc Thiên đã phạm tội, bị cha của Tố Mai bắt quả tang.
Đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong. Giang Văn Khê đọc đến đây, cô và Cố Đình Hòa nhìn nhau.
Cố Đình Hòa nhìn cô, hỏi với vẻ ẩn ý: “Phát hiện ra gì không?”.
Cô không nói, nhưng đáp án thì trong lòng đã rõ.
Tháng Bảy hoa quế rụng đầy. Người bị hại Trần Tố Mai mỗi ngày đều lên thị trấn bán hoa quế, bác A Khánh tuy hai mắt không thấy đường nhưng có thể ngửi thấy, nghe thấy, bước chân Phương Tử Hạ nặng nề hơn lúc đến, và cả mùi hương hoa quế, Phương Tử Hạ chắc chắn là cõng hoặc bế cô ta.
Ba người đó, hẳn nhiên là Châu Thiệu Vũ, Vương Hạo Lỗi, Đồng Kiến Thành. Còn về rốt cuộc là ai đã χâм нạι Trần Tố Mai thì chỉ có đoạn nhật ký sau mới cho cô câu trả lời.
Ngày 24 tháng 2 năm 2003, trời nắng.
Tôi đã đến Mỹ được hai ngày, hôm qua đi thăm Ngọc Hà và Văn Tuệ, nói rất nhiều với họ, vốn định mang tro cốt của hai mẹ con về nước an táng, nhưng nhớ đến sự quyết liệt của Ngọc Hà khi ra đi, cô ấy nói cho dù có ૮ɦếƭ cũng không về nước, nên tôi đành từ bỏ. Lần này mục đích khác đến Mỹ chính là tìm Phương Tử Hạ để chứng minh sự việc năm đó.
Năm năm rồi, chuyện này cuối cùng đã có kết quả.
...
Ngày 27 tháng 2 năm 2003, trời nắng
. ...
Phương Tử Hạ nhận lời, cậu ta sẽ suy nghĩ kỹ, kể hết chuyện này. Nhưng tôi đã đợi trọn một ngày, cậu ta không xuất hiện. Cậu ta vẫn mê muội không chịu tỉnh. Tôi không thể ở Mỹ lâu hơn, tôi phải về nước.
... Ngày 3 tháng 3 năm 2003, trời âm u.
Sự việc trong dự đoán đã xảy ra, tôi đã bị theo dõi. Những chứng cứ tôi ghi lại đây tuyệt đối không thể để cho bọn chúng tìm được. Cảm ơn Ngọc Hà, những thứ này đã có nơi cất giấu, chìa khóa tủ bảo hiểm tôi để trong con lật đật của Khê Khê.
Tôi liên lạc được với đồng nghiệp Trương Huy làm giám định năm đó, cậu ta nói khi ấy cậu ta tìm ra тιин ∂ị¢н trong cơ thể của Trần Tố Mai, ngoài bị cáo Lạc Thiên ra còn có hai người nữa, cậu ta cũng vô tình biết được sự lợi hại của một trong số kẻ đó, vì sợ hãi nên cậu ta đã bỏ đi, mang giấy giám định đã làm trước đó ra nước ngoài.
Trương Huy đã nhận lời giúp tôi, đợi khi có giấy giám định pháp y thật sự, mọi thứ sẽ kết thúc.
Còn một ngày nữa, bọn họ dù thế nào cũng không thể tìm ra.
Nhưng, nếu tôi không may bị hại, thứ duy nhất có thể giúp cậu bé đó chỉ có bấy nhiêu tâm huyết này của tôi.
Cậu bé, mong là Thượng đế sẽ che chở cho cậu.
….
Đến khi đọc xong trang cuối cùng, hai tay Giang Văn Khê đã nắm chặt quyển sổ, sự phẫn nộ bùng cháy.
Cố Đình Hòa biết cô phẫn nộ thế nào, vội giữ chặt hai tay đang siết chặt của cô: “Chuyện này phải tính toán thật kỹ, không được manh động, nếu không...”, nếu không sẽ như Cảnh sát trưởng Giang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc