Chạy đuổi theo anh đến tận bãi đậu xe, khi thấy chiếc xe màu đen quen thuộc từ từ ròi khỏi chỗ đậu, cô bất chấp tất cả, lao đến giơ hai tay ra, chặn trước đầu xe.
Âm thanh chói tai của bánh xe ma sát với mặt đất vang lên, chiếc xe thắng gấp, dừng lại.
Tay anh nắm chặt vô lăng, tím đập thinh thịch, suýt chút nữa thì xe đâm vào cô rồi.
Cô nàng ૮ɦếƭ tiệt này, điên rồi sao?
"Em điên à? Có biết mình đang làm gì không?", anh giận dữ xuống xe.
Cô buông tay xuống, từ từ tiến đến, nhìn anh chằm chằm, hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc anh định trốn đến bao giờ?".
"Anh không trốn em!", anh mở cửa xe, ngồi lại vào ghế lái.
Cô cũng mở cửa bên ghế phụ, ngồi vào trong.
"Không trốn? Vậy tại sao di động của anh không hoạt động, điện thoại bàn luôn bận máy, K.o không thấy anh, chị Nghiêm cũng không biết anh ở đâu, cho dù anh về công ty cũng trốn em khăp nơi, thậm chí còn định đến Y một thời gian dài, không phải trốn thì là gì?".
"Di động mất không được hay sao? Điện thoại nhà hỏng thì không được à? Ai quy định anh nhất định phải đến K.o? Anh đi đâu tại sao phải báo cáo với Nghiêm Tố? Đến Y là vì nhu cầu công việc, có phải tổng giám đốc đi đâu cũng phải có được sự phê chuẩn của trợ lý Giang không?!" Anh càng lúc càng siết chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay hằn rõ, giọng nói cũng không kiểm soát được mà càng lúc càng to.
Lại là trợ lý Giang.
Khó mà che giấu được nỗi đau, cô gắng nhẫn nhịn không để nước mắt tràn ra, cắn môi nghẹn ngào: "A Thiên, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Em chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn với anh".
Anh không nói, im lặng một lúc lâu, chỉ rút một điếu thuốc ra châm lửa, rít một hơi thật manh.
Cô điều chinh lại hô hấp, một lúc sau mới khó nhọc lên tiếng: "Có lúc không thể không tin rằng, mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt. Không biết anh có nhớ mười năm trước, anh bị đưa ra khỏi phòng xử án không? Anh bị hai cảnh sát dẫn đi, cứ một mực nói mình bị oan. Lúc đó, có một cô bé, cầm hộp bánh ngọt rất đẹp đang đứng đợi người cậu yêu kính nhất làm xong công việc, cùng về nhà chúc mừng sinh nhật. Đúng lúc anh đi qua cô bé ấy và người cậu, anh đã gầm lên với hai người họ \'Giang Vĩnh Minh, tôi không cưỡng Hi*p ai! Là ông bất lực, ông không xứng làm cảnh sát! Ông sẽ gặp báo ứng, Giang Vĩnh Minh, tôi nguyền rủa cả nhà ông sẽ ૮ɦếƭ thê thảm\'. Cô bé kia bị giọng nói của anh làm cho kinh hãi, đánh roi hộp bánh trong tay, thế là anh đạp lên cái bánh đó, bị cảnh sát dẫn xuống cầu thang. Từ hôm đó, tai cô bé kia đã mất đi thính lực và phải nghĩ học".
Trong tích tắc, động tác của anh cứng đờ, không hút thuốc nữa, khói nhè nhẹ toả ra từ những ngón tay, đốm lửa đỏ nhỏ xíu nhanh chóng tàn lụi.
"Là em, cô bé đó là em. Đúng như anh mong muốn, cả nhà cậu em ૮ɦếƭ thê thảm, thím và em họ của em ૮ɦếƭ vì tai nạn giao thông ở Mỹ, cha mẹ em cũng bị chôn vùi ở núi sâu không tìm thấy xác, cuối cùng cậu của em cũng đi theo họ. Còn em, người duy nhất còn sống sót của nhà họ Giang, mọi thứ đều thất bại, lúc tốt lúc xấu, không chừng một ngày nào đó sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần. Năm đó lời nguyền của anh đã ứng nghiệm. Mười năm rồi, chuyện này đeo bám em mười năm, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua."
"Vậy anh nên chúc mừng mình có bản lĩnh nói một câu mà thành, hay nên nói rằng nhà họ Giang đáng kiếp, báo ứng đáng phải nhận?", anh hừ lanh lẽo một tiếng, quay sang nhìn cô.
Cô cười khổ: "A Thiên, có lẽ đó là một nhầm lẫn, em tin anh bị oan, nhưng em cũng tin nhân cách của cậu em, vì em nhớ sau chuyện của anh, cậu không vui cả một thời gian dài, thậm chí rất lâu cũng không đến Cục làm việc".
"Đủ rồi!" Anh dập tắt điếu thuốc, đôi mắt nhen nhóm ngọn lửa, "Nếu em muốn nói với anh về ông cậu Giang Vĩnh Minh của em anh dũng thế nào thì không cần. Trong bốn năm ở tù, anh đã nghe quá nhiều quá nhiều rồi".
"A Thiên, em muốn giúp anh lật lại vụ án, chứng minh anh trong sạch, chứng minh cậu của em không như anh nói."
"Lật lại vụ án?" Anh cười phá lên, cơ thể run rẩy vì cười, đôi mắt đẹp nhìn cô chằm chằm, nhưng ánh mắt không chút nét cười, "Em giúp anh? Anh đã tốn bao nhiêu công sức, dùng mọi thủ đoạn mà vẫn không có kết quả. Em dựa vào đâu mà nói giúp anh lật án? Chỉ dựa vào bộ sưu tập truyện thám tử đầy trong tủ sách nhà em, và một câu em giúp anh, thì có thể điều tra ra mười năm trước là ai làm à?! Giang Văn Khê, là em quá ngây thơ, hay là anh ngu ngốc?!".
Cô nắm chặt vạt áo anh, cuống lên: "Không phải thế! A Thiên, anh nghe em nói, sau khi anh xảy ra chuyện, nhớ lại sự kỳ quặc của cậu em thực sự là có chuyện gì đó. Hãy tin em, em cảm thấy cậu em nhất định là đang điều tra vụ án của anh, nếu không phải về sau ông ấy qua đời trong lúc thi hành nhiệm vụ, anh chắc chắn đã được giải oan rồi...".
"Đủ rồi! Giang Văn Khê!" Anh không chịu nổi khi cô nhắc đến Giang Vĩnh Minh, nếu giữa họ chỉ có nói về Giang Vĩnh Minh thì anh thà kết thúc cuộc trò chuyện này, "Xin em xuống đi, anh muốn yên tĩnh một mình!".
"Em..."
"Xuống xe!", anh gần như gầm lên.
Cô cụp mắt xuống, nước mắt lưng tròng, cắn môi, cuối cùng chạm tay lên cửa, xuống xe.
Khi cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe như một cơn gió, lao ra khỏi bãi đậu xe.
Nỗi đau khôn tả trong lòng khiến cô không còn kiềm chế nổi nữa, nước mắt như chuỗi hạt trân châu đứt dây, rơi xuống tí tách.
Tại sao anh không chịu tin cô? Cậu của cô nhất định đã làm gì đó cho anh, nếu không cậu đã không mất tích mấy ngày kỳ lạ như thế, tình cảm của thím với cậu trước đây rất tốt, tại sao sau vụ án đó lại bỗng nhiên đưa em họ rời khỏi đây, đến nước Mỹ...
Cô vòng tay ôm người, quỳ xuống, trong bãi đậu xe mênh ௱ôЛƓ vắng ngắt, chi còn tiếng nấc nghẹn của cô.
"Cô Giang, cô không sao chứ?", nhân viên bảo vệ đang đi tuần ngang qua.
Cô vội vàng lau nước mắt, khẽ nói: "Vâng, tôi không sao". Cô từ từ đứng dậy, chân đã tê dại, suýt nữa thì không đứng nổi.
"Cô Giang, cô chắc chắn là không sao chứ?", nhân viên bảo vệ lại hỏi.
Cô lắc đầu: "Cảm ơn, tôi thật sự không sao". Đi những bước nặng nề giống một con rối bằng gỗ cứng đờ, cô từ từ tiến đến thang máy.
Cô đưa tay bấm nút, vừa định vào thang máy thì lúc này, tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, ba chữ "Cố Đình Hoà" hiện lên rất rõ ràng, cô vội vàng nghe máy: "Đình Hoà, có phải anh đã lấy được hồ sơ vụ án?".
"ừ", trong điện thoại, giọng cố Đình Hoà rất trầm, "Tối nay em có tiện không?".
"Tiện. Hay anh đến nhà em đi, có gì nói cũng tiện hơn bên ngoài". Cô lau nước mắt còn đọng ở khoé mắt, cười vui vẻ. Lấy được hồ sơ thì cô có thể tìm hiểu tường tận hơn sự tình lúc đó.
"ừ, lát nữa gặp."
Về đến nhà, cô vào phòng ngủ thứ hai đã lâu rồi không bước chân đến, nơi ấy cô luôn giữ lại những vật dụng liên quan đến bố mẹ và cậu, vì sợ nhìn thấy chúng lại khơi dậy tâm trạng cô độc bi thương, nên cô đã mang chúng vào đó và khoá lại.
Theo suy đoán của cô thì năm ấy, cậu cô nếu đi điều tra lai vu án đó thì nhất đinh sẽ để lại chứng cứ hoặc đầu mối quan trọng nào đó. Nhưng cô lật xem giấy tờ làm việc của cậu, và cả những đồ đạc tạp nham cậu để lại thì không có phát hiện gì đặc biệt.
Đang lúc cô vò đầu suy nghĩ thì chuông cửa reo vang.
Là Cố Đình Hoà.
"Ăn tối chưa anh?", cô rót một ly trà cho cố Đình Hoà.
Cố Đình Hoà nhìn xung quanh, cứ nghĩ sẽ gặp ai đó nhưng thấy trong nhà chi có mình cô thì bất giác cảm thấy như được an ủi, cười khẽ: "Anh ăn rồi".
Đón lấy tủi hồ sơ trong tay cố Đình Hoà, cô vội mở ra, lời trần thuật của người bị hại, lời khai và biện giải của bị cáo, lời làm chứng của các nhân chứng, ghi chép tại hiện trường, giấy giám định pháp y... mọi thứ cô cần đều nằm hết bên trong.
Cô xúc động nói với anh: "Thật không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa".
Cố Đình Hoà nhìn cô vẻ nghĩ ngợi, hỏi cô: "Em thật sự đinh giúp anh ta lật lại vụ án này?".
"Vâng", cô lật giở từng trang, khựng lại rồi ngẳng đầu lên, "Bây giờ không đơn giản là một vụ án Hi*p ∂âм иữa, mà cũng liên quan đến danh dự của cậu em".
"Danh dự của Cảnh sát trưởng Giang?", cố Đình Hoà sửng sốt.
"Vâng", cô muốn cười, kể lại đầu đuôi mọi việc.
Cố Đình Hoà nghe xong, anh trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Vậy bây giờ em và anh ta đã chia tay rồi?".
"Không biết có phải thế không", cô cụp mắt xuống, giọng tràn ngập cay đắng, "Nhưng cũng gần như anh nghĩ, sắp chia tay rồi...". Từ cuộc trò chuyện hôm nay, anh căn bản không thể chấp nhận sự thực cô là cháu gái của Giang Vĩnh Minh, anh không nói, có lẽ là không muốn thấy cô buồn chăng.
Cố Đình Hoà nhìn cô rất chăm chú, nói: "Văn Khê, anh ta đối xử với em như vậy, em thấy làm thế này có đáng không?".
Cô hơi ngước lên, ánh mắt nhìn ly trà trên bàn buồn bã nói: "Có gì đáng với không đáng, cho dù chia tay thật thì làm thế này cũng đúng mà".
"Em yêu anh ta, đúng không? Nên cho dù đến nước không thể cứu vãn, cũng cam tâm làm mọi việc vì anh ta?"
Lời của Cố Đình Hoà khiến cô ngẩn người, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cô lại gật đầu. Phải, ai bảo cô yêu anh, cho dù làm gì thì mọi thứ đều xứng đáng.
Tuy lòng đau như dao căt, Cô Đình Hoà vân nói: "Nếu em kiên trì thì xin hãy để anh giúp em, đến khi tóm được hung thủ, trả lại sự trong sạch cho anh ta".
Cô cắn môi, khẽ nói: "Đình Hoà, xin lỗi...". Tâm ý của anh, cô làm sao không hiểu, nhưng trái tím cô đã trọn vẹn thuộc về người đàn ông chỉ biết làm cô rơi nước mắt, không còn chỗ nào để người khác chen vào.
"Đừng nói xin lỗi, em biết mà, điều anh cần không phải là xin lỗi." Cố Đình Hoà ngừng lại, rồi nói tiêp, "Chúng ta là bạn, không phải sao?".
"Bạn...", cô lẩm bẩm lặp lại, nhất thời không biết phải nói sao.
Cố Đình Hoà nhận ra sự ngại ngùng của cô, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường rồi đứng lên: "Muộn quá rồi, anh phải về đây. Em... xem kỹ những tư liệu chứng cứ vụ án này trước nhé, mấy hôm nữa rồi chúng ta tiếp tục".
"Vâng, em đưa anh xuống lầu", cô cũng đứng dậy.
"Không cần đâu, xe anh ở ngay dưới kia."
"Cứ để em tiễn anh."
Cố Đình Hoà không kiên trì nữa.
Hai người một trước một sau, đi qua đoạn hành lang tối om, xuống lầu.
Đến chỗ đậu xe, cố Đình Hoà nói vói cô: "Lên đi, muộn lắm rồi".
"Vâng", cô đáp nhỏ, xoa hai tay vào nhau, cúi đầu nhìn mặt đất không động đậy.
Cố Đình Hoà nhìn cô, tay đưa lên giữa chừng rồi lại buông xuống, mím môi chui vào trong xe, nói: "Tạm biệt, chúc ngủ ngon".
"Tạm biệt, chúc ngủ ngon", cô đưa mắt, đáp lại.
Cố Đình Hoà khởi động xe, nhanh chóng lái đi.
Cô ngước lên nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, bất giác nhớ lại, rất nhiều đêm như thế này, cô cũng đưa mắt nhìn theo Lạc Thiên rời đi như vậy. Rất nhiều lúc, anh ôm lấy cô, hôn cho đến khi cô sắp không thở được mới buông ra, lái xe rời đi. Bây giờ anh chỉ bảo cô xuống xe, lạnh lùng vô tình mà bỏ đi, bỏ lại mình cô đơn độc nức nở.
Cô hít một hơi thật sâu, đúng lúc quay người đi, cô liếc thấy dưới ngọn đèn đường gần đó có một bóng dáng quen thuộc, cô tần ngần khựng lại, quay đầu, dưới bóng đèn không có ai.
Nhất định là cô đã nhớ quá nên hoa mắt, mới ngỡ đó là anh.
Cô cười khổ, đi nhanh vào trong.
Đến khi thấy cô vào trong rồi, Lạc Thiên mới bước ra khỏi chỗ tối.
Bỏ lại cô ở bãi đậu xe, không lâu sau anh đã hối hận. Chiếc xe chạy rất xa rồi mới dừng lại, nghĩ ngợi, anh lại quay về công ty nhưng cô đã đi rồi.
Nỗi nhớ nhung trào dâng, anh nhớ cô.
Không kìm chế được nỗi nhớ, anh lái xe đến nhà cô, sợ cô nhìn thấy, anh đậu xe ở một góc rất xa, đứng ở ngã rẽ ngốc nghếch nhìn lên ô cửa sổ sáng đèn của cô.
Nhưng điều khiến anh không ngờ là lại nhìn thấy tên cảnh sát đó. Anh cười lanh, hoá ra cô sống "rất tốt", tốt hơn anh quá nhiều, anh đúng là một tên ngốc.
Anh đấm manh lên cốp xe, giận dữ mở cửa xe, khởi động, lao đi.
Giang Văn Khê không bao giờ nghĩ rằng cô lại nhận được thông báo điều cô sang bên nhà hàng làm việc.
Cô nắm chặt tờ thông báo trong tay, tìm trưởng phòng Nhân sự. Trưởng phòng Nhân sự đã đoán chắc cô sẽ đến, chi nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối, bảo rằng đó là quyết định của cấp trên, không thể làm gì được.
Cấp trên? Cấp trên nào?
Cuối cùng, anh cũng ra tay. Thực ra không cần đến tìm trưởng phòng Nhân sự, cô cũng đoán ra từ lâu. Tại sao không đuổi cô cho xong? Tại sao còn phải điều cô sang bên nhà hàng?
Về lại văn phòng, cô đứng trước bàn làm việc, nhìn cánh cửa đối diện đóng chặt, cắn môi rồi hạ quyết tâm, gõ lách cách thật nhanh vào máy tính, một lúc sau, đơn xin nghĩ việc đã xong, cô đẩy cánh cửa ngăn cách anh và cô ra.
Anh ngẳng lên, nhìn thấy cô với sắc mặt trắng bệch, không tỏ ra ngạc nhiên, tiếp tục vùi đầu vào làm việc.
Cô từ từ tiến đến bàn làm việc của anh, nói: "Em biết mấy hôm nay anh đang mâu thuẫn,giằng xé, để trốn tránh em mói chọn đến Y công tác dài ngày, đúng không?".
"Bây giờ là lúc làm việc, đừng nói những chuyện không liên quan đến công việc", anh không ngẳng đầu, lanh lẽo nói.
"Anh yên tâm, nói xong em sẽ đi ngay", cô hít một hoi thật sâu, đẩy tờ đơn xin nghi việc đến trước mặt anh.
Cuối cùng anh không còn tập trung vào đống công văn nữa, mà đờ đẫn ngẳng lên nhìn cô.
Cô nói tiêp: "Bây giờ, anh không cân phải làm gì nữa, cũng không cần phí sức điều em sang bên nhà hàng. Đến làm việc ở nhà hàng và rời khỏi Giang Hàng, em chọn thôi việc. Như thế, anh cũng không cần đến Y nữa".
Anh không còn kiềm chế được, đứng phắt dậy, nắm tờ đơn trong tay cười giễu cợt: "Rất tốt, rất tốt! Một mặt khác hoàn toàn lộ ra rồi, không cần viện cớ đã có thể tự phản kích". Anh ném manh tờ đơn lên bàn, hai tay chống lên mặt bàn, quát lên với cô, "Nhưng chớ tự coi mình là đúng, công ty có điều chỉnh bất cứ nhân sự gì cũng là nhu cầu của công ty. Điều một chương một trong sổ tay nhân viên Giang Hàng đã nói rõ, là nhân viên của Giang Hàng phải phục tùng vô điều kiện sự sắp xếp điều động nhân sự trong nội bộ công ty. Em ném một tờ đơn thôi việc vào đây là ý gì? Đang uy Hi*p anh hả?".
"Em không uy Hi*p anh, chỉ không muốn tiếp tục thế này nữa. Nếu nhìn thấy em thật sự khiến anh đau khổ đến mức đó, thì cứ đuổi việc em đi, hà tất phải điều em sang nhà hàng phiền phức như vậy? Nếu anh đã không thể hạ quyết tâm thì cứ để em quyết định", cô căn môi.
""Giang Văn Khê, em tưởng anh không dám ký?!", giọng nói trầm trầm nhẫn nhịn, báo hiệu cơn giận anh đã đè nén bấy lâu.
"Người hôm qua là anh, đúng không?" Nhất định anh đã nhìn thấy cảnh cô đưa cố Đình Hoà xuống lầu, nếu không hôm nay tuyệt đối sẽ không có tờ thông báo.
Anh siết chặt nắm tay, cụp mắt xuống, không nói gì.
Cô lại nói: "Anh ấy đến nhà em là vì vụ án của anh".
Anh ngước lên, vẻ mặt u ám, sắc mặt sa sầm đáng sợ: "Ai bảo em tìm hắn?! Ai cho phép em?! Chuyện của anh có liên quan gì đến hắn? Em tưởng em làm thế thì có thể bù đắp được tội lỗi của Giang Vĩnh Minh à? Lật lại vụ án thì sao? Trả lại trong sạch cho anh? Ai trả lại bốn năm đó cho anh? Giang Văn Khê, em nghe cho rõ đây, cho dù cả đời này không lật lại được vụ án, cũng không cần em lằng nhằng với tên cảnh sát đó!".
"Anh đừng tự lừa mình dối người nữa được không? Bao hôm nay, em vân như trước, môi ngày làm bữa sáng chờ anh, nhưng ngày nào cũng chỉ có thể nhìn món cháo nguội đi từng chút một, tim em cũng dần dần nguội lanh. Em biết anh đau khổ, anh buồn bã, nhưng nỗi đau của em không ít hơn anh. Một người là người em yêu và muốn mãi mãi ở canh, người kia là người cậu đã nuôi em từ nhỏ đến lớn. Chuyện đó là chuyện em không bao giờ hy vọng nó xảy ra, nhưng đã thành sự thực rồi, em phải làm sao? Chuyện này là khúc mắc trong lòng anh, nếu một ngày không tìm ra hung thủ thực sự, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục thế này? Bây giờ xin anh hãy nói cho em biết, mấy ngày nay, anh không phải đang trốn em, chọn đi Y dài ngày cũng không phải vì không nhìn thấy em. Hãy nói em biết đi! Em phải làm sao? Em phải làm sao?"
Anh nghiến răng, từ từ ngồi xuống ghế, tránh né ánh mắt chất vấn của cô: "Anh chỉ cần thời gian yên tỉnh".
"Yên tĩnh? Bao nhiêu ngày rồi? Anh yên tỉnh thế vẫn chưa đủ hay sao? Cho dù anh có muốn hay không thì em vẫn sẽ làm. Em đã nói em tin anh, đồng thời cũng tin cậu của em. Em không muốn sau này mỗi ngày anh phải giằng xé khi nhìn thấy em, em cũng không muốn sau này em phải đối diện anh trong đau khổ." Tìm ra hung thủ, đó là lối thoát duy nhất giữa cô và anh. Cô sụt sịt mũi, nói: "Nếu anh thật sự cảm thấy khó chịu, muốn chọn cách từ bỏ, chỉ cần anh nói một câu thôi, em sẽ biến mất mãi mãi".
Biến mất mãi mãi? Lời như thế mà cô lại nói ra dễ dàng như vậy? Anh đã nói, anh thật sự muốn yên tỉnh, cô nôn nóng muốn rời khỏi anh đến thế hay sao? Anh là một sợi xích, trói buộc khiến cô không thể thở nổi, được, được, bây giờ anh trả tự do lại cho cô.
Anh măt anh là một cơn giá lanh khó tả, toàn thân toát ra một sự giận dữ sắp tuôn trào. Anh cầm 乃út, ký nhanh tên lên tờ đơn xin thôi việc: "Tuỳ em, như em mong muốn, bây giờ mời ra ngoài", một câu nói như rít ra từ kẽ răng.
Cơn đau như cắt da cắt thịt cuối cùng đã khiến giấc mơ cô bé Lọ Lem tan vỡ, đây mới là hiện thực, tình cảm yếu ớt không chịu nổi bất kỳ sự công kích nào. Khi đoá hoa cúc kiêu ngạo rơi xuống chân cô, cô nên biết cuối cùng sẽ là kết cuộc này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cô hít một hơi thật sâu, cố nở một nụ cười nhìn anh: "Vâng, Tổng giám đốc Lạc, cảm ơn sự quan tâm của anh trong thời gian vừa qua. Tạm biệt". Lồng иgự¢ không ngừng co thắt, hơi thở của cô trở nên nặng nề, trước khi nước mắt kịp rơi xuống, cô đã nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
Sau khi cô đi rồi, trong văn phòng tĩnh lặng như ૮ɦếƭ.
Anh vụt đứng dậy, hai tay giữ lấy mép bàn, "âm" một tiếng, bàn làm việc nặng nề bị lật tung, tư liệu văn kiện trên bàn, sổ viết, máy tính đều rơi xuống đất. Trong ly cà phê tính xảo chỉ còn lại một chút cà phê màu nâu đen, tấm thảm lông cừu trắng muốt bị nhuộm đen một mảng.
Tất cả đều không thể giải toả cơn giận của anh, tủ sách, chậu cây, đồng hồ lớn, tranh treo tường, toàn bộ đều là nơi để anh trút giận.
Nghiêm Tố vừa về đến văn phòng, nghe thấy tiếng động lạ bên trong thì bước nhanh vào, đẩy cửa ra, một đồ vật bay vèo ngang qua, cũng may mà chị tránh kịp, không bị ném trúng. Vừa hoàn hồn nhìn lại thì thấy hoá ra là một món đồ làm bằng thiếc. Lại nhìn vào trong phòng, chị bàng hoàng há hốc miệng, chị chỉ mới rời khỏi có nửa tiếng thôi, mà trong này đã trở nên thê thảm đến vậy, thực sự khó mà tín được sự phá hoại và sát thương của chủ nhân văn phòng này.
"Dù là ai thì cũng cút ra khỏi đây ngay cho tôi!", kẻ phá hoại đứng trước khung cửa sổ lớn, hai tay bám lấy lan can, gầm lên giận dữ.
Nghiêm Tố như không nghe thấy lời anh nói: "Tôi vừa đến công ty, nghe nói cậu đã mời Văn Khê \'đi\' rồi".
"Là chính cô ấy đòi đi! Còn nữa, sau này tôi không muốn nghe cái tên đó nữa! Mời ra ngoài cho!"
Lửa giận của Nghiêm Tố cũng bị anh nhen nhóm: "Cậu cứ từ từ nổi điên trong này đi, tôi mặc kệ! Còn nữa, văn phòng tự mà dọn dẹp lấy!".
"Rầm", Nghiêm Tố sập manh cửa lại.
Chị giận dữ ngồi xuống bàn làm việc, liếc nhìn chỗ ngồi bên phải vắng lặng, tiếc nuối thở dài. Chuyện năm ấy chị cũng biết, anh Thâm vì tên nhóc xấu xa này mà phí bao sức lực, nhưng vận mệnh hình như cứ thích đùa cợt cậu ta, người có dính líu đến vụ án ấy không ૮ɦếƭ thì cũng mất tích. Chị không phải người nhiều chuyện, không bao giờ nghĩ rằng cô bé ấy lại là cháu gái của Giang Vĩnh Minh.
Đúng là một mối nghiệt duyên.