Cô bỗng có phần sợ sệt, hoảng hốt gọi: “Tổng… giám đốc Lạc…”.
Cằm bị anh nâng lên, cô nghe thấy giọng nói mang vẻ giận dữ của anh: “Giang Văn Khê, giọng cô thật sự rất đáng ghét”.
Không kịp phản ứng, môi cô đã bị bịt chặt.
Lần thứ hai tiếp xúc thân mật không chút đề phòng làm cô hụt hơi, trong tích tắc, cả người như một tảng đá lạnh đột nhiên rơi vào vùng nước nóng, “rắc rắc” mấy tiếng, không ngừng bốc khói, như lúc nào cũng có thể tan vào nước.
Đây là sự đay nghiến trừng phạt của anh, anh đang dùng hành động chứng minh anh ghét giọng nói của cô, anh muốn trừng phạt đôi môi đỏ phát ra giọng nói ấy.
Môi bị anh ʍúŧ rất đau, tiếng rên chỉ cần thoát ra khỏi miệng đã bị chìm lấp. Cô mở to đôi mắt đáng thương, hai tay ra sức tì vào иgự¢ anh, muốn thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng ấy.
Nhưng anh không cho cô trốn thoát, hôn mạnh lên đôi môi cô, nói chính xác là cắn môi cô như thể trừng phạt.
“Ối, đau…”, cô đau khổ rên khẽ, nước mắt rưng rưng.
Nghe tiếng cô, anh dừng lại hành động giận dữ ấy, buồn bực cụng trán mình vào trán cô, hai tay ôm gò má cô, ngón tay cái khẽ lau nước mắt tràn ra, nhưng lại ngang ngược ra lệnh: “Không được khóc!”.
Anh đúng là thất bại quá, cô gái này, anh hôn cô hai lần, lần nào cũng chỉ biết khóc.
“Anh cắn tôi đau quá…”, nước mắt của cô vẫn chảy ra không thể ngừng lại.
“Đàn ông và phụ nữ hôn nhau vốn dĩ là đau.” Anh hừ lạnh, hôn đến mức môi cô đỏ sưng lên, tê liệt rách da, hơi thở dồn dập mới thôi.
Nước mắt cô trong tích tắc dừng lại.
Hôn? Như thế này là hôn?
Không thể tiêu hóa nổi hai chữ “hôn nhau” của anh, cô mở to mắt, cố gắng nhìn rõ gương mặt nhạt nhòa kia, nhưng dù thế nào cũng chỉ thấy một gương mặt với những đường nét mờ mờ. Hơi thở nóng ấm vừa quen thuộc vừa xa lạ phảng phất trên gương mặt cô. Cô bỗng cảm thấy choáng váng, bất giác nhắm nghiền mắt lại.
Điều đó là một sự cám dỗ quá lớn với anh, anh không cho cô cơ hội trốn tránh nữa, ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng gợi cảm lại áp lên môi cô, ngang ngược dùng lưỡi tách răng cô ra, tấn công vào trong.
Khẽ ngậm, đảo vòng, quấn quýt lấy cô không buông.
Ý loạn tình mê.
Đôi môi bị hôn đến mức nhói đau như không còn thuộc về cô, mà ngay cả hàm răng đang va đập vào nhau cũng hoàn toàn không nghe cô kiểm soát. Lòng rối bời, cô chỉ có thể nghe thấy hơi thở cả hai đan xen dồn dập và tiếng tim đập “thình thịch” không ngừng, cô đã không phân biệt rõ là tiếng tim cô hay của anh, đôi chân càng lúc càng nhũn ra, hai tay chỉ có thể bấu chặt lấy иgự¢ áo anh, chỉ sợ mình sẽ trượt xuống đất.
Thời gian như ngừng lại, dài tựa một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng anh buông cô ra.
Cô mềm nhũn người, hai chân rã rời, chỉ có thể dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên anh, phủ phục trước иgự¢ anh thở hổn hển.
Đôi môi anh áp lên tóc cô, ra sức hít mùi thơm nhẹ nhàng đó, cánh tay ôm cô càng siết chặt hơn, đến khi cô kêu khẽ, anh mới buông lỏng.
Được anh ôm như thế, mặt cô nóng bừng như người bị sốt cao, tựa sát vào иgự¢ anh, cô không dám động đậy, càng không dám ngẩng đầu lên, trong đầu đã đặc dính như tương, cô chẳng thể tin rằng lúc nãy lại bất ngờ bị cưỡng hôn lần thứ hai, đồng thời còn là cùng một người.
Điều khiến cô xấu hổ là, sau sự chống cự ban đầu cuối cùng không những không đẩy anh ra mà còn vui vẻ đón nhận, đồng thời nhập tâm đến thế.
Anh nói là hôn, nhưng cô cho rằng, chỉ có những người đang yêu mới hôn nhau, tại sao anh lại đối xử với cô như thế?
Nếu nói rằng lần trước là vì anh muốn che giấu mà tiện tay túm được cô, thế thì lần này rốt cuộc là tại sao? Tim vẫn đập thình thịch mãi, thậm chí cô không dám nghĩ đến khả năng khó tin ấy.
“Đã đỡ hơn chưa?” Ngón tay anh luồn vào mái tóc cô, dịu dàng ve vuốt.
Cô không dám trả lời, mặt càng lúc càng nóng như đang cháy vậy. Cô rất sợ bị anh nhìn thấy bộ dạng này, áp mặt vào иgự¢ anh, e dè điều chỉnh nhịp thở.
Một tiếng cười khẽ vẳng đến từ trên cao, cảm nhận được Ⱡồ₦g иgự¢ rộng ấy đang rung lên.
Cô cau mày, cắn chặt môi, xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm lỗ chui xuống.
Đột nhiên cơ thể bị đẩy ra nhẹ nhàng, một bàn tay khẽ chải lại những lọn tóc rối phía trước.
Lại hoảng loạn, cô không kìm được nắm lấy bàn tay ấy, cúi đầu nói khẽ, “Để tự em…”.
Giây sau tay cô được tay trái của anh nắm thật chặt, tay phải anh khẽ nâng cằm cô lên, chỉ thấy anh nghiêm túc hỏi: “Có bạn trai chưa?”.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sắc nhọn ấy như đang cảnh cáo cô, nếu dám nói những lời anh không vừa ý thì cô ૮ɦếƭ chắc. Cô sợ sệt cúi xuống, nhìn đi nơi khác.
Thực ra vốn hôm nay cô có thể đã có bạn trai, nhưng kế hoạch lại thay đổi, hạt giống tình cảm vừa nảy mầm chưa kịp nhú lên thì đã gặp trở ngại. Khi cô mở lời nhờ người ấy dạy cô chơi Quyền Hoàng, thì chắc chắn rằng cô đã không còn tư cách làm bạn gái của người ta nữa rồi.
Có lẽ, số phận đã định, cô và Cố Đình Hòa có duyên không phận.
Cắn răng, hai ngón tay anh vận sức, nâng cằm cô lên lần nữa, ép cô nhìn vào mắt anh: “Nói đi!”.
Lúc nãy vẻ mặt hoang mang của cô khiến anh có phần giận dữ, nếu cô gái này dám chọc giận anh, đùa giỡn anh rồi nói chữ “có”, anh nhất định sẽ cho cô biết mặt.
Cô ngước lên nhìn anh, khẽ nói hai chữ: “… Chưa có”.
Có được câu trả lời mong muốn, anh thở phào nhẹ nhõm, nhướng mày nói gọn: “Có thì nói có, không thì nói không, câu hỏi đơn giản thế mà phải nghĩ lâu vậy à?”.
Cô bĩu môi, không dám nói gì.
“Bây giờ tôi rất đói, em còn nợ tôi một bữa ăn. Ăn trước đã”, không nói năng gì, anh nắm tay cô vào nhà.
Khóe môi cô giật giật, ngước lên nhìn thấy mái tóc bạch kim ấy, lòng nghĩ: Tư duy của anh có thể nào đừng nhảy quá nhanh thế không.
Vừa vào trong, một mùi khét xộc vào mũi, anh cau mày: “Mùi gì thế?”.
Cô kêu lên: “૮ɦếƭ rồi, đậu xanh vẫn còn luộc trong nồi!”.
Cô giật tay ra khỏi tay Lạc Thiên, vừa kêu vừa chạy vào nhà bếp, mùi khét nồng nặc xộc vào mũi. Cô mở nắp nồi, thì ra đậu xanh lúc này đã cháy đen hơn nửa, nước trong nồi cạn sạch, bây giờ dù có xào cũng đừng mơ.
Tội lỗi! Tại cái đĩa xxx ૮ɦếƭ tiệt kia!
Cô đưa tay định đổ đậu ra, tay phải vừa ᴆụng vào quai nồi thì giọng nói đầy mệnh lệnh của ai kia lại vang lên: “Có phải em định ngày mai không đi làm?!”.
Cô quay lại nhìn anh, nhủ thầm: Làm gì mà hung dữ thế? Ai bảo mai cô không đi làm, không đi làm là bị trừ lương đấy.
“Tránh ra.” Anh nóng nảy đẩy cô sang một bên, nhấc nồi đậu khét lẹt kia đổ vào thùng rác, sau đó nhanh nhẹn rửa sạch nồi, quay sang hỏi cô gái đang đứng sững, “Tối nay em định nấu gì?”.
“A?” Cô hoàn hồn, “Chỉ có rau xanh, và một con cá còn lại tối qua”.
“Ở đâu?”, anh hỏi.
“Hả?”
“Hả cái gì? Không muốn ăn cơm à?”, giọng anh bực bội.
“Rau phía dưới tủ, còn cá trong tủ lạnh, anh đợi một chút.” Cô quay người ra khỏi nhà bếp, nhanh nhẹn lấy ra một con cá trong tủ lạnh, quay trở lại, kinh ngạc thấy anh đang thành thạo nhặt và rửa rau.
Một lúc sau anh đã xắt xong rau, lúc chuẩn bị nấu thì phát hiện đèn nồi cơm điện vẫn không sáng, anh mở nắp nồi, gạo bên trong vẫn sống.
Cô nhìn thấy, tỏ ra nghi ngại: “Trước đó đèn rõ ràng vẫn sáng mà?”.
Anh cau mày, rút đầu cắm ra rồi lại cắm vào, đèn vẫn không sáng, anh quay lại hỏi cô: ”Chỗ nào còn ổ điện?”.
“Ổ cắm chỗ ti vi phòng khách.”
Anh bê nồi ra ngoài, bật ti vi, xác định ổ cắm không hỏng mới cắm dây nồi cơm điện, nhưng đèn vẫn không sáng.
“Hỏng rồi.” Anh rút phích cắm ra, bê lại nồi vào phòng bếp.
Cô nhìn nồi cơm điện đã dùng bao năm nay lại trở chứng đình công, mặt hơi tái, mấy hôm trước lò vi sóng mới hỏng, tại sao hôm nay cả nồi cơm điện cũng hỏng? Cô đã phiền muốn ૮ɦếƭ vì khoản tiền phạt của cuộc thi game trong công ty rồi, lần này đồ điện máy trong nhà cũng bãi công với cô.
Lại phá sản!
Nhìn cô đang đứng đờ đẫn nhìn nồi cơm điện, anh khẽ nhíu mày, nói: “Có sủi cảo làm sẵn hoặc mì không?”.
Cô liếc nhìn nồi cơm điện vẻ không cam tâm, bĩu môi đáp với vẻ mệt mỏi: “… Có”, rồi quay đi, lấy một túi mì trứng ăn liền trong tủ ra, đưa cho Lạc Thiên: “Xin lỗi, vốn là em mời anh ăn cơm, phải là em nấu cơm mới đúng, kết quả lại biến thành anh phải đi nấu mì…”.
Mấy giây sau, anh lại tiếp tục công việc, hừ lạnh trong bụng: Đúng là tiếng chim.
Cô thấy anh im lặng không nói thì ngỡ anh giận, bất giác mím môi lại: “Thật sự rất xin lỗi…”.
Giây sau, giọng nói bình thản vang lên: “Vậy thì nhớ nợ tôi hai bữa cơm”.
Cô chỉ cảm thấy khóe môi không ngừng co giật, cô thầm rủa cái tên bán đĩa lậu ૮ɦếƭ tiệt đã hại ૮ɦếƭ cô rồi.
Một lúc sau, hai bát mì trứng và rau tỏa hương thơm quyến rũ đã đặt lên bàn.
Giang Văn Khê nhìn Lạc Thiên đã bắt đầu ăn, cũng cầm đũa theo, vị nước dùng ngon lành khiến cô mỉm cười: “Không ngờ anh nấu mì trứng lại ngon đến thế”.
Ngẩng lên, anh nhìn chăm chú cô nàng ngốc nghếch đang tỏ vẻ thỏa mãn, lườm cô một cái: “Em có thể ngậm miệng lại đừng nói gì không?!”.
Tiếng chim phiền phức.
Cô nàng cỏ này sao không có tính tự giác gì cả?
Mì ngậm trong miệng bỗng cảm thấy khô khan vô vị.
Cô không biết mình đã đắc tội anh chỗ nào, nếu không phải do tay cô bị thương thì cũng không phiền anh nấu mì, hơn nữa rõ ràng chính anh đòi nấu, sao lại trách cô.
Đúng là cái đồ ngang ngược vô lý.
Khen anh cũng bị mắng, tại sao anh lại hung dữ với cô như thế, tự dưng ôm cô hôn cô, còn nói đó là nụ hôn nữa, khiến cô nghi ngờ có phải anh cũng hơi thích cô, nhưng bây giờ lại hung dữ với cô. Đầu óc cô có vấn đề rồi mới tưởng anh thích cô.
Nhưng không thích cô thì sao lại hôn cô? Cảm giác này đúng là khó chịu, Ⱡồ₦g иgự¢ như bị một miếng chì chặn lại vậy.
Bỗng nhiên, anh ngẩng lên hỏi: “Em ở một mình? Đây là nhà em hay là nhà em thuê?”.
Cô đang nguyền rủa anh trong lòng, bỗng nghe hỏi thì suýt nữa nghẹn rau trong miệng. Cô nuốt xuống, ngẩn ngơ nhìn anh. Anh kỳ lạ thật, lúc nãy còn hung dữ, sao bây giờ lại quan tâm đến gia đình của cô, thay đổi còn nhanh hơn cả phụ nữ nữa.
“Thôi, xem như tôi chưa hỏi”, bị cô nhìn, anh có vẻ thiếu tự nhiên.
“Đây là nhà em, một mình em ở lâu rồi”, hai tay ôm bát mì, cô mím môi, “Bố mẹ em qua đời lúc em học lớp Mười một”.
“Xin lỗi, đúng là một câu hỏi tệ quá”, anh đặt nhẹ đôi đũa xuống, nhìn chăm chú cô gái đang mỉm cười.
“Không sao, đã qua lâu rồi. Anh thấy đó, trong nhà em còn không treo hình họ, em thật là bất hiếu.” Cô cười khan hai tiếng, “Từ khi em nhớ được thì hai người họ đã đi bắt bướm trong núi, em… đã lớn lên như thế”.
“Bắt bướm?”, anh thắc mắc.
Sao lại có người suốt ngày rảnh rỗi vào núi bắt bướm nhỉ? Ngoài nhà côn trùng học ra, anh không nghĩ nổi còn có ai lại buồn chán đến thế.
Cô thấy vẻ mặt khó hiểu của anh thì cười bảo: “Vâng, họ chuyên nghiên cứu về loài bướm, trong mắt mọi người, họ là nhà côn trùng học, nhưng trong mắt em thì cũng giống như mọi người khi còn nhỏ, nhàm chán đi bắt bướm”.
Nhướn đôi môi gợi cảm lên, anh mỉm cười bởi lời cô nói.
Bỗng, ánh mắt cô ảm đạm, nuốt một miếng mì nữa rồi nói: “Năm em học lớp Mười một, họ lại đến một khe núi nào đó ở tỉnh Vân Nam để bắt bướm, về sau ở đó xảy ra trận lở núi, hai người và cả những nhân viên cùng đi toàn bộ đều bị chôn vùi, không bao giờ quay về nữa”.
Lúc này, anh mới biết mình đã hỏi một câu ngu ngốc đến nhường nào, vội chuyển đề tài: “Đừng nói nữa, mau ăn mì đi”.
“… Vâng.” Tại sao cô tạo nên niềm vui trên chính nỗi đau của mình mà vẫn không có được sự yêu thích của cấp trên chứ, đúng là một kẻ khó hầu hạ.
Hai người lặng lẽ ăn mì, chỉ có thể nghe thấy tiếng húp mì vang lên.
Bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện học Quyền Hoàng, ngẩng lên hỏi Lạc Thiên: “Tổng giám đốc Lạc, hôm nay em còn có thể học chơi game không?”.
Anh liếc nhìn tay phải của cô, nói: “Em nghĩ sao?”.
Cô nhìn bàn tay dán băng của mình, co lại rồi thả lỏng, vẫn còn hơi đau, những chỗ quanh vết thương chắc chắn không thể nào lành ngay được. Có nghĩa là, cô chuẩn bị tiền phạt thôi.
Khuấy mì trong bát, một lúc lâu sau cô vẫn không kìm được hỏi: “Tại sao cuộc thi đó phải ra quy định phòng đứng cuối bảng bị phạt năm trăm tệ?”.
Anh ngước lên, vẻ mặt mơ hồ, hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Anh cau mày, thắc mắc: “Cái gì mà phòng bị phạt?”.
“A? Tức là tham gia cuộc thi Quyền Hoàng ấy, phòng xếp đầu bảng sẽ có năm ngàn tệ tiền thưởng, còn phòng đứng cuối bảng sẽ bị phạt năm trăm tệ”, cô cắn đũa, nói.
Khóe môi anh co giật.
Để khuyến khích ý chí chiến đấu của nhân viên, Giang Hàng có một quy định bất thành văn, tức là hoạt động trong buổi liên hoan cuối năm sẽ có một phần thưởng lớn, đồng thời cũng có một phần tiền phạt, quy định bất thành văn này đã trở thành văn hóa doanh nghiệp đặc biệt của Giang Hàng.
“Sao? Có đề nghị khác?”, anh nhướng mày.
Cô cắn môi, nói: “Em chỉ cảm thấy trò thi đấu này không công bằng lắm”.
“Sao không công bằng?”
“Văn phòng tổng giám đốc chỉ có em và chị Nghiêm, các phòng khác ít nhất cũng có hai đồng nghiệp nam, bọn em sao có thể biết chơi trò chơi dành cho con trai này, cả công ty đều biết văn phòng tổng giám đốc đứng cuối rồi.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, “Em không muốn bị phạt…”.
Vẻ mặt anh đơ ra như khúc gỗ, im lặng hồi lâu, anh có vẻ không vui: “Nên em muốn học chơi? Đảm bảo ít nhất không đứng hạng chót?”.
Vốn dĩ anh cảm thấy vui vì tưởng cô cũng như những cô gái khác, biết bày ra chút thủ đoạn để tiếp cận anh, kết quả điều khiến anh cắn răng lại là, hoàn toàn do anh tự tưởng tượng, cô nàng này căn bản chỉ vì không muốn bị phạt tiền. Anh so với hai trăm năm mươi tệ kia lại cách xa nhau thế sao?
“Vâng.” Cô húp một miếng nước dùng, gật đầu, “Kiếm tiền đối với em là rất cực khổ, anh sẽ không hiểu đâu…”.
Lời cô nói khiến anh nhớ đến lúc anh mới ra tù, chuyện gì cũng từng làm, mỗi ngày làm việc quần quật mười mấy tiếng đồng hồ, mệt đến mức như một con chó đã ૮ɦếƭ rồi, cả tháng cũng chỉ kiếm được mấy trăm tệ.
Không hiểu? Ha ha, kiếm tiền cực khổ nhường nào, anh hiểu rõ hơn ai hết. Nếu không phải do anh tốt số, gặp được chú Thâm thì có lẽ hiện giờ anh chỉ có thể ôm một hộp cơm ngồi ở vệ đường mà ăn.
Không kìm được, anh rút một điếu thuốc ra châm, rít vào một hơi thật sâu.
Cô kinh ngạc nhìn vẻ mặt kỳ quặc của anh, chẳng lẽ cô lại nói sai gì ư?
Đứng lên lấy gạt tàn thuốc trên bàn nước, đặt xuống, cô đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh, gọi khẽ: “Tổng giám đốc Lạc…”.
乃úng tàn thuốc trong tay, anh liếc nhìn cô, nói: “Lúc không có người ngoài thì gọi tôi là Lạc Thiên, hoặc A Thiên”.
“…”, cô sửng sốt không nói nổi.
Anh đứng lên bê bát đũa vào nhà bếp.
Cô thấy thế thì vội bưng bát của mình đuổi theo: “Anh muốn giúp em rửa bát sao? Không cần đâu, em tự làm”.
Gân xanh trên trán anh hằn lên, khóe môi không ngừng giật giật. Một câu chửi thề bị nén lại, đều do “Quyền Hoàng” ૮ɦếƭ tiệt kia mới khiến anh ý loạn tình mê đi thích cô nàng cỏ ngốc nghếch đó.
“Tránh ra”, anh giật lấy bát trên tay cô, đuổi cô ra khỏi nhà bếp.
Cô dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn đôi tay mải miết làm việc của anh.
Dưới ánh sáng trắng, chiếu lên gương mặt nhìn nghiêng hoàn mỹ của anh, mái tóc rất đẹp, vầng trán rộng, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, và cả đôi môi mỏng gợi cảm…
Ánh mắt cô dừng lại ở đôi môi anh như không thể rời đi được, trong đầu bỗng xuất hiện cảnh ở ban công lúc nãy. Trước tiên là vô lý gặm nhấm giận dữ, tiếp đó là dịu dàng nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi linh hoạt khéo léo, cứ như lúc nào cũng vô tình hữu ý ve vuốt khiêu khích, trong lúc quấn quýt, cô đã lạc hồn…
Cô không kìm được lại cắn môi dưới, gò má càng lúc càng nóng.
“Em… có thể đổi chỗ khác để mơ mộng không?”, giọng nói trầm trầm quyến rũ vẳng đến.
“Hả?” Lúc nãy đôi môi mỏng rõ ràng còn cách xa cô, lúc này lại gần trong gang tấc, cô ngượng ngùng nhìn đi nơi khác, đỏ mặt quay đi.
Lau khô tay, anh nhìn đồng hồ treo tường, đã chín rưỡi tối.
“Tôi phải về đây.” Giờ này đối với người thường xuyên phải dự tiệc tiếp khách như anh mà nói, thì ngay cả cái gọi là “cuộc sống về đêm mới bắt đầu” cũng không được tính. Nhưng, anh phải về, anh không muốn đêm đầu tiên đã làm ngọn cỏ này sợ hãi, khiến cô hiểu lầm anh có ý đồ bất lương với cô.
“… Vâng.” Cô cắn môi, trong lòng bỗng có phần quyến luyến, “Vậy ngày mai sau khi tan sở, anh có dạy em chơi game không?”.
Anh liếc nhìn đôi tay đan vào nhau của cô, khẽ nói: “Đưa di động cho tôi”.
Cô ngẩn người, quay vào phòng, lấy điện thoại trong túi rồi ra phòng khách, đưa cho anh.
Anh đón lấy, bấm một dãy số, đến khi di động của anh đổ chuông thì tắt máy, đưa trả di động lại cho cô: “Chuyện ngày mai để mai tính”.
“Ồ…”, đôi mắt trong veo của cô lại tối xuống.
Anh thay giày, ra cửa, bỗng quay lại nói: “Ngày mai, tám giờ sáng đợi tôi dưới kia, tôi đến đón em”.
“Anh… anh muốn đón em đi làm?”, cô sửng sốt kêu lên, suýt thì cắn vào lưỡi, vội vàng khoát tay, “Không cần đâu!”.
“Tại sao không cần?” Anh hơi tức giận, anh đón cô đi làm là để tiết kiệm thời gian đón xe bus cho cô.
Một lần tan sở, anh nhìn thấy cô đuổi theo xe bus thở hổn hển, kết quả vẫn không đuổi kịp. Cô đứng trong gió lạnh, kéo mũ áo lên, bộ dạng không ngừng đi qua đi lại run lẩy bẩy của cô khiến ai cũng xót xa. Về sau anh đưa đón cô, không sợ gió mưa nữa, không phải tiện hơn hay sao?
Cô cắn môi, lắp bắp mãi, cuối cùng mới thốt ra câu nói đã kìm nén rất lâu: “Chúng ta không phải là… quan hệ đó, người ta hiểu lầm thì không tốt đâu…”.
Nếu cô và Cố Đình Hòa là hai đường thẳng giao nhau, vậy cô và anh cơ bản là hai đường song song. Nghiên Nghiên từng nói, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Ban nãy anh lại cưỡng hôn cô, có lẽ chính vì bị cái đĩa ૮ɦếƭ tiệt kia cám dỗ. Nói ra thì, họa là do cô gây ra. Từ đầu chí cuối, anh đều tỏ vẻ bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮. Anh thích cô mới hôn cô, đó là chuyện không thể.
Anh nhíu mày, hỏi: “Quan hệ đó? Vậy em nghĩ là quan hệ nào?”.
“Ưm?”, cô ngẩng lên, không hiểu.
“Đầu người óc heo!”, anh tức đến độ không nói được gì, quay người đi xuống lầu.
Ngồi vào xe, anh dựa vào lưng ghế thở dài, một đống hoa tươi đang chờ anh hái, anh lại đi ngắt ngọn cỏ này. Đúng là sắp bị cô làm cho tức đến thổ huyết, chưa từng thấy đầu óc ai cứng nhắc như vậy, ý tứ của anh đã quá rõ ràng, có khó hiểu đâu? Anh đúng là bái phục cô rồi.
Anh lại thở dài, ngẩng lên nhìn tầng năm vẫn còn sáng đèn, ủ rũ khởi động xe rồi lái đi.
Cô thẫn thờ nhìn theo hành lang tối đen, một lúc lâu sau mới mệt mỏi khép cửa lại. Tựa lưng vào cửa, cô nghĩ đến lời trước khi đi của anh, rốt cuộc nó bao hàm ý nghĩa gì.
Cô rất mong chờ có tiến triển với Cố Đình Hòa, nhưng tất cả đã bị mấy chiếc đĩa ấy hủy diệt, thế nên mọi chuyện đã khác hoàn toàn.
Cô đưa tay lên nhìn miếng băng dính trên vết thương, nhớ đến khoảnh khắc anh nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô, có một hơi ấm thấm vào tận sâu thẳm trái tim.
Haizzz, sao mới mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cán cân thiên bình trong lòng đã lệch rồi, chẳng lẽ cô bẩm sinh đã là một cô gái dễ thay đổi?
Về lại phòng, cô nhìn những mảnh vỡ đĩa CD trên bàn viết, bất giác gò má lại nóng bừng.
Tạo nghiệt, đều do tên bán đĩa lậu ૮ɦếƭ tiệt kia, đúng là hại người.
Dọn dẹp qua loa căn phòng, cô tắm rửa rồi lên giường, nằm trên giường nhìn đăm đăm lên trần nhà trắng tinh, cắn môi theo thói quen, trong đầu vẫn lấn cấn chuyện tám giờ sáng mai, nếu anh đến đón cô thật thì phải làm sao?
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, ba chữ “quy tắc ngầm” nhảy vào trong đầu cô.
Trong bóng tối, cô hoảng loạn kéo chăn lên.
Cô không có tài sản cũng chẳng có nhan sắc, so với những cô nàng xinh đẹp cạnh anh mà cô đã từng thấy, người ta cần vóc dáng có vóc dáng, cần nhan sắc có nhan sắc, dạng chim ngố ngốc nghếch khờ khạo như cô không biết phải xếp hàng tới tận đâu, chứ đừng nói đến người phụ nữ xinh đẹp họ Tăng thường xuyên ra vào văn phòng anh, và cả người phụ nữ họ Châu rất đẹp, cô đã từng gặp ở hôn lễ lần trước.
Haizzz, với bộ dạng này của cô, làm sao xứng đáng với “quy tắc ngầm” của người ta.
Giả như, câu nói đón cô đi làm chỉ là khách sáo, đến lúc đó cô không chỉ đào hố chui xuống là xong.
Bỗng nhớ ra điều gì đó, cô cầm di động đặt trên tủ đầu giường, tay phải cầm nó, bỗng dưng, giống như đang nắm tay anh vậy, cô tìm ra cuộc gọi cuối cùng trong nhật ký cuộc gọi, nhìn chăm chăm hàng số đó, do dự không biết có nên lưu lại hay không.
Giây sau, cô căng thẳng bắt đầu nhập tên anh, từ “Lạc Thiên” đến “A Thiên” đến “Kẹo cao su”, “Quỷ Tóc Bạc”, thậm chí cả danh xưng “Thiên Thiên” buồn nôn cũng đều nhập qua, nhưng lặp đi lặp lại mãi mà cô vẫn thấy không hài lòng, cuối cùng nhập vào hai chữ “Lạc Thiên”.
Nhìn hai chữ đó, cô lại ngẩn ngơ, lảm nhảm: “Đúng là quan hệ bạn trai bạn gái thật sao?”.
Đêm dài đằng đẵng, từ sau khi bố mẹ và cậu qua đời, rất lâu rồi nhưng lại là lần đầu Giang Văn Khê mất ngủ.