Hướng Về Trái Tim - Chương 34

Tác giả: Hoa Thanh Thần

"Vấn đề anh nói em cũng từng nghĩ đến, nhưng em vẫn tin anh ấy tuyệt đối không làm chuyện đó", ánh mắt Giang Văn Khê khiến Cố Đình Hoà nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: "Được, anh giúp em, nhưng anh có một yêu cầu, cho dù kết quả thế nào, xin em đừng để bản thân chịu tổn thương".
Nhìn đôi mắt sâu và buồn bã của anh, cô lúng túng cụp mắt xuống, gật đầu.
"Em về sớm nghĩ ngơi đi, chúc ngủ ngon", Cố Đình Hoà quay người bỏ đi.
Cô nhìn theo bóng anh dần xa, thở dài rồi đi vào trong.
Về đên nhà, đón tiêp Giang Văn Khê là một vòng tay cuồng nhiệt.
Lạc Thiên ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai: "Cuối tuần này anh theo em đến thăm mộ bố mẹ, tiện thể báo với hai cụ chuyện chúng ta kết hôn".
"Hả?" Nhanh thế sao? Cô nhất thời không kịp thích ứng.
"Chẳng lẽ em muốn bỗng một ngày nào đó, bụng to vượt mặt mà kết hôn à?", anh nhướn mày, anh thì không ngại vấn đề này rất thực tế, cô nhớ đến bài báo hai hôm trước có đăng một mẩu tin liên quan đến việc dùng bao cao su nhưng vẫn có thai được, vội vàng gật đầu, đỏ mặt đáp: "Vâng".
"Ngủ thôi, chơi muộn thế này mới về", anh tức tối kéo tay cô vào phòng ngủ.
Cái tên ngang ngược này! Chiếm nhà của cô, chiếm giường của cô, bây giờ chuyện cô về muộn cũng đòi quản. Oan nghiệt!
Nằm xuống giường, cô buồn ngủ đến nỗi sắp thi*p đi thì bỗng nghe giọng anh: "Sau này bớt qua lại với tên cảnh sát kia đi, đêm hôm khuya khoắt càng không cho hắn đưa em về nhà".
Cô mệt mỏi cố nhướn mi lên, tỏ vẻ phản đối.
Cuối tuần, Lạc Thiên đưa Giang Văn Khê đến nghĩa trang.
Hai người ngồi trên thảm cỏ của khu Thảo Bình, chậm rãi gấp bướm giấy.
Lạc Thiên thấy tên của mẹ cô trên bia mộ thì hỏi: "Em theo họ mẹ?".
Giang Văn Khê đáp: "Vâng, bố em ở rế (*)".
(*) Hay còn gọi là bắt rể, tức là đàn ông ở bên gia đình nhà gái, một hình thức hôn nhân đàn ông sau khi kết hôn sẽ ở nhà vợ, trở thành một thành viên trong nhà vợ.
Lạc Thiên mỉm cười, lấy hộp thuốc và bật lửa trong túi ra, đang định châm lửa thì lúc ấy, chú trông coi nghĩa trang đi tuần ngang qua, thấy hai người có vẻ muốn đốt tiền giấy thì lập tức đến ngăn cản: "Cái này không thể đốt ở đây, phải đi sang kia".
Giang Văn Khê vội đứng lên, giải thích với ông chú đó.
Lạc Thiên bình thản cất hộp thuốc và bật lửa đi, quay sang nhìn bia mộ, nghỉ một lúc rồi trịnh trọng hứa với cha mẹ Giang Văn Khê đã ngủ yên dưới đất: "Xin hai bác yên tâm, con sẽ bảo vệ và chăm sóc Văn Khê suốt đời".
Chú trông coi nghĩa trang đã bỏ đi, Giang Văn Khê thở phào nhẹ nhõm, quay lại thấy Lạc Thiên đang lẩm bẩm gì đó trước bia mộ cha mẹ cô thì hỏi: "Anh đang nói gì đó?".
Anh nhướn môi: "ừm, bố mẹ em đồng ý gả em cho anh rồi".
"Xì! Mặt dày thế!", cô đưa tay kéo anh, "Qua cửa bố mẹ em, còn cậu em nữa, đừng đắc ý quá sớm". Tuy miệng nói thế nhưng thực ra trong lòng cô thấy ngọt ngào như ăn mật vậy.
Lạc Thiên thản nhiên ôm bó hoa cúc đứng dậy, khẽ choàng ôm cô rồi hướng đến khu Anh Liệt.
Giang Văn Khê đang định đón lấy bó hoa cúc đứng dậy thì thấy sắc mặt Lạc Thiên rất lạ, anh mím chặt môi, đứng đờ người bất động cách đó hai, ba mét.
"Sao vậy?", cô nghi ngại hỏi.
"Ông ta, chính là cậu của em?!", anh quay lại, giọng khô khốc, có vẻ lanh lùng và xa lạ.
"Đúng thế, mẹ em họ Giang, cậu em đương nhiên cũng họ Giang..." Bỗng cô không thể nói tiếp được nữa, hoi lanh trong mắt anh từ từ lan toả khắp người cô, cô hoảng lên, run giọng hỏi: "Rốt cuộc là... có chuyện gì thế anh?".
Lạc Thiên nhìn cô, bỗng cười lanh lên một tiếng, rồi từ từ nụ cười ấy dần biến mất, đôi mắt anh toát lên vẻ cô độc, lanh nhạt khó tả.
Trong khoảng khắc cô vừa đưa tay ra, bó hoa cúc rơi xuống đất, Lạc Thiên lanh lùng, đạp lên những đoá cúc chớm nở. Trong tích tắc, những đoá hoa trắng ngần trong sáng bị đạp tơi tả, cánh hoa bay tan tác khắp nơi.
Sắc măt cô trở nên tái nhơt. đưa mắt nhìn anh, lúc này Lạc Thiên như bỗng nhiên biến thành một người khác, toàn thân không tìm nổi một chút hơi ấm, lanh như tảng băng, cứ thế giẫm lên bó hoa, không nói một lời, quay lưng bỏ đi.
"Rốt cuộc anh sao thế? Lúc nãy còn đang bình thường, tại sao bây giờ lại thế này? Cho dù là giống em thì anh cũng đừng phân liệt nhân cách hoàn toàn như thế chứ?", cô không kìm được, hai tay siết chặt, hét lên sau lưng anh.
Bước chân anh không ngừng lại, nhanh chóng biến mất trong khu nghĩa trang.
Những lời cô định gọi anh lại tắc nghẹn trong cổ họng, toàn thân cô run rẩy, quay lại nhìn bia mộ của cậu, trên tấm hình, cậu mặc đồng phục cảnh sát, anh tuấn uy nghiêm.
Mười năm trước, ngoài phòng xử án, người nguyền rủa cậu cô, nguyền rủa cả nhà cô là anh ư? Người hại cô mất đi thỉnh giác tạm thời, bị ép nghĩ học là anh sao? Người hại cô phải chịu đựng sự ђàภђ ђạ tính thần bao năm nay là anh ư?
"Không thể nào, không thể nào, không thể nào...", cô ra sức lắc đầu, cự tuyệt sự suy đoán đó.
Cậu cô không phải là viên cảnh sát đã bắt anh, không phải cậu.
Cô nhớ lại lời Châu Thiệu Vĩnh đã nói khi gặp cô, trong đầu hiện lên cảnh cãi nhau lần đầu với Lạc Thiên, anh thù hận cảnh sát như vậy là vì phải chịu nỗi oan uổng trong mười năm trời, nếu anh thật sự bị oan, thế thì, người sai lầm chính là cậu cô. Cô lắc manh đầu, cô không tin người có kinh nghiệm phá án như cậu lại nhầm lẫn. Nếu cậu cô đúng, thế thì mười năm trước anh thật sự đã làm chuyện đó. Cô vẫn lắc đầu không tin, bất kể thế nào thì đôi mắt con người không biết nói dối. Nỗi đau của anh, sự kiên trì của anh, sự phẫn nộ của anh, mọi thứ đều không dễ dàng giả vờ mà ra được.
Tại sao người bắt anh lại là cậu cô?
Cả người cô lảo đảo, sức lực toàn thân như bị rút cạn trong tích tắc, cô ngồi bệt xuống trước bó hoa nát vụn, run rẩy sờ lên những đoá hoa đã từng có sự sông rât manh mẽ, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Lạc Thiên không biết anh đã ra khỏi nghĩa trang như thế nào, chiếc xe vừa khởi động, anh đã đạp manh chân ga, chiếc xe lao như mũi tên bung ra khỏi dây cung.
Hồi ức kinh khủng mười năm trước như nước lũ vô tình hung hãn ập đến anh.
Khi anh nhìn thấy mấy chữ "Giang Vĩnh Minh chi mộ" trên tấm bia, anh ngỡ mình hoa mắt, cố trấn tĩnh lại, tự nhủ người cùng tên cùng họ trên thế gian này rất nhiều, cảnh sát cùng tên cùng họ cũng rất nhiều, nhưng khi nhìn tấm hình, anh không thể nào thuyết phục nổi bản thân, anh cảm thấy cả thế giới đổ sụp xuống trước mặt.
Chiếc xe lao đi rất nhanh, không biết đã đi bao xa, bỗng thắng gấp một cú, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai rợn người.
Anh đưa mắt nhìn bảng cấm đường chi cách mười mấy centimet trước mặt, đầu óc hỗn loạn, gương mặt trong tấm hình trên bia mộ kia lại xuất hiện.
Gương mặt ấy, cho dù là mười năm, hai mươi năm, anh mãi mãi cũng không quên được.
Ở Cục cảnh sát, Giang Vĩnh Minh trong lúc phẫn nộ đã cầm tập hồ sơ vụ án đánh manh lên đầu anh, quát: "Viện Phúc lợi nhi đồng Thiên Sứ Vui vẻ? Sinh viên xuất sắc trường Đại học H? Làm những chuyện thế này, cậu còn thi đại học làm gì? Lãng phí thời gian! Lãng phí nhân lực! Lãng phí tiền bạc!".
Ánh mắt lanh lẽo, giọng nói khinh miệt ấy, anh không bao giờ quên.
Năm ấy khi bước vào cổng Giang Hàng này, anh mới có thể sống lại, nhưng mọi thứ trước kia nếu bảo anh dễ dàng buông bỏ thì anh không thể, thậm chí anh đã lợi dụng mọi mối quan hệ để theo đuổi vụ án năm nào, nhưng những chứng cứ đến tay thì không có cái nào có lợi cho anh. Bao năm đã trôi qua, những người thụ lý hồ sơ, người thì chuyển công tác, kẻ thì không còn. Anh đến thôn đó tìm hộ gia đình ấy, nhưng người ta đã dọn đi để tránh điều tiếng, về sau thôn ấy bị thu hồi đất đai do mở rộng đường sá, những người biết chuyện không biết đã dọn đi nơi nào.
Thậm chí anh còn đến tìm Giang Vĩnh Minh, muốn trả lại cho ông ta tất cả nỗi oan uổng uất ức mấy năm đó, kết quả là lời nguyền năm nào của anh đã linh ứng, Giang Vĩnh Minh ૮ɦếƭ rồi, cả gia đình ông ta đều ૮ɦếƭ thảm.
Quãng thời gian ấy là những ngày tháng ảm đạm nhất sau khi anh ra tù, thậm chí còn thê thảm hơn cả những ngày trong tù. Cái bạt tai của chú Thâm đã thức tinh anh, cho dù biết chân tướng thì sao? Cho dù lật lại vụ án thì sao? Cho dù trả lại anh sự trong sạch thì sao? Thời gian bốn năm đó không thể quay trở lại, không ai có thể trả lại anh bốn năm đó, tại sao phải sống đau khổ suốt ngày thế này?
Bao năm nay khó khăn lắm mới gắng gượng được, bây giờ cuối cùng anh đã tìm ra người tin tưởng mình, người bạn đời sống cùng mình cả đời, nhưng kết cuộc, anh lại bị ép đến bờ vực.
Tại sao? Tại sao cô lại là cháu của Giang Vĩnh Minh?
Lúc Thượng đế đóng cánh cửa lại trước mặt anh, đến cửa sổ cũng đóng lại, dường như anh bị vận mệnh thít chặt cổ họng, gắng sức vùng vẫy trong bóng tối, nhưng không thể nào giằng thoát ra được.
Anh có thể bình thản kể lại cho cô nghe chuyện mười năm trước, anh có thể bình thản đón nhận sự thực rằng cả đời này cũng không lật lại được vụ án, nhưng anh không thể chấp nhận hanh phúc nửa đòi mình lại là hanh phúc có được từ người đã bập cái còng sắt lanh băng vào tay anh, anh không thể chấp nhận, những năm tháng dài dằng dặc sau này, khi đối diện với cô, lúc nào cũng có một giọng nói nhắc nhở anh, rằng cô là cháu của Giang Vĩnh Minh.
Sợi dây vận mệnh không thể giằng thoát cứ buộc chặt vào cổ anh, càng lúc càng siết lại, càng lúc càng chặt, không thể nào thở được. Anh gục lên vô lăng, không ngừng thở dốc.
Khi đã hơi ổn định lại, việc anh có thể làm chỉ là những tiếng cười khổ phát ra từ đáy lòng.
Bầu trời trong xanh bỗng tối sầm, làn gió nhẹ tháng năm xen lẫn mùi cây cỏ thổi đến.
Nước mắt không biết đã khô tự bao giờ, Giang Văn Khê đưa tay chùi đôi mắt đã đau rát, ôm bó hoa cúc tơi tả đứng trước mộ cậu, nói với vẻ kiên định: "Cậu ơi, giữa hai người nhất định đã có sự nhầm lẫn, đúng không? Con không tin cậu bắt lầm người, con cũng không tin anh ấy lại làm chuyện này, vậy nên con phải đi điều tra vụ án này, con nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự, nhất định!"
Cô ném bó hoa vào thùng rác gần đó, quay người rời đi.
Về đến nhà, cô vốn mong chờ còn có thể nhìn thấy bóng Lạc Thiên, nhưng chi là sự hụt hẵng, tâm trạng bỗng sa sút. Di động nắm trong tay mở ra rồi gập lại, mấy lần như thế, cuối cùng cô cắn môi bấm dãy số đã khắc sâu trong lòng.
Điện thoại vang lên "thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy", chút hy vọng mong manh cũng bị dập tắt trong giọng nói máy móc lạnh lùng đó. Khi chưa rời khỏi nghĩa trang, cô đã gọi rất nhiều lần cho anh, bây giờ đã tối, anh không những không về lại tổ ấm của cô, mà còn tắt điện thoại.
Anh cắt đứt liên lạc với cô, anh đã từng nói, cho dù anh ở đâu, nhất định cũng sẽ để cô tìm ra anh, sẽ không để cô lo lắng.
Cục diện bất ngờ không trở tay kịp này kiến trái tim cô rất đau, rất đau.
Gập điện thoại lại, cô buồn bã ngồi xuống sofa, nhìn chiếc vòng bươm bướm pha lê lóng lánh trên tay, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài.
Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Trong quầy bar ở K.o, A Ken nhìn chai Whisky trong tay, băn khoăn không biết có nên đưa cho ông chủ đang gục trước quầy, ý thức đã bắt đầy lộn xộn hay không.
Quản lý quản bar Đoạn Mộc vừa giải quyết xong một vị khách khó chiều, chạy đến quầy, lườm A Ken một cái: "Tôi đã bảo cậu đừng pha chế rượu cho anh ấy rồi mà?!".
"Quản lý, anh vừa quay đi là ông chủ lại ép tôi pha chế. Tôi không làm thì kết quả anh biết rồi đó, anh bảo tôi phải làm sao?", A Ken bị kẹt giữa hai người, khổ mà không nói được gì.
Nói đi nói lại thì cậu ta cũng không muốn làm, nhưng người trước mặt là ông chủ, nếu ông chủ không vui thì chỉ một câu thôi, cậu lúc nào cũng chuẩn bị tính thần mà biến khỏi đây. Cả tối nay cậu chưa phục vụ khách nào,ông chủ ra lệnh cho cậu lấy tất cả các loại rượu trong bar pha chế thành một ly, bây giờ đã là mấy ly rồi, cậu không nhớ nữa. Ông chủ ngay từ đầu đã không nói gì mà cứ uống rượu liên tục, hiện giờ chi gào lên \'Tại sao lại là cô ấy \', nếu cứ tiếp tục uống nữa, cậu nghĩ đêm nay mình có thể chỉ pha được rượu cho ông chủ thôi.
Đoạn Mộc rủa mấy câu, nhìn Lạc Thiên bên canh, hai tay vừa ᴆụng đến vai anh đã bị anh gạt đi. Lúc ông chủ nốc rượu mà khuyên can, khác nào nhổ lông trên đầu cọp. Trước kia anh ta đã khuyên một lần, suýt nữa bị ông chủ một cước đá văng ra khỏi K.o rồi.
Đoạn Mộc cũng khó xử.
"Chị Kiều mà có ở đây thì tốt biết bao, nhất định sẽ xử đẹp ông chủ, nhưng chị Kiều lại lặng lẽ bỏ đi mất rồi." Tiểu Lý phục vụ đứng canh sờ cằm, đột nhiên vỗ tay vào nhau, "Hay là, chúng ta cứ để ông chủ uống say không biết trời đất là gì, rồi khiêng anh ấy lên lầu là được chứ gì?".
Đoạn Mộc giơ một chai bia lên, làm động tác đập xuống, khoặm mặt lại hừ một tiếng:
"Cậu là quỷ chứ không phải người! Ý kiên quỷ quái này cũng nghĩ ra à!". Ngày mai ông chủ tình rượu, biết bọn họ vì muốn đỡ rắc rối mà chuốc rượu say cho anh, lúc đó ngay cả quản lý là anh ta cũng có thể khăn gói cút về nhà ấy chứ.
Bỗng, Tiểu Lý đưa tay chi về phía cửa, kích động gào lên: "Có... có người cứu rồi! Tổng... giám đốc Thẩm và Tổng giám đốc Tang!"
Đoạn Mộc quay lại, quả nhiên nhìn thấy Tổng giám đốc Thẩm của Hoàng Đình và Tổng giám đốc Tang của Tang Thi đang khoác tay nhau bước vào, bất giác véo đùi một cái thật manh, hai người này đến quá đúng lúc, thật cứ như cha mẹ tái sinh vậy. Anh ta kích động đứng dậy, bước đến chào đón.
"Tôi chưa say... tôi vẫn muốn uống... buông tôi ra... tại sao... tại sao... nói tôi biết tại sao lại là cô ấy..."
Tang Du khoanh hai tay nhìn Lạc Thiên say khướt, lại nhìn Thẩm Tiên Phi, nhướn mày nghi ngờ: "Anh có chắc đến lúc đó vẫn nhờ anh ta làm phù rể không?".
Thẩm Tiên Phi gật đầu chắc chắn, đưa tay lột chiếc áo vest bần trên người Lạc Thiên ra, nhẹ nhàng buông ra cho anh nằm thẳng trên giường.
Tang Du nghiến răng: "Chẳng phải anh nói tửu lượng anh ta rất cao hay sao? Sao lại kém thế này?".
Thẩm Tiên Phi nhận lấy khăn nóng mà phục vụ đã chuẩn bị sẵn, vừa lau nhẹ nhàng cho Lạc Thiên vừa trả lời: "Tửu lượng cậu ấy rất cao, dù sao cũng cao hơm anh".
"Tửu lượng cao? Thế này mà cũng gọi là cao hả? Cứ ôm ghì lấy em hỏi em tại sao? ૮ɦếƭ tiệt, em làm sao biết tại sao anh ta lại uống nhiều thế này? Haizz, còn nữa, váy em mới mua bị anh ta nôn ra hết rồi! Nếu không vì nể tình anh ta đã ra sức giúp tìm nhẫn thì em thật muốn đạp hai phát lên mặt anh ta làm kỷ niệm." Tang Du kéo chiếc váy ướt đẫm, "Không được, tối nay em phải về tìm hoá đơn, ngày mai phái người mang đến văn phòng anh ta".
Tiền quần áo nhất định phải bắt tên quỷ sứ này trả. ૮ɦếƭ tiệt, hiếm khi tối nay rảnh rỗi ra ngoài giải trí, lại bị tên này làm mất cả hứng, nếu cô không đòi tiền quần áo thì quá có lỗi với thời gian quý báu của cô.
"Nhất định A Thiên đã gặp phải chuyện gì đó không vui, nếu không sẽ không uống say đến vậy, hai hôm trước thấy còn vui vẻ tươi cười, nói là định cầu hôn bạn gái. Đợi cậu ấy dậy rồi tính." Thẩm Tiên Phi an ủi Tang Du đang tức tối, sau đó đắp chăn cho Lạc Thiên, dặn những người trong quán chăm sóc anh cẩn thận rồi ôm Tang Du rời khỏi đó.
Ông chủ ngủ rồi, nhân viên trong quán đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tiên Phi trong sự nhiệt tình đưa tiễn của mọi người, rời quán bar đi mua quần áo với Tang Du.
Hôm sau Giang Văn Khê dậy rất sớm, vẫn làm hai phần điểm tâm như thường lệ. Cô ngồi trước bàn ăn, đờ đẫn nhìn bữa sáng không được ᴆụng đến, đợi Lạc Thiên xuất hiện, cuối cùng vẫn là thất vọng.
Quá tám giờ, cô thu dọn bát đũa, đi làm.
Cứ ngỡ sẽ thấy Lạc Thiên ở công ty, nhưng hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, cả ngày anh không đến công ty. Mấy lần cô định hỏi chị Nghiêm có thấy anh không, nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt xuống, về sau chị Nghiêm hỏi ngược lại cô có thấy anh không, cô càng lo lẳng.
Lại một ngày nữa, anh không xuất hiện.
Ngày thứ ba, vẫn không thấy anh.
Cô không ngừng gọi điện cho anh, vẫn tắt máy. Điện thoại bàn ở chung cư Thiên Đô Hào Đình không ai nghe, K.o cô cũng đã đến nhưng chẳng thấy bóng dáng anh đâu, giống như anh đã bốc hơi vậy.
Chị Nghiêm lúc đầu hỏi cô rốt cuộc là có chuyện gì, về sau chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khó tả, ánh mắt Chủ tịch Giang nhìn cô cũng càng lúc càng kỳ quặc, người của K.o thấy cô thì ánh mắt cứ lấp loé, cho dù cô hỏi gì cũng chi lắc đầu, chỉ nói không biết.
Tâm trạng bất an trong lòng mỗi lúc một tầng, dần dần dâng thành một cảm giác thê lương và tuyệt vọng, như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Khi gọi điện cho anh thì bên kia vọng đến "Số máy quý khách vừa gọi không có thực".
Cứ thể qua một tuần cuối cùng cũng biết tung tích của anh, hoá ra là anh nhận một hạng mục công trình ở thành phố khác, đi công tác rồi. Cô cười khổ sở, anh đang trốn tránh cô ư? Nếu một ngày anh cũng không muốn thấy cô, vậy thì cô cứ phải chờ đợi mỏi mòn như thể mãi sao? Đến khi anh chịu xuất hiện? Hay là cứ thế này mà kết thúc?
Đầu cô rất đau, một đống tài liệu trên bàn hoàn toàn không cách nào lọt vào đầu được.
Cô thở dài, đang định đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tinh táo, vừa bước ra khỏi văn phòng đã thấy mấy người bước đến, đi đầu là Lạc Thiên đang ôm tủi công văn.
Cô đứng đờ trước cửa, quên cả bước đi, đoàn người ấy sắp đến chỗ cô.
Lạc Thiên nhìn thấy cô, chi liếc quá một cái, giọng lanh lùng rất công thức: "Trợ lý Giang, phiền cô pha mấy ly trà, và, xin nhường đường".
Cô kinh ngạc nhìn Lạc Thiên vô cùng xa cách đó, rất nhanh, cô liền chủ động dịch sang phải hai bước.
Anh không nhìn cô nữa, đi qua cô và vào thẳng văn phòng.
Trợ lý Giang? Cho dù ban đầu đưa cô vào Giang Hàng, anh cũng chưa từng gọi cô là "Trợ lý Giang".
Xa lạ như thế, bất giác cô hoài nghi trước kia là cơn mơ, hay bây giờ mới là giấc mộng.
Cô cắn môi, quay người đi pha trà.
Mấy hôm nay cô tự an ủi bản thân, bắt mình phải trấn tình, bắt đầu nhớ lại chuyện mười năm về trước. Cô nhớ rõ sau chuyện đó cậu cô luôn buồn bực, không chỉ là vì liên luỵ đến việc cô phải nghỉ học. Hình như cậu cô không đến Cục cảnh sát một thời gian dài, thậm chỉ hai ba ngày cũng không thấy tăm tích, thím cô cũng bắt đầu từ lúc đó cãi nhau với cậu, thậm chí ly hôn, dẫn em họ đi Mỹ. Cũng quãng thời gian đó, cô nhớ cậu nói rằng, ánh mắt con người mãi mãi không biết nói dối, vì câu nói đó là câu mà cậu cô nói nhiều nhất trong khoảng thời gian ấy.
Cô suy đi nghĩ lại, cảm thấy sự ra đi của thím, sự bất bình thường của cậu không thể không dính dáng đến vụ án của Lạc Thiên.
Việc cậu của cô bắt anh vào tù là sự thực, đó đã là chắc chắn, với sự hiểu biết của cô về anh, cho dù có khóc cạn nước mắt, khóc sưng cả mắt, sự việc này cũng sẽ không có kết quả, cách duy nhất chính là tìm ra hung thủ hãm hại anh năm nào, trả lại sự trong sạch cho anh, cũng trả lại sự trong sạch cho cậu cô.
Chưa bao giờ mong chờ được nhìn thấy anh như lúc này, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh. Cô muốn nói rõ với anh, nói rõ nhân cách của cậu, cô tin chuyện này nhất định có sự nhầm lẫn, cô muốn lật lại vụ án này vì anh, trả lại sự trong sạch cho anh, trả lại sự trong sạch cho cậu cô, tóm cổ hung thủ ra trước pháp luật.
Nhưng cho dù là đã nhìn thấy anh thì tình hình cũng không có chuyển biến tốt. Cô chưa từng biết anh lại bận đến thế, đa phần đều ở khu nghĩ mát, hoặc ở nhà hàng, hay ở các chi nhánh khác, nếu xuất hiện trong công ty, mỗi lần cô gõ cửa định vào thì anh hoặc đang nói chuyện điện thoại, hoặc lấy tủi văn định đi, hoàn toàn đẩy cô ra ngoài vạch đề phòng của anh, ngay cả nửa phút cho cô nói cũng không có.
Và thế là, hai người bỗng rơi và tình trạng căng thẳng kỳ quặc.
Đến một ngày, cô phát hiện ra trên bàn chị Nghiêm có một bản thông báo đi công tác dài ngày ở thành phố Y của anh, mới bàng hoàng nhận ra đây không đơn giản chi là chiến tranh lanh.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc tan sở, cô mặc kệ văn phòng có ai hay không, xông thẳng vào trong.
Lạc Thiên ngẳng đầu lên khỏi đống giấy tờ, nhìn Giang Văn Khê đứng ở cửa, khoé môi khẽ động đậy, giọng điệu lanh lùng nhả ra từng chữ: "Ai cho em vào đây?!".
Giang Văn Khê sắc mặt tái nhợt, hít thở một hơi thật sâu, nói: "Tổng giám đốc Lạc, em có việc muốn nói với anh".
"Ra ngoài."
Hai chữ vô tình khiến cô không kịp đề phòng, cả trái tím như thắt lại, cô buồn bã cắn môi, một lúc mới nói: "Xin lỗi, lát nữa em sẽ vào". Cô co chặt nắm tay, quay người bỏ đi.
Trong không khí như tràn ngập mùi vị thuốc nổ, Tiểu Hàn phòng Công trình dè dặt nhìn Tổng giám đốc Lạc. Từ sau khi trợ lý Giang ra ngoài, Tổng giám đốc Lạc đã không còn tâm trí bàn đến chuyện bản vẽ nữa, cơn giận ẩn giấu trong cơ thể như chỉ cần ai đó ᴆụng nhẹ vào là sẽ phát nổ.
Mấy hôm nay trong công ty đều bàn tán vẻ kỳ quặc của Lạc Thiên, ai cũng nghi ngờ rằng có liên quan đến trợ lý Giang đáng thương, cảnh lúc nãy rõ ràng đã nói lên sự thực. Phải mau tìm cơ hội chuồn gấp, tổng giám đốc mà không vui thì kẻ xui xẻo sẽ là đám cấp dưới vô tội bọn họ.
Tiểu Hàn ho khẽ mất tiếng, nói: "Tổng giám đốc Lạc, tôi nhớ ra phải gọi điện cho TriệuCông, xác nhận một bản tài liệu, tôi đi gọi điện trước, bản vẽ cứ để ở chỗ anh".
"ừ", Lạc Thiên đáp gọn.
Tiểu Hàn như bắt được vàng, đứng bật dậy chuồn ra khỏi văn phòng.
Tiểu Hàn vừa ra ngoài, trong căn phòng rộng rãi chỉ còn lại Lạc Thiên.
Nhìn bản vẽ văn kiện ngập bàn, anh bực bội đốt một điếu thuốc.
Anh đã trốn cô mười ngày, trái tìm anh như bờ biển dậy sóng, chưa bao giờ ngừng cuộn dâng. Mấy hôm nay anh đã thử thuyết phục bản thẩn, thuyết phục chính mình chấp nhận mọi sự thực, nhưng một cái tôi khác không ngừng hét lên với anh: "Cô ấy là cháu Giang Vĩnh Minh, cháu của kẻ đã đưa mày vào tù. Tình yêu? Cho dù là yêu thì có tác dụng gì? Đó là cậu của cô ấy, là người cậu yêu kính của cô ấy. Có còn nhớ lần đầu cãi nhau với cô ấy vì cảnh sát không? Người vốn ngoan ngoãn như cô ấy có thể dũng cảm tranh cãi với mày vì ông cậu đó, có phải mày định cả đời sống trong tranh cãi như thế? Hay mày có thể quên đi chuyện năm đó?".
Anh không thể quên, làm sao anh có thể quên? Ngoài trốn tránh cô, anh không biết mình có thể làm gì, nên anh chọn cách thực hiện hạng mục công trình ở tình ngoài sớm hơn dự kiến.
Dụi manh điếu thuốc vào gạt tàn, anh chụp lấy túi văn kiện, rời đi.
Cửa vừa mở, Giang Văn Khê nãy giờ đứng ngoài ngước lên nhìn anh, ánh mắt đầy đau khổ: "Rốt cuộc anh định trốn đến bao giờ?".
Anh ngần ngừ một chút rồi nhanh chóng quay đi, mím chặt môi, đi lướt qua cô.
Khi Giang Văn Khê hoàn hồn lại thì anh đã ra khỏi văn phòng, vào thang máy.
Dù ra sao thì hôm nay nhất định phải nói rõ với nhau.
Cô đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước, thang máy đã đóng lại, chỉ còn lại gương mặt vô cùng lanh nhạt của anh. Cả hai thang máy đều đang đi xuống, cô vội vã đến cầu thang thoát hiểm, chạy bộ xuống dưới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc