Cuối cùng Lý Nghiên buông cô ra, nhưng đôi mắt vẫn quét lên xuống liên tục như tia X, rồi bỗng nói với vẻ nghiêm túc: “Cậu lúc nãy, thật sự không giống thường ngày”.
“Có lẽ do chịu ảnh hưởng của cậu tớ chăng, từ nhỏ tớ đã muốn làm cảnh sát, những quyển sách tâm lý học tội phạm của cậu, tớ đã đọc qua…”, Giang Văn Khê cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất vẻ thẹn thùng của cô.
Cố Đình Hòa ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt thon dài của cô có đến hơn một phút như bị thôi miên.
Lúc tỉnh lại, anh ho khẽ một tiếng, tò mò hỏi: “Vậy sao cô không thi vào Học viện cảnh sát?”.
Lúc này Lý Nghiên đưa tay choàng vai Giang Văn Khê nói, “Haizzz, anh nghĩ Học viện cảnh sát lại nhận một người lá gan còn nhỏ hơn chuột, chạy chậm như rùa bò, mọi kỳ kiểm tra thể dục thể chất đều không đạt, thỉnh thoảng thấy máu còn bị choáng không?”.
Cố Đình Hòa khẽ cười thành tiếng.
Hùng Diệc Vĩ xen vào: “Phụ nữ mà, đương nhiên phải dịu dàng nhỏ nhẹ, chỉ ra phòng khách, chỉ vào nhà bếp. Suốt ngày đánh bạn với mấy phần tử tội phạm, người nhà không bực bội muộn phiền mới lạ. Ối!”.
Lý Nghiên véo mạnh vào tay Hùng Diệc Vĩ, trừng mắt với anh ta: “Anh đấy, chỉ xứng tìm một người giúp việc sống nửa đời còn lại, ngày nào cũng cung phụng anh như Thái thượng hoàng thôi”.
Hùng Diệc Vĩ như quả bóng xì hơi, vội vàng quay sang Cố Đình Hòa, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Cậu chỉ biết lừa phỉnh bọn này, còn chưa chịu nói mấy hôm nay bận đi đâu mà biến mất nữa hả?”.
“Đóng quân ở ruộng suốt năm ngày năm đêm, cậu có tin không?” Cố Đình Hòa nhướng mày, nhìn Giang Văn Khê và Lý Nghiên, nói vẻ nghiêm túc, “Các cô ấy à, sau này lên mạng nhớ cẩn thận, đừng chuyện trò linh tinh với người lạ, lần này bọn tôi đã bắt được một tên tội phạm thường xuyên lừa tình lừa tiền trên mạng rồi đấy”.
“Anh hùng nhân dân, vất vả quá. Nào nào, lâu ngày không gặp, uống rượu, uống rượu”, Hùng Diệc Vĩ giơ chai bia lên chạm với Cố Đình Hòa.
“Đúng đúng đúng, và còn Khê Khê nhà chúng tôi cuối cùng đã có một công việc đàng hoàng”, Lý Nghiên choàng vai Giang Văn Khê, nháy mắt mờ ám với cô.
Gương mặt Giang Văn Khê lập tức đỏ bừng bừng, lúng túng đưa tay đẩy Lý Nghiên.
“Nào nào, cạn ly! Cạn ly!”, Hùng Diệc Vĩ giơ cao chai bia.
Bốn người đều nâng ly, vừa buôn chuyện vừa uống, uống liên tục đến tận khuya mới rời khỏi K.O.
Hùng Diệc Vĩ đưa Lý Nghiên về, trọng trách đưa Giang Văn Khê về nhà đương nhiên do Cố Đình Hòa đảm nhiệm.
Đêm mùa đông lạnh lẽo, những cơn gió lạnh buốt thấu xương thổi đến từng cơn, mấy ngọn đèn đường u ám ẩn hiện sau những ngọn cây, lờ mờ phát ra ánh sáng. Trên đường đã không thấy bóng dáng khách bộ hành, cũng không nhiều xe qua lại, thỉnh thoảng vụt qua một chiếc xe, cuốn theo những chiếc lá khô trên đất càng làm tăng thêm sự tĩnh lặng và lạnh lẽo của đêm đông.
Xuống khỏi taxi, một trận gió lạnh ập đến khiến Giang Văn Khê bất giác co người lại run rẩy.
“Lạnh lắm à?” Cố Đình Hòa vừa nói vừa ϲởí áօ gió ra nhưng bị Giang Văn Khê ngăn lại: “Không cần đâu, còn mấy bước nữa là đến nhà tôi rồi. Anh cũng uống nhiều, cẩn thận cảm lạnh”.
Cố Đình Hòa cười khẽ, đi cùng Giang Văn Khê đến trước tòa nhà.
“Cảm ơn anh. Anh về sớm đi nhé, không cần tiễn tôi lên đâu”, Giang Văn Khê ngại ngùng nói.
Qua ánh sáng ẩn hiện chiếu ra từ cửa sổ mấy hộ gia đình, Cố Đình Hòa nhìn Giang Văn Khê đang cúi đầu, nghĩ ngợi rồi nói: “Tối nay cô phân tích vụ án rất tự tin và thông minh, làm tôi rất bất ngờ, cũng rất vui”.
“A?” Giang Văn Khê sửng sốt ngẩng đầu, gương mặt nóng lên, “Làm anh phải cười rồi, tôi chỉ thích xem những quyển sách liên quan đến các vụ án của cậu tôi mà thôi”.
“Nhà tôi có rất nhiều truyện tranh và tiểu thuyết lấy đề tài thám tử phá án, nếu cô có hứng thú thì lần sau tôi sẽ mang cho cô”, giọng Cố Đình Hòa dịu dàng như gió thoảng.
Đôi mắt Giang Văn Khê sáng rỡ, có phần kích động, “Thật… thật sao?”.
“Thật.” Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Giang Văn Khê, Cố Đình Hòa không nhịn được cười.
Đôi môi Giang Văn Khê nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh. Vậy, tôi lên trước nhé. Chúc ngủ ngon”.
“Ừ, ngủ ngon.” Cố Đình Hòa nhìn theo bóng cô khuất sau cầu thang, thở dài rồi cười, lắc đầu, sau đó quay người đi.
Hôm sau, Cố Đình Hòa mang theo rất nhiều truyện tranh và sách cho Giang Văn Khê, thỉnh thoảng cũng nhờ Lý Nghiên hẹn cô ra, mấy người cùng đi ăn cơm, mượn cớ nói chuyện vụ án với cô, nghe những kiến giải của cô.
Còn mấy ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, Cố Đình Hòa hẹn cô cùng đi ăn cơm. Tuy anh chưa tỏ tình với cô nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Ấn tượng của Giang Văn Khê về anh rất tốt, anh đẹp trai, hài hước lại thú vị, và cả nghề nghiệp mà cô tôn sùng và say mê nhất. Khi ở cạnh anh, cô cảm thấy rất thoải mái tự nhiên, mỗi lần trò chuyện cùng anh về những vụ án lạ lùng hiếm có lại khiến cô tìm được lòng tự tin của mình, nói cũng nhiều hơn bình thường.
Nhưng từ đầu đến giờ cô chỉ xem anh là bạn, thậm chí còn thân hơn bạn bình thường, chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày là người yêu của nhau. Nếu chấp nhận lời mời trong lễ Giáng Sinh, cô không biết có được xem là đón nhận anh, đồng ý quen nhau hay không.
Trong thâm tâm, cô có phần tự ti, cảm thấy mình không xứng với Cố Đình Hòa, vừa ngốc vừa khờ, nhạt nhẽo vô vị, với những kinh nghiệm trước đây, công việc hiện tại không biết có thể duy trì bao lâu, ngoài việc biết nấu cơm dọn dẹp nhà cửa ra thì cô gần như không có ưu điểm nào để người khác động lòng.
Lý Nghiên khích lệ cô, nếu có cảm giác với Cố Đình Hòa thì cứ thuận theo trái tim, thử quen nhau xem sao.
Nhưng tính cách đáng ghét của cô lại bắt đầu phân vân, nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể xin lỗi Cố Đình Hòa là gần đây công việc rất bận, không biết hôm đó liệu có tăng ca hay không, xem như là từ chối khéo.
Cố Đình Hòa cười, bảo không sao, đợi cô rảnh rỗi lại hẹn, điều đó khiến cô thấy vô cùng hổ thẹn.
Nheo mắt lại, Lạc Thiên chậm rãi tiến đến gần cô.
Tốt, cô muốn chơi, phải không. Anh chơi cùng cô, chơi đến cùng, xem rốt cuộc cô giở trò gì.
Đối mặt với Quỷ Tóc Bạc – Lạc Thiên đang tiến dần đến từng bước, vẻ “không có ý tốt” trên gương mặt anh khiến Giang Văn Khê nổi da gà trong lòng, cơ thể bất giác lùi dần ra sau.
Một người dấn lên từng bước, một người lùi dần từng bước.
Đến khi chạm phải bức tường sau lưng, không còn đường lui, Giang Văn Khê căng thẳng chống hai tay vào tường, nhìn chằm chằm người đàn ông ngay cả lúc nghiêm khắc cũng vẫn đẹp trai ấy. Rốt cuộc anh muốn gì? Có gì thì từ từ nói, tại sao cứ phải ép cô đứng dựa tường thế này?
Cô lúng túng, run giọng nói: “Tổng… giám đốc Lạc, có phải anh hiểu lầm gì không? Có phải anh vẫn trách tôi đêm đó… vô… vô lễ với anh, nhưng sau này anh cũng đã… bù lại rồi mà?”. Mà đổi lại thì vẫn là cô chịu thiệt hơn.
“Bù lại à? Thế hả? Theo lời cô nói thì có phải tôi cũng nên tát cô một cái mới được xem là bù lại không?”, Lạc Thiên nhếch môi.
Giang Văn Khê mở to mắt, nhìn đôi mắt như ánh mặt trời rạng rỡ nhưng thực chất lại u ám vô cùng của anh, mấp máy môi vẻ thắc mắc: “Tôi đánh anh bao giờ?”.
Tên này đang bịa đặt! Lần trước còn nói cô không đi làm mà lo bắt ςướק, chuyện không có, hoàn toàn là bịa đặt.
Trong tích tắc, nụ cười nhạt trên môi Lạc Thiên nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hàng lông mày nhướng lên, khó có thể kiểm soát được cơn giận: “Chẳng lẽ cái tát đó là tự tôi đánh tôi à?!”.
Gáy Giang Văn Khê tựa vào tường, đôi mắt đen sáng nhìn anh đưa tay phải lên, đầu óc sôi lên ùng ục. Thấy tay anh sắp giáng xuống, cơ thể cô co rúm lại theo bản năng, giọng mềm nhũn: “Tôi thật sự không biết anh đang nói gì…”.
Nhìn bộ dạng luống cuống của Giang Văn Khê, Lạc Thiên lặng lẽ nhìn cô, cánh tay phải giơ cao dần dần hạ xuống gò má như vuốt ve gương mặt cô.
Giang Văn Khê nghi ngại đưa mắt nhìn, trong tích tắc cô chớp mắt, anh đã đặt tay lên bức tường sau tai phải của cô, còn cô bị giam giữa bức tường và anh.
“Còn giả vờ giả vịt à? Vậy tôi sẽ giúp cô nhớ lại!”
Giúp cô nhớ lại? Chắc anh không định lợi dụng cô nữa chứ? Nhưng ở đây không có tình địch và tình nhân của anh, hơn nữa cô cũng không xinh đẹp gì cho cam, đâu có sức cám dỗ khiến anh mù quáng lặp lại hành động? Lần trước là do không đề phòng mới bị anh lợi dụng, nhưng lần này thì tuyệt đối không thể.
Cắn chặt răng, Giang Văn Khê đưa hai tay lên phía trước, định đẩy gã đàn ông biến thái đó ra, ai ngờ hai tay chưa kịp chạm vào иgự¢ anh đã bị tóm lấy. Lần này, cửa văn phòng bị ai đó đẩy ra đột ngột.
“A Thiên, về việc tu sửa nhà ăn…”, Giang Hoài Thâm nhìn đôi nam nữ đang trong tư thế mờ ám, sững ra mấy giây.
Nghe tiếng Giang Hoài Thâm, Lạc Thiên vội vàng buông tay Giang Văn Khê ra, quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Chủ tịch Giang, chú về từ bao giờ thế?”.
Giang Hoài Thâm đằng hắng, vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa về. Chuyện đó… cho hai người một phút giải quyết, lần sau nhớ khóa cửa”. Vừa nói, ông vừa bỏ ra ngoài, thuận tiện “tốt bụng” đóng cửa lại.
Giang Văn Khê từ lúc vào Giang Hàng đến giờ chưa được gặp sếp lớn, nghe Quỷ Tóc Bạc gọi “Chủ tịch Giang” thì đờ cả người, giống như đứng trong băng tuyết lạnh lẽo còn bị người ta tạt một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh cóng. Thì ra sếp lớn có dáng vẻ như thế, một gương mặt còn lạnh lẽo hơn cả đại ca xã hội đen trong phim, cô thầm kêu thảm trong lòng: Tiêu rồi, bị sếp lớn gặp phải cảnh này, bát cơm của cô chắc chắn không giữ được rồi.
Lạc Thiên quay đầu lại, nhìn gương mặt đờ đẫn của Giang Văn Khê, nhướng mày hỏi: “Còn đứng đây làm gì? Định trồng cột điện thêm một tiếng đồng hồ nữa à?”.
Như được giải thoát, Giang Văn Khê cúi đầu, nghiêng người, từ từ nhích ra khỏi khe hẹp của cơ thể Lạc Thiên và bức tường, tay vừa đặt lên nắm đấm cửa thì lại nghe giọng nói đáng ghét của Lạc Thiên: “Trước khi tan sở, tôi không cần biết cô dùng cách gì, phải nộp một bản ghi chép cuộc họp đặt lên bàn làm việc cho tôi”.
Giang Văn Khê bĩu môi, xoay nắm đấm cửa rồi chui ra khỏi văn phòng như chạy trốn.
Vừa ra khỏi đó cô đã nhìn thấy Giang Hoài Thâm đứng ngoài cửa, nhớ đến câu “lần sau nhớ khóa cửa” của ông, khóe môi bất giác giật giật, cung kính chào ông, “Chủ tịch Giang”.
“Ừ”, Giang Hoài Thâm chăm chú quan sát cô rồi đáp gọn một tiếng, sau đó đẩy cửa văn phòng đi vào.
Giang Văn Khê thở ra một hơi dài thườn thượt, chân rã rời đi về bàn làm việc.
Nghiêm Tố khoanh hai tay ngồi trên ghế, nhìn cô với vẻ thú vị.
Đấu tranh tư tưởng ba giây xong, Giang Văn Khê tiến đến chỗ Nghiêm Tố, khẽ gọi: “Chị Nghiêm…”.
“Biên bản cuộc họp đặt trên bàn em rồi, không hiểu thì đến hỏi chị”, Nghiêm Tố cười nhẹ.
“A?” Giang Văn Khê quay lại nhìn tập tài liệu trên bàn mình, cười ngượng ngùng, “Cảm ơn chị”.
Giang Văn Khê vừa ngồi xuống thì nghe Nghiêm Tố nói: “Nếu lần sau vào văn phòng sếp Lạc lâu thì nhất định phải nhớ khóa cửa lại, mà phải khóa chặt vào”. Cẩn thận tai vách mạch rừng.
Giang Văn Khê đỏ bừng mặt, cuống lên: “Chị Nghiêm, chị và Chủ tịch Giang hiểu lầm thật rồi, thực ra…”.
“Nhóc con, thực ra chị chỉ định nói, em và sếp Lạc cãi nhau to tiếng quá, làm người ta không yên tâm làm việc được.”
“Hả?!”
Giang Hoài Thâm chậm rãi ngồi xuống sofa, tiện tay châm điếu thuốc, nghĩ ngợi rồi nói: “Dạo này con vất vả quá”.
Lạc Thiên cũng ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc, tỏ ra trầm ngâm: “Vâng, K.O mở được mấy tháng làm ăn rất khá, hiện giờ con thấy chỗ đó quá nhỏ, nể tình con đã vất vả, chú có suy nghĩ đến việc mua hết mấy chỗ bên cạnh để tặng con không?”.
Giang Hoài Thâm cười to: “Thằng nhóc hư hỏng này càng lúc càng xấu xa”.
K.O tuy nằm trong khu vực quán bar đường Trung Sơn, nhưng vị trí địa lý lại đặc biệt nhất, cả một tòa nhà độc chiếm góc đông nam, “mấy chỗ bên cạnh” mà anh nói chính là phố đi bộ ba mặt, một mặt là quảng trường, những nơi đó đều thuộc quy hoạch thống nhất của Ủy ban thành phố.
Lạc Thiên rít một hơi thuốc, cười nói: “Chú cũng vậy mà? Vừa mở miệng đã khiến người khác sởn cả da gà”.
“Được rồi, nói nghiêm túc đây, chú nghe nói việc tu sửa có chút vấn đề, phát hiện lượng khí thải formaldehyde của một lô hàng không tuân thủ tiêu chuẩn giới hạn?”.
“Vâng, đã trả lại cho bên cung cấp rồi, vật liệu mới ngày mai sẽ có, không ảnh hưởng đến tiến độ. Nhưng vì dự tính sao cho vốn bỏ ra thấp nhất, con không định khởi công sớm. Vấn đề bảo vệ môi trường là điều mà chúng ta xem trọng nhất, tạo nên ‘nhà ăn xanh’ sẽ là mục tiêu quan trọng nhất trong lĩnh vực ẩm thực của Giang Hàng.” Lạc Thiên báo cáo toàn bộ quá trình tu sửa cho Giang Hoài Thâm, đồng thời nói vắn tắt quan điểm của mình rằng thà chậm vài ngày cũng quyết không vì gấp gáp thi công mà khiến khách phải ngồi trong một không gian ô nhiễm để dùng bữa, đó cũng là nguyên nhân mà anh kiên quyết không cho tất cả những vật liệu không đạt tiêu chuẩn được xuất ra thị trường.
Giang Hoài Thâm không hề nghi ngờ năng lực của Lạc Thiên, bàn xong công việc, ông nhìn Lạc Thiên vẻ suy nghĩ, một lúc sau mới hỏi: “A Thiên, năm sau là con ba mươi rồi nhỉ?”.
Nhướng mày, Lạc Thiên khẽ ho mấy tiếng, đáp: “Chú Thâm, chú đâu cần nhắc nhở con mãi về chuyện tuổi tác?”.
Giang Hoài Thâm cười: “Cô gái lúc nãy chính là cô gái dám đập chai rượu để ‘mưu sát’ con trước mặt mọi người trong K.O hả?”.