Ôn Noãn lại tỉnh giấc lần nữa, trời vẫn còn tối.
Điều này là không hợp lý.
Đại não cô như thiếu chất bôi trơn, phải mất một hồi mới nghĩ ra, chắc là chưa kéo rèm.
Trong chăn rất ấm áp, anh vẫn nằm cạnh cô, cơ thể áp vào nhau.
Ký ức đêm hôm qua lần lượt mạnh mẽ ùa về, cô cong cong khóe miệng, nụ cười có chút ngượng ngùng.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói: "Tỉnh rồi?"
"Ừ. Mấy giờ rồi?" Giọng nói còn khàn hơn lúc thức dậy đêm qua, nguyên nhân đương nhiên phải quy cho lần tận tâm tận lực của anh sau đó kia.
Đến lúc phải đến nhà họ Hướng, cũng không dám nói tiếp nữa.
"Hơn 10 giờ một chút." Anh nói.
Ôn Noãn giật mình, tỉnh ngủ hoàn toàn.
"Bữa sáng! Xong rồi!" Không phải cô không ăn sáng, là chỉ lời Hướng Đông Dương nói tối hôm qua, bảo hai người bọn họ về nhà ăn bữa sáng.
Hướng Đồ Nam ấn Ôn Noãn đang muốn bò dậy xuống, cười nói: "Không sao, anh đã gọi điện thoại nói với trong nhà, chúng ta sẽ về ăn bữa trưa."
Ôn Noãn an tâm hơn một chút, nhưng vừa nãy cử động như vậy một chút, cô mới phát hiện cả người bủn rủn không ngừng, chỗ nào đó còn......
Đầu cô cúi càng thấp hơn, mặt chôn trong иgự¢ anh, ngập ngừng nói: "Chỗ đó của em...... Hơi đâu. y --" tay cô trong chăn hoảng loạn chặn tay anh, "Đừng sờ."
"Anh xem một chút."
Ôn Noãn ôm chặt lấy cánh tay anh, ngăn cản động tác định xốc chăn lên của anh: "Không cần xem!"
Hướng Đồ Nam dường như cảm thấy buồn cười: "Sao lại thẹn thùng hơn cả trước kia thế?"
Ôn Noãn không để ý lời trêu ghẹo của anh, lẩm bẩm nói: "Dù sao không cần xem là không cần xem."
Ai mà biết được sao cô năm đó lại không biết xấu hổ như thế chứ, vậy mà còn cùng anh nghiên cứu cấu tạo cơ thể của nhau, ngẫm lại vẫn cảm thấy hơi ngu ngốc.
Có lẽ là bởi còn trẻ thiếu hiểu biết.
"Anh lần sau, chú ý chút, là được." Cô nhỏ giọng nói thêm một câu.
Hướng Đồ Nam không trêu cô nữa, thật nghiêm túc mà đồng ý: "Được."
Chủ yếu là do nhịn quá lâu, chính anh trước đó đã đoán trước được khả năng sẽ mất khống chế, kết quả Ôn Noãn lại mẫn cảm như vậy, cho anh phản hồi quá tốt cùng kϊƈɦ thích quá lớn, căn bản không thể lý trí.
Lúc này đây, anh nghĩ đến một câu tục tĩu, không khỏi nở nụ cười.
Thật sự là hận không thể ૮ɦếƭ trêи người em.
--
Ngay cả khi chỉ là bữa ăn trưa, cũng tới lúc nên rời giường.
Sau lần sau đó nửa đêm hôm qua, hai người đều rất mệt mỏi, xong việc là ôm đầu lăn ra ngủ, bây giờ mới cảm thấy trêи người không thoải mái lắm.
Nhưng lúc này, Ôn Noãn kiên quyết không chịu cùng anh vào phòng tắm cùng nhau tắm, kiên quyết bắt anh đi trước.
Nếu lại làm thêm một lần, cô thật sự sẽ bị phế mất.
Hướng Đồ Nam rất phóng khoáng, cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy vào phòng tắm.
Nhưng cũng nhờ thế, cô nhìn thấy được sau lưng anh lại có thêm hai vết cào.
Ôn Noãn lại một lần nữa hối hận vì không cắt móng tay, cũng thầm ghi nhớ điều này ở trong lòng.
Có tiếng nước ào ào truyền đến từ trong phòng tắm, Ôn Noãn ôm chăn nằm ở đó, tay ở trong chăn sờ đến chỗ Hướng Đồ Nam vừa nằm ngủ, vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh.
Khuôn mặt cô bỗng nóng bừng theo, trong Ⱡồ₦g иgự¢ trào dâng một loại cảm xúc xa lạ.
Ngọt ngào, ngượng ngùng, còn có cả loại quyến luyến trước nay chưa từng có đối với Hướng Đồ Nam.
Hai lần rất lâu trước kia, lần đầu tiên là ngây thơ, lần thứ hai hơn cả là tò mò.
Tuy rằng năm đó còn nhỏ tuổi đã yêu đương, nhưng sau khi Ôn Noãn cùng Hướng Đồ Nam lần nữa ở bên nhau, lại có ột loại nhận thức hoàn toàn mới đối với tình yêu.
Không phải tò mò, không phải chơi đùa, càng không phải loại tâm lý cạnh tranh khó hiểu luôn tồn tại khi cô đối mặt với anh.
Chỉ là khát vọng đơn thuần -- muốn cùng anh ở bên nhau, cả đời.
Không liên quan gì đến ánh mắt của người khác, sẽ không sợ anh lợi hại hơn mình, chỉ muốn nhìn thấy anh vui vẻ, kể cả khi bản thân phải chịu chút ấm ức.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Chiếc váy tối hôm kia dài quá, mặc vào rất phiền phức, thật sự lười phải đi lấy tới che cơ thể, chăn bông lại hình như hơi dày quá, trêи mép giường có chiếc khăn tắm tối qua anh dùng để lau tóc giúp cô.
Ngay khi cửa phòng tắm mở ra, Ôn Noãn xốc chăn lên một phát, dùng tốc độ tia chớp với lấy chiếc khăn tắm kia, che chắn trước người mình.
"Đến lượt em."
Trong nụ của Hướng Đồ Nam mang theo sự ngạc nhiên: "Em đây là làm gì thế?" Lại không phải chưa từng thấy, bây giờ mới che, có phải là quá muộn rồi không?
Ôn Noãn khẽ dũ khăn tắm ra một chút, quấn lên trêи người: "Không làm gì. Em sẽ rất nhanh thôi."
Cô vội vàng mà chạy vào phòng tắm, Hướng Đồ Nam nửa đường muốn chặn cô lại hôn một cái, Ôn Noãn lại như con cá trơn nhỏ, xẹt một cái liền thoát được.
Hướng Đồ Nam nhìn bàn tay còn lưu lại có một chút cảm giác trơn trượt, đầu tiên là khẽ mỉm cười, từ từ, ý cười này càng ngày càng sâu, càng ngày càng sâu, cuối cùng rốt cuộc cũng bộc phát ra.
Ôn Noãn trong phòng tắm oán hận mà bĩu môi.
Buồn cười như vậy à?
Hừ!
--
Ôn Noãn hoàn toàn không lo lắng đến vấn đề quần áo, dù sao chỗ Hướng Đồ Nam đã có kϊƈɦ cỡ cơ thể chi tiết kỹ càng nhất của cô, với mức độ cẩn thận của anh, không thể mang cô đến đây mà không có chuẩn bị.
Nhưng mà khi cô mở ra tủ quần áo, nhìn thấy quần áo phụ nữ chiếm hơn nửa không gian, vẫn thấy kinh ngạc ngây ngốc ngay tại chỗ.
"Đều là quần áo mặc hằng ngày kiểu dáng tương đối đơn giản một chút chắc là không thành vấn đề." Anh ôm lấy cô từ phía sau, cằm dựa vào thái dương cô, "Về sau ở bên này đi, đi làm cũng tiện. Quan trọng là, có thể nuôi thú cưng."
Ôn Noãn dựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, rõ ràng là khóe miệng đã nhếch lên cao, lại vẫn cứ muốn mạnh miệng một phen.
"Chê chỗ đó của em nhỏ à?"
"Không phải." Anh nói, "Là muốn tiết kiệm tiền thuê nhà. Noãn Noãn, nói với em chuyện này, bắt đầu từ tuần sau, anh phải đi sang Tiêu Sơn, khả năng không thể ở bên cạnh em mỗi ngày."
Tim Ôn Noãn trùng xuống, kinh ngặc ngẩng đầu nhìn anh: "Qua bên kia có việc? Mất bao lâu?"
Mất mát trong mắt cô khiến anh đau nhói, Hướng Đồ Nam cúi đầu, hôn lên môi cô: "Anh đã nói với bố anh là ba năm, nhưng mà anh đương nhiên sẽ không ở tuốt ba năm bên kia. Từ đây sang đó chỉ khoảng hơn hai giờ, anh muốn về cũng rất tiện, chỉ là ban đầu chắc sẽ tương đối khó khăn, anh có lẽ phải tập trung ở bên kia ơn một chút."
Càng nói càng cảm thấy bản thân thật xấu xa, vừa mới đưa cô lên giường, lại không thể thường xuyên ở bên cạnh cô.
Ôn Noãn mím môi im lặng một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao? Rất quan trọng?"
"Ừ." Anh gật đầu, áy náy trong mắt càng nồng đậm, "Nhà má bên kia xảy ra vấn đề. Nhà máy đó có ý nghĩa rất khác đối với bố anh, hoặc là nói nhà anh."
Và dù kể cả là một nhà nhà máy hay là một công ty gia đình, ngoài việc kiếm tiền, cũng nên gánh vác trách nhiệm xã hội thuộc về nó.
Nhưng loại đạo lý cao xa này, thích hợp đặt ở đáy lòng hơn.
Ôn Noãn khẽ cắn môi, không nói ngay.
Tất nhiên cô hiểu, hiện tại cùng lần xa nhau năm đó không hề giống nhau, nhưng vừa mới thân mật như vậy, trong lòng cô vẫn luôn hy vọng hai người có thể dành nhiều thời gian bên nhau hơn một chút.
Nhưng mà, tình yêu đích thực, chắc cũng bao gồm cả sự cảm thông cùng ủng hộ nhỉ?
"Không sao đâu, nếu anh không rảnh, để em sang thăm anh." Cô nở một nụ cười thật tươi về phía anh, "Em lái xe rất nhanh, sẽ đến chỗ anh ngay thôi. Nói thật, em thật ra chưa từng đến đó, đúng lúc sang chơi một chút."
"Còn có một chuyện." Vừa nói đến đây, có vài lời đúng lúc nói cho nhau, "Mấy năm này, anh có lẽ không thể cho em một cuộc sống thật tốt. Thật sự rất xin lỗi, Noãn Noãn."
Nếu anh cũng đồng ý giống như anh cả, đi giúp đỡ chia sẻ chuyện công ty của gia đình, con đường của anh sẽ dễ dàng hơn nhiều, đồng thời cũng có thể giống ảnh cả đối với chị dâu, có thể cho Noãn Noãn cuộc sống sung túc hơn.
Nhưng anh biết mình không làm được, trong máu anh vẫn luôn có một khía cạnh không an phận, so với duỗi tay tiếp nhận giang sơn từ người lớn, anh càng sẵn sàng tự mình mở mang lãnh thổ hơn.
Nhưng chỉ vì thỏa mãn khao khát thành công cùng tự do của bản thân, lại phải khiến cô chịu khổ theo mình.
Trêи mặt Ôn Noãn lại xuất hiện vẻ lo lắng: "Anh hiện tại, hết tiền à?"
Thật ra đương nhiên không phải là cùng đường bí lối, hơn nữa cho dù muốn xử lý nhà máy của nhà kia, anh cũng không có chuyện từ bỏ chuyện mình thực sự muốn làm, nhưng chỉ trong chốc lát này, anh cũng không biết nghĩ như thế nào, vậy mà gật đầu.
"Anh không thích xài tiền trong nhà."
Ôn Noãn sẵng giọng, như đan làm cái quyết định gì đó quan trọng.
"Đừng sợ, em có." Tiếng nói cô bởi vì khàn khàn, nghe rất mềm mại, đôi mắt to mà sáng ngời, nụ cười trêи khuôn mặt vừa kiêu ngạo lại tự tin, "Thật đó, em không lừa anh. Em có mấy chục vạn tiền tiết kiệm cùng quản lý tài sản, mỗi tháng còn có hơn một vạn tiền lương, việc làm ăn bên cửa hàng Taobao kia cũng ngày càng tốt, doanh thu năm nay chắc 7 chữ số, điều này em nhớ là đã nói với anh rồi." Ngừng một chút, cô bật cười khanh khách, "Vẫn chưa đủ, thì em tự marketing mình thành người nổi tiếng, nhân lúc bây giờ trẻ tuổi xinh đẹp, mang khuôn mặt ra show."
Trong mắt anh có hơi nóng, cô càng nói, trong mắt anh càng nóng, thậm chí bắt đầu hối hận về lời nói dối vừa nói.
Noãn Noãn của anh thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Chỉ là có đôi khi, trưởng thành là do được mài dũa từ khổ sở mà ra.
Ôn Noãn mấy năm nay, có phải đã từng chịu rất nhiều khổ sở hay không?
Ôn Noãn không phát hiện ra sự khác thường của anh, cô gật đầu lia lịa, rất mực tự tin mà hứa hẹn với anh: "Không dám nói em có thể nuôi anh, nhưng mà ít nhất có thể giúp anh chia sẻ, anh yên tâm nhé...... Ưm......" Một tay cô túm khăn tắm, một tay dùng sức đẩy anh.
Thật sự không thể làm nữa, cô còn đau đấy.
Anh hơi buông cô ra, thở hổn hển, giọng khàn khàn: "Không làm...... Chỉ muốn hôn em."
--
Hai người vừa đến nhà họ Hướng, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.
Sau trong nội tâm Ôn Noãn, đối với nhà họ Hướng có mâu thuẫn không không thể miêu tả.
Cô nghĩ rằng, nếu là cô lúc trước, chắc cũng sẽ không có loại cảm xúc này, dù sao cô ai cũng không sợ, thậm chí hai vị trưởng lão nhà họ Hướng dám cho cô sắc mặt, không chỉ dỗi ngay mặt, mà sau lưng nhất định còn muốn đánh Hướng Đồ Nam một trận mới bằng lòng bỏ qua.
Nhưng mà hiện tại......
Có thể là có cố kỵ, nên không thể làm theo ý mình giống như trước kia.
Cũng may chính như lời Hướng Đồ Nam, hai vị trưởng lão nhà họ Hướng cho dù không thích cô đi nữa, ít nhất bề ngoài, không làm chuyện gì khiến cô khó xử.
Sau bữa trưa, hai vị trưởng lão cùng Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư nói sơ qua về chuyện chuẩn bị hôn lễ, rồi lên lầu nghỉ trưa.
Bốn người trẻ tuổi Ôn Noãn tiếp tục ở lại dưới lầu nói chuyện phiếm.
Một lát sau, Hướng Đông Dương ý chỉ có chuyện muốn nói với Hướng Đồ Nam, Dương Lưu Thư liền đưa Ôn Noãn đến vườn hoa.
Dương Lưu Thư hôm nay không trang điểm, có lẽ vì mang thai, sắc mặt không phải tốt lắm.
"Vừa rồi thấy chị không ăn nhiều lắm, do nghén sao?"
Dương Lưu Thư nhàn nhạt cười: "Chắc là vậy, có hơi buồn nôn, nhưng vẫn tốt, nghén không nhiều lắm. Tôi có người bạn hồi trước chỉ uống ngụm nước thôi cũng sẽ phun hết. Nhưng mang thai em bé chính là như vậy đấy, nếu không người ta sao lại nói người mẹ là vĩ đại chứ, cô nói đúng không?"
Cô ấy trước kia rất lạnh lùng, trong ấn tượng của Ôn Noãn, lần hợp tác khi đó, Dương Lưu Thư luôn chưa từng nói nhiều như vậy. Quan trọng là thần thái của cô ấy, đặc biệt là lúc nhắc đến em bé, thật sự có sự rực rỡ và ấm áp của tình mẹ.
Đây là thứ mà cô trước nay chưa từng có.
Cô chỉ nhớ khoảng thời gian đó, cô giống như một con thú bị nhốt, thỉnh thoảng lúc soi gương, chỉ thấy sự bất an và tuyệt vọng sâu sắc.
Bàn tay Ôn Noãn bất giác xoa bụng dưới.
Ôn Uyển cùng nhóm người chắc đều cho rằng thời gian đó cô gầy rộc, là bởi vì chia tay với hướng Đồ Nam, không ai hay biết, thật ra hơn thế, là bị ђàภђ ђạ bởi đứa con mà cô đã từ bỏ kia.
Đứa con đầu lòng của cô, có với người yêu đầu tiên của cô.
Cho dù về sau có cái khác, cũng không phải cái ban đầu.
"Noãn Noãn, sao thế?" Dương Lưu Thư nhẹ giọng hỏi, "Cơ thể không thoải mái sao?"
Ôn Noãn nhẹ nhàng mà "dạ" một tiếng, thức tỉnh lại.
Tay cô âm thầm rời khỏi bụng, khẽ cười nói: "Không sao, tối hôm qua không ngủ ngon."
Dương Lưu Thư nhấp môi cười, nụ cười rất mờ ám: "Tôi cũng nghĩ vậy, giọng cô khàn hết cả rồi."
Ôn Noãn cũng cười: "Chị này thật là."
Cười xong, Ôn Noãn lại quan tâm hỏi: "Về sau phía Trang sức Z còn mấy chiến dịch quảng bá cần chị xuất hiện, không sao chứ?"
Dương Lưu Thư vén mái tóc bị gió thổi loạn ra sau tai,, cười nói: "Trịnh tổng của các cô mời được cô về thật quá may mắn, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện công việc."
Ôn Noãn nhìn cô ấy vẻ bất đắc dĩ, Dương Lưu Thư lại cười: "Đùa chút thôi, tôi biết cô đang quan tâm tôi. Nhưng mà không cần lo lắng quá, bộ phim trước của tôi vừa mới đóng máy, sau đó đúng lúc có một thời gian rảnh rỗi, nếu đã nhận làm đại diện, chắc chắn phải làm tốt như đã thỏa thuận, không thể để cho người khác tiêu tiền vô ích, đúng không?"
Ôn Noãn cười gật đầu.
Cô rất thích sự chuyên nghiệp của Dương Lưu Thư.
Từ bên ngoài, cách lớp cửa kính sát đất, cô nhìn thấy Hướng Đồ Nam đang ở bên trong xa xa mà nhìn cô.
Ôn Noãn lập tức đáp lại bằng một nụ cười thật tươi.
Cô cũng không phải còn chưa bỏ xuống được, cũng đã không còn trách Hướng Đồ Nam nữa.
Nhưng đôi khi sẽ xúc cảnh sinh tình, dù sao cũng là một sinh mệnh, không thể làm như hoàn toàn chưa từng tồn tại.
--
Sáng hôm sau, Ôn Noãn dọn đến chỗ Hướng Đồ Nam, buổi chiều, hai người được Dương Lưu Thư giới thiệu, mua một con mèo Ragdoll rất giống gấu bông.
Ôn Noãn đặt cho nó một cái tên rất "hoành tráng": Lam Đồ.
Hướng Đồ Nam vô cùng nghi ngờ cô đây là đang dùng nó để chỉ anh là một con mèo.
Sáng thứ hai, khi Ôn Noãn rời nhà đến công ty, Hướng Đồ Nam ngồi trêи xe chú Lợi, đi trêи cao tốc Thượng Hải - Hàng Châu, hướng về phía Tiêu Sơn.