Hướng Về Trái Tim - Chương 26

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Sợ nhất là thiên lôi dẫn đến hỏa hoạn
Một người đàn ông, nếu đa tình với bạn gái cũ, người yêu cũ hoặc những người phụ nữ không liên quan, thì cũng đồng nghĩa với việc phạm tội. Vì anh ta khiến hết người này đến người khác có quá nhiều ảo tưởng không thực tế. Thế nên môi người đều phải hiểu: Trong tình yêu, không thể tùy tiện làm người tốt, nếu không sẽ chuốc họa vào thân.
Thời gian trồi nhanh, chớp mắt những ngày nghỉ Tết đã kết thúc, lại đến lúc phải đi làm.
Lạc Thiên vẫn như trước kia, mỗi ngày đến nhà Giang Văn Khê ăn sáng, nhưng Giang Văn Khê kiên quyết xuống xe ở gần công ty, sau đó đi bộ đến, Lạc Thiên không phản đối.
Một ngày nọ, anh bấm chuông cửa nhà cô, cô mở cửa nhưng đứng đó bất động, nhìn chằm chằm vào mái tóc anh.
Một lúc sau mới nghe cô nói: “Cái đó... anh có nhận ra là tóc anh hình như phần trắng ít đi một chút, phần đen nhiều hơn một chút rồi không?”.
Anh mỉm cười: “Thế hả? Anh không quan tâm lắm”.
Thực ra mấy hôm Tết, anh đã phát hiện ra tóc mình có sự thay đổi rõ rệt. Nghiêm Tố thậm chí còn đùa với anh trước mặt bà ngoại và chú Thâm: “Tình yêu thật vĩ đại”.
“Anh có muốn đi nhuộm tóc không?” Cô tốt bụng đề nghị, cảm thấy tóc anh trở thành màu đen thì càng đẹp trai hơn, tuy vậy lại quá chói mắt.
“Không”, anh không nghĩ ngợi gì, từ chối luôn.
về sau cô cũng bỏ cuộc, nếu anh muốn nhuộm tóc thì đã nhuộm từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ.
Lại mấy hôm nữa, đến lễ Tinh Nhân được trông chờ đã lâu.
Giống trong phim truyền hình mô típ cũ rích, Giang Văn Khê ngồi trên xe Lạc Thiên đến một nhà hàng năm sao ở trung tâm thành phố. Hai người ngồi trong một nhà hàng thanh lịch sang trọng, có hoa có rượu, khoa trương nhất là bên cạnh còn có người cầm violin kéo những bản nhạc cổ đển cho hai người nghe.
Nhưng chuyện đó lại khiến Giang Văn Khê rất mất tự nhiên, trước kia cô từng ngưỡng mộ các nhân vật nữ chính trong phim thần tượng, có thể cùng người mình yêu hưởng một bữa tối lãng mạn trong khung cảnh tuyệt đẹp, cô không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại ngồi ở đây giống nữ chính trong phim.
Cô rất không quen, tuy đã dùng bữa với Lạc Thiên rất nhiều lần, nhưng mỗi lần dùng dao nĩa đều khó khăn, cô cảm thấy dáng vẻ mình cầm dao nĩa rất lóng ngóng, lúc nào cũng không kìm được mà hỏi anh, có phải nên thế này, có phải nên thế kia không. Thực ra cô càng muốn hỏi rằng liệu họ có cười cô, và có thể nhờ người nhạc công kéo violin đứng ra xa một chút, như thế này cô không tài nào ăn được. Thật không biết tại sao phải khoa trương như vậy.
Lạc Thiên biết đầu cô đang nghĩ gì, ăn được một nửa, anh lấy trong chiếc túi bên cạnh ra một hộp quà rất đẹp tặng cho cô, giọng bình thản: “Quà anh tặng em”.
Suýt nữa nghẹn thức ăn trong miệng, cô ngẩn ngơ đưa mắt nhìn hộp quà tuyệt đẹp được gói rất tinh xảo, nuốt thức ăn xuống, đôi mày nhíu lại, cắn môi và nói: “Đêm Ba mươi anh mới tặng em một chiếc điện thoại rồi”.
“Đó là đêm Ba mươi, hôm nay là lễ Tình Nhân, đây là quà lễ Tình Nhân”, giọng anh nhẹ nhàng và dịu dàng.
Là thế sao?
Cô cũng có quà, nhưng mãi vẫn không tặng được.
Cô bối rối nhận quà, thầm nhủ: Không biết là món gì đắt tiền nữa đây.
Cô đang định mở ra xem thì bị Lạc Thiên giữ tay lại: “về nhà hãy xem”. Lần trước tặng điện thoại cho cô, cô đã làu bàu than thở rất lâu, lần này quà tặng cô còn đắt hơn nhiều, nếu bây giờ mở ra xem, bữa cơm này có lẽ sẽ ăn không ngon mất.
Giang Văn Khê đành nhận lấy quà, một lúc sau cô đặt dao nĩa xuống, ngượng ngùng rút ra một hộp quà trong túi giấy đặt cạnh, cúi đầu đưa cho Lạc Thiên, lí nhí như muỗi kêu: “Lê Tình Nhân vui vẻ!”.
Lạc Thiên rất bất ngờ, cười tủm tỉm, nhận lấy rồi mở gói quà, một chiếc cà vạt sọc đỏ hồng rất đẹp hiện ra trước mắt.
Ánh mắt rơi trên chiếc cà vạt sọc đỏ hồng đó, có một tích tắc anh ngây người, khóe môi nhướn lên, ngắm nghía thật kỹ, trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh mình thắt chiếc cà vạt model này thì sẽ như thế nào, dường như bao năm nay anh chưa từng thắt chiếc cà vạt nào màu sắc tươi tắn đẹp đẽ như vậy.
Giang Văn Khê thấy vẻ mặt hơi ngơ ngẩn của anh thì tim như thắt lại, lẽ nào anh không thích màu đỏ hồng? Nhưng trong trung tâm mua sắm, cô nhân viên đó cứ vỗ иgự¢ bảo đảm rằng màu đỏ hồng là màu “hot” của năm nay, nói gì mà cà vạt là thứ phụ kiện tuyệt nhất mà thế giới nội tâm của đàn ông truyền đạt, kiểu sọc chéo này không hề chói mắt, chỉ càng khiến quý ông gợi cảm hơn.
Vốn đã hơi do dự, nhưng chiếc cà vạt này đúng là rất đẹp, tuy chưa từng thấy anh thắt cà vạt màu này bao giờ, nhưng cô nghĩ khi anh thắt nhất định sẽ rất đẹp. Lý Nghiên thấy cô do dự cũng khuyến khích cô mua, nói rằng anh thắt cái này nhất định sẽ là tiêu điểm nổi bật nhất trong đám người. Có điều không cần sự trợ giúp của chiếc cà vạt, anh vốn dĩ đã là người nổi bật nhất rồi. Cuối cùng, vì thích nên cô vẫn mua, thậm chí còn tốn hơn nửa tháng lương của mình.
Nhưng tại sao anh lại có vẻ mặt đó? Hình như không thích món quà này lắm.
“Nếu anh không thích màu này thì em đi đổi vậy”, không giấu nổi vẻ buồn bã, cô đưa tay định lấy lại món quà.
Lạc Thiên sực tỉnh, căng thẳng giữ túi quà bên cạnh, nhướng mày: “Ai bảo anh không thích?”.
“Nhưng anh đang tỏ vẻ gì đó?”
“Trầm tư.” Anh thẳng thắn, “Anh đang nghĩ phải phối với quần áo gì”.
Đúng là đồ đáng ghét, muốn phối với quần áo gì thi về nhà trầm tư không được à? Suýt nữa làm cô tưởng anh không thích. Cô tức tối, ђàภђ ђạ món ăn trong đĩa, nhưng khóe môi lại không kìm chế được mà nở một nụ cười.
Bỗng nhớ đến tình huống trong phim, thế là cô nâng ly rượu vang lên, mỉm cười với Lạc Thiên, nói: “Cheers!”.
Lạc Thiên thấy bộ dạng ngô nghê của cô thì không kìm được cười khẽ thành tiếng, nâng ly lên định nói “Cheers” thì lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo vang.
Anh nghe máy, sắc mặt trong tích tắc vụt thay đổi, niềm vui trước đó không còn tồn tại, thay vào đó là sự phẫn nộ và lo lắng. Anh nói ngắn gọn: “Tôi đến ngay, các người trông chừng cô ấy cho tôi, đừng để cô ấy làm bậy”.
Giang Văn Khê ngạc nhiên, đặt ly rượu xuống, tay vẫn nắm chặt ly, bất an hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì thế anh?”.
“Anh phải đến K.0 một chuyến”, Lạc Thiên nhanh chóng đứng dậy, ngoắc tay với phục vụ, “Thanh toán”.
Giang Văn Khê rụt rè nhìn anh, hình như từ khi quen anh, hiếm khi thấy anh hoảng loạn như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô lóng ngóng cắn môi, khẽ hỏi: “Có cần em đi chung không?”.
“Không cần.” Lạc Thiên buột miệng theo trực giác, nhưng Khi thấy cô cắn môi, vẻ mặt như một con thú nhỏ bị thương, biết giọng nói quá nóng nảy của mình đã làm tỗn thương cô, thế là anh bước đến, nắm lấy tay cô, “Đi theo anh”.
Bàng hoàng, đến khi Giang Văn Khê hoàn hồn thì đã bị Lạc Thiên đưa ra khỏi nhà hàng.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường đến K.O, thậm chí vượt cả mấy lần đèn đỏ. Giang Văn Khê ngồi trên ghế phụ nhớ lại lần cô làm catalog mẫu mà Lạc Thiên cần gấp văng tung tóe, lần đó anh cũng lái xe điên cuồng như thế này.
Cô mím chặt môi, tay không ngừng nắm chặt dây an toàn, tay kia vịn chặt tay nắm cửa. Khi vượt đèn đỏ lần thứ ba, cô không nén được quay sang nhìn Lạc Thiên đang lái xe, sắc mặt anh vô cùng nặng nề, đôi lông mày nhíu lại thành một đường. Cô cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim phập phồng bất an.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở K.O.
Lạc Thiên mở khóa dây an toàn xong xuống xe ngay, ném chìa khóa xe cho cậu bé giữ xe ở cửa.
Giang Vãn Khê sắc mặt tái nhợt xuống xe, cảm giác nghiêng sông đổ bể trong dạ dày khiến cô tựa vào xe, đứng đó bất động. Cô ngước lên, nhìn chằm chằm theo Lạc Thiên đã nhanh chân bước vào cửa quán bar, nơi Ⱡồ₦g иgự¢ bỗng có một nỗi đau khó tả. Trước kia lên xe xuống xe, anh đều chủ động thắt và cởi dây an toàn cho cô, nhưng tối nay, anh đã quên mất điều đó.
Chuyện gì quan trọng đến mức anh phải cuống lên như thế?
“Giang tiểu thư, cô không sao chứ?”, cậu chàng giữ xe đã gặp Giang Văn Khê nhiều lần, biết cô là bạn gái của ông chủ nên đương nhiên không dám thất lễ.
“Ô, tôi không sao, cảm ơn anh”, cô khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu rồi đi vào quán bar.
Vào trong, Giang Văn Khê đã nhìn thấy từ đằng xa Lạc Thiên đang cãi nhau với một người phụ nữ, người đó giơ chai rượu trong tay lên, gào thét vào mặt anh, bảo anh đừng quan tâm tới cô ta, bảo anh cút đi cho xa.
Khi người phụ nữ đó vén tóc, cô đã nhìn rõ, là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mà cô thường gặp ở đây - Tăng Tử Kiều.
Giang Văn Khê có phần hoang mang lúng túng, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, hình như từ khi quen Lạc Thiên, cô đã thường xuyên nhìn thấy người phụ nữ này, cho dù là ở quán bar hay là ở văn phòng, bất kỳ cuộc điện thoại nào anh đều có thể không nghe, nhưng chỉ điện thoại của người này là anh nhất định phải nghe, phải gọi lại. Người phụ nữ này rốt cuộc có quan hệ gì với anh, tại sao lại khiến anh kích động lao đến ngay như vậy?
Cô cắn môi, từ từ đi về phía hai người, nếu không phải âm nhạc trong quán bar đang mở to, thì cô có thể tưởng tượng ra giọng cô ta gào thét đến mức nào.
Cô thấy cô ta giơ chai rượu lên hét với anh: “Tôi uống rượu thì liên quan gì đến anh? Tôi ૮ɦếƭ hay sống thì can hệ gì tới anh? Tôi không phải là gì của anh, anh quản tôi làm gì hả?!”.
Lạc Thiên lạnh mặt, sải bước đến giật lấy chai rượu trong tay Tăng Tử Kiều, ném cho người phục vụ kế bên, lạnh lùng nói: “Em uống say rồi, anh không muốn nói với em!”.
“Được! K.o là của anh, vậy tôi đến chỗ khác uống, tôi không tin anh có bản lĩnh khiến tất cả các quán bar trong thành phố N này đóng cửa!”, Tăng Tử Kiều phẫn nộ túm lấy túi xách, định bỏ đi.
Giang Vãn Khê vôn săc mặt đã có vẻ hụt hẫng, không hề nghĩ rằng cô lại nhìn thấy cảnh này, Lạc Thiên chạy theo Tăng Tử Kiều, kéo lại, ôm chặt không để cô ta đi. Tăng Tử Kiều quay lại, ra sức đấm đá anh như phát điên, cuối cùng gào khóc bất lực gục lên иgự¢ anh thút thít. Lạc Thiên thì thầm dỗ dành cô ta rất lâu.
Sắc mặt Giang Văn Khê trắng bệch, vẻ mặt cứng đờ, cổ họng như có thứ gì đó chặn ngang, chân nặng như đeo chì, cô đứng đó không tài nào bước đi nổi.
Cô nhìn hai người đang ôm nhau, bỗng rùng mình ớn lạnh. Cô muốn đi, nhưng lại không di chuyển nổi bước chân của mình.
Có lúc, mắt nhìn chưa chắc đã là thật, tai nghe càng chưa chắc là thật.
Anh bảo cô theo, nhất định là sẽ cho cô một lời giải thích.
Nhưng, trong quán bar càng lúc càng có nhiều người nhìn hai người họ, thi thầm bàn tán, ước muốn bỏ chạy khỏi nơi này càng lúc càng mãnh liệt, đúng lúc cô quyết định quay đi thì
Lạc Thiên bế Tăng Tử Kiều lên, sải bước thật nhanh đến chỗ cô.
Lúc anh bế Tăng Tử Kiều đi ngang qua, cô nghe anh nói: “Theo anh”.
Giang Văn Khê ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Tăng Tử Kiền, mái tóc xoăn dài xõa ra rũ rượi, che khuất gương mặt xỉnh đẹp đầm đìa nước mắt.
Mặt Giang Văn Khê tái nhợt, cắn môi, đầu óc hỗn loạn.
Chính cô đòi đi theo, anh lại gọi cô theo anh,
thế thì đi vậy. Cô co chặt nắm tay rồi lại buông ra, hít một hơi thật sâu sau đó lê bước chân cứng đờ, đi theo anh.
Lạc Thiên bế Tăng Tử Kiều vào ghế sau xe rồi quay ra phía trước, thấy Giang Văn Khê vẫn không vào thì nhíu mày, tiến thẳng đến, kéo cô lại, nhét vào ghế phụ.
Giang Văn Khê cắn chặt môi, thắt dây an toàn, quay đầu ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào.
Lạc Thiên ngồi vào xe, sắc mặt hơi căng thẳng, liếc nhìn cô một cái rồi quay lại nói với Tăng Tử Kiều: “Anh đưa em về nhà!”.
“Em không muốn về nhà! Em không muốn về nhà!” Tăng Tử Kiều vừa nghe, tay đã đặt lên nắm cửa, hét lên, “Nếu anh dám đưa em về nhà, em thề từ nay anh đừng mơ thấy em nữa!”.
Lạc Thiên cắn răng, quay lại gầm khẽ: “Vậy được, em không muốn về thì đến nhà anh là được chứ gì?”.
Trong tích tắc, Tăng Tử Kiều đang vô cùng kích động đã bình tình lại, “ư” một tiếng rồi mềm nhũn người ra.
Vẻ mặt giận dữ, Lạc Thiên khởi động xe.
Trong xe, không khí vô cùng nặng nề, bức bối.
Lạc Thiên mím môi, thỉnh thoảng liếc kính chiếu hậu nhìn Tăng Tử Kiều nửa nằm nửa ngồi phía sau, không còn chút sinh khí nào.
Tất cả đều không qua khỏi mắt Giang Vãn Khê, trong lòng có một cảm giác thật lạ lùng, thâm chí cô bắt đầu hối hân vì đã lên xe. Có lẽ hai người họ có nhiều điều phải nói, nhưng hiện giờ vì vướng cô nên chẳng nói được gì chăng?
Tay cô nắm chặt túi quà anh tặng, sau đó buông ra, lại nắm chặt, cứ lặp đi lặp lại khoảng mười lần, nếu cứ nắm chặt nữa, túi quà e sẽ bị cô làm hỏng mất.
Chiếc xe chạy khoảng mười phút thì cô từ từ quay sang, nói ngắn gọn với Lạc Thiên: “Anh dừng xe ở đường đó đi, tự em về, anh đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước”.
Lạc Thiên nhìn cô, mím chặt môi, không nói.
Không thấy anh trả lời, cô im tiếng, hơi ngoảnh đầu ra cửa sổ, lại nắm chặt túi giấy trong tay.
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà có khung cảnh sang trọng.
Theo Lạc Thiên xuống xe, Giang Văn Khê ngẩng đầu lên, mấy chữ lớn bằng đèn neon “Thiên Đô Hào Đình” đập vào mắt cô.
Gió đêm ập đến, không khí tràn ngập hương hoa hồng, nhưng mùi hương ấy lại khiến người ta có cảm giác như sắp nghẹt thở.
Lạc Thiên mở cửa xe phía sau, lạnh mắt nói với Tăng Tử Kiều với vẻ giận dữ: “Tự em đi, hay là anh vác em lên trên?”
Tăng Tử Kiều mệt mỏi bước xuống, đẩy Lạc Thiên đứng chặn trước mặt ra, đi thẳng vào trong tòa nhà. Lạc Thiên không nói gì, theo sau cô.
Đó là lần đầu tiên Giang Văn Khê đến nhà Lạc Thiên, nhưng cô biết rõ, với Tăng Tử Kiều nhất định không phải là lần đầu.
Như cô đã nghĩ, Lạc Thiên sống một mình.
Thiết kế đơn giản phóng khoáng, mãi mãi là phong cách của anh.
Giang Văn Khê không ngờ lần đầu vào nhà Lạc Thiên lại trong tình huống thế này, cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, chi đờ đẫn nhìn đôi nam nữ khiến cô băn khoăn suốt dọc đường đi.
Không khí như cô đặc lại, ba người không ai nói gì.
Bỗng, Tăng Tử Kiều móc thuốc lá trong túi ra, vừa định châm hút thì đã bị Lạc Thiên rút đi không chút thương tình, dập tắt trong gạt tàn. Tăng Tử Kiều lại mở túi, rút ra một gói thuốc khác và một cái bật lửa khác, điếu thuốc vừa rút ra lại bị Lạc Thiên gạt đi.
Lạc Thiên giật lấy túi của cô, móc hết thuốc lá và bật lửa ra, ai ngờ Tăng Tử Kiều nhìn thấy, túm chặt lấy túi như lên cơn điên, hét lên: “Anh đừng ᴆụng vào đồ của em!”.
Lạc Thiên thấy vẻ mặt cô Tăng Tử Kiều kỳ lạ, bỗng như hiểu ra gì đó, sa sẫm mặt, quát lên: “Trong túi có gì không nhìn được à?”.
Tăng Tử Kiều hoảng hốt giấu cái túi ra sau lưng, gạt nước mắt trên mặt, đứng lên, nói: “Không có gì, em muốn nghỉ ngơi”.
“Lấy ra đây cho anh xem, trong đó có gì hả? Tốt nhất là đừng để anh biết em đã ᴆụng vào những thứ không nên ᴆụng!” Lạc Thiên không tin, giật lấy túi của cô, “Đưa anh xem!”.
“Chuyện của em không cần anh lo, trả túi lại cho em! Anh cứ đi yêu đương đi, hưởng lễ Tình Nhân của anh đi! Cút đi!”
Lạc Thiên lật hết cả túi cũng không thấy thứ anh không muốn thấy, bất giác thở phào, nếu để anh phát hiện ra cô cắn thuốc thì anh sẽ không tha cho cô. Đang định trả túi lại, anh bỗng thấy mấy tờ giấy trong hồ sơ bệnh án, tim anh bỗng thót lên, lẽ nào cô đang bệnh nặng?
Anh vội vàng mở ra xem, mấy chữ lớn “Giấy đồng ý phá thai” đập vào mắt anh, chữ ký bên dưới là của Tăng Tử Kiều, thời gian là hôm nay.
Cơn giận bốc lên đầu, anh liếc nhìn mấy tờ giấy rồi gầm lên với Tăng Tử Kiều: “Mới làm xong phẫu thuật mà em lại chạy đến quán bar uống rượu, còn dám chất đầy thuốc lá trong túi hả? Có chuyện gì không nói ra được hay sao? Nhất định phải hủy hoại bản thân như thế hả? Em làm thế thì có khác gì cha mẹ đã bỏ em lại ở cô nhi viện? Không, em còn tàn nhẫn hơn họ nhiều, chí ít họ còn để lại mạng sống cho em, còn em lại không muốn để lại mạng sống nào cả!”.
Ngoài lần cãi nhau với Lạc Thiên, Giang Văn Khê chưa từng thấy anh nổi giận như thế bao giờ. Lời Lạc Thiên nói khiến tim cô thót lên tận cổ họng, trong lúc vô tình, cô liêc nhìn thây chữ trên tờ giấy trong tay Lạc Thiên - Giấy đồng ý phá thai, trong tích tắc, đầu cô “ầm” một tiếng, nổ tung.
Khiến anh cuống quít lên chạy đến như thế, là vì đứa trẻ trong bụng Tăng Tử Kiều ư? Cái cô Tăng Tử Kiều kia chẳng phải là kẻ đã có chồng hay sao? Tại sao còn phá thai? Lẽ nào đứa bé bị phá bỏ là con của anh và Tăng Tử Kiều?
Kẻ thứ ba xen vào, dụ dỗ phụ nữ nhà lành, làm bậy rồi quất ngựa truy phong... Bao nhiểu từ ngữ bỗng chốc tràn ngập trong đầu cô.
Tăng Tử Kiều không trả lời, chi thấy cô đi vụt vào nhà vệ sinh, bám vào bồn cầu nôn ọe.
Giang Văn Khê tưởng mình đã biến thành con rối gỗ bất động, nhưng vẫn không kiểm soát được chân mình, vào nhà vệ sinh trước cả Lạc Thiên, đưa ra một hộp khăn giấy.
Nôn xong, Tăng Tử Kiều đón lấy, lau miệng rồi yếu ớt ngẳng đầu lên nhìn cô, nói gọn: “Cảm ơn”. Sau đó ra khỏi nhà vệ sinh như một hồn ma, “Tàn nhẫn? Tàn nhẫn...”, miệng không ngừng lẳm bẳm, xoa xoa cái trán bắt đầu cười khờ khạo, cười mãi.
Có một tích tắc, Giang Văn Khê tưởng mình hoa mắt, vì cô không chỉ nhìn thấy đôi vai gầy yếu của Tăng Tử Kiều run bần bật vì cười, mà còn nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cô ấy, sau đó thứ khiến cô chú ý nhất là nơi khóe mắt phải phía trên của Tăng Tử Kiều, một con phượng hoàng sống động như thật, giống hình xăm nhưng lại không giống, mà giống như một vết sẹo.
“Tăng Tử Kiều, em làm loạn đủ chưa? Rốt cuộc em còn định điên đến bao giờ? Nói cho anh biết, em còn muốn gì nữa?” Lạc Thiên bước đến, khi tay vừa chạm vào Tăng Tử Kiều thì cô Tăng Tử Kiều đã ôm chặt lấy anh, gục lên người anh khóc nức nở thương tâm.
Lạc Thiên thở dài, những lời định mắng cô cũng thu lại ngay, đưa tay vỗ vỗ lưng cho cô, vừa giúp cô thở đều, vừa dịu dàng an ủi.
Giờ phút này, Giang Văn Khê cảm thấy cô giống như kẻ thừa thãi từ đâu xuất hiện trong không khí và chen vào giữa vậy. Cô rất hụt hẫng, chi thấy Ⱡồ₦g иgự¢ không ngừng co thắt, thắt đến mức gần như ngạt thở. Cô đưa tay ra, lặng lẽ ấn lên иgự¢, muốn để mình khá hơn một chút.
Mọi thứ là do cô tự chuốc lấy, cô không nên đi theo.
Trong mắt đã phủ đầy sương mù, nhưng nước mắt lại ngang ngạnh không chịu rơi xuống.
Cô không thèm là nữ chính hẹp hòi không chịu nghe giải thích, bản thân thì suy nghĩ linh tinh, sau đó khóc lóc phẫn nộ bỏ đi như trong phim truyền hình.
Cô đang đợi, đợi anh giải thích.
Một lúc sau, hai người kia cuối cùng đã động đậy.
Tăng Tử Kiều dưới sự an ủi của Lạc Thiên đã lau khô nước mắt, vào phòng dành cho khách. Đến khi Tăng Tử Kiều tắm rửa xong, nằm lên giường, Lạc Thiên mới rời khỏi đó, đóng cửa lại.
Vừa ra khỏi, anh liền nhìn thấy Giang Văn Khê đứng đờ đẫn ngoài phòng khách không biết đã bao lâu. Anh sải bước đến gần, nhìn cô nước mắt rưng rưng với vẻ hối lỗi, đưa tay dịu dàng vuốt tóc cô, thở dài nói: “Đừng nghĩ lung tung, việc không như em nghĩ đâu”.
“Con mắt nào của anh nhìn thấy em nghĩ lung tung, em xúc động không được à?”, cô cắn răng, tức giận quay người bỏ đi.
Lạc Thiên bước nhanh theo, nắm lấy tay cô, cuống lên: “Anh đưa em về”.
Cô không vùng ra, vì cô biết cho dù thua người, cũng tuyệt đối không thua thế, cho dù cô đau lòng buồn bã đến nhường nào, cũng tuyệt đối không thể khóc trước mặt anh, và ngay tại đây. Là bạn gái được mọi người công nhận của anh, cô vẫn phải nghe anh giải thích.
Anh ôm lấy cô, ra khỏi cửa.
Lần này Lạc Thiên không quên thắt dây an toàn cho cô, chiếc xe từ từ rời khỏi nơi anh ở.
“Cô ấy tên Tăng Tử Kiều, chắc em biết”, anh lái xe rất vững vàng, tay phải vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn lạnh băng của cô.
“Vâng, đến K.0 với anh nhiều lần, không muốn biết cũng khó, cô ấy là nhạc công chơi đàn dương cầm ở đó, thỉnh thoảng cũng hát”, cô trả lời, vẻ mặt dửng dưng.
Anh “ừ’ một tiếng rồi nói: “Anh và cô ấy đều là trẻ mồ côi ở một cô nhi viện của thành phố S”.
Cô quay sang, sững sờ nhìn anh: “Cô nhi viện?”. Cô biết cha mẹ Lạc Thiên đã qua đời, nhưng cô không tài nào nghĩ rằng anh lớn lên trong cô nhi viện.
“Đúng, cô nhi viện, Tử Kiều khi còn quấn tã, cũng chỉ mới hai, ba tháng, đã bị người ta vứt lại ở cửa cô nhi viện, mẹ viện trưởng tốt bụng đã bế cô ấy vào. Tử Kiêu rất xinh đẹp, con trai trong viện đều thích chơi với cô ấy. Rất lạ là, cô ấy lại thích theo sau anh, anh hỏi vì sao thì cô ấy trả lời là vì anh chưa bao giờ khen cô ấy xinh, thế nên cô ấy cứ theo cho đến khi anh khen cô ấy đẹp thì sẽ không đi theo nữa”, nói đến đó, anh không nhịn được cười.
Anh cũng không nhớ cuối cùng anh có khen Tăng Tử Kiều hay không, nhưng cô đã luôn theo anh như thế, đến khi rời khỏi cô nhi viện. Thậm chí sau đó về thăm anh, vẫn là như thế, điều khiến anh không hiểu là sao cô lại ghét Châu Mộng Kha, ghét vô cớ. Nhưng anh biết, Tử Kiều đối với anh không phải là yêu, chỉ xem anh như anh trai, bảo vệ anh như với người nhà. Toàn bộ tình yêu của cô đã trao cho người anh trai trên danh nghĩa, nếu không cũng sẽ không ra nông nỗi này.
Giang Văn Khê thấy Lạc Thiên cười vô cớ thì cắn môi, nói một cách chua xót: “Từ nhỏ đã được con gái chạy theo sau, là một chuyện rất quang vinh phải không?”. Anh cứ vui đi, đồ hồ ly tinh yêu quái. Cô căm phẫn thầm bổ sung trong lòng.
Lạc Thiên nghe thấy thì càng cười to hơn: “Anh cứ ngỡ trong đầu em không biết hai chữ ‘ghen tuông’ viết thế nào chứ, không ngờ còn ghen kinh khủng hơn anh nghĩ”.
Cô nghiến răng, đưa tay đấm một cái lên vai Lạc Thiên.
Anh cười to: “Anh đang lái xe, đây là chuyện liên quan đến mạng sống đấy”.
Cô thẹn quá hóa giận quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nói tiếp: “Lúc đó có một cắp vợ chồng rất tốt, mỗi năm đều đến cô nhi viện mấy lần, thăm những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi. Năm Tử Kiều sáu, bảy tuổi, vì cô ấy có vẻ ngoài được nhiều người yêu mến, rất nhiều cặp vợ chồng đều đề nghị với viện trưởng nhận nuôi cô ấy. Nhưng viện trưởng cuối cùng lại trao cô ấy cho một cặp vợ chồng đã có một đứa con trai. Sau khi cô ấy được nhận nuôi thì sống rất tốt, hơn nữa còn thường xuyên đến cô nhi viện chơi với bọn anh, đến khi cặp vợ chồng ấy chuyển đi khỏi thành phố S, anh mới không gặp cô ấy nữa. về sau anh đến N, rất nhiều năm sau đó mới bất ngờ gặp lại cô ấy..
Đang lúc Lạc Thiên muốn nói nữa thì một hồi chuông điện thoại reo vang.
Lạc Thiên nhìn Giang Văn Khê đang chăm chú lắng nghe, cô lắc đầu: “Không phải điện thoại của em”.
Tiếng chuông điện thoại vẫn réo rắt, Lạc Thiên thắng gấp xe lại.
Hai người cùng quay đầu về hướng phát ra âm thanh, một chiếc di động trên ghế sau đang nhấp nháy sáng.
Lạc Thiên xuống xe cầm lấy điện thoại, nghe máy, thậm chí chưa lên tiếng mà đã nhăn mày, chỉ nghe anh gầm lên giận dữ: “Tôi đang định tìm anh đây. Bây giờ anh ở đâu?”.
Một lúc sau anh giận dữ cúp máy, đồng thời vẫy tay ngoắc một chiếc taxi, sau đó mở cửa ghế phụ, nói với Giang Văn Khê vẻ mặt sửng sốt: “Xin lỗi, anh còn có việc phải xử lý, không thể đưa em về được”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc