Lý Nghiên đi công tác cũng chưa về.
Chỉ còn một tuần nữa là đến buổi liên hoan cuối năm, cô thật sự khóc không ra nước mắt. Thế này thì cô phải đợi chia tiền phạt mỗi người hai trăm rưỡi với chị Nghiêm thôi.
“Tiểu Giang, em đánh sai mấy chữ rồi. Sao vậy?” Chị Nghiêm nhìn bản báo cáo trước mặt, cũng may chị xem lại, trên đó gõ sai mấy chữ, cô bé này hôm nay bị sao thế nhỉ, tâm thần bất định quá.
Cô bĩu môi: “Haizzz, bạn em nói tối nay đến nhà em dạy Quyền Hoàng, rốt cuộc anh ấy lại đi điều tra vụ án”.
“Anh chàng cảnh sát em nói đó hả?”
“Vâng”, cô gật đầu, sau đó lại thở dài.
Nghiêm Tố nhìn cô, sau đó ánh mắt dừng ở cửa văn phòng phía trong, một suy nghĩ thoáng qua, chị mỉm cười, quay sang nói với cô: “Chị biết còn có một người là cao thủ trò này, em có thể nhờ cậu ấy giúp”.
“Thật ạ?”, đôi mắt cô tràn đầy sự kích động.
“Ừ, chính là người trong đó”, Nghiêm Tố chỉ về văn phòng bên trong.
Nghe lời Nghiêm Tố nói, đôi mắt vừa sáng lên của cô lại u ám, cầu xin Quỷ Tóc Bạc dạy cô chơi game, chi bằng trừ luôn của cô hai trăm năm mươi tệ cho rồi.
Nghiêm Tố thấy cô trầm tư thì biết cô nàng này không có gan tìm Lạc Thiên, cười phá lên: “Tổng giám đốc Lạc thích chơi trò này nhất, em đừng nghĩ cậu ta thế này thế kia, chỉ cần em mở lời thì cậu ta nhất định sẽ dạy em”.
“Em thấy thôi vậy.” Quỷ Tóc Bạc mà chịu dạy cô, trừ phi mặt trời mọc đằng tây. Lần trước trong nhà hàng còn nói gì mà ly cà phê trong tủ cứ lấy, nhưng hôm sau thấy cô, gương mặt anh giống như sương mù tháng Sáu, ai dám nhắc đến chuyện mượn ly cà phê của anh chứ.
“Tốt thôi. Tự em tính đi”, Nghiêm Tố cười khẽ.
Thời gian buổi chiều trôi qua như thể ốc sên bò, cuối cùng đã đến lúc tan sở.
Giang Văn Khê tay chống lên cằm, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đối diện.
Từ lúc buổi sáng Nghiêm Tố đề nghị cô đến tìm anh, cả ngày nay, trong đầu cô cứ xoay mòng mòng hình ảnh anh nhướng mày mím môi. Ngay cả lúc họp, cô cũng không kìm được lén lút nhìn anh, bị anh phát hiện còn giả vờ như đang chờ đợi anh phát ngôn trong cuộc họp.
Ngày mai là cuối tuần rồi, rốt cuộc cô phải nói thế nào đây? Nhưng cô thật sự muốn tiết kiệm hai trăm năm mươi tệ kia.
Ôi chao, đều tại cái người đề nghị kia, ái mộ anh ta thì cũng đừng hãm hại dân đen như thế chứ.
Cô ngẩn ngơ, rồi “cách” một tiếng, cánh cửa đối diện mở ra, cô nhìn thấy Quỷ Tóc Bạc từ trong bước ra, thần kinh căng thẳng lập tức nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
“Binh” một tiếng, chân ᴆụng vào bàn, đau đến nỗi cô chỉ muốn túm tóc.
Lạc Thiên vừa ra khỏi văn phòng, định về thì thấy cử chỉ kỳ cục của Giang Văn Khê, anh nhíu mày: “Tan sở rồi sao cô còn chưa về?”.
Cô xoa xoa chân bị ᴆụng đau, ấp úng: “Vâng, tôi… sắp… sắp về…”.
Lạc Thiên liếc nhìn cô rồi đi thẳng về phía cửa.
Thấy anh sắp ra khỏi văn phòng, cuối cùng cô không kìm được gọi to: “Tổng giám đốc Lạc…”.
Dừng chân, Lạc Thiên quay lại nhìn cô với vẻ nghi hoặc: “Chuyện gì?”.
“Cái đó… cái đó…” Cô nhận ra bản thân mãi vẫn không mở lời được, đành gượng nở nụ cười, “Không có gì, không có gì ạ, chỉ muốn chúc anh cuối tuần vui vẻ”.
Hơi nheo mắt, Lạc Thiên nhìn chằm chằm cô nàng với cử chỉ, ngôn ngữ đều kỳ quặc ấy, mấy giây sau, đôi môi mỏng của anh mấp máy: “Cuối tuần vui vẻ”.
Lần này, anh thật sự ra khỏi văn phòng.
Cô bỗng cảm thấy bản thân thật vô dụng, đưa tay tát nhẹ mình một cái. Cô đúng là đồ vô dụng, vừa nhìn thấy anh đã như chuột thấy mèo, lời đến cửa miệng rồi vẫn chẳng dám nói ra.
Hơn nữa, cuộc thi này vốn dĩ là tổ chức để nịnh anh, như vậy anh vốn phải có nghĩa vụ giúp cấp dưới của mình, huống hồ cô là người của văn phòng anh, nếu văn phòng tổng giám đốc xếp hạng chót, bị phạt tiền thì người mất mặt cũng là anh mà.
Đúng, anh dạy cô là chuyện đương nhiên phải làm, bảo vệ danh dự văn phòng cũng là chuyện nên làm.
Trong tích tắc nghĩ thông, cô lao ra khỏi văn phòng, đuổi theo bóng Lạc Thiên, gọi to: “Tổng giám đốc Lạc…”.
Lại nghe thấy giọng của ngọn cỏ gần hang, Lạc Thiên nhíu mày, cô nàng này rốt cuộc muốn gì, có chuyện gì khiến cô khó mở lời như thế.
Từ từ quay lại, anh nhìn cô nàng vẻ mặt đầy mong chờ đang đứng cách anh vài mét, hỏi: “Chuyện gì?”.
Giang Văn Khê cắn môi, lấy hết can đảm, nói: “Tổng giám đốc Lạc, tối nay anh có rỗi không, tôi muốn mời anh ăn cơm”. Vừa nói xong, cô đã hối hận, rõ ràng muốn nhờ anh dạy cô chơi Quyền Hoàng, sao vừa mở miệng đã biến thành mời anh ăn cơm chứ.
Không việc gì mà lại cống hiến, không là kẻ gian thì cũng là kẻ ςướק.
Anh ngẩn người nhìn cô, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo tam quốc nữa”.
Mặt cô đỏ ửng, lắp bắp: “Tôi… tôi tôi tôi… muốn nhờ anh dạy tôi chơi Quyền Hoàng”.
Lại ngẩn người, anh chăm chú nhìn cô nàng lúc nào cũng mặt mày sầu khổ, thích cắn chặt môi, không nói câu nào.
Cô thấy anh im lặng thì tim trĩu xuống, nhất định là anh không muốn rồi, dù sao người ta là tổng giám đốc, là người xuất sắc ưu tú, hôm nay lại là cuối tuần, làm gì có thời gian rảnh dạy cô chơi game. Chắc chắn cô đã đập đầu vào tường rồi nên mới hồ đồ như vậy.
“Xin lỗi, tôi quên mất anh rất bận, xem như tôi chưa nói gì cả.”
Cô hụt hẫng quay đi, lúc này sau lưng lại vang lên giọng nói nho nhã của anh: “Tôi được gì?”.
“Gì cơ ạ?” Cô vội quay lại, “Được… được gì ạ?”.
Cô có thể cho anh cái gì? Tiền thì không có, mạng sống thì có.
“Bây giờ không nghĩ ra thì cứ nhớ đấy”, không đợi cô trả lời, anh đã trả lời thay cô.
“A?”
“Đến chỗ cô, hay đến chỗ tôi?”
“Ơ?” Câu này sao nghe có vẻ kỳ cục thế, hình như đôi nam nữ có gian tình mới thích dùng “đến chỗ anh hay đến chỗ em” thì phải.
“Cho cô mười giây suy nghĩ, đến nhà cô hay nhà tôi, nếu cô không nghĩ ra thì tuần sau tính tiếp.”
Thời gian là vàng bạc, vàng bạc chính là sinh mệnh.
Tuần sau là thi rồi, tuần sau mới học thì có nghĩa là nộp tiền phạt.
Cô vừa nghe anh bảo chuyển sang tuần sau thì vội vàng: “Thế… thế đến nhà tôi vậy”.
Đến nhà cô nếu anh dám giở trò, dù sao cô cũng có thể hét lên, như vậy cô chú nhà đối diện có thể sử dụng chiêu quét rác vô địch. Nếu đến nhà anh thì đúng là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, thời buổi này boss biến thái rất nhiều, cứ đề phòng thì hơn, huống hồ Quỷ Tóc Bạc này đã có “tiền án tiền sự”.
Lần thứ hai ngồi trong xe anh, cô chọn ngồi ghế sau.
Anh mím chặt môi, không phản đối: “Đi thế nào?”.
Cô ngồi phía sau rất căng thẳng, hai tay không biết đặt ở đâu, cảm giác như lên tàu hải tặc, run giọng nói: “Đường X”.
Hai tay đặt trên ghế ngồi bọc da, cô định nhích cơ thể cứng đơ của mình thì chiếc xe rẽ gấp, lao về một hướng khác. Trán cô đập vào kính cửa sổ bên phải, cô đau khổ xoa xoa trán. Chiếc xe đi một đoạn, cô nhìn rõ những cửa hàng sang trọng san sát hai bên đường mới biết, đây không phải là con đường đến nhà cô.
Cô nhích về phía trái, nhỏ giọng nói: “Tổng… giám đốc Lạc, đường X không phải hướng này”.
Anh nhìn cô qua kính chiếu hậu, hơi nhướng mày: “Nhà cô có tay cầm điều khiển trò chơi không?”.
Đó là cái gì?
“Điều khiển trò chơi có phải bỏ tiền ra mua không? Khoảng bao nhiêu tiền ạ?”, nếu còn đắt hơn hai trăm rưỡi tệ thì cô xuống xe ngay.
“Trên đời này còn có thứ gì mua mà không cần tiền à?” Anh lại liếc nhìn cô nàng có lúc rất khờ rất ngốc, nhưng lại có khi vô cùng sáng suốt qua kính chiếu hậu, có vẻ không hiểu, cô nàng này rốt cuộc là sinh vật mâu thuẫn thế nào đây?
Cô cắn môi, nắm chặt tay nắm cửa, cô muốn xuống xe, bị phạt hai trăm rưỡi còn hơn, hà tất phải ђàภђ ђạ nhau thế này.
“Tay cô nắm ở đó làm gì? Ngồi xích vào trong.”
Giật mình bởi giọng nói đó, cô đành ngoan ngoãn ngồi nhích vào giữa.
Lúc cô đang rất lấn cấn thì chiếc xe đã ngừng lại trong một khu phố sang trọng.
Trước khi xuống xe, anh nói với cô: “Cô ngồi trên xe đợi tôi, tôi lên lấy điều khiển trò chơi rồi đến nhà cô”.
“Ồ”, cô ngơ ngẩn gật đầu.
Nhìn theo anh xuống xe, đi vào khu lầu cao tầng đối diện, cô thò đầu ra, quan sát khu nhà cao cấp có khung cảnh rất sang trọng này, mấy chữ to bằng đèn neon “Thiên Đô Hào Đình” đập vào mắt. Ở đây hình như là khu cao cấp, đắt giá nhất trung tâm thành phố N. Trước kia có nghe Lý Nghiên nói, căn hộ rẻ nhất cũng phải mấy triệu tệ.
Cô từ từ dựa vào lưng ghế, lặng lẽ chờ đợi.
Rất nhanh, anh cầm một bộ điều khiển trò chơi quay lại xe.
Khu Lạc Thiên ở rất gần với đường X, cứ men theo hướng đông trung tâm thành phố, rẽ một đoạn là đến.
Đường X là khu vực tập trung rất nhiều cửa hàng kinh doanh, tiền tệ, giải trí, nơi Giang Văn Khê ở là một khu phố nhỏ rất cổ khoảng thập niên chín mươi, từ nơi ánh đèn rực rỡ thoắt nhiên tiến vào một ngõ nhỏ dài hẹp tối đen, khiến người ta rất khó thích ứng.
Một cú thắng xe rất gấp khiến đầu Giang Văn Khê suýt đập vào ghế trước, cơ thể bị giật mạnh ra sau, cô vỗ vỗ иgự¢.
Nhìn qua cửa kính trước mặt, một gã say đang lảo đảo tiến ra.
Cô lại cắn môi theo thói quen, nói với Lạc Thiên vẻ khó xử: “Xin lỗi, quên dặn anh lúc vào ngõ này phải chú ý, đèn đường hỏng lâu rồi”.
Lạc Thiên không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn gã say kia đến khi gã đi xa.
Chiếc xe tiếp tục chạy.
Anh bỗng dừng lại, quay đầu, hàng lông mày nhướng lên, đôi mắt rất đẹp nhìn sâu vào mắt cô, hỏi với giọng bình thản: “Có phải cô nên mời tôi ăn cơm trước?”.
“Hả?” Cô đơ người, sau đó phản ứng ra, “Tổng giám đốc Lạc, nếu anh không chê thì ăn ở nhà tôi nhé, nhưng anh đừng mong đợi có thức ăn ngon”.
“Tôi vốn đã không mong đợi gì.”
“…”
Anh quay lại, tiếp tục lái xe, đến tận trước tòa nhà Giang Văn Khê ở mới dừng lại.
Giang Văn Khê xuống xe, cô chỉ vào một tòa nhà bên trong, nói với anh: “Điều khiển trò chơi để tôi cầm cho, hành lang trong này rất tối, nhà tôi ở tầng năm, tôi quen hơn anh”.
Chỉ hơi nhướng mày, thấy vẻ mặt cô kiên quyết, anh đưa chiếc hộp trong tay cho cô.
“Phiền anh lát nữa giúp bật đèn của điện thoại di động lên.”
Anh đi theo cô, lấy di động ra theo lời cô nói, chiếu sáng đoạn cầu thang tối om.
“Cẩn thận nhé, tầng này có bảy bậc thang.”
“Rẽ rồi nhé.”
“Tầng này có năm bậc thang.”
“…”
Gần như mỗi lần lên một tầng, cô đều tốt bụng nhắc nhở.
Dịu dàng mềm mỏng, giọng nói ngọt ngào lạ thường ấy bay vào trong tai khiến anh trở nên rất bực bội. Anh cảm thấy cái cô nàng cỏ này không phải vớ vẩn bình thường, xem anh là mù hay là quáng gà chứ, anh có thể nhìn thấy mà.
“Giang Văn Khê, cô có thể im đi được không? Đâu ra mà lắm lời thế!”
“Á…” Bị giọng nói đột ngột của anh làm cho giật bắn người, cô hét lên, trượt chân, ngã nhào ra phía sau.
Anh nhìn thấy, vội vàng đưa tay kịp thời giữ lấy cơ thể chực đổ ập xuống của cô, đôi môi mỏng mím thành một đường có vẻ khó chịu: “Cô đúng là đồ phiền phức”. Có lẽ anh điên rồi mới nhận lời dạy chơi game cho cô nàng này.
Cô rất ngượng, đứng thẳng người lên, xin lỗi rối rít: “Xin lỗi anh…”.
“Cái này để tôi cầm.” Anh giật lấy hộp điều khiển game từ tay cô, vòng qua cô rồi trèo lên mấy bậc thang, “Đến rồi, mấy lẻ mấy?”.
Cô vừa định nói nhà số 501 thì cửa nhà 502 mở ra.
Ánh đèn trong nhà đột ngột tỏa ra, chiếu sáng hành lang tối tăm. Một bà thím khoảng năm, sáu mươi tuổi từ trong thò đầu ra, nhìn nhìn Lạc Thiên, ánh mắt sắc bén như tia X quét qua cuối cùng dừng lại ở mái tóc bạch kim của anh, nhướng mày tỏ vẻ đề phòng, khi nhìn thấy Giang Văn Khê vừa lên đến thì hỏi: “Tiểu Khê à, lúc nãy là cháu hét lên đấy à? Có chuyện gì sao?”.
Xem kìa, cô nói không sai chứ, hai chú thím ở nhà đối diện còn tận tình trách nhiệm hơn cả bảo vệ của công ty bất động sản nữa, nên chỉ cần vào tòa nhà này thì cô không thể nào xảy ra chuyện được.
Cô vội giải thích: “Thím ơi, cháu không sao, lúc nãy trượt chân thôi ạ”.
“Ồ, không sao là được rồi.” Ánh mắt thím Vương lại quay sang Lạc Thiên cao to đẹp trai, sau đó hỏi cô, “Đưa bạn trai về đấy à?”.
“Hả?” Mặt cô nóng bừng, vội vàng khoát tay lia lịa với thím Vương, “Anh ấy… anh ấy không phải bạn trai cháu, mà là sếp của cháu”.
Lạc Thiên nhìn cô với vẻ cực kỳ không vui, hình như cô rất sợ người khác hiểu lầm anh là bạn trai cô, anh là bạn trai cô lại khiến cô mất mặt thế sao? Hay là anh chàng cảnh sát kia làm bạn trai thì cô mở mày mở mặt hơn?
“Ồ?” Thím Vương lại nhướng mày, chẳng lẽ là bà đã già rồi? Bây giờ không thịnh hành nói là “bạn trai”, mà chuyển thành “sếp”?
“Chúc thím ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon, không quấy rầy hai đứa nữa.” Thím Vương rất phóng khoáng đóng cửa lại.
Trong hành lang lại tối mịt.
Giang Văn Khê mò ra chìa khóa, nhanh chóng mở cửa, bật đèn, tìm trong tủ giày một đôi dép lê kiểu nam đưa cho Lạc Thiên.
Bước vào nhà Giang Văn Khê, sạch sẽ thoải mái là cảm giác đầu tiên của Lạc Thiên.
Hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, nội thất đơn giản đến không thể đơn giản hơn, không giống nơi ở của một cô gái lắm.
Giang Văn Khê rót một ly nước nóng đưa cho Lạc Thiên, có vẻ ngại ngùng: “Không có trà, chỉ có nước lọc”.
“Không sao”, Lạc Thiên ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Cô túm tóc: “Tổng giám đốc Lạc, hay là anh giúp tôi cài đặt game trước, tôi đi nấu cơm, lát nữa là xong”.
“Cũng được”, anh đứng lên, đi theo cô vào phòng ngủ.
Điều khiến anh kinh ngạc là, trong phòng ngủ không có những đồ chơi gấu bông màu hồng mà con gái thường thích, ngoài giường ngủ đơn ra, một cái tủ áo, một bàn làm việc, còn lại toàn là sách, tủ sách gần như phủ kín tường. Càng khiến anh sửng sốt hơn là những quyển sách này đa số đều liên quan đến các vụ án, Phương pháp điều tra những vụ án hình sự, Sherlock Holmes toàn tập, Tìm hiểu tâm lý của những kẻ sát nhân kỳ dị…
Anh cau mày, ngọn cỏ này sao lại thích xem những thứ như vậy, điều đó làm anh nhớ đến mấy lần bất thường của cô.
“Xin lỗi, làm anh phải cười rồi. Phòng này của tôi không hề giống phòng con gái phải không.”
“Đúng vậy.”
Cô cười khẽ, đưa bốn đĩa CD tối đó mua cho anh, ngượng ngập nói: “Đây là đĩa cài đặt tôi mua, nhưng là bản lậu”.
Anh nhíu mày, nhìn bốn chiếc đĩa có ghi lần lượt những chữ cái tiếng Anh “A”, “J”, “R”, “E”, hỏi: “Sao lại có bốn đĩa?”.
“Ưm? Ờ, là do anh chàng bán đĩa nói là bốn quốc gia đều có, nên tôi mua hết.” Cô bĩu môi, đương nhiên cô chỉ muốn mua một chiếc đĩa là đủ rồi.
“Bốn quốc gia?”, anh nhướng mày, tỏ ra hoài nghi bốn chiếc đĩa này.
SNK lập ra Quyền Hoàng biến thành bốn quốc gia từ bao giờ? Cho dù là bản nhiều ngôn ngữ thì trong nước chỉ cần một loại là được rồi.
Cô cười nói: “Tôi đi vo gạo nấu cơm”, nói xong cô ra khỏi phòng.
Anh nhìn bốn chiếc đĩa trong tay một lúc, lờ mờ cảm thấy kỳ lạ, có lẽ là anh đa nghi.
Mở ổ đĩa, anh đặt một trong bốn CD vào trong.
Máy tính của cô rất cũ kỹ lạc hậu, tốc độ cực kỳ chậm.
Đôi mắt đẹp như ánh sao của anh chăm chú nhìn màn hình máy tính, lặng lẽ đợi bảng cài đặt xuất hiện.
Hơn ba mươi giây trôi qua, cài đặt vẫn chưa xuất hiện, đèn hiển thị của máy tính vẫn nhấp nháy không ngừng. Anh tưởng ổ đĩa có vấn đề, đang định bấm cho chạy ra thì lúc này trên màn hình hiện ra phần mềm phát video WMP của windows.
Trong tích tắc, trên màn hình hiện ra cảnh “xôi thịt” lờ mờ, khung hình rung lên dữ dội.
“Đĩa có thể dùng được không ạ?” Giang Văn Khê nhân thời gian luộc đậu xanh, chạy vào xem tiến triển ra sao, ai ngờ khi cô nhìn rõ cảnh trên màn hình thì hét lên, run lẩy bẩy chỉ vào, quát: “Anh đang xem thứ gì thế hả?”.
Trên màn hình, một đôi nam nữ ngoại quốc trần trụi đang ra sức thực hiện “hoạt động mạnh”. Loa liên tục phát ra giọng nữ hét lên phấn khích: “Fuck! Fuck me! Fuck me!”.
“Tôi nhờ anh giúp tôi chơi game, sao anh có thể dùng máy của tôi xem thứ này?! Tôi không cần anh dạy nữa, anh rời khỏi nhà tôi ngay!” Cô gầm lên giận dữ, lao đến với tốc độ nhanh nhất, bấm ổ đĩa chạy ra, khi nhìn rõ trên đó có ghi chữ “A”, cô bỗng sững người.
Sao lại là đĩa cô mua?!
Lạc Thiên mím chặt môi, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng vì giận dữ đó, anh hơi nheo mắt, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
“Sao lại thế này?!”, cô không tin nổi, gương mặt đỏ ửng.
Lạc Thiên không nói gì, không do dự rút ra đĩa CD có ghi chữ “J” nhét vào ổ đĩa, bấm chuột.
Cô căng thẳng đan tay vào nhau, đợi khoảng mười mấy giây, trên màn hình lại nhảy ra cảnh tương tự, vẫn là ba cơ thể trần trụi, chỉ có điều hai nam một nữ lần này là gương mặt phương Đông, loa phát ra giọng nữ phấn khích la hét: “Yamete! I ku~”.
Giây tiếp theo, tay cô nhanh chóng bấm vào nút ổ đĩa, run tay lấy đĩa ra, nắm chặt hai chiếc đĩa trong tay, lẩm bẩm: “Sao lại thế này? Sao lại thế này…”.
Gương mặt cứng như gỗ của Lạc Thiên không nhìn ra cảm xúc gì, lấy chiếc đĩa thứ ba trên bàn, định đặt vào trong ổ đĩa, tay trái bỗng bị bàn tay của cô giữ lấy.
“Đừng bật nữa!” Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến cô kinh ngạc mở to mắt, vừa ngước lên đã nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của anh, căng thẳng rút vội tay lại, lắp bắp, “Tôi… tôi không biết sao lại biến thành loại đĩa này. Lúc tôi mua, rõ ràng tôi nói với anh ta là mua đĩa Quyền Hoàng, hơn nữa anh ta cũng nói đây là đĩa Quyền Hoàng, nhưng…”, cô đang nói bỗng ngừng lại, lảm nhảm, “Quyền Hoàng… toàn vàng… quốc gia nào cũng có… có nam có nữ… ba người cùng…”.
Một giọt mồ hôi rịn ra trong tim cô, thì ra “quyền hoàng” của anh chàng bán đĩa là “toàn vàng”. Chẳng trách trên đĩa ghi chú “A”, “J”, “R”, “E” bốn quốc gia, thì ra là chỉ đĩa phim ѕєχ của bốn nước này, chẳng trách có nam có nữ, chẳng trách ba người cùng lên…
Trời ơi! Sao cô có thể nhầm lẫn như thế, mua nhầm đĩa game thành đĩa phim ѕєχ.
Cô quay lại, căng thẳng nhìn Lạc Thiên ngồi trước mặt, gần như không nhìn rõ màu mắt anh, gương mặt cứng đờ trước đó lại đang ửng đỏ, hàng lông mày cau lại.
Theo kinh nghiệm trước đây, cô biết đó là điềm báo anh sắp nổi giận, cô vội cầm bốn đĩa CD lên, ấp úng nói: “Xin… xin lỗi, tôi thật sự không biết là loại đĩa này”.
Cô lấy một trong bốn chiếc, không ngần ngại bẻ mạnh nó, chỉ nghe “rắc” một tiếng, chiếc đĩa gãy làm đôi. Cô đỏ bừng mặt, lại cầm đĩa thứ hai lên, hai tay run rẩy lại ra sức.
Theo âm thanh gãy vụn của đĩa, mảnh đĩa sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay cô, máu tươi chảy ra, chảy dài theo lòng bàn tay, theo kẽ ngón tay rơi xuống đất.
“A…”, cô không kìm được hít một hơi.
“Cô làm gì thế hả?! Mua nhầm đĩa thì đã mua rồi, tưởng mình là máy nghiền kim cương vô địch hay sao?!” Anh đứng bật dậy, chụp lấy tay phải của cô, rút ra một đống khăn giấy từ hộp giấy bên cạnh, cẩn thận áp lên vết thương, một lúc sau máu liền thấm ra.
Anh giận dữ ném khăn giấy đi, trừng mắt nhìn cô: “Trong nhà có băng cá nhân không?”.
Cô thấy vẻ giận dữ của anh thì chỉ biết run giọng đáp: “… Có, trong… ngăn tủ thứ hai ngoài phòng khách”.
Không nói không rằng, anh lôi cô ra khỏi phòng ngủ, nhét cô vào phòng vệ sinh, ra lệnh cho cô dùng nước lạnh rửa sạch vết thương, rồi lục tìm bông gòn, thuốc sát trùng và băng cá nhân trong ngăn tủ.
Lát sau, lòng bàn tay phải của cô đã dính một miếng băng, máu ngừng chảy, nhưng chỉ cần cử động hơi mạnh là cơn đau nhói lại xuất hiện. Cô ngước lên, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm kia, nơi đó lóe lên tia giận dữ, nhưng cũng có một sự quan tâm mà cô không dám chắc chắn.
Cô cắn môi, lời cảm kích không biết phải nói thế nào.
“Xin cô sau này làm gì cũng dùng não suy nghĩ một chút”, anh lạnh lùng nhìn cô rồi đứng lên.
Cô tưởng anh giận dữ bỏ đi, vội đứng lên, luống cuống: “Cái đó… anh phải đi sao? Có phải anh giận tôi không? Tôi không cố ý mua nhầm đĩa mà”. Thực ra cô muốn hỏi là, có phải hôm nay không thể học chơi game được không.
Quay lại, anh nhìn chằm chằm cô đang cắn đôi môi hồng, vẻ mặt tủi thân, bỗng có một cảm giác lạ kỳ khó nói, dần dần ánh mắt trở nên dịu dàng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo: “Bữa cơm cô nợ tôi vẫn chưa ăn”.
Anh ra khỏi phòng khách, đứng ngoài ban công, châm một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu, tiện tay mở cửa sổ ban công, một cơn gió lạnh luồn vào khiến anh bỗng tỉnh táo hẳn.
Anh làm sao thế này? Tại sao lại bực bội như vậy? Anh bỗng thấy mình như có bệnh, luôn miệng nói không hứng thú với ngọn cỏ ấy, nhưng hôm nay khi cô nhờ anh dạy chơi game, anh lại có phần mừng rỡ. Khi lòng bàn tay cô chảy máu lại cảm thấy xót thương. Đặc biệt là lúc nãy, hai cảnh nóng bỏng trẻ em không được xem đó khiến tim anh đập như điên, đến tận bây giờ mà nơi Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn còn nhảy cuồng loạn.
Rốt cuộc anh làm sao? Anh tuyệt đối không phải người dễ rối loạn vì ngoại cảnh tác động.
Rít mạnh một hơi thuốc, thở ra, anh như muốn phả ra hết mọi sự hỗn loạn trong lòng.
Cô không hiểu nổi anh, đành đứng lên theo, ra ban công.
Thấy anh hai tay đặt trên bệ cửa sổ, cô bước đến đứng sau lưng anh, nghe thấy anh khẽ thở dài.
Cô cắn môi, lòng rất hổ thẹn, rõ ràng cô mua nhầm đĩa mà lại quát tháo anh, đổi lại là người khác thì đã bỏ đi rồi. Huống hồ anh còn là cấp trên của cô, bị cấp dưới hiểu lầm như vậy thì quá mất mặt.
Đều tại cái tên bán đĩa lậu ૮ɦếƭ tiệt kia.
Cô lại tiến lên một bước, hai tay đan chéo nhau, khẽ xin lỗi: “Tổng giám đốc Lạc, xin lỗi, lúc nãy tôi đã trách lầm anh…”.
Vô tội, ngọt ngào, dịu dàng, như có một sợi tơ khẽ khàng trượt qua trái tim anh.
Giọng nói như kích thích người khác đó khiến anh cứng người, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ run, một đoạn tàn thuốc bay theo gió.
“Tổng… giám đốc Lạc…”, không thấy trả lời, cô lại gọi khẽ.
“Cô có biết giọng cô rất giống tiếng chim không?” Anh cố ý tỏ ra lạnh nhạt, nhưng vẫn không thể che giấu mâu thuẫn trong nội tâm.
“…” Tiếng chim? Trước nay chỉ có người khen giọng cô hay, chưa nghe ai bảo giọng cô giống tiếng chim cả.
Đột ngột, anh quay lại, không hề báo trước, tay anh khóa chặt đôi vai cô, ra sức siết mạnh, và cô rơi vào vòng tay anh.
Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh, ánh sáng trong phòng khách chiếu trên mái tóc bạch kim của anh, gương mặt đẹp trai chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của cô, đôi mắt đen sâu thẳm kia hoàn toàn khác với lúc anh tức giận.