Chương 62: Ngoại truyện: Uyển Uyển (1)Tháng Ba vẫn có tuyết xuân.
Ôn Uyển ngồi bên cửa sổ quán cà phê, ngẩn người nhìn tuyết bay lả tả ở bên ngoài.
Đây có lẽ là trận tuyết cuối cùng sau Tết nhỉ.
Điện thoại đặt ngay trên bàn bên phải, cô đặt xuống lại cầm lên, cầm lên lại đặt xuống, sau khi lặp đi lặp lại như thế vài lần, cô vẫn là cầm lấy điện thoại lên trong tay.
Dãy số kia đã ghi sẵn trong đầu, không cần mở danh bạ, cô nhấn từng chữ số một.
Nhạc chờ bên trong vang lên, hồi lâu vẫn không có người nhận.
Mãi cho đến khi tự động tắt.
Đang bận?
Hay chỉ là, không muốn nhận?
Ôn Uyển không biết chắc là đáp án nào, nhưng cô rất rõ ràng rằng, cô đã không có thêm dũng khí một lần nữa.
Cho nên, cứ như vậy đi.
Cô uống nốt chút cà phê cuối cùng, thanh toán, khi ra đến cửa, gió lạnh cuốn theo bông tuyết phả vào khuôn mặt cô.
Cô kéo mũ áo lông vũ trùm kín đầu, bật ô, một tay cầm cán ô, một tay nhét vào túi, chậm rãi đi vào trong gió tuyết.
Đi về phía trước được vài bước, cô ngẩng đầu, cuối cùng liếc nhìn tòa nhà cao tầng sừng sững đang lặng lẽ đứng trong trời tuyết bay.
Cao thật đấy!
Là khoảng cách cô vĩnh viễn cũng chạm không tới.
Cô cúi đầu, chậm rãi đi về phía trước dọc theo con đường này.
Chưa đặt vé máy bay, cũng chưa đặt khách sạn, biện pháp chính xác nhất với cô lúc này là trước khi đêm đến tính toán xong chuyện chỗ ở, nhưng lúc này, cô một chút cũng không muốn nghĩ đến vấn đề này.
Chỉ muốn lặng lẽ đi thế này, lang thang không có mục tiêu mà đi.
Điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Ôn Uyển ngơ ngẩn một lúc, cuối cùng xác định thật sự là tiếng điện thoại trong túi áo phát ra.
Trong lòng cô lập tức dâng lên một chút chờ mong.
Cô móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn thoáng qua, trong nháy mắt, biểu tình trên khuôn mặt cô không biết là nên khóc hay nên cười.
Vội vàng nhận điện.
Ngay lúc ấy, cô vậy mà không biết nên xưng hô với anh như thế nào, đành im lặng, giữ hô hấp không thể kìm nén trở nên dồn dập.
Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước.
“Uyển Uyển?”
Mắt cô nóng lên. Không có ai chú ý tới cô hết, nhưng cô vẫn cúi đầu xuống theo thói quen.
“Vâng.”
“Vừa nãy gọi cho anh sao? Ngại quá, không nghe thấy.”
Cô cười: “Ồ.”
Điện thường được mang theo bên mình, nếu không tiện trả lời thì còn có lý, nhưng nói không nghe thấy……
Cô đoán rằng anh đang do dự có nên nhận điện thoại của cô hay không.
Cho nên, cô thật sự làm anh khó xử đến vậy sao?
“Em tìm anh có việc gì à?” Anh hỏi.
Ôn Uyển cắn mạnh môi dưới, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì. Vốn muốn hỏi anh có đang ở công ty…… Có thể gặp nhau hay không.”
“Em đang ở đâu?” Anh vội vàng hỏi.
Ôn Uyển lại ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt cũng không có tiêu cự, bởi vì cũng không biết anh đang ở tầng nào, vị trí nào.
“Bên dưới công ty bọn anh.” Cô cười khẽ giải thích, “Em thăm em gái, nhân tiện…… Đến thăm anh. Có tiện không?”
Hai thành phố cách nhau vài giờ đi đường, thời tiết kiểu này, thật ra hoàn toàn không có gì “nhân tiện” như vừa nói cả.
“Em chờ một chút, anh……” Anh vội kêu lên, sau đó, lại là một hồi im lặng.
Anh im lặng, thì cô lặng lẽ chờ.
Dường như qua thật lâu, cũng có thể chỉ là một lát, anh lần nữa lên tiếng.
“Em đến chỗ lễ tân, anh bảo người đưa em lên.” Giọng nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc rõ ràng.
Ôn Uyển hơi lạnh trong lòng, rồi vẫn bất giác gật đầu: “Được.”
Ôn Uyển xoay người, bước nhanh về phía tòa nhà cao tầng kia. Tuyết quá mỏng, đã tan thành nước từ lâu. Cô đi quá vội vàng, trong lúc bất tri bất giác, bên trong giày đã bị nước vào, quần tất màu đen mặc lót bên trong cũng bị văng nước, ướt mất một khúc.
Vào đến đại sảnh, một làn gió nóng ập tới, cô không khỏi run lập cập.
Anh quả nhiên đã sắp xếp người tới đón cô.
Ôn Uyển đi theo người đó cùng vào thang máy. Đối phương nhìn dáng vẻ cũng xấp xỉ tuổi cô, mặc trang phục chuyên nghiệp, nụ cười cũng ấm áp.
Ôn Uyển nhìn đến dáng vẻ mình trong gương.
Mũ áo lông vũ quên mất không bỏ xuống, mặt mũi bị gió tạt làm đỏ ửng, ống quần tất ướt nhẹp, trên giày còn dính chút vết bẩn.
Rất chật vật.
Cô len lén cởi mũ trên đầu.
Tóc hơi rối, nhưng…… Cứ như vậy đi.
Thang máy “Đinh” một tiếng dừng lại.
“Ôn tiểu thư, mời sang bên này.”
Ôn Uyển đi theo phía sau người kia, chân bước ra khỏi thang máy.
Thảm rất dày, hành lang yên tĩnh một chút thanh âm cũng không có.
Cô nghe thấy tiếng hít thở của mình, còn cả tiếng hít thở gấp gáp.
Cuối cùng người kia dẫn cô đến trước một cách cửa, gõ cửa, chờ tiếng đáp ứng bên trong xong, mở cửa giúp Ôn Uyển.
“Trình tiên sinh, Ôn tiểu thư tới rồi.” Quay đầu lại, rồi mỉm cười là tư thế tay xin mời với cô.
Cả người Ôn Uyển đột nhiên trở nên cứng đờ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Cửa phía sau cô khép lại, tiếng vang cũng không lớn, lại khiến cơ thể cô đột nhiên run lên một chút.
“Đứng ở đó làm gì? Lại đây.”
Ôn Uyển hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, cố gắng làm cho mình biểu hiện thong dong một chút.
“Thầy Trình.”
Mặt anh thoáng chốc thất thần, ngay sau đó liền mỉm cười đứng lên: “Lại bên này ngồi đi.”
“Vâng.”
Cô trong ánh mắt anh, bước từng bước đến cạnh anh, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ngại quá, đột nhiên đến đây. Không quấy rầy anh làm việc chứ?”
“Không sao.”
Cô vốn dĩ đã không giỏi ăn nói, dưới tình huống gò bó này, càng cảm thấy không thể nào mở miệng, vì thế đành im lặng.
Nhiệt độ trong phòng hơi cao, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, còn cô mặc một chiếc áo lông vũ dày nặng, vừa mới ngồi xuống không bao lâu, đã cảm thấy nóng.
Nhưng chân lại lạnh lẽo, ống quần tất ướt nhẹp dính vào chân, rất khó chịu.
Cô len lén siết chặt hai chân, thu chân lại.
Bỗng hơi hối hận vì đến đây.
Còn đến để làm gì chứ? Những gì nên nói, anh cũng đã nói rõ ràng rồi. Vốn dĩ giữa hai người cũng không có mấy ràng buộc sâu nặng, cô vội vàng như vậy, lại chỉ cảm thấy thật nực cười.
Huống hồ còn chật vật như vậy.
Chẳng lẽ thật sự muốn đánh mất một chút ấn tượng tốt cuối cùng thì mới cam tâm.
“Thật ra, cũng không có chuyện gì. Chỉ là tiện đường, mới muốn ghé qua gặp anh.” Cô nâng mắt lên, nhàn nhạt cười, “Nếu không thì, anh làm việc đi, em đi trước đây.”
Cô muốn đứng dậy, mới phát hiện toàn thân trống rỗng, mềm nhũn, như vừa bị bóng đè vậy.
“Chờ một chút.” Tay anh đè đầu gối cô lại, rồi lập tức bỏ ra, “Ống quần tất em bị ướt rồi, có phải giày bị nước vào hay không?”
Ôn Uyển vô tức giấu chân đi: “Không có.”
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm lấy một chân cô, rất tự nhiên mà cởi giày da trên chân cô ra.
Ôn Uyển không hề nhúc nhích, tim đập nhanh đến gần như hít thở không thông.
Anh cúi đầu, dường như hoàn toàn không ý thức được đó là chân của cô, không để ý mà cầm lấy.
“Tất em ướt rồi.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, tựa như đang trần thuật một sự thật, “Tốt nhất là lập tức cởi ra, để tránh bị cảm lạnh.”
“Không sao đâu.” Cô định rút chân về, lại rút không ra, chỉ có thể từ bỏ.
Tuy nhiên, tư thế này bây giờ thật sự ái muội quá rồi.
Anh lại đột nhiên buông chân cô ra, ngước mắt lên, thật bình tĩnh mà nhìn cô.
“Nhiệt độ ở đây cao hơn bên ngoài, em có thể ϲởí áօ lông vũ ra.”
“Thật sự không cần đâu, em sẽ đi ngay đây.”
Anh nhẹ nhàng mà thở dài: “Uyển Uyển, em cảm thấy với tính cách của anh, sẽ yên tâm để em như bây giờ mà đi ra ngoài sao?”
Mũi cô đau xót, im lặng, trơ mắt mà nhìn anh giúp cô ϲởí áօ lông vũ, rồi bế ngang cô lên, bế cô đến bên mép giường trong phòng nghỉ ngồi xuống.
“Tất tự em cởi đi, nhớ lấy nước ấm rửa lại chân. Xong rồi thì ọi anh một tiếng.”
Anh xoay người rời đi, hơn nữa còn cẩn thận mà đóng cửa lại.
Là thầy giáo của cô, cô trước kia đã quen nghe lời anh.
Ôn Uyển sau khi ngồi yên vài phút, rồi vẫn yên lặng mà ૮ởเ φµầɳ tất trong váy ra.
Phòng nghỉ có nhà vệ sinh nhỏ kết hợp với phòng tắm, cô mở vòi nước ra, đặt hai chân lần lượt xuống dưới vòi hoa sen dùng nước ấm rửa một lần, chân trần đi đến mép giường, sau khi ngồi xuống mới gọi anh.
“Em xong rồi.”
Anh theo tiếng đẩy cửa tiến vào, đi đến bên cạnh cô.
“Máy bay về đặt lúc mấy giờ? Anh bảo người đi mua giày cho em, nếu em gấp, anh bảo cô ấy đưa giày đến sân ba cho em nhé.”
Ôn Uyên cắn môi, lắc đầu thật khẽ.
Anh hình như khẽ thở dài, rồi hỏi: “Vậy đã đặt được khách sạn chưa? Có muốn anh bảo người đi đặt hay không?”
Ôn Uyển lắc đầu lần nữa.
Cô lại lần nữa hối hận vì sự lỗ mãng của chính mình.
Thật sự không nên đi chuyến này.
Như một kẻ ngốc, gây thêm nhiều phiền toái cho anh như thế, thật sự là tiêu hao hết chút tốt đẹp cuối cùng.
Anh hơi có chút ý cười: “Nếu vậy, thì giao cho anh sắp xếp, được không?” Anh giơ tay nhìn xuống đồng hồ, “Anh có cuộc họp bây giờ, mất khoảng nửa tiếng. Trước tiên em ở đây nghỉ ngơi đi, đợi anh đưa em đi ăn tối. Hiếm khi đến đây một chuyến, cũng nên để anh làm trọn chút lễ nghĩa của chủ nhà.”
Ôn Uyển ngơ ngác nhìn anh, các loại cảm xúc cuộn trào trong lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhẹ giọng nói một câu: “Anh đừng đối với em tốt như vậy…… Được không?”