Hướng Về Trái Tim - Chương 24

Tác giả: Hoa Thanh Thần

“Chị đúng là rảnh thật đấy”, khóe môi Lạc Thiên giật giật, quay người bế Giang Văn Khê lên lầu.
Nghiêm Tố liếc nhìn theo bóng Lạc Thiên, trả lời ngắn gọn: “Tôi có rảnh rang mấy cũng không bằng ai kia. Ai kia từ hôm trước đã bắt đầu khoác lác là đêm Ba mươi nhất định sẽ đưa người về ăn tối, kết quả thì sao? Đúng là kém cỏi, khinh thường!”. Chị đưa ngón tay thon dài ra đẩy một quân bài, cười tươi như hoa, “Bát Vạn”.
Lạc Thiên mấp máy môi, không nói gì mà bế Giang
Văn Khê lên, biến mất sau ngã rẽ tầng hai.
Bà Nghiêm bỗng xen vào: “Đợi đã, hồi nãy ai đánh Nhất Điều đấy?”.
“Anh Thâm”, Nghiêm Tố mấp máy môi.
“Ồ, vậy mẹ ‘ù’ rồi”, bà Nghiêm đẩy bài xuống hết, lại là thanh nhất sắc.
Nghiêm Tố lắc đầu, thở dài với Giang Hoài Thâm: “Đã nói rồi, tối nay anh chắc chắn sẽ thua mà”.
Giang Hoài Thâm chỉ mỉm cười.
Bà Nghiêm đứng lên, vặn eo, nói: “A Thiên đã về rồi, tám vòng cũng đã đánh xong, mẹ lên lầu ngủ đây, đúng là khổ cho cái thân già này quá”.
“Haizzz, rã đám hết rồi, một mình tôi làm sao diễn màn độc xướng được? Ngày mai có thêm hai người chơi mới càng thú vị.” Nghiêm Tố ra tay dọn dẹp bàn mạt chược.
“Haizzz, con đừng bắt nạt A Thiên nữa, đừng quên, con là trưởng bối của nó”, bà Nghiêm lắc đầu, chị Hoa dìu bà lên lầu.
“Con chỉ lớn hơn nó mấy tuổi, không già tới mức như mọi người nói chứ?”, Nghiêm Tố nghiến răng kèn kẹt, ai cũng nói chị già, quá đáng thật!
Giang Hoài Thâm hơi dừng tay dọn dẹp, đáy mắt thoáng hiện lên một nỗi cô đơn khó nhận thấy. Lạc Thiên bế Giang Văn Khê về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.
Anh không rời đi mà từ từ ngồi xuống mép giường, chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của cô. Làn da cô trắng trẻo mịn màng, có lẽ là mềm mượt như da em bé mà trong quảng cáo vẫn hay nói.
Lúc nào anh cũng thích dùng ngón tay vuốt ve gò má của cô, thích nhìn nét hồng ửng lên trên gương mặt ấy. Rung động không bằng hành động, không chống nổi với sự quyến rũ, anh đưa tay, dùng đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, làn da dưới ngón tay vẫn mềm mại trơn nhẵn như trong trí nhớ, cảm giác tiếp xúc rất quen thuộc.
Cô tuy không phải người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp, nhưng đôi mắt đen trắng phân minh kia lại khiến người ta đã gặp rồi rất khó quên, có lẽ chính đôi mắt ấy đã hấp dẫn anh ngay từ ban đầu.
Ngón tay di chuyển đến môi cô, мơи тяớи nhẹ nhàng, ánh mắt anh bỗng dừng lại mấy giây ở đôi môi đỏ mọng ấy, rồi khó khăn quay đi nơi khác.
Bỗng anh cười khẽ thành tiếng, có phần khinh bỉ suy nghĩ lung tung bị đè nén trong lòng mình. Anh mỉm cười rồi chậm rãi đứng lên, ra khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa lại.
Nghiêm Tố đứng ngoài hành lang, hai tay khoanh trước иgự¢, nhìn chằm chằm Lạc Thiên: “Đừng nói tôi ỷ lớn bắt nạt bé, phòng khách đã chuẩn bị xong, không cần tôi đưa cậu đi chứ?”.
Lạc Thiên đút hai tay vào túi quần, cười khẽ: “Chị ngủ sớm đi, ngày mai muốn chơi thế nào cũng theo ý chị cả”.
“Xì! Đừng làm bộ mưa xong mới đưa dù, việc xong mới cống hiến. Ngày mai cho cậu biết mặt.” Nghiêm Tố liếc anh một cái rồi quay về phòng, Hừ, ngài mai không ᴆục khoét ví tiền của cậu ta thì Nghiêm Tố chị sẽ viết ngược tên mình. Cho dù là cháu cũng không nể tình thân gì hết.
Lạc Thiên đương nhiên hiểu ý dì mình, mỗi năm đều thua chút tiền trên bàn mạt chược để dì và bà ngoại vui, đó đã là chuyện mà anh và chú Thâm đều muốn.
Nụ cười thoáng bên khóe môi, anh ung dung bước về phía phòng khách.
“Á…”
Giang Văn Khê sực tỉnh giữa cơn say ngủ, đưa tay xoa xoa cánh tay bị ᴆụng đau, cô hoàn toàn không hiểu sao mình có thể lăn xuống giường được.
Lý Nghiên nói tướng ngủ của cô rất xấu, mỗi lần ngủ cùng cô không bị cô đá xuống giường, thì cũng là chính cô tự lăn xuống, nên giường trong nhà đều kê sát tường. Lý Nghiên nếu đến nhà cô đều nằm trong, mặc kệ cô nằm ngoài có bị lăn xuống đất hay không. Lý Nghiên hùng hổ nói với cô: “Ngủ dựa tường, như dựa vào mẹ”.
Sự thực thì cô ngủ bên ngoài chắc chắn sẽ bị lăn xuống. Trời ạ, đã lâu rồi cô ngủ một mình không còn lăn xuống giường nữa. Sao thế này? Chẳng lẽ vì tối qua xem bắn pháo hoa vui quá nên thế?
Tấm thảm lông cừu trắng tinh bỗng đập vào mắt cô, cô mở to mắt vẻ khó tin, khó nhọc vận động đầu óc suy nghĩ, nhìn xung quanh gian phòng hoa lệ, tràn ngập mùi vị nam tính này…
Ối! Thôi ૮ɦếƭ rồi! Đây không phải nhà cô, mà chính là nhà anh!
Theo trực giác, đầu tiên cô nhanh chóng cúi xuống nhìn, khi thấy quần áo của mình vẫn mặc đàng hoàng thì bất giác thở phào. Cũng may, tất cả đều còn.
Nhưng giây sau đó, trong lòng bỗng có một cảm giác hụt hẫng. Nếu Lý Nghiên nhìn thấy, nhất định sẽ chế giễu cô: “Ôi chao, cậu đúng là đồ vô dụng, được một người đàn ông đang bị men rượu điều khiển đưa về nhà, cơ hội tốt như thế, lãng mạn lại nóng bỏng, vậy mà chẳng xảy ra chuyện gì cả à? Đúng là sự sỉ nhục của phụ nữ!”.
Sự sỉ nhục của phụ nữ… Ôi trời, rốt cuộc cô đang nghĩ bậy bạ cái gì?
Cô ủ rũ vỗ vỗ cái đầu đang suy nghĩ linh tinh của mình, đang định đứng dậy ôm chăn lên giường thì lúc này, sau lưng có tiếng động, cô sửng sốt quay lại, nhìn thấy Lạc Thiên đang mặc một bộ âu phục màu xám bạc cắt may rất tinh xảo đứng ở ngưỡng cửa, mỉm cười nhìn cô.
“Em tỉnh rồi à?”, giọng anh hơi khàn khàn nhưng vẫn trầm ấm quyến rũ.
Cô kinh ngạc thu ánh mắt, quay đầu đi, cơ thể cứng đờ, ôm chăn ngồi bất động. Trời ơi! Đúng là mất mặt quá!
Sao có thể để anh phát hiện ra cô ngủ say lăn xuống giường? Cô thật muốn khoét lỗ chui xuống cho rồi. “Em… sao lại ngồi dưới thảm làm gì?”, anh bước vào phòng.
Tai dần dần nóng lên, cô ôm chặt chăn nhích lên trên, túm chặt lấy tấm chăn mềm mại, không dám lên tiếng.
Anh cố nhịn cười, đến sau lưng cô, từ từ quỳ xuống, khàn giọng đùa nghịch: “Lúc nãy anh nghe thấy tiếng kêu của em, cái đó… chắc không phải em lăn xuống đất mới tỉnh dậy đấy chứ?”.
“Ùng” một tiếng, máu toàn bộ dồn lên mặt, cô lắp bắp, cố biện hộ: “Đương… đương nhiên không phải!”, cô xấu hổ cắn môi, đứng bật dậy với tốc độ nhanh nhất, ôm chăn, quay lưng lại với anh.
Cô đang định gấp chăn lại thì mùi hương đàn ông mát lạnh quen thuộc đã áp sát sau lưng, giây sau đó, một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng.
“Anh không cười em đâu, bất cứ việc gì xảy ra ở em đều quá bình thường rồi.” Nói là không cười nhưng anh còn cười như điên như dại hơn.
Cô vô cùng xấu hổ và tức tối, cánh tay trái thúc vào bụng anh, lại nghe anh kêu lên một cách kỳ cục rồi sau đó còn cười to hơn.
“Được rồi, không phá em nữa, mọi người đều đang đợi em xuống dưới dùng cơm đấy”, anh nén cười.
Cô nghe giọng anh có vẻ kỳ lạ, truy hỏi: “Có phải anh bị cảm không?”.
Anh ho khẽ một tiếng, nói: “Hơi hơi, nhưng không có gì nặng. Anh xuống trước, đợi em rồi cùng ăn”. Anh vò mái tóc như ổ gà của cô, mỉm cười ra ngoài. Nhìn theo bóng anh, cô lưu luyến thu tầm mắt.
Sao anh lại cười quyến rũ thế kia? Từ lần đầu tiên gặp đã biết khi anh cười rất quyến rũ, bây giờ lại càng đẹp hơn nữa. Haizzz, cô chính là một người phàm tục dễ bị sắc đẹp quyến rũ.
Bỗng cô phản ứng ra, “mọi người” mà anh nói chắc không phải là cha mẹ anh chứ… Cái đó, chắc không phải là con dâu xấu ra mắt bố mẹ chồng nhanh thế chứ…
Cô chưa chuẩn bị gì cả! Cô nhào lên giường, xấu hổ vùi mặt vào trong chăn.
Không lâu sau, cô đã chải tóc rửa mặt xong, ra khỏi phòng ngủ, e dè xuống lầu, chỉ sợ bản thân thất thố sẽ khiến cha mẹ Lạc Thiên có ấn tượng không tốt.
Cô đứng ở đầu cầu thang, nhìn người đang ngồi trên sofa trong phòng khách, có vẻ ngần ngại không biết nên bước đến hay không.
“Tiểu Giang”, Nghiêm Tố đứng dậy, nhiệt tình vẫy tay với cô, “Mau đến đây đi”.
“Chị Nghiêm?!” Cô kinh ngạc mở to mắt, nhìn Nghiêm Tố đang mỉm cười với vẻ khó tin, miệng há ra rồi ngậm lại, há ra rồi lại ngậm, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Khi nhìn thấy Giang Hoài Thâm ngồi ở đầu kia sofa quay lại nhìn mình, đầu cô “ùng” một tiếng, đã hóa thành một đống hồ dính.
Tại sao chị Nghiêm và Chủ tịch Giang lại ở đây, mà không phải cha mẹ Lạc Thiên?! Rốt cuộc chuyện này là sao?!
Nghiêm Tố mỉm cười nhìn cô bước đến, kéo cô đang đờ đẫn vào trong phòng khách. Cô đỏ mặt, chào Giang Hoài Thâm rồi run giọng nói: “Chủ tịch Giang, năm mới vui vẻ”.
Giang Hoài Thâm rất khách sao: “Năm mới vui vẻ. Không ở công ty thì gọi chú là chú Thâm như Lạc Thiên là được rồi. Không cần câu nệ quá, cứ xem đây như nhà con thôi”.
Cô lúng túng nhìn Lạc Thiên, mặt đầy vẻ thắc mắc, rốt cuộc đây là sao? Anh chỉ cười nhẹ, khẽ ôm cô ngồi xuống bên cạnh.
Nghiêm Tố cầm hai phong bao lì xì bước đến chỗ cô, cười nói: “Năm mới vui vẻ! Đây là tiền mừng tuổi của chị cho em, còn đây là anh Thâm đưa”.
“A? Tiền… mừng tuổi?!” Cô bàng hoàng nhìn hai phong bao trông có vẻ rất dày này, nhất thời chẳng hiểu gì. Sao còn có tiền mừng tuổi? Từ khi qua mười sáu tuổi, cô đã không được nhận tiền mừng tuổi nữa, vì bố mẹ nói cô đã có chứng minh nhân dân, đã là người lớn rồi, nên thứ dành cho trẻ nhỏ này cô không được nhận nữa. Nhưng hiện giờ vấn đề không phải ở chỗ tại sao người lớn vẫn có thể nhận tiền mừng tuổi, mà là, rốt cuộc đây là chuyện gì? Nghiêm Tố và Chủ tịch Giang có quan hệ thế nào? Họ và Lạc Thiên lạc có mối quan hệ ra sao?
Câu hỏi đầy trong đầu, cô hoàn hồn lại, vội vàng từ chối: “Cái này em không thể nhận ạ!”.
Nghiêm Tố biết cô hay xấu hổ nên nhét bao lì xì vào tay cô, cười nói: “Đừng ngại, mau nhận đi. Nếu sau này kết hôn thì bọn chị không mừng nữa”.
“Kết… kết hôn?!”, cô kinh ngạc há hốc miệng. Kết hôn mà chị Nghiêm nói là chỉ cô và ai kia sao? Hình như cô và ai kia chưa đến mức sâu đậm như vậy mà.
Cô len lén liếc nhìn ai kia ngồi cạnh, vừa hay nhìn thấy anh đang nở nụ cười quyến rũ và nhìn mình.
Lại nữa rồi… Tại sao từ tối qua anh cứ thích cười với cô, mất hồn như vậy, bảo sao cô tiêu hóa nổi. Lạc Thiên nắm chặt tay cô, nhét phong bao vào tay cô, khẽ nói: “Nhận đi, nói không chừng năm sau không có cơ hội cầm nữa, nên có thể lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không lấy thì phí quá”. Năm sau không có cơ hội? Ý của anh chắc không phải là…
Khóe môi cô giật giật, ngượng ngùng giữ phong bao trong tay, cúi đầu, không dám nhìn ai. Lạc Thiên tỏ ra thản nhiên, đưa tay ra cười với Nghiêm Tố: “Còn của em nữa?”.
“Tên nhóc xấu xa! Ăn cơm xong sẽ bắt cậu nhả tiền ra cho tôi!” Nghiêm Tố lại móc ra hai phong bao, tức tối quạt anh mấy cái.
Anh không phản bác, không hề khách sáo nhận lấy hai phong bao.
“Cơm xong rồi đây, ăn được rồi”, bà Nghiêm từ phòng ăn bước ra.
Lạc Thiên nắm tay Giang Văn Khê đi vào phòng ăn. Bà Nghiêm thấy thế thì rất vui mừng: “Đây chắc là cô Giang mà mọi người nhắc đến phải không”.
Giang Văn Khê đang hoang mang thì Nghiêm Tố đã bước đến, giới thiệu: “Đây là mẹ chị, đừng bao giờ gọi là dì mà phải gọi là bà, nếu không sẽ có người cuống lên đấy”. Nghiêm Tố nhìn Lạc Thiên, ánh mắt lóe lên vẻ đùa cợt.
“Bà ạ, chúc năm mới vui vẻ!”, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Giang Văn Khê dè dặt nói.
“Ngoan, của con đây.” Bà Nghiêm đưa cho cô một phong bao, sau đó lại đưa cho Lạc Thiên một cái, cười híp mắt và nói, “Haizzz, trông lanh lợi thông minh quá, Lạc Thiên nhà chúng ta đúng là có mắt nhìn người”.
Đó là lần đầu tiên có người khen cô lanh lợi thông minh. Giang Văn Khê càng khó xử, nhận lấy phong bao.
Vốn ngỡ chỉ ăn một bữa cơm, nhưng không thể ngờ rằng lại nhận được ba phong bao lì xì. Trên bàn ăn, Nghiêm Tố và bà Nghiêm không ngừng gắp thức ăn cho Giang Văn Khê, nhiệt tình đến mức khiến cô không kháng cự được, trước tình hình này thì cứ vùi đầu vào ăn nhiều là xong. Ăn cơm xong, Giang Văn Khê chưa kịp hỏi Lạc Thiên rằng anh và chị Nghiêm cùng Chủ tịch Giang là có quan hệ gì, thì đã nghe Nghiêm Tố đòi bày bàn mạt chược ra chơi.
Nghiêm Tố hỏi cô: “Tiểu Giang, có biết chơi mạt chược không?”.
Giang Văn Khê vội vàng khoát tay lia lịa, nói: “Em không biết chơi”. Hễ cô ngồi vào bàn thì sẽ không kiểm soát được đôi tay, nếu trong ngày này mà thắng Nghiêm Tố và mọi người sẽ rất thất lễ.
Giang Hoài Thâm bước đến, nói: “Không biết thì có thể học, người nhà chơi với nhau thôi, không sao, bảo Lạc Thiên ngồi sau lưng dạy con chơi là được”.
“Con ngốc lắm, mọi người cứ chơi đi ạ, con ngồi một bên nhìn là được”, cô lại lắc đầu lia lịa, nói gì cũng không chịu ngồi vào bàn.
Ai ngờ vừa nói xong, cô đã bị lôi vào một vòng tay ấm áp, lúc hoàn hồn lại thì đã bị ấn xuống bàn mạt chược.
Cô cuống lên: “Em không biết chơi thật mà…”.
Lạc Thiên làm như không nghe thấy, đôi mắt đen nhìn bàn mạt chược, nói: “Lát nữa xoa mười sáu quân bài theo anh”. Anh dời một chiếc ghế đến ngồi sau lưng cô, giảng thật tỉ mỉ quy tắc chơi mạt chược cho cô, “Hiểu chưa?”, thấy vẻ mặt cô hoang mang, anh nhướng mày, nói thầm một câu, “Vừa chơi vừa nói vậy”.
Đương nhiên cô hiểu, quy tắc chơi mạt chược từ hồi học tiểu học, cô đã biết hết, lúc học cấp hai thì tăng lên một bậc, lên cấp ba thì đã là nhà vô địch.
Cô gật đầu, cắn môi khó xử, thì thầm với Lạc Thiên ngồi phía sau: “Cái đó… cho dù em đánh quân nào, anh cũng không được nói em đấy nhé”.
Anh cười mỉm, gật đầu.
Cô thở phào trong lòng, thầm nghĩ: Đi bước nào tính bước đó, nếu lát chọc giận mọi người thì cô quỳ trong góc tường vẽ vòng tròn là được.
Trong lúc xoa bài, Giang Văn Khê không ngừng cảnh cáo bản thân, không được dò bài, không được dò bài, nhưng hai tay cứ không nghe lời, mười sáu quân bài dưới bàn tay xoa bài của cô, mặt bài rất tự nhiên nhảy vào trong đầu cô.
૮ɦếƭ thật!
Lúc xoa bài, cô dè dặt xoa từng quân bài, thậm chí không dám dùng ngón tay xem bài như lúc bình thường, mà là giả vờ nhìn bằng mắt xong lại xếp bừa cho ngay ngắn.
Lạc Thiên thấy cô đặt bài sai vị trí thì đưa tay giúp cô xếp lại, nói: “Bài tốt lắm. Phải đặt thế này, đánh hết những quân bài vô dụng ra trước”.
Mười sáu quân bài đã xong, cô bất giác thở dài, lại là bài ‘vạn tự thanh nhất sắc’.
Tốt thôi, đánh hết bài vạn tự đi là xong. Lạc Thiên ngồi sau lưng, thấy cô toàn giữ lại những quân bài rác mà lại ném ra những quân bài tốt thì hàng lông mày cau lại thành một đường.
Khi cô chuẩn bị đánh ra quân Nhị Vạn cuối cùng, anh không kìm được lên tiếng: “Nhị tam tứ phải ở canh, Ngũ Vạn mất rồi, em lại đánh cả Nhị Vạn ra thì Tam, Tứ Vạn để lại làm gì nữa?”.
“Cũng đánh luôn”, cô trả lời với vẻ thản nhiên, phải biết là khó khăn lắm cô mới chia hết đám bài thanh nhất sắc này, chỉ cần không đánh bài Nhị Ngũ Đồng mà chú Thâm cần, Tứ Thất Điều bà Nghiêm cần, Bắc Phong mà chị Nghiêm cần thì tất cả đều OK. Lạc Thiên trợn mắt, ủ rũ không nói câu nào.
Lại nghe cô nói với vẻ đáng thương: “Anh đã nhận lời là em có đánh sai thì anh cũng không trách em mà…”.

Cuối cùng là Giang Hoài Thâm thua, đánh một quân Thất Điều.
Một ván mới lại bắt đầu. Giang Văn Khê đờ đẫn nhìn mười sáu quân bài, Đại Đại… Đại Tứ Hỷ?!
Tội lỗi quá! Cô chỉ muốn chặt tay mình, đã cảnh cáo bản thân trăm ngàn lần rằng lúc xào bài không được sờ bài. Hu hu hu, Đại Tứ Hỷ nhé, quân bài lớn như vậy mà phải hủy hoại nó.
Ngón tay thon mảnh kẹp quân bài Đông Phong định ném ra thì người sau lưng thấy thế lập tức đưa tay ngăn, nói to: “Nhất Điều không đánh, em đánh cái này làm gì?”.
Khựng lại một giây, cô nghĩ ra lý do: “Trước đó anh đã nói mà? Bài đến tay thấy Phong là đánh, cái này
để lại chỉ rách việc thôi”.
“…” Khóe môi Lạc Thiên giật giật liên tục, giọng bất giác to lên, “Lúc nãy anh nói là bài đơn, nhưng bây giờ trên tay em là ba lá”.
Đương nhiên cô biết là ba lá, nhưng không đánh thì xoa bài hai vòng nữa, bài này tất sẽ thắng, không chừng còn thắng tuyệt đối, ván này cô lại là nhà cái, đến lúc đó không chỉ thắng mười mấy tệ đơn giản như bà Nghiêm lúc nãy.
Không được! Nhất định phải đánh!
Ôi chao, ૮ɦếƭ tiệt thật, anh nắm tay cô chặt như thế làm gì, phải đánh mà. Không chống cự nổi lực tay của anh, cô cuống quá hét lên: “Anh đã nói không can thiệp vào mà, nói lời không giữ lời, em không cần anh ngồi sau lưng em nữa, anh đi chỗ khác đi!”.
Vừa nói xong, chỉ thấy Lạc Thiên trợn trừng mắt nhìn cô, đôi đồng tử đen láy co lại một thoáng khó nhận ra, giây sau đó anh buông tay, mím chặt đôi môi mỏng, lặng lẽ dịch ghế ra, ngồi sau lưng bà Nghiêm.
Không khí bỗng trở nên nặng nề. Mọi người đều há hốc miệng, ánh mắt ngạc nhiên chuyển động qua lại giữa hai người đang cãi nhau. Như thế mà cũng cãi được sao?
Giang Văn Khê cụp mắt xuống, nắm chặt quân bài Đông Phong trong tay, buồn bã cắn môi.
Cô biết là sẽ thế mà.
Sợ Giang Văn Khê da mặt mỏng sẽ khóc, Nghiêm Tố đá Lạc Thiên một cái, lườm rách mắt: “Cậu lắm chuyện thế? Để cho người ta tự đánh, cô ấy muốn đánh thế nào thì đánh chứ”.
Bà Nghiêm vỗ nhẹ mu bàn tay Giang Văn Khê, dỗ dành: “Được rồi, được rồi, không sao. Con muốn đánh bài gì thì cứ đánh là được, mặc kệ nó. Nhớ lại lúc bà còn trẻ học đánh bài, lúc bắt đầu ngay cả quân bài cũng không cầm chắc được”.
Giang Văn Khê cắn môi, nắm chặt quân bài Đông Phong, khó khăn đánh ra. Một lúc sau, Nghiêm Tố hào hứng kêu lên một tiếng “ù”, vẫn là Giang Hoài Thâm thua.
Giang Hoài Thâm chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, bình thản rít thuốc, khóe môi thoáng một nụ cười, để mặc Nghiêm Tố giật lấy mấy tờ tiền trước mặt ông.
Giang Văn Khê ngạc nhiên nhìn hai người có mối quan hệ mờ ám, rồi lại nhìn kỹ quân bài vừa đánh của Chủ tịch Giang, hóa ra có người cũng giống cô. Thế thì chiêu trò giả vờ đánh lung tung của cô, chắc cũng không qua nổi đôi mắt của Chủ tịch Giang chăng?
Giang Hoài Thâm như nhận ra ánh mắt của cô đang nhìn mình, ông liếc nhìn cô rồi nói ngắn gọn: “Đừng căng thẳng, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, con đánh rất tốt”.
Cô hơi ngượng, cười bẽn lẽn.
Vốn dĩ mỗi lần Giang Văn Khê đánh một quân bài, hàng lông mày của Lạc Thiên đều nhăn lại, nhưng theo số quân bài đánh ra càng lúc càng nhiều, anh càng nhướng mày cao hơn, ánh mắt nhìn cô như có suy nghĩ gì đó. Đến khi nắm bắt được ánh sáng ranh mãnh thoáng qua trong đôi mắt to, sáng rỡ của cô, đôi lông mày cau lại của anh bỗng giãn ra.
Nhếch môi, anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay, vỗ vai chú Thâm ra hiệu cho anh chơi một ván.
Giang Văn Khê hoàn toàn không biết Lạc Thiên đã khám phá ra chiêu trò của cô, cắn môi đờ đẫn nhìn anh ung dung ngồi xuống đối diện, tưởng anh vẫn còn giận, chưa hả giận nên mới ngồi xuống chơi bài.
“Đến lượt em đánh rồi”, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên, anh khẽ gõ bàn, giọng nói trầm khàn nhắc nhở cô đang đờ đẫn nhìn anh.
Cô giật mình, trong tích tắc ngước lên, cô trông thấy đôi mắt hút hồn người đang lóe lên nụ cười. Lại nữa rồi…
Cô thích nhìn anh cười, nhưng lại sợ trông thấy anh cười. Trước kia nếu anh cười như thế với cô, thì có nghĩa là cô sắp xui xẻo rồi, nhưng trải qua đêm hôm qua, hình như số lần anh cười với cô càng nhiều hơn, trong nụ cười ấy không còn là sự uy Hi*p và cảnh cáo như trước kia, phần nhiều là dụ dỗ quyến rũ lộ liễu và trắng trợn.
Đúng là muốn đòi mạng! Nơi Ⱡồ₦g иgự¢, trái tim không an phận lại đập thình thịch không ngừng. Cô vội vàng cụp mắt xuống, run tay đánh ra một quân bài: “Tam Điều”.
“Tam Điều, trúng”, Lạc Thiên đánh một quân, rất tự nhiên thu lại quân Tam Điều mà cô vừa đánh về trước mặt.
Cô ngước lên nhìn anh, nụ cười ẩn hiện bên khóe môi che giấu một sự giảo hoạt khó nhận ra. Cô ngẩn người, thầm nghĩ: Nhất định là ảo giác, là ảo giác.
Sau đó, cho dù cô đánh quân nào anh cũng ra tay thu dọn, bài trong tay cô đối với anh cứ như là trong suốt, từ đầu đến cuối cô chưa từng thua, thế mà lại thua liên tiếp ba lần.
Trong lúc xào bài, Nghiêm Tố cố ý chọc: “Đúng là phù sa không chảy ra ruộng ngoài nhỉ?”.
Cô tỏ ra trấn tĩnh nhìn bài trong tay, lòng bỗng thấp thỏm không yên. Lúc đánh ván thứ hai, cô đã hiểu ra một chuyện: Cái gã đàn ông xấu xa cười tươi rói kia đang cố ý đối đầu với cô, thực ra anh đã sớm nhận ra cô biết chơi mạt chược, nên mới ngồi vào bàn, mục đích chính là muốn ép cô ra tay, xem còn giả vờ thế nào.
Cái tên đáng ghét này dám sử dụng chiêu mỹ nam kế với cô!
Cứ chơi tiếp thì cô sẽ lộ tẩy mất, phải tìm cách chuồn đi thôi. Ánh mắt liếc thấy Chủ tịch Giang đang ngồi hút thuốc, như túm được ngọn cỏ cứu mạng, cái khó ló cái khôn: “Chú Thâm, chú giúp con đánh một ván, con đi nhà vệ sinh”.
“Được.” Giang Hoài Thâm dập tắt điều thuốc trong tay, mỉm cười chấp nhận, ông cũng đoán cô bé này sắp không chống cự được nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc